Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, một cỗ linh khí đã được rót vào trong lồng ngực, Bạch Vân Hi có chút say mê nói: “Diệp Phàm, ở đây thật thoải mái!”
Diệp Phàm gật đầu: “Linh khí ở nơi này nộng đậm hơn trêи địa cầu nhiều, bất quá, vẫn còn rất nhiều nơi tốt hơn, sau này ngươi sẽ biết.”
Bạch Vân Hi không khỏi sinh ra tâm hướng tới, khẽ gật đầu: “Được.”
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Bạch Vân Hi, trong mắt dâng lên vài phần dị sắc.
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Làm sao vậy?”
“Tốc độ hấp thu linh khí của ngươi thật nhanh.” Thời điểm ở địa cầu, linh khí loãng, ưu thế đơn linh căn của Bạch Vân Hi cũng không lộ ra quá nhiều, nhưng tới nơi này rồi, Diệp Phàm lập tức nhận thấy được, linh khí đang điên cuồng đổ vào trong thân thể của Bạch Vân Hi.
“Cái này có vấn đề gì sao?” Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không thành vấn đề, đi thôi.”
“Được.”
Diệp Phàm mang theo Bạch Vân Hi du hành trêи biển hai ngày, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Diệp Phàm, ngươi phi hành liên tục như vậy không sao chứ?”
(dreamhouse)
Diệp Phàm có chút kiêu ngạo gật đầu: “Vẫn tốt, hiện tại ta đã là cao nhân Trúc Cơ, không phải người bình thường.”
Bạch Vân Hi có chút buồn bực nói: “Biển này rốt cuộc là rộng lớn bao nhiêu a!”
Hiện tại Diệp Phàm đã Trúc Cơ, tốc độ phi hành nhanh vô cùng, nhưng mắt thấy hai ngày qua đi, khung cảnh trước mắt ngoại trừ nước thì vẫn là nước.
“Không biết a! Yên tâm đi, cứ bay mãi cuối cùng rồi cũng sẽ nhìn thấy bờ.” Diệp Phàm an ủi nói.
Một đầu cá lớn như một ngọn tiểu sơn từ trong biển nhảy ra, sau đó lại chui đầu vào biển, nổi lên bọt sóng thật lớn.
“Diệp Phàm……”
Diệp Phàm nắm lấy tay Bạch Vân Hi an ủi: “Chỉ là một con cá khá to mà thôi, ngoại trừ vóc dáng khá lớn thì không có lực công kϊƈɦ gì.”
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Hắn phải mau chóng thích ứng thế giới xa lạ này.
“Sớm biết vậy ta liền mang phi thuyền tới đây, ta chỉ suy xét đến chuyện chúng ta ngã xuống núi lửa, lại không nghĩ tới chúng ta lại ngã xuống biển thế này.” Diệp Phàm dừng một chút, lại nói: “Bất quá, du thuyền có muốn cũng không mang được, không gian trong phù trữ vật rất hữu hạn.”
“Trước kia ta có tới mấy cái nhẫn không gian.” Diệp Phàm nhịn không được hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng khi xưa.
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ: Ta biết, ta biết trước kia ngươi có một gia tài rất đồ sộ.
“Sớm biết vậy đã không tách ra khỏi con Huyền Quy kia, để nó mang chúng ta đi một đoạn.” Diệp Phàm than thở nói.
Bạch Vân Hi: “…… Hiện tại có hối hận cũng không kịp nữa rồi, biển này rốt cuộc là rộng lớn bao nhiêu a!”
“Ta sinh ra ở Thương Huyền đại lục, trong điển tịch của tông môn ghi lại, tu chân giới chúng ta chia thành năm đại lục, đông tây nam bắc cùng trung, Thương Huyền đại lục nằm ở Nam Đại Lục, đi xuyên qua Biển Vô Tận là có thể tới Trung Đại Lục, bất quá, muốn đi qua Biển Vô Tận, cho dù là Kim Đan kỳ thì cũng phải mất một khoảng thời gian rất dài.”
“Trêи biển nhiều sóng gió, muốn đi xuyên qua Biển Vô Tận, cho dù là Nguyên Anh cũng khó bảo toàn tính mạng, càng đừng nói là tu giả Kim Đan.”
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên vài phần khẩn trương, “Nếu ngươi mệt, ta có thể thay ngươi.”
Diệp Phàm lắc đầu: “Không có việc gì.”
Diệp Phàm vận chuyển Cửu Tiêu Vạn Vật Quyết, linh khí xung quanh lập tức điên cuồng chảy lại, bổ toàn lại gần hết tiêu hao.
……
Diệp Phàm phi hành trêи biển bốn ngày, cuối cũng cũng phát hiện ra một thuyền đánh cá.
(dreamhouse)
“Diệp Phàm, có thuyền, là thuyền của tu sĩ sao?”
“Không phải, chỉ là người thường.” Tu chân giới có rất nhiều người thường luyện thể, trêи thuyền có một già một trẻ, lão giả ước chừng Nguyên Khí tầng ba, thiếu niên Nguyên Khí tầng một.
Diệp Phàm khống chế phi kiếm, dừng lại trêи thuyền.
Lão giả nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, cuống quít kéo thiếu niên hành lễ, “Bái hiển tiên sư đại nhân.”
Nhìn thần sắc lo sợ của lão giả cùng thiếu niên, Bạch Vân Hi nhịn không được nhíu mày lại, Diệp Phàm lại mang bộ dáng thấy nhiều mà quen.
Phàm nhân ở tu chân theo bản năng mà kính sợ tu chân giả, cho dù là tu giả trong tông môn sống không tốt, tới phàm thế rồi cũng sẽ được kính ngưỡng không khác gì thần tiên.
Diệp Phàm nhàn nhạt gật đầu với hai người, bày ra một bộ dáng cao nhân, “Không cần giữ lễ tiết, thuyền của ta bị đánh vỡ trêи biển, hiện tại đi lạc, nơi này là nơi nào, hai người giới thiệu một chút đi.”
Thiếu niên ban đầu còn có chút khẩn trương, thấy thái độ của Diệp Phàm bình thản, khẩn trương ban đầu cũng tiêu tan không ít.
Thiếu niên là người thích lảm nhảm, rất nhanh liền nói ra đủ loại chuyện đông tây nam bắc.
Nơi này là một quốc gia tên là Đông Việt Quốc, Đông Việt Quốc thuộc phạm vi do Thiên Cương Tông quản lý, trong Thiên Cương Tông không có tu giả Nguyên Anh, chỉ có ba Kim Đan.
(dreamhouse)
“Tiên sư đại nhân, ngài từ đâu tới?” Thiếu niên đột nhiên hỏi nói.
Lão giả túm thiếu niên một cái, nơm nớp lo sợ nói: “Tiên sư đại nhân, tôn tử nhà ta không hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn.”
Bạch Vân Hi nhàn nhạt cười: “Không có việc gì.”
Bạch Vân Hi tùy tay ném một lọ đan dược cho thiếu niên, thiếu niên trong lòng vui vẻ, vội vàng cẩn thận thu lại, liên thanh nói cảm tạ.
Bạch Vân Hi không gấp, mượn thuyền của thiếu niên du đãng trêи biển, hỏi một ít về tình huống ở nơi này.
……
Thiếu niên treo một loại mồi câu đặc thù trêи lưới đánh cá kim sắc, chậm rãi rải lưới xuống mặt biển.
Bạch Vân Hi nhìn lưới đánh cá từ từ chìm xuống, nghi hoặc hỏi: “Đây là Linh Khí?”
Thiếu niên đắc ý nói: “Đây là của a ba để lại, trước kia a ba cũng từng quen một vị tiên sư, được tiên sư kia ban cho.”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Thì ra là thế, a ba ngươi đâu?”
Thiếu niên ảm đạm đáp: “Đã chết.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi do dự một chút, hỏi: “A ba ngươi là chết như thế nào?”
“Vị tiên sư đại nhân kia đấu pháp cùng người khác, hai tùy tùng cũng đánh lên, a ba bị đánh chết.”
Bạch Vân Hi cau mày, thầm nghĩ: Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ tao ương, tu chân giới hoàn toàn không thái bình như hắn tưởng tượng a!
Bạch Vân Hi nhìn mặt biển: “Trêи biển gió lớn, đánh cá hẳn là không dễ dàng đi?”
Thiếu niên gật đầu: “Đúng là không dễ dàng, bất quá, ta chỉ biết đánh cá, đây là tay nghề được a ba truyền lại.”
“Thu lưới rồi.” Thiếu niên đánh cá thuần thục kéo lưới lên, nhìn thu hoạch bên trong, cao hứng lộ ra tươi cười.
Trong lưới có hơn mười con cá, thiếu niên lấy ra một con cá kim sắc, còn lại đều thả đi.
“Đây là cá gì?” Bạch Vân Hi nhìn cá trong chậu nước, hứng thú hỏi.
Cá trong chậu nước trêи lưng có ba đạo kim văn, nhìn qua rất đẹp mắt, nhưng chắc hẳn không chỉ đẹp mà thôi, từ trêи người con cá này, Bạch Vân Hi cảm giác được một cỗ linh khí nhàn nhạt.
“Đây là Kim Ti Ngư, có rất nhiều tiên sư đại nhân thu mua nó, một con như vậy có thể bán được linh châu, rất nhiều tiên sư đại nhân đều dùng loại cá này nấu thành canh ăn.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi truyền âm với Diệp Phàm: “Linh châu là thứ gì?”
Diệp Phàm chớp chớp mắt đáp: “Một loại đồ vật còn không bằng cả linh thạch hạ phẩm, nhưng có một chút linh khí, dùng để lưu thông trong giới tu giả cấp thấp.”
“Sao trước kia chưa từng nghe ngươi nói qua?”
“Ta không cần cái kia.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi gật đầu, “À” một tiếng, âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Hắn thiếu chút nữa đã quên, kiếp trước Diệp Phàm tuy rằng không thể tu chân nhưng lại có gia thế bối cảnh kinh người, loại tiểu linh châu này đương nhiên là chướng mắt nhìn tới.
……
Bạch Vân Hi ngồi ở đuôi thuyền, nhàn nhã thổi gió biển.
Có thể là đã sắp tới bờ biển, thuyền đánh cá xung quanh bắt đầu nhiều lên, Bạch Vân Hi thấy được đủ các loại thuyền đánh cá.
“Thuyền Thanh Vũ Phúc!”
Một con thuyền xa hoa từ từ chạy tới, hai mắt thiếu niên hừng hực sáng lên, đối với dân đánh cá mà nói, thuyền cũng chính là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, gặp được thuyền tốt luôn là muốn nhìn nhiều thêm một hai lần.
Thuyền Thanh Vũ Phúc thuộc về Thanh Vũ Thương Lâu, Thanh Vũ Thương Lâu chuyên môn làm hải vận, sinh ý hải thú, nghe nói quy mô lớn vô cùng.
(dreamhouse)
Thiếu niên nhìn thuyền Thanh Vũ Phúc, trêи mặt bỗng dâng lên vài phần khủng hoảng, “Không thích hợp! Tốc độ thuyền của bọn họ quá nhanh!”
Thuyền Thanh Vũ Phúc như lướt gió chạy qua, Bạch Vân Hi nhìn thấy bóng mờ dưới biển phía trước thuyền Thanh Vũ Phúc là một con cá thật lớn.
Thuyền Thanh Vũ Phúc linh quang lập loè, Bạch Vân Hi nhìn thấy mấy đạo linh quang pháo bắn về phía cá dưới mặt biển, đều bị nó linh hoạt né đi.
Lão giả đánh cá khẩn trương khống chế thuyền, muốn tránh khỏi chiến khu, nhưng tốc độ thuyền quá chậm, muốn tránh thoát lại có chút miễn cưỡng.
Cá biển linh hoạt trốn tránh, một đạo linh quang chói mắt đánh vào trêи người cá biển, nứt ra một miệng vết thương thật lớn.
Cá biển lập tức bạo nộ, đấu đá lung tung, vừa lúc vọt về phía con thuyền nhỏ.
Bạch Vân Hi nhanh chóng nâng tay, đánh ra vô số pháp quyết.
“Đóng băng!” Mặt biển nhanh chóng kết một tầng băng thật dày, cá biển lập tức bị đóng băng lại.
“Oanh!” Linh quang pháo ngay sau đó cũng đánh lên người cá biển đang bị phong bế, cá biển lập tức bị đánh chết.
(dreamhouse)
Thiếu niên đánh cá thở dài nhẹ nhõm một hơi, tràn đầy cảm kϊƈɦ nhìn Bạch Vân Hi: “May mắn, may mắn, cảm ơn tiên sư!”
Bạch Vân Hi nhàn nhạt đáp: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Thời điểm ở trêи địa cầu vẫn luôn không có cơ hội dùng pháp lực, hiện tại vừa ra tay, Bạch Vân Hi đột nhiên có một loại cảm giác đắc chí, hắn cư nhiên cũng lợi hại như vậy.
Bạch Vân Hi tuy rằng hành xử lớn trước tuổi, nhưng bản thân cũng chỉ là một thiếu niên hai mươi mấy mà thôi.
“Vị đạo hữu này, đa tạ tương trợ.” Một nữ tu diện mạo xinh đẹp đi ra.
Thiếu niên đánh cá chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Tiên sư, đó là đại tiểu thư của Thanh Vũ Thương Thành, Viên Thanh Nguyệt.”
Thiếu niên đánh cá biết Bạch Vân Hi là từ nơi khác đến, không hiểu biết về tình hình ở nơi này, lập tức giải thích.
Bạch Vân Hi nhàn nhạt gật đầu, cảm nhận của hắn về nữ tu này không quá tốt, trước đó khi thương thuyền săn bắt cá biển, linh quang pháp do bắn trật, cá biển mới có thể công kϊƈɦ về phía bọn họ, Bạch Vân Hi hoài nghi, linh quang pháo kia không phải ngoài ý muốn, là cố ý muốn trật.
“Không biết đạo hữu là đến từ tông môn nào, có thể xin hỏi tôn tính đại danh?”
Bạch Vân Hi nhàn nhạt nhìn nữ tu trêи thuyền một cái, khẽ lắc đầu: “Bèo nước gặp nhau, bỏ đi.”
Viên Thanh Nguyệt nhìn Bạch Vân Hi, mất mát nói: “Vậy được rồi”
Diệp Phàm chui ra khỏi khoang thuyền: “Ta biết là sẽ như vậy, gần đây chắc chắn sẽ có kẻ muốn đào góc tường của ta!”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái: “Đừng nói hươu nói vượn.”
Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Ta không nói bậy, Vân Hi, ngươi làm mình trở nên xấu một chút đi.”
Bạch Vân Hi: “……”
(dreamhouse)
……….