Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

chương 1: đại gả hoàng tử phi (1)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hệ thống đang trói định......"

là hệ thống tân tiến nhất vừa xuất xưởng của Thời Không Cục, bất quá nó không được hoan nghênh giống như đệ đệ của nó, vừa xuất xưởng đã được nhiệm vụ giả cấp cao đoạt đi, vô luận là do thích con số này hay là cầu vận khí tốt.

Còn nó cùng một ít các hệ thống khác xuyên qua thời không, tìm kiếm các ký chủ phù hợp với tiêu chuẩn, trói định họ trở thành nhiệm vụ giả.

"Ký chủ, ký chủ, ngươi tỉnh rồi." ghi nhớ lời các cục tiền bối dạy bảo, nhất định phải lưu lại ấn tượng đầu tiên thật tốt cho ký chủ của ngươi, theo thống kê, các hệ thống biết bán manh rất được các nhiệm vụ giả yêu thích.

Tuy rằng hiện tại ký chủ thân ái của nó mới chỉ là một nữ anh vừa sinh ra, nhưng tin tưởng trong thân thể trẻ con này tuyệt đối là một linh hồn thành thục.

Bởi vì Thời Không Cục chính là chọn lựa những người như vậy, các linh hồn đến từ dị thế giới, tục xưng là người xuyên việt.

Thân thể trẻ con còn chưa nói chuyện được, nhưng lại có thể sử dụng tâm thanh, "Ngươi...... Là ai?" Thanh âm mềm mại lãnh đạm vang lên.

Giọng nói của ký chủ nhà nó thật là dễ nghe, vui sướng đáp lại, "Ký chủ, ta là hệ thống ,"

Qua một lúc trầm mặc, tiếng lòng mới vang lên lần nữa,

"Hệ thống...... Là gì."

Chẳng lẽ ký chủ nhà nó là người cổ đại, không biết tới hệ thống, manh manh đát chớp chớp mắt, lại trải qua một hồi giải thích, bất quá nó không giỏi diễn đạt, nhưng ký chủ của nó vẫn nghe hiểu, chỉ đơn giản lãnh đạm nói,

"Ta không biết hệ thống là cái gì, ta...... Cũng không nhớ rõ trước kia ta là ai."

nháy mắt kinh tủng, ai, là xuất hiện sai lầm sao? Người xuyên việt bị mất trí nhớ, trước kia từng có tình huống như vậy không?

Tuy rằng mới chỉ xuất xưởng không bao lâu, nhưng vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, quyết tâm nỗ lực dẫn đường giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, bất quá trước đó, nó có chút hổ thẹn, "Ký chủ, chúng ta vừa tiến hành trói định rồi."

Đây là quy định của Thời Không Cục, chỉ cần gặp được liền tiến hành trói định, cũng có không ít người ủy thác từng oán giận qua.

Nhưng mà ký chủ của chỉ đáp lại một câu, "À." Liền không nói nữa, nghe tâm suất tựa hồ là ngủ rồi.

: "......" Loại tình huống này, hình như tiền bối chưa dạy qua.

Thừa tướng Diệp Thành Huy được Long Tuyên Đế tín nhiệm, dưới gối đã có hai vị tiểu thư, đều do vợ cả Phan thị sinh ra, hiện giờ lại có thêm một nữ nhi, tuy được mọi người chúc mừng mình có thêm một vị thiên kim tri kỷ, nhưng chung quy vẫn có chút than thở trong lòng, không có con nối dõi kế thừa hương khói, có lẽ là do phúc phận của mình có chút mỏng.

Tâm tình Phan thị cũng không quá tốt, sau khi tỉnh lại biết được lần này lại là một nữ nhi, không khỏi yên lặng rơi lệ, Phan gia phu nhân, cũng là đại tẩu của Phan thị đặc biệt đến thăm nàng, thấy vậy lập tức khuyên giải an ủi, "Phụ nhân vừa sinh hài tử xong sao có thể rơi lệ, không sợ lưu lại bệnh căn sao."

