Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 172: di vật thời tiền sử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm nhàm chán lật xem điển tịch, Bạch Vân Hi từ trong phòng đi ra.

“Người Thần Nông Gia gửi tin tới, ngươi xem một chút đi.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm nhận lấy di động của Bạch Vân Hi, xem xét một chút, hứng thú cảm thán: “Linh thảo không tồi a!”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Người Thần Nông Gia có ý muốn dùng linh thảo này mua dược dạ dày của ngươi.”

Diệp Phàm nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: “Bốn viên Tiêu Linh Đan hẳn là đủ dùng rồi mới đúng! Bọn họ cần nhiều như vậy làm gì, Tiêu Linh Đan ăn nhiều cũng không có gì chỗ tốt.” Tác dụng chủ yếu của Tiêu Linh Đan là để nhằm vào người không thể tiêu hóa được linh dược, người thường ăn không có chỗ hỏng gì, nhưng cũng không có chỗ nào tốt.

Bạch Vân Hi nhún vai: “Thần Nông Gia có khả năng có khá nhiều người mắc bệnh về dạ dày, số lượng bọn họ cần khá lớn.”

Diệp Phàm đắc ý cong khóe miệng, “Ta đã nói Tiêu Linh Đan của ta dùng được, bọn họ còn cho rằng ta gạt người, hiện tại biết là có tác dụng rồi đi! Nha đầu chết tiệt kia còn không tin ta, phải biết rằng ta là người rất đáng tin cậy!”

Bạch Vân Hi: “……”

Bạch Vân Hi gật đầu, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp Phàm: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi lợi hại nhất, đám người có mắt không tròng kia hiện tại nhất định đã hối hận muốn chết.”

(dreamhouse)

Diệp Phàm ngạo nghễ tươi cười sáng lạn.

……

Một hồi đập cửa dồn dập vang lên.

Diệp Phàm ra mở cửa, nhìn thấy George, hơi kinh ngạc một chút.

“Sao tới sớm vậy?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

“Đại ca ta gọi điện tới, nói di động của ngươi gọi không thông, ta liền chạy sang.” George nói.

“Di động của ta, à, di động của ta ngâm nước, bị hỏng rồi, ta còn đang định đi mua một cái mới, đại ca ngươi gọi làm gì?” Diệp Phàm tùy ý hỏi.

“Có người đánh bạc ở Las Vegas thua hai trăm triệu, bị bắt lại, hắn nói hắn là đệ đệ ngươi, còn bảo đại ca ta đi tìm người bảo đảm cho hắn, đại ca nói ta tới hỏi ngươi một chút.”

M quốc bên kia thường xuyên có người giả mạo thành bằng hữu, thân thích của Chloe, Chloe đều không để ý tới, bất quá, chuyện này liên quan đến Diệp Phàm, Chloe không thể không thận trọng.

Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: “Diệp Phàm không có đệ đệ, ngươi lầm rồi.”

George kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Như vậy, tên kia nói dối!”

(dreamhouse)

“Tên kia có phải Diệp Chí Trạch hay không?” Diệp Phàm hỏi.

George gật đầu: “Phải.”

“Vậy cũng không coi như là nói dối, chẳng qua chúng ta đồng phụ dị mẫu, quan hệ chính là kiểu ngươi chết ta sống, ngươi hiểu chưa?”

George hai mắt sáng ngời: “Ta biết rồi, có phải giống như thâm cung bí sử, hoàng đế có tới mấy chục nhi tử, sau đó lại để mặc cho nhi tử đánh nhau đến bụi đất bay mù trời, đúng không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng, gần như vậy.”

George tràn đầy kỳ quái nói: “Diệp thiếu, ngươi lợi hại như vậy, tên kia cư nhiên dám đánh ngươi?”

Diệp Phàm hừ hừ hai tiếng: “Ta thâm tàng bất lộ, hắn không nhìn ra, có một câu nói rất đúng, người vô tri thì không biết sợ!”

“Ngươi nói người kia thiếu hai trăm triệu?” Bạch Vân Hi hỏi.

George gật đầu: “Phải.”

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Diệp Chí Trạch đánh cược không nhỏ, cư nhiên thua nhiều như vậy.

“Chuyện này có cha nương hắn giải quyết, ngươi nói đại ca ngươi không cần xem vào.” Bạch Vân Hi dặn dò.

(dreamhouse)

George gật đầu: “Ta biết.” Hai trăm triệu đối với Chloe không tính là cái gì, nhưng George cảm thấy, sợ là ra hai trăm triệu này chẳng những không thể lấy lòng được Diệp Phàm, ngược lại còn có thể đắc tội.

“Thật kỳ quái, sao Diệp Chí Trạch lại báo tên ta ra? Ta cũng không có thân thiết với hắn.” Diệp Phàm khó hiểu nói.

Bạch Vân Hi nhún vai: “Có lẽ là bị đánh đến hồ đồ rồi đi.”

Diệp Phàm gật đầu: “Quả thật có khả năng này.”

“Ta thấy chuyện nơi này cũng giải quyết sắp xong rồi, thu thập một chút, chúng ta trở lại kinh đô đi.”

Diệp Phàm ngoan ngoãn gật đầu, hắn đã chơi ở Thương Thành mấy ngày rồi, tự giác cảm thấy bắt đầu nhàm chán.

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Có mấy người không có năng lực gì, nhưng nếu da mặt quá dày thì cũng rất khó chơi, nếu Diệp Chí Trạch đã nghĩ tới chuyện lấy Chloe ra làm người bảo đảm, vậy không chừng sau này mẹ con Vương Hiểu Phỉ sẽ kéo nhau tới chỗ Diệp Phàm một khóc hai nháo ba thắt cổ.

……

Bạch gia.

(dreamhouse)

Bạch Sĩ Nguyên nhìn thấy Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi trở về, trong lòng cảm thấy có chút vui sướиɠ, “Sao các ngươi lại về nhanh như vậy? Sao không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa?”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: “Thương Thành bên kia cũng không có gì chơi.”

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu: “Được rồi, mấy ngày nữa ta phải tham gia một buổi hội đấu giá ngầm, nếu các ngươi có hứng thú thì đi cùng đi.”

Diệp Phàm hai mắt sáng lên: “Hội đấu giá có thứ gì tốt sao?”

“Không biết, chủ đề hội đấu giá lần này là di vật văn minh thời tiền sử, đồ bên trong ba phần thật bảy phần giả đi.”

“Văn minh thời tiền sử?”

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu, “Nổi tiếng nhất trong văn minh thời tiền sử là văn minh Atlantis, nghe đồn trước đi xảy ra trận đại hồng thủy, trêи địa cầu từng có một mảnh đại lục, phiến đại lục này có nền văn minh phát triển rất cao, trong một lần địa cầu gặp đại nạn, phiến đại lục này đã chìm xuống dưới đáy biển.”

“Từ đó về sau, mỗi năm, một ít thế lực sẽ mang theo thợ lặn xuống biển tìm kiếm phiến đại lục này.”

“Nghe nói hội đấu giá lần này có di vật của phiến đại lục kia được tìm thấy.”

Diệp Phàm tò mò hỏi: “Thật sự là di vật của văn minh thời cổ?”

(dreamhouse)

Bạch Sĩ Nguyên bật cười: “Tuyên truyền thì là vậy, bất quá, ai biết được, thế giới này có rất nhiều chuyện huyền bí không thể giải thích được, có lẽ thật sự là di vật thời tiền sử, hoặc cũng có thể chỉ là một ít đồ vật của thuyền thương nhân gặp nạn bị chìm không chừng.”

Diệp Phàm: “……”

……

Trong lúc Diệp Phàm trở lại Bạch gia, Diệp gia đã nổ tung nồi.

Vương Hiểu Phỉ cầu Diệp Hoằng Văn không được, chỉ đành phải đi tìm lão gia tử, sau khi lão gia tử biết được liền giận dữ không thôi, nhưng lại không nghĩ đến việc đi cứu Diệp Chí Trạch.

Chuyện Diệp Chí Trạch thua bạc không thể giấu nổi nữa, Diệp gia liền cãi nhau đến ngất trời.

Diệp Thiệu Huy tra ra được Diệp Chí Trạch là tham ô công khoản đi đánh bạc, chuyện này vừa khai báo tới chỗ lão gia tử, lão gia tử liền giận đến thiếu chút nữa đã muốn bóp chết Diệp Chí Trạch.

Vương Hiểu Phỉ mắt thấy Diệp lão nhân cũng mặc kệ chuyện này, chỉ có thể đi tìm Diệp Phàm, bất quá, Diệp Phàm đã rời khỏi đó từ trước.

Võ gia.

Võ Đằng Minh nằm trêи ghế hỏi: “Tư Hàm, Diệp Phàm đi rồi?”

Võ Tư Hàm gật đầu: “Đúng vậy, hắn cùng Bạch tam thiếu đã trở lại kinh đô.”

(dreamhouse)

Võ Đằng Minh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đi rồi cũng tốt, người Diệp gia da mặt dày đến ta cũng phải bội phục, cư nhiên lại biết cầu đến trêи đầu Diệp Phàm.”

Trước đó Võ Tư Hàm nhận được điện thoại của Diệp Ánh Lan đã từ chối nói cho Diệp Phàm, nhưng lại nói chuyện này cho Võ Đằng Minh biết, sáng nay Vương Hiểu Phỉ vậy mà đã đi tìm Diệp Phàm rồi.

Diệp Hoằng Văn cũng là người sấm rền gió cuốn, trực tiếp cùng Vương Hiểu Phỉ ly hôn.

Vương Hiểu Phỉ cùng Diệp Hoằng Văn vì phân chia tài sản mà ồn ào tới tận công đường, nháo rất không thoải mái, Vương Hiểu Phỉ đại khái cũng rõ ràng Diệp Hoằng Văn không còn tình cảm gì với nàng, đệ trình không ít chứng cứ ngoại tình trước khi li hôn của Diệp Hoằng Văn, khiến cho toà án phán phân chia hầu hết số tài sản lại cho Vương Hiểu Phỉ.

Bất quá, Diệp Hoằng Văn có khả năng đã sớm tồn tại tâm tư muốn ly hôn, hắn di dời hầu hết tài sản trong tay ra ngoài, vậy nên cho dù tòa án phán phân chia hầu hết tài sản cho Vương Hiểu Phỉ, nàng cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.

Vương Hiểu Phỉ là “chân ái” mà Diệp Hoằng Văn hao tổn hết tâm cơ cũng muốn cưới vào cửa năm đó, hiện tại vì một phần tài sản mà thiếu chút nữa đã vung tay đánh nhau với Diệp Hoằng Văn trêи toà án.

Sau khi Vương Hiểu Phỉ nhận được tài sản phân chia liền lập tức mã bất đình đề bay tới M quốc.

Bất quá, tài sản Vương Hiểu Phỉ nhận được tính ra chỉ có hơn một ngàn vạn, so với số tiền Diệp Chí Trạch thua cược còn kém quá xa, hiện tại, ở M quốc bên kia, đám cho vay ước chừng đã biết Diệp Chí Trạch có người thân thích lợi hại, tuy rằng quan hệ không thân, nhưng thân thích vẫn là thân thích, vậy nên cũng không làm hại đến tính mạng Diệp Chí Trạch, chỉ cắt đứt hai ngón tay của hắn liền thả người về.

(dreamhouse)

Diệp Ánh Lan sau khi phát hiện Vương Hiểu Phỉ mang hết tài sản ra nước ngoài cứu Diệp Chí Trạch, dưới sự tức giận liền bỏ nhà ra đi.

……

Thời điểm người Thần Nông Gia tìm tới, Diệp Phàm đang ở thu thập đồ vật.

“Các ngươi tới rồi? Tới thật đúng lúc, nếu các ngươi đợi tối nay mới tới, ta liền không còn ở đây nữa rồi!” Diệp Phàm cao hứng nói.

Khương Mộng thân thiện cười nhìn Diệp Phàm: “Diệp thiếu đây là muốn đi đâu vậy?”

“Ra ngoài hưởng tuần trăng mật.” Diệp Phàm đắc ý khoe.

“Diệp thiếu thật nhàn nhã!”

“Thường thôi, thường thôi.”

“Chỉ có Diệp thiếu cùng Bạch tam thiếu đi thôi sao?” Khương Mộng hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Không phải, chúng ta còn phải mang gia gia đi.” Diệp Phàm nhăn mũi lại: “Một cái bóng đèn niên kỷ không nhỏ.”

Khương Mộng xấu hổ cười cười: “Như vậy sao!”

“Diệp thiếu, linh dược ngươi muốn ta đều đã mang tới, dược dạ dày kia đã chuẩn bị tốt chưa?” Khương Mộng hỏi.

(dreamhouse)

Diệp Phàm gật đầu: “Đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngươi tới lấy mà thôi.”

Diệp Phàm mở ngăn kéo ra, Khương Mộng liền nhìn thấy dan dược được đóng gói đặt trong túi kẹo đại bạch thỏ.

“Ngươi cầm đi.”

Khương Mộng xấu hổ cười: “Cảm ơn.”

Khương Mộng nhíu mày, thầm nghĩ: Rất nhiều người trong tộc đều đang mỏi mắt mong chờ đan dược này, nhưng hình như Diệp Phàm lại không quá coi trọng nó, đan dược quý như vậy ít nhất cũng nên đặt trong bình gốm mới đúng, cư nhiên tùy tiền đóng gói đặt trong túi kẹo như vật thật sự là……

Khương Mộng đếm đếm, đan dược có tổng cộng mười viên, số lượng này hẳn là đủ dùng.

……

Tiễn Khương Mộng rời đi không lâu, Diệp Phàm, Bạch Vân Hi liền theo Bạch Sĩ Nguyên lên phi cơ.

Lý Hằng ngồi bên cạnh Bạch Sĩ Nguyên, nhịn không được nhìn về phía Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi mấy lần.

(dreamhouse)

Tứ đại gia tộc của kinh đô, Tống – Bạch – Giang – Lý, Tống gia xuống dốc, hiện tại chỉ còn lại ba nhà, Lý Hằng là gia chủ hiện tại của Lý gia, quan hệ với Bạch Sĩ Nguyên vừa là địch vừa là bạn, nhìn chung khá tốt.

Bạch Sĩ Nguyên đắc ý nhìn Lý Hằng: “Ngươi đừng nhìn chằm chằm tôn tế ta mãi như vậy, nếu thích thì nói tôn nữ ngươi tìm một người đi.”

Lý Hằng cười khổ một tiếng: “Tìm một người thì đơn giản, tìm một người ưu tú như vậy mới không dễ dàng kìa.”

Bạch Sĩ Nguyên tán đồng gật đầu: “Nói cũng không sai, người có tiền đồ được như Diệp Phàm quả thật khó thấy.”

Diệp Phàm quay đầu lại, tặng cho Bạch Sĩ Nguyên một nụ cười rực rỡ.

Bạch Sĩ Nguyên hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Không nên làm trò khen Diệp Phàm trước mặt hắn như vậy, tiểu tử này nguyên bản đã thích dương dương tự đắc, hiện tại vừa nghe người khác khen, đuôi của hắn cũng sắp vểnh lên trời rồi.

Bởi vì phi cơ bay chuyến đường dài, sau khi lên được một lúc, mọi người liền dần chìm vào giấc ngủ.

Bạch Vân Hi dựa vào ghế ngủ thϊế͙p͙ đi, Diệp Phàm thò lại gần, hôn lên mặt Bạch Vân Hi một cái, thấy Bạch Vân Hi không có phản ứng gì, lại hôn thêm một cái.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Diệp Phàm không coi ai ra gì chiếm tiện nghi của Bạch Vân Hi, đầu không khỏi mọc đầy hắc tuyến.

Lý Hằng cười cười nói: “Nhìn dáng vẻ này xem ra Diệp thiếu thật sự rất thích đứa nhỏ nhà các ngươi a!”

(dreamhouse)

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu: “Đúng vậy!”

……

Diệp Phàm đi theo Bạch Sĩ Nguyên tới hiện trường bán đấu giá, hội đấu giá được tổ chức trêи một du thuyền thật lớn, Diệp Phàm vừa vào liền không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

“Vì sao bên trong toàn mấy thứ như này chứ!”

Hội đấu giá trêи cơ bản đều là một ít hoá thạch, xương cốt của người vượn, khủng long, đầu lâu người khổng lồ, đương nhiên cũng có một ít đồ cổ các loại, đồ gốm thời xa xưa, thạch điêu viễn cổ……

“Cho nên mới gọi là văn minh thời tiền sử!” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm đi qua một khối xương người khổng lồ, người khổng lồ dài hơn sáu mét, cấu tạo thân thể có chút tương tự với nhân loại.

“Một khối thi thể cũng có giá khởi điểm ba trăm triệu!”

Hội đấu giá cử hành bằng hình thức ám bia, khi có ai nhìn trúng một món đồ vật nào liền ném thẻ vào trong rương, ai ra giá cao người đó có.

Tất cả người tham gia hội đấu giá đều ký tiền quỹ trêи một trăm triệu, nếu viết giá cả lung tung, cuối cùng lại không mua được đồ, gây nhiễu loạn đấu giá, liền bị tịch thu tiền quỹ coi như là trừng phạt.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: “Thi thể này cùng thời đại với khủng long, thuộc nhân loại thời tiền sử, có giá trị nghiên cứu rất cao, tương đối trân quý.” Có vẻ mấy viện nghiên cứu đều đang nhìn chằm chằm khối thi thể cổ này đâu.

Diệp Phàm bĩu môi chê bai: “Dơ muốn chết!”, sau đó nhíu mày lại, quay sang truyền âm với Bạch Vân Hi: “Bất quá, hình như thi thể này có chứa đựng linh lực.”

Bạch Vân Hi sửng sốt một chút: “Ý ngươi là người này sinh thời tu chân?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không phải.” Khi linh khí nồng đậm đến một trình độ nhất định, cho dù không tu luyện thì trong quá trình sinh trưởng, thân thể cũng được dung hợp với linh khí thiên nhiên.

Diệp Phàm thở dài một hơi: “Đi thôi, đi chỗ khác xem xem.”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”

Trong hội trường, mấy người đã bắt đầu tụ tập nghiên cứu một khối bia đá, có vẻ đã nếm ra được mùi ngon.

“Bọn họ đang làm gì?”

“Khối bia đá kia hình như là một khối đá tiên đoán của người Maya, nghe học giả cổ văn nói, trời sập, thế giới một mảnh u ám, mọi người lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, có vẻ là một khối đá tiên đoán ngày tận thế.”

Diệp Phàm ôm hai tay, trợn trắng mắt nói thầm: “Thật nhàm chán!”

Bạch Vân Hi kéo tay Diệp Phàm đi tới nơi khác: “Có phải ngươi có lý giải bất đồng về khối bia đá kia không?”

(dreamhouse)

Diệp Phàm gật đầu: “Có một chút, muốn phiên dịch nội dung của khối bia đá kia cũng không có vấn đề, trời sập, thế giới một mảnh u ám, nhưng đó không phải là tiên đoán tận thế, mà là viết một người thất tình, bi xuân thương thu mà thôi.”

Bạch Vân Hi: “……” Nếu thật sự như thế, vậy để mấy người nghiên cứu học thuyết tận thế kia biết được không biết sẽ bị đả kϊƈɦ bao nhiêu!

……

Diệp Phàm đi thêm một lúc, ánh mặt dừng lại trêи một cái hộp sắt rỉ sét.

“Thứ này là gì? Tìm đâu ra vậy?”

Bạch Vân Hi phiên dịch bản thuyết minh một chút: “Thứ này tìm được dưới đáy biển nơi được cho là Atlantis chìm xuống, nó hẳn là một cái rương, bất quá, không có chìa khóa mở.”

“Nhân viên nghiên cứu đã dùng tia laser dò xét bên trong cái rương này, bất quá, không biết là nó sử dụng kỹ thuật gì, hoàn toàn không thể kiểm tra ra được.”

“Mua cái này về đi.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”

Diệp Phàm đi dạo quanh hội trường một vòng, cuối cùng chỉ nhìn trúng một cái hộp kim loại.

Bạch Vân Hi dùng hai trăm triệu mua cái hộp này về.

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio