“A!” Một tiếng hét thảm từ trong mộ huyệt truyền ra.
Bạch Vân Hi nhìn thấy một người truyền giáo đầy mặt kinh sợ chạy ra, theo sau là không ít hắc xà.
Trêи người kẻ truyền giáo kia tựa hồ là có cái gì, lực hấp dẫn với lũ hắc xà cực lớn, khiến cho chúng nó nhịn không được mà vây quanh hắn, điên cuồng nhào lên người hắn.
Trêи người kẻ truyền giáo có một cây thánh giá chữ thập, thỉnh thoảng lại phát ra u quang, đánh lui đám hắc xà bò lên người, bất quá, theo ánh sáng thánh giá tan dần, ảnh hướng đối với hắc xà cũng càng ngày càng nhỏ.
Trong đám hắc xà có con dài hơn ba mét, thô to như nắm tay, hẳn là xà vương.
Một con hắc xà cắn lên balo đeo trêи lưng người truyền giáo, một “cục đá” lớn hơn cả bóng rổ lăn ra.
“Có phải cái kia không?” Hai mắt Bạch Vân Hi sáng lên hỏi.
“Cư nhiên thật sự là trứng Huyền Điểu!” Diệp Phàm tràn đầy kinh ngạc thốt lên.
Diệp Phàm nguyên bản còn nghĩ cho dù thật sự là trứng Huyền Điểu thì trải qua thời gian dài, giá trị sử dụng cũng không còn bao nhiêu, nhưng nhìn thấy trứng Huyền Điểu, hắn mới phát hiện linh khí quả trứng này còn chưa hoàn toàn tan mất, có thể luyện chế làm đan dược.
(dreamhouse)
Hắc xà nuốt quả trứng vào, Bạch Vân Hi kϊƈɦ động hô lên: “Không tốt!”
“Không có việc gì.” Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Sau khi hắc xà nuốt quả trứng vào, tràn đầy thống khổ lăn lộn trêи mặt đất, bụng hắc xà trương to lên, nổ ra một lỗ thủng, quả trứng lai lăn ra.
Bạch Vân Hi chứng kiến một màn này, theo bản năng rùng mình một cái, hắc xà đây là no căng chết sao? Nếu như là no căng chết, bụng cũng không thể nộ ra một cái động như vậy! Chẳng lẽ quả trứng này không thể ăn?
“Dị thú bình thường không thể nuốt nổi trứng Huyền Điểu.” Bản thân Huyền Điểu có huyết mạch Phượng Hoàng, loại chim như Phượng Hoàng này chính là cao ngạo nhất trong dòng chim.
Kẻ truyền giáo không cam lòng ôm trứng Huyền Điểu vào trong ngực, đám hắc xà lại vây lấy kẻ truyền giáo, kẻ truyền giáo gầm lên giận dữ, đánh bay đám hắc xà.
“Người này rất lợi hại a!”
“Nỏ mạnh hết đà mà thôi.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Kẻ truyền giáo ôm trứng Huyền Điểu chạy ra ngoài, nhưng lại bị ảo trận mê hoặc, chạy qua chạy lại trong ảo trận.
Kẻ truyền giáo đại khái đã ý thức được bản thân bị tính kế, không ngừng phun ra những lời muốn thiêu chết dị giáo đồ, thần giáng thần phạt các thứ.
Kẻ truyền giáo nói tiếng nước ngoài, Diệp Phàm nghe không hiểu chút nào.
(dreamhouse)
“Tên lông vàng kia đang nói gì vậy? Hắn đang cầu nguyện sao?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không phải, hắn đang nói hắn muốn treo cổ ngươi lên thánh giá, muốn thiêu chết ngươi, hắn nói thần sẽ trừng phạt tội nhân là ngươi.”
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Tiểu tử này điên rồi. Bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.”
Bạch Vân Hi: “……”
……
Diệp Phàm tung ra một tấm Thiên Lôi Phù, đánh cho đám hắc xà cùng kẻ truyền giáo kia một kϊƈɦ cuối cùng.
Diệp Phàm vừa giải quyết xong, lại có một kẻ truyền giáo chạy từ trong mộ huyệt ra, kẻ truyền giáo này cầm trêи tay một thanh kiếm chữ thập, thân kiếm mang theo huyết khí nồng đậm, hẳn là đã từng đâm chết không ít người.
“Trêи người tên này có không ít dụng cụ có ích a!” Diệp Phàm thầm nghĩ.
“Phản nghịch đáng chết!” Kẻ truyền giáo vung kiếm, một kiếm liền giết chết mấy trăm hắc xà.
“Ai đang giả thần giả quỷ, thần ban cho ta ánh sáng đôi mắt, hiện ra đi!” Kẻ truyền giáo bắt đầu điên cuồng công kϊƈɦ trận pháp, trận pháp Diệp Phàm lâm thời bố trí ra bắt đầu xuất hiện tổn hại.
Diệp Phàm nhíu mày lại: “Hình như tên này hơi khó giải quyết hơn một chút.”
“Lôi điện, sát!”
Trận pháp Diệp Phàm bố trí nổ ầm lên.
“Hỗn đản!” Kẻ truyền giáo rống giận một tiếng.
“Lấy danh nghĩa của thần, thẩm phán!”
Kẻ truyền giáo giơ kiếm chỉ vào Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm nhận được một cỗ năng lượng quỷ dị đánh ra, tương đương với một kϊƈɦ toàn lực của tu giả cổ võ tầng năm.
(dreamhouse)
Thân mình Diệp Phàm chấn động một cái, công kϊƈɦ vừa chạm phải người Dịch Phàm liền vỡ nát.
“Không có khả năng! Ngươi không có khả năng còn sống sau khi thần thẩm phán!”
Diệp Phàm: “……” Tên ngốc này, mới chỉ nắm giữ được một ít nguyện lực liền cảm thấy bản thân thiên hạ vô địch.
“Hiện tại…… Đến phiên ta tới thẩm phán ngươi!” Diệp Phàm phất tay, kẻ truyền giáo kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, một chiêu liền chết.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nuốt nước miếng hỏi: “Hắn chết rồi sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Hẳn là chết rồi.”
“Bên dưới còn ai không?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Có thì có, bất quá, hình như đã chết hết.”
Diệp Phàm từ trêи người kẻ truyền giáo đã chết lục ra được một cái la bàn.
“Pháp khí thật thần kỳ, cũng không biết là làm như thế nào?”
Diệp Phàm kiểm tra pháp khí một phen, phát hiện pháp khí có thể kiểm tra đo lường được đồ có chứa linh khí, mà nơi này thứ duy nhất có chứa linh khí hình như chỉ có hai thứ, một là quả trứng đang nằm trêи đất kia, hai là thứ gì đó đang ở bên trong mộ huyệt.
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi ngồi xổm xuống, hoài nghi nhìn quả trứng đang nằm trêи mặt đất.
Quả trứng này trước đó đã lăn một vòng trong bụng hắc xà, nhưng giờ nhìn qua lại sạch sẽ vô cùng.
Bạch Vân Hi vươn tay, sờ lên quả trứng, tức khắc, một đoạn hình ảnh truyền vào trong đầu Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi đột nhiên lùi tay về.
“Làm sao vậy?” Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không có gì, ngươi sờ thử xem.”
Diệp Phàm vươn tay sờ lên quả trứng, nhìn thấy một đoạn hình ảnh, một đôi phu thê Huyền Điểu sinh hạ một quả trứng, ấp hơn hai trăm năm cũng không thể phu hóa ra được tiểu Huyền Điểu, cuối cùng, có một ngày, phu thê Huyền Điểu phát hiện hồn hỏa của tiểu Huyền Điểu dập tắt.
Huyền Điểu nhìn trứng, chảy ra hai hàng huyết lệ, huyết lệ dung nhập vào trong trứng, sau đó, hai con Huyền Điểu kia bay đi.
Diệp Phàm đột nhiên thanh tỉnh lại, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm hỏi: “Có phải ngươi nhìn thấy gì đó không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Hai con Huyền Điểu kia cuối cùng bay đi, ta nghĩ chúng có khả năng rời khỏi địa cầu.”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse)
Diệp Phàm cau mày lại, thọ mệnh thiên địa linh cầm xa xăm, sinh sản không dễ, vô cùng coi trọng con nối dõi, linh cầm đẳng cấp càng cao càng khó phu hóa.
“Trước thu hồi trứng lại đã.” Bạch Vân Hi nhắc nhở.
Diệp Phàm gật đầu, thu trứng vào trong phù trữ vật.
Bạch Vân Hi cắn chặt răng hỏi: “Bên dưới còn xà sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Còn.”
“Bên dưới còn mấy thứ kia, chúng ta phải xuống như thế nào?”
Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Bạch Vân Hi “Cứ xuống thôi!”
Bạch Vân Hi nghe vậy, sắc mặt càng thêm kém, Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Bạch Vân Hi, không biết có phải nghĩ tới cái gì hay không, tò mò hỏi, “Có phải ngươi sợ xà không?”
Bạch Vân Hi xụ mặt, không nói gì!
“Không cần sợ, ngươi cứ coi chúng nó là sâu là được.”
Sắc mặt Bạch Vân Hi không tốt lên chút nào, hận không thể đá Diệp Phàm một chân, sâu, sâu cũng rất khủng bố a!
(dreamhouse)
Diệp Phàm quay đầu cười cười với Bạch Vân Hi, lộ ra một hàm răng trắng bóc.
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, hung hăng dậm chân, giận dữ hét lên: “Ta sợ xà, cũng sợ sâu, không được sao?”
Diệp Phàm bị lửa giận bất thình lình của Bạch Vân Hi dọa sợ nhảy dựng, tràn đầy vô tội chớp chớp mắt: “Ngươi sợ thì sợ, đừng lớn tiếng như vậy, cũng đừng hung dữ với ta như vậy.”
Bạch Vân Hi: “……”
Diệp Phàm kéo tay Bạch Vân Hi ngự kiếm bay đến giữa không trung, trong miệng Diệp Phàm phát ra một loạt những thanh âm kỳ quái, lượng lớn hắc xà từ trong mộ huyệt bò ra.
Một lát sau, không còn hắc xà nào xuất hiện trong tầm mắt, Bạch Vân Hi kinh ngạc hỏi: “Ngươi còn biết ngự thú?”
Diệp Phàm cười cười: “Biết một ít, chỉ cần bắt chước tần suất sóng âm của xà vương là được rồi.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Được rồi, bên dưới đã không còn xà, chúng ta xuống đi.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”
Diệp Phàm lấy ra một cái đèn pin, đi xuống cổ mộ.
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi đi theo bên người Diệp Phàm, dưới cổ mộ khắp nơi toàn là thi cốt.
“Thật thối quá!” Bạch Vân Hi bóp mũi lại.
Diệp Phàm gật đầu: “Đó là đương nhiên, có không ít heo tuẫn táng cùng chủ nhân lăng mộ, đưa tới rất nhiều độc xà.”
Lăng mộ rất lớn, cũng vô cùng âm u ẩm ướt.
“Lăng mộ này kiến tạo thật lớn, nhưng hình như không có thứ gì tốt.” Bạch Vân Hi nhận xét.
Diệp Phàm gật đầu, “Đúng vậy, chủ nhân lăng mộ này hơn phân nửa là một tên không có bản lĩnh gì, nhưng lại thích khoe khoang ngạo mạn.”
Bạch Vân Hi phát hiện hai xác người truyền giáo ngoại quốc trong lăng mộ, một người có vẻ như là bị độc xà cắn chết, người này đã chết, trêи tay vẫn gắt gao nắm một cái tỉ ấn.
Diệp Phàm lấy tỉ ấn ra, tức khắc kinh sợ.
“Đi thôi, trong cổ mộ này chẳng có thứ gì tốt, chỉ có tỉ ấn này là có chút giá trị.” Diệp Phàm thúc giục.
Bạch Vân Hi cũng không muốn ở lâu dưới mộ huyệt, nghe vậy liền nhanh chóng đi theo Diệp Phàm ra bên ngoài.
……(dreamhouse)
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi vừa rời đi, lăng mộ liền bị phong tỏa lại.
“Đội trưởng, mấy người của Sở Phán Quyết Tông Giáo có tên trong hồ sơ đều chết ở chỗ này.” Hồ Lâm nói.
Thời điểm chạng vạng, một lượng lớn độc xà chạy ra, kinh động cư dân dưới chân núi, mấy bộ đội đặc chủng nhận được tin báo nguy, điều tra một hồi liền phát hiện đám độc xà này đều là từ mộ huyệt trêи núi chạy ra, theo dấu vết đám độc xà, bọn họ rất nhanh liền phát hiện huyệt mộ trêи đỉnh núi.
“Hai tên bên ngoài này hình như là bị người giết.” Hồ Lâm nói.
Trần Viêm gật đầu: “Quả thật là giống như bị người khác đánh chết.”
“Thực lực tên đầu lĩnh bị giết kia rất mạnh, người bình thường không phải đối thủ của hắn. Nước ngoài muốn bồi dưỡng một cao thủ cấp năm không dễ dàng, sau này sợ là đau lòng muốn chết.”
Trần Viêm cười lạnh một tiếng: “Tên này phạm tội trong khu vực quốc gia của chúng ta, chết cũng xứng đáng, chỉ là tiếc cho hai tên phú nhị đại kia, tuổi còn trẻ liền chết mất.”
“Mấy tên tiểu tử đó cũng có trách nhiệm, nộp đồ lên cho quốc gia không phải là tốt rồi sao?” Hồ Lâm dừng lại một chút: “Đội trưởng đồ trêи người mấy tên truyền giáo kia biến mất rồi.”
Trần Viêm theo trực giác cảm thấy việc này rất có thể là Diệp Phàm làm, nếu là Diệp Phàm làm, vậy đồ của mấy tên truyền giáo này hẳn cũng đang ở trêи tay hắn, nếu đồ đã lọt vào tay Diệp Phàm, vậy vẫn tốt hơn là dừng trong tay ngoại quốc một chút.
“Nếu mấy tên này đã chết, vậy chúng ta có thể báo cáo kết quả công tác được rồi.” Trần Viêm nói.
Hồ Lâm khó xử nhìn Trần Viêm: “Bên trêи có ý muốn chúng ta tìm được thứ kia mà.”
(dreamhouse)
……….