"Đại tẩu." Phan thị nghe nàng nói, tiếp nhận khăn tay ma ma đưa, lau nước mắt.

Phan gia đại tẩu cũng biết nỗi khổ của nàng, Diệp Thành Huy bởi vì có tòng long chi công, thăng quan tấn chức, hiện giờ mới qua tuổi đã là thừa tướng tôn quý, rồi lại cùng thê tử kiêm điệp tình thâm[], trong kinh thành không ai không hâm mộ Phan thị, bởi vì như thế, nhiều năm chưa sinh được con nối dõi, cũng thành đề tài nghị luận để người khác chỉ trích sau lưng.

Bất quá vì thân phận thừa tướng phu nhân của Phan thị nên không ai dám mở miệng trước mặt nàng, nhưng người nhìn chằm chằn thân phận thiếp thất bên cạnh thừa tướng cũng như cá diếc qua sông.

Phan gia đại tẩu vỗ vỗ mu bàn tay cô em chồng, "Bồi dưỡng thân mình thật tốt, rồi sinh đứa con trai cho thừa tướng cũng không muộn."

Được đại tẩu khuyên nhủ một hồi lâu, trong lòng Phan thị cũng khoan khoái hơn nhiều, việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn muốn làm khó chính mình cho tân nhân đằng vị không thành?

Thấy trên mặt Phan thị rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, Phan gia đại tẩu mới nói, "Tam chất nữ đâu, để cữu mẫu ta gặp một chút nào?"

Sắc mặt Phan thị hơi đỏ lên, bởi vì không vui lại có chút giận chó đánh mèo, sau khi sinh tam nữ nhi ra nàng còn chưa từng liếc mắt một cái.

Đại tẩu của Phan thị là một người khéo đưa đẩy, dăm ba câu liền hóa giải không khí xấu hổ, "Chẳng lẽ tam chất nữ này của ta là Ngọc Nữ hạ phàm, nên ngươi mới luyến tiếc không cho ta nhìn một chút sao."

Phan thị cong môi cười, "Làm sao có thể chứ, ma ma, ôm hài tử tới đây đi."

Thực mau, ma ma liền ôm Tam tiểu thư tới đây, Phan gia đại tẩu ngắm nhìn nữ anh đang ngủ trong lụa gấm, mới sinh ra mấy ngày, đã có thể nhìn thấy ngũ quan, lại cười nói, "Quả nhiên là một tiểu mỹ nhân."

Không vui trong lòng Phan thị sớm đã tan đi, ánh mắt nhìn về phía nữ nhi cũng càng thêm từ ái, chung quy vẫn là hài tử do nàng sinh ra.

"Nguyên lai là tam tiểu thư của phủ Thừa tướng, không biết nhiệm vụ đầu tiên sẽ là gì?"

không quấy rầy giấc ngủ của ký chủ, mà là nghiêm túc quan sát hoàn cảnh chung quanh, thu thập tin tức, biết đâu đến một lúc nào đó sẽ có thể giúp đỡ cho ký chủ.

Ngày đầu tiên trói định ký chủ, ta vẫn là một hệ thống manh manh đát

Bên ngoài phủ Thừa tướng, một thanh y nữ đạo khí chất xuất trần đột nhiên cảm nhận được gì đó, bấm tay tính toán, đôi đồng tử tú mỹ hiện lên một tia dị sắc, sau khi đứng tại chỗ trầm tư một lát liền chủ động tới cửa cầu kiến.

Diệp thừa tướng ở nội đường nghe người hầu nói có một nữ đạo sĩ tới cửa, tâm sinh kinh ngạc, nhưng bởi vì hoàng thất tôn Đạo sùng Phật, nên từ trước đến nay hắn đối với những người xuất gia này cũng là dùng lễ đối đãi, lập tức phái hạ nhân thỉnh nàng vào.

Nhìn thấy thanh y nữ đạo, Diệp thừa tướng liền cả kinh, tuy dung nhan không quá tuyệt mỹ, nhưng khí độ quanh thân lại siêu nhiên thoát tục, khiến mọi người không dám xem nhẹ, trong lòng Diệp thừa tướng kết luận nữ đạo này chắc chắn không phải người thường, vì thế thái độ càng thêm lễ ngộ.

"Không biết cư sĩ đến phủ đệ của ta, là vì chuyện gì."

"Vô Lượng Thiên Tôn, không lâu trước đây lệnh phủ mới sinh ra một nữ nhi, có thể để ta xem tướng hay không."

Phu nhân của Diệp thừa tướng vừa sinh hạ một nữ nhi, là chuyện không ít người đều biết, cho nên khi đối phương đề cập, Diệp Thành Huy cũng không kỳ quái, nhưng khiến hắn thận trọng lại là nửa câu sau.

Đạo Phật có khả năng trắc mệnh bói toán, nhưng không phải ai ai cũng làm được, trong lòng Diệp Thành Huy liền nôn nóng, chẳng lẽ nữ nhi này của hắn là người có cơ duyên?

"Đương nhiên có thể, mời cư sĩ đi theo ta."

Phan thị đang nói chuyện cùng đại tẩu, liền nghe tiếng nha hoàn bước vào, "Phu nhân, lão gia hạ lệnh để ta ôm Tam tiểu thư ra ngoài."

Phan thị chỉ cho là phu quân muốn gặp nữ nhi, còn dặn dò riêng nha hoàn một tiếng, "Cẩn thận, đừng để Tam tiểu thư gặp gió."

Diệp Thành Huy cũng chưa gặp mặt nữ nhi mới sinh này được mấy lần, nếu là nhi tử hắn còn có khả năng ngày ngày gặp mặt, nhưng nữ nhi, trước đó cũng không phải chưa từng sủng ái, bất quá lúc này là có thêm một phân thận trọng đối với ấu nữ thôi.

Cũng không dám quấy rầy nữ cư sĩ xem tướng cho tiểu nữ nhi.

Hoàng đế khai quốc năm đó cũng do được một đại sư nhìn ra có tướng chân long, cho nên mới khởi nghĩa, nhất cử được thiên hạ.

Tuy là một nữ nhi, nhưng biết đâu sẽ có chút đặc biệt, Diệp Thành Huy nghĩ.

Không nghĩ tới sau khi thanh y nữ đạo kia nghiêm túc ngắm nhìn nữ anh còn quấn tã một lúc lâu, thậm chí còn nắn qua xương cốt, lại nói một câu khiến Diệp Thành Huy hốt hoảng.

"Nàng không có phúc duyên với cha mẹ, có hoạ với tướng phủ, không phải điềm tốt."

..........

Diệp Thành Huy vẫn luôn suy nghĩ, rồi lại thở dài, cuối cùng vẫn đi gặp thê tử, bất quá không gặp mặt trực tiếp, nữ nhân đang trong thời kỳ ở cữ, không được gặp mặt nam nhân, đây là kiêng kị.

Nhưng suy xét đến chuyện mình sắp nói, hắn liền cho tất cả hạ nhân lui xuống, bao gồm cả đại tẩu từ nhà mẹ đẻ tới chiếu cố Phan thị.

Cách một bình phong, Diệp Thành Huy tường thuật lại việc này, "...... Không phải điềm tốt." Phan thị nghe xong những lời này, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại Phan thị liền ôm đại tẩu khóc lóc một hồi, ai hỏi cũng không nói nguyên do, trong lòng nàng biết, lão gia đã có quyết định của mình, nói chuyện này với nàng cũng là niệm tình cảm phu thê, nào ai dám để một bất tường chi nữ[] lưu lại trong phủ.

Chỉ trách đứa nhỏ này cùng nàng vô duyên.

Tốt xấu gì cũng còn có một tia từ mẫu chi tâm, Phan thị liền đi gặp thanh y nữ đạo kia, sau khi gặp được cũng có thể lý giải tại sao lão gia lại tin tưởng, người xuất trần thế ngoại như vậy, làm sao có thể nói dối được?

"Kẻ lừa đảo, thần côn." nhịn không được tức giận, ký chủ nhà nó mới không phải bất tường chi nữ, tất cả đều là mê tín, mê tín.

"Ngươi ồn quá." Ký chủ còn là trẻ sơ sinh đã tỉnh lại rồi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." "Chỉ là nữ đạo sĩ kia quá xấu xa rồi, cư nhiên nói ký chủ là bất tường chi nữ."

"Cổ nhân tin nhất là mấy thứ này." Đến mấy hài tử sinh vào tháng bảy còn bị kiêng kị, huống chi là kẻ bị chỉ đích danh rằng không phải điềm lành.

"Cha mẹ của ký chủ cũng bị lừa, bọn họ muốn đưa ngươi đến am ni cô."

Nữ anh an tĩnh nghe nói một đống lớn, cuối cùng cũng chỉ đáp về một câu, "Ta biết."

"Ký chủ không thương tâm sao?" Nó đang thương tâm khổ sở muốn chết rồi, dù gì cũng là thân sinh nữ nhi, sao lại có thể xua đuổi như vậy.

"Biết sớm một chút không tốt hơn sao?" Giọng nói mềm mại lại lãnh đạm của nữ anh vang lên, "Hơn nữa cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình, vì cớ gì phải thương tâm?"

Tuy rằng không còn ký ức, hết thảy đều trở nên mới mẻ, nhưng rốt cuộc cũng là một linh hồn trưởng thành.

"Được rồi, đừng làm ồn nữa, ta ngủ tiếp đây, có chuyện gì thì gọi ta, ."

Cho dù chỉ nghe qua một lần, nàng vẫn thực dễ dàng nhớ rõ số hiệu của hệ thống.

Trước khi Phan thị tiễn nữ nhi đi, cuối cùng vẫn cầu lão gia một tiếng, "Lấy cho nàng một cái tên đi."

Diệp Thành Huy nhớ đến lời của thanh y nữ đạo, thở dài, "Vậy đặt là Diệp Vô Tâm."

Diệp Vô Tâm, cơ hồ hoàn toàn khác biệt với đại tiểu thư Diệp Minh Huệ, nhị tiểu thư Diệp Minh Dao, tựa hồ trời sinh không phải là nữ nhi của Diệp gia.

Tại Thanh Phong Am cách kinh thành khoảng mấy trăm dặm, sư thái chủ trì am ni cô cầm Phật châu, nhìn hài tử được đưa tới không khỏi than một tiếng, "Vốn nên là thiên kim của phủ Thừa tướng tôn quý, thế mà lại lưu lạc đến tận nơi đây, gánh chịu nhiều khổ sở như vậy."

không quên lấy một vài tư liệu nhiệm vụ dành cho người mới về, dưới góc nhìn của nó, cảnh ngộ của ký chủ nhà mình đã đủ thảm, sớm tiếp xúc với các loại nhiệm vụ, kiếm ít tích phân có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Lần đầu tiên làm cái này cũng có chút luống cuống tay chân, cũng may ký chủ đang ngủ, không có thấy dáng vẻ quẫn bách của nó.

Mà nói ra, ký chủ thật giống một đứa trẻ bình thường, chỉ ăn với ngủ.

Ký chủ nhà nó sẽ không thật sự xem mình là trẻ con chứ, bất quá ngẫm lại hình như cũng không quá khác biệt, không có ký ức, đến những thường thức cơ bản cũng phải học lại một lần.

Theo thời gian Diệp Vô Tâm lớn lên, sư thái chủ trì am ni cô qua đời, ma ma đi theo chiếu cố nàng cũng càng ngày càng không còn tận lực, thì thanh y nữ đạo kia lại xuất hiện.

[] Kiêm Điệp: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.

[] Bất tường: Không may mắn

===========

Đọc truyện vui vẻ nha~~

Yêu

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio