Đối với Diệp Vô Tâm mà nói, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thanh y nữ đạo.
"Ký chủ, chạy mau, nàng chính là người xấu xui khiến cha mẹ ngươi bỏ ngươi đi, lần này xuất hiện khẳng định là không có hảo tâm." nóng nảy, nó còn chưa quên nữ đạo sĩ kia đã làm gì, rất sợ ký chủ bị bắt đi.
Diệp Vô Tâm bình tĩnh che chắn thanh âm của , chạy? Lúc này nàng vừa mới học đi, hơn nữa với cái tiểu thân thể này thì có thể chạy đi đâu, Diệp Vô Tâm bám vào chân bàn bên cạnh, lẳng lặng nhìn thanh y nữ đạo đang đến gần nàng,
Thanh y nữ đạo không có ý định thương tổn nàng, ngược lại ngồi xổm xuống, xoa đầu nàng, thanh âm ôn nhu không cho phép cự tuyệt, "Từ nay về sau, ta chính là sư phụ của ngươi."
"Nguyên lai nhận đồ đệ là như này sao?" Trong lòng Diệp Vô Tâm cảm thán một câu,
cũng mộng bức, ai biết là mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, sau đó lập tức hồi phục tinh thần, sửa lại quan niệm sai lầm của ký chủ, "Không phải thế đâu."
Hiện tại ký chủ vẫn là một tờ giấy trắng, nếu như bị dạy hư thì làm sao bây giờ, cảm giác sâu sắc câu nói 'đôi vai gánh nặng, con đường thì xa'.
Nội tâm nôn nóng, thành ra hành động cũng có chút rối tinh rối mù, đến bây giờ cũng không biết nhiệm vụ là gì.
Cảm giác mình là một hệ thống giả
Nếu không phải bây giờ ký chủ còn nhỏ, rồi bởi vì nguyên nhân nào đó mà mất đi ký ức, nghĩ mình đại khái sẽ bị ghét bỏ.
Thanh y nữ đạo tới đây đã được ba ngày, cũng chưa nói tên của nàng là gì, chỉ bảo Diệp Vô Tâm gọi nàng là sư phụ. Tuy rằng luôn phòng bị thanh y nữ đạo không rõ ý đồ này, nhưng không thể không thừa nhận rằng sự xuất hiện của nàng vẫn đem lại một vài chỗ tốt.
Tỷ như mấy ma ma hay làm lơ Diệp Vô Tâm đã biến mất không thấy tăm hơi.
mách lẻo với ký chủ không chỉ một lần, nào là đổi sữa bò của ký chủ thành cháo bình thường, còn có ngân lượng do phủ Thừa tướng đưa tới, cùng với xiêm y từ tuyết lụa vải bông, phủ Thừa tướng lại không thiếu chút tiền ấy, không đến mức không nuôi nổi một thân sinh tiểu thư ở am ni cô, nhưng mấy thứ này một chút cũng không dùng đến trên người Diệp Vô Tâm.
Còn không phải là khi dễ ký chủ nhỏ tuổi sao, chờ ký chủ trưởng thành còn có nó hỗ trợ, đến lúc đó sẽ hung hăng ngược lại bọn họ.
Thanh y nữ đạo vừa đến, đã giải quyết những người đấy trước tiên, đãi ngộ của Diệp Vô Tâm cũng tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn cũng không phải người xấu.
vừa mới nghĩ như vậy, liền lập tức đem ý niệm này bóp chết từ trong trứng nước, hừ, nếu không phải bởi vì nàng, hiện tại ký chủ vẫn là tiểu thư tôn quý của phủ Thừa tướng.
Đến bây giờ, còn chưa biết nàng làm mấy chuyện này là vì mục đích gì đâu?
Thanh y nữ đạo nói nàng sẽ trở thành sư phụ của Diệp Vô Tâm, thật sự là bắt đầu truyền thụ võ công, Diệp Vô Tâm chưa được ba tuổi, lại lớn lên ở trong am, không biết quá nhiều chữ, thanh y nữ đạo cũng không dục tốc bất đạt[], chỉ đưa cho nàng một cuốn sách làm bằng da dê màu vàng nhạt, trong đó không có văn tự, chỉ có động tác võ học.
"Ngươi xem có hiểu không?" Diệp Vô Tâm nói với ,
Từ khi bắt đầu, nàng đã biết khi nàng nói chuyện cùng hệ thống kỳ quái tên '' này, sẽ không ai có thể nghe thấy.
"Cái này hình như là tâm pháp võ học." ngượng ngùng nói nó cũng không hiểu, giả vờ kiêu ngạo nói, "Chờ ký chủ làm xong mấy nhiệm vụ, muốn dạng bí tịch võ học gì mà không được."
"Ồ." Diệp Vô Tâm không tiếp tục truy vấn nhiệm vụ là gì, mà là mở cuốn sách ra, chuẩn bị bắt đầu luyện.
"Ký chủ, ngươi thật sự muốn luyện sao? Vạn nhất có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" có chút khẩn trương, trong cảm nhận của nó, thanh y nữ đạo chính là một người xấu.
"Ta đại khái là không có lựa chọn khác." Diệp Vô Tâm chống cằm nói.
Tuy rằng không có ký ức, nhưng Diệp Vô Tâm tin trực giác của mình, trực giác nói cho nàng biết, hiện tại sư phụ đối với nàng không có gì ác ý.
Lúc này mới nhớ ra, nhân sinh hiện tại của ký chủ còn không phải là do thanh y nữ đạo định đoạt sao, trong am đã không còn người của phủ Thừa tướng, mấy nữ ni kia thì không biết vì cớ gì, tất cả đều sợ hãi thanh y nữ đạo, một đám người còn giống người câm hơn cả quá khứ, muốn các nàng hỗ trợ cơ bản là không có khả năng.
Tựa như lúc thanh y nữ đạo quyết định danh phận sư đồ của hai người, chưa từng hỏi qua ý niệm của Diệp Vô Tâm.
Diệp Vô Tâm luôn thích ứng rất nhanh trong mọi hoàn cảnh, không thấy nàng đã mất đi ký ức còn biến thành trẻ con nhưng vẫn bình tĩnh sao, đến cái tên Diệp Vô Tâm này cũng là hệ thống nói cho nàng biết, nếu đã không nhớ rõ trước kia tên mình là gì, vậy thì đời này cứ tuỳ tiện là Diệp Vô Tâm đi, dù sao cũng chỉ là một cái tên mà thôi.
lại không bình tĩnh được như ký chủ nhà nó, mà là nhịn không được lâm vào trạng thái u ám cực độ, những hệ thống khác đều là giúp đỡ ký chủ nghịch tập nhân sinh, trở thành bạch phú mỹ, hoặc đại người thắng, nhưng từ khi ký chủ nhà nó trói định cùng nó, phảng phất như dính phải vận đen.
Vốn là Tam tiểu thư tôn quý của phủ Thừa tướng, lại trở thành bất tường chi nữ bị đưa đến am ni cô, hiện tại còn lưu lạc vào tay của 'bọn buôn người'.
Đương nhiên, thanh y nữ đạo chính là bọn buôn người kia.
bi thương phát hiện, trong các hệ thống chỉ mình nó có vận khí này.
"Nghịch tập?" ngẫu nhiên phun tào một hai câu bị Diệp Vô Tâm nghe được.
"Ký chủ, không phải ngươi đang tu luyện sao?" nghĩ mình lại quấy rầy tới ký chủ rồi.
Diệp Vô Tâm ngồi trên đệm hương bồ, khoanh chân chống cằm. "Đã kết thúc rồi, sư phụ chỉ bảo ta học tầng thứ nhất thôi."
Nhưng mới qua được nửa canh giờ thôi mà, có chút mờ mịt, tuy rằng cũng có nhiệm vụ liên quan đến thế giới tu tiên, nhưng tu luyện bí tịch võ học ở thế giới cổ đại cũng dễ dàng như vậy sao?
"Chỉ là ngưng kết một hạt giống chân khí thôi."
So với cái này, Diệp Vô Tâm càng tò mò về nghịch tập mà vừa nói hơn.
ném loại ảo giác kia ra sau đầu, có lẽ giống như ký chủ nói, bí tịch võ học kia thật sự không khó như vậy, ngược lại liền cùng Diệp Vô Tâm nói về các loại chuyện nghịch tập xưa.
Mấy chuyện đó đều là những sự tích quang huy của các bậc hệ thống tiền bối, cũng mộng tưởng mình sẽ có một ngày trở thành hệ thống đại thần được người khác hâm mộ.
Nào là vả mặt ngược tra, báo thù,
Không nghĩ tới Diệp Vô Tâm kỳ thật là nghe cho vui, bằng không một mình tại nơi thanh lãnh này cũng chán chết.
Tuy rằng kỳ kỳ quái quái, ngày thường cũng không có tác dụng gì, nhưng lại là người nói chuyện với nàng nhiều nhất, hơn nữa, có lẽ cũng là người duy nhất trên đời này thiệt tình đối với nàng.
Cho dù cũng không hoàn toàn là một con người.
Diệp Vô Tâm một bên luyện tâm pháp thần bí kia, một bên nghe kể chuyện xưa cho nàng, cũng không biết là loại thiên phú dị bẩm gì, tuổi nhỏ như thế lại không có nửa điểm tẩu hoả nhập ma.
Đến khi nàng năm tuổi, tâm pháp đã luyện được đến tầng thứ ba.
Tuy rằng thanh y nữ đạo không có nói gì, nhưng cũng có thể cảm giác được nàng rất vừa lòng, sau đó liền nói đến một sự kiện khác.
"Mẫu thân của ngươi đã sinh thêm cho ngươi một đôi đệ muội song bào thai, cũng sắp được hai tuổi rồi."
Tuy nàng trở thành sư phụ của Diệp Vô Tâm, nhưng cũng không có giấu giếm thân thế của nàng, chỉ là chủ động nhắc tới phủ Thừa tướng, thì đây vẫn là lần đầu tiên.
nghe nhiều những kinh nghiệm phong phú của nhiệm vụ giả chuyên về trạch đấu thấy nàng nói lời này, ý nghĩ đầu tiên chính là, khó trách mấy năm nay đồ đạc do phủ Thừa tướng đưa tới càng ngày càng ít đi, đến chính phủ Thừa tướng còn không để bụng thì không ít chỗ nào được, hệ thống cũng không phải chưa từng nghĩ tới, lúc người của phủ Thừa tướng đến thì nói cho họ biết chuyện thanh y nữ đạo.
Nhưng những nữ ni ngày thường giống như đầu gỗ ở am ni cô, lại cố ý ở một ngày kia, hữu ý hoặc vô tình không cho người của phủ Thừa tướng vào gặp Diệp Vô Tâm, mọi lần đều nhận đồ ở dưới chân núi, người của phủ Thừa tướng càng là không thèm để bụng, đưa xong liền rời đi, khiến hệ thống mỗi lần đều tức đến dậm chân.
Huống chi thời gian người của phủ Thừa tướng tới đưa đồ cũng càng ngày càng dài, ban đầu là mỗi tháng một lần, đến bây giờ là ba tháng một lần.
Nhưng chi phí ăn mặc của Diệp Vô Tâm lại chưa từng kém đi, thậm chí còn tốt hơn trước kia, hệ thống quan sát thật lâu, mới phát hiện mấy thứ đó đều là do thanh y nữ đạo mang đến, có không ít loại trân phẩm bổ dưỡng, thậm chí còn có cả thiên sơn tuyết liên, linh chi.
Tựa hồ là thật sự xem Diệp Vô Tâm như đồ đệ, không chỉ truyền tâm pháp cho nàng còn giúp nàng rèn luyện căn cốt.
Trong lòng vốn luôn cảnh giác, nghe xong những lời này của thanh y nữ đạo, lập tức phản ứng, "Nàng đang ly gián quan hệ giữa ngươi và phủ Thừa tướng."
Lý tưởng không ngừng bôi đen thanh y nữ đạo một trăm năm không đổi.
Diệp Vô Tâm không có dao động cảm tình gì quá lớn đối với chuyện này, có vẻ hơi thông tuệ lương bạc chút, thanh y nữ đạo cũng không ngoài ý muốn, tựa hồ còn có một tia vui mừng nhàn nhạt, sờ sờ búi tóc trên đầu Diệp Vô Tâm, ôn thanh nói, "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi những thứ khác."
Chờ đến khi thanh y nữ đạo rời đi, Diệp Vô Tâm mới nói chuyện cùng , cho dù không ai có thể nghe thấy nàng cùng nói chuyện, nhưng sư phụ của nàng là một người rất nhạy bén, Diệp Vô Tâm cũng không cảm thấy mình có thể nguỵ trang hoàn mỹ ở trước mặt nàng.
Trên thực tế, Diệp Vô Tâm kỳ thật còn thông tuệ hơn so với tưởng tượng của thanh y nữ đạo.
Dù cho ký ức là một mảng trắng xoá, đến các thường thức cơ bản đều phải học lại một lần, nhưng Diệp Vô Tâm trước nay đều không để lộ sự tồn tại của .
nhìn như giàu tri thức kinh nghiệm phong phú, nhưng mấy cái kia đều là nghe những hệ thống ưu tú kể lại, tự bản thân nó e rằng còn không cẩn thận bằng Diệp Vô Tâm. Cũng không được tính là một hệ thống tân nhân, rốt cuộc nhiệm vụ thứ nhất còn chưa có hoàn thành.
Lấy chỉ số thông minh của , đương nhiên không thể nghĩ xa được như vậy, nó còn đang lo lắng thay ký chủ của nó đây, dựa theo kịch bản trạch đấu, cho dù có là tỷ muội cùng chung dòng máu thì cũng có quan hệ cạnh tranh, chứ đừng nói gì đến đại vũ khí như long phượng thai, còn có quan niệm cổ nhân coi trọng con vợ cả gì đó nữa, phủ Thừa tướng có thêm một vị tiểu thư cùng một vị công tử, e rằng sẽ ném ký chủ nhà mình ra sau đầu đi.
"Ngươi cũng nói rồi, thân sinh cha mẹ của ta nhận định mệnh cách của ta không tốt." Diệp Vô Tâm bình đạm nghiêm túc giải thích cho , "Vậy ở phủ Thừa tướng cùng ở chỗ này có gì khác nhau đâu."
Mệnh cách không thể đổi, cho nên dù họ có là thân sinh cha mẹ của nàng cũng sẽ không thân cận với nàng.
cứng họng, tâm tình cũng trầm xuống, ký chủ nói không sai.
"Ký chủ, ta có phải thực vô dụng hay không, oa oa oa." Lúc trước còn có thể giả vờ kiêu ngạo, hiện tại lại phát hiện ký chủ đã sớm thấu triệt, nhịn không được khóc ra tiếng, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng lớn, "Oa ——"
"Ngươi...... Ngươi đừng khóc mà."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn xưa nay vẫn luôn trầm tĩnh, sau khi nghe thấy tiếng khóc của liền biến sắc, tựa hồ là...... Bị dọa rồi.
Trong ấn tượng của Diệp Vô Tâm, vẫn luôn thực vui vẻ, ngẫu nhiên còn làm nũng bán manh, chưa bao giờ khóc đến mức thảm thiết như thế.
Diệp Vô Tâm nghiêm túc an ủi nói, "Ngươi đừng khóc nữa được không, moah moah."
Đáng tiếc nàng cũng không biết cách dỗ dành người khác, chỉ biết bắt chước những hành vi thường ngày của mà thôi.
Nhưng ngữ khí nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy lại có một loại cảm giác manh khác thường,
cũng cảm giác được mình bị chọc cười, dừng khóc, thanh âm yếu ớt hơi hơi khụt khịt, "Nhưng ta không giúp được gì cả."
"Mới không phải đâu, nếu không nhờ có , ta sẽ không biết được nhiều chuyện như vậy."
Vô luận là sư phụ nói với thân sinh cha mẹ của nàng rằng nàng không phải điềm lành, hay là cha mẹ của nàng đưa nàng đến nơi này, thậm chí là tên của nàng, nếu không có , có lẽ nàng cũng chẳng hề hay biết.
So với cái gì cũng không biết, Diệp Vô Tâm cảm thấy nàng càng thích hoàn cảnh hiện tại hơn.
bỗng nhiên kinh hỉ nói, "Ký chủ, hình như ta nhận được nhiệm vụ rồi."
[] Dục tốc bất đạt: Việc gì quá mức nóng vội sẽ không thành.
===========
Còn định up vào nửa đêm nhưng không thức nổi :')))))