Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 183: quá nghèo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong thuyền Thanh Vũ Phúc, Viên Thanh Nguyệt nhíu chặt mày, ánh mắt mang theo phức tạp, trêи mặt lại nhàn nhạt đỏ ửng lên.

“Chu tổng quản, người nọ có lai lịch gì, sao trước kia chưa từng thấy qua? Một tay pháp quyết băng hệ kia thật tinh thuần, thực lực không thấp, nhìn qua lại rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là từ đại tông môn nào?” Viên Thanh Nguyệt hai mắt tỏa sáng hỏi.

Viên Thanh Nguyệt diện mạo xinh đẹp, gia thế không tồi, ngày thường phàm là người nhìn thấy nàng đều rất ân cần, khó khăn lắm mới gặp được một người không mang theo sắc thái giả, thực lực lại phi phàm, tức khắc động một ít tâm tư.

Chu Ly nhíu mày, nhìn thần sắc của Viên Thanh Nguyệt liền biết nàng có lẽ là đã dậy hảo cảm với Bạch Vân Hi, nhưng từ thái độ của Bạch Vân Hi mà xem, hắn hẳn là không có cảm giác gì với Viên Thanh Nguyệt.

“Tiểu thư, người kia có đi cùng một tu sĩ khác, bọn họ hẳn là một đôi.”

Viên Thanh Nguyệt sửng sốt một chút: “Chu tổng quản, ngươi nhìn lầm rồi đi.”

Chu Ly lắc đầu: “Hẳn là không sai.”

Viên Thanh Nguyệt thở dài, rầu rĩ than thở: “Nam nhân ưu tú như vậy, cư nhiên lại là đoạn tụ sao?”

“Tiểu thư, tu sĩ phía sau kia có khả năng rất mạnh.” Chu Ly tràn đầy kiêng kị nói.

(dreamhouse)

Viên Thanh Nguyệt có chút ngoài ý muốn: “Rất mạnh? Mạnh bao nhiêu, không phải là Trúc Cơ đi?”

Chu Ly lắc đầu: “Ta nhìn không ra tu vi hắn, rất có khả năng là Trúc Cơ.”

“Nếu như vậy người tới La Sa Trấn lại phải thêm một đối thủ cạnh tranh.” Viên Thanh Nguyệt xoay chuyển tròng mắt nói.

……

Thuyền đánh cá dạt vào bờ, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đi lên.

Trấn nhỏ bên bờ biển tên là La Sa Trấn, bên trong tụ tập rất nhiều tu sĩ.

Có câu nói là, dựa núi ăn núi, ven biển ăn biển, trong hải dương rộng lớn ẩn chứa vô vàn tài phú, hấp dẫn rất nhiều tu giả tới săn.

La Sa Trấn tuy rằng là trấn nhỏ, nhưng lại thập phần phồn vinh, trêи đường phố có không ít cửa hàng thu mua hải thú.

Dọc con đường, cửa hàng đan dược, cửa hàng phù chú, cửa hàng linh tài, pháp bảo……. cần gì cũng có.

“Bổn tiệm mới nhập về một lô đan dược mới, mau đến mua, chậm liền không còn.”

“Bán thanh thương, bán thanh thương, lão bản đấu pháp bị đánh trọng thương, hiện cần tiền gấp, pháp khí của bổn tiệm giảm giá ba phần!”

(dreamhouse)

“Giảm giá toàn bộ cửa tiệm, một linh thạch một phù chú, người mua không lỗ, ngươi không mua thì có hại.”

“Sản phẩm mới ra lò, động phủ tốt nhất cho bạn lữ, ngươi xứng đáng có được!”

Bạch Vân Hi đi trêи đường, sắc mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.

“Thương gia ở nơi này cũng làm quảng cáo?” Bạch Vân Hi hoang mang hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Tất cả mọi người đều muốn kiếm miếng cơm ăn, thật là không dễ dàng!”

Bạch Vân Hi: “……”

……

“Thiêm Dực tửu lầu, Vân Hi, nơi này có một tòa tửu lầu a!” Diệp Phàm nói.

“Tu chân giới cũng có tửu lầu tồn tại, còn có không ít, rất nhiều tửu lầu đều mở ra chuyên môn phục vụ cho tu giả, đồ nấu ăn đều dùng thịt linh thú, chẳng những không ảnh hưởng đến thân thể, còn có rất nhiều chỗ tốt, bất quá, bởi vì nguyên liệu trân quý, giá cả cũng không rẻ.”

“Đúng vậy! Ngươi xem thực đơn đi.”

Diệp Phàm nhíu mày lại: “Có chút quý a! Ăn không nổi.”

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi: “……”

“Chúng ta đi kiếm một ít linh thạch trước đã, trở lại khu chợ ban nãy đi, ta thấy bên kia có không ít người bày quán.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm xoa xoa mặt: “Có thể thì có thể, nhưng có chút mất mặt!”

Khu chợ tự do phần lớn đều là tu giả Luyện Khí tầng sáu tầng bảy, hắn lại là tiền bối Trúc Cơ rồi.

Bạch Vân Hi không thèm để ý nói: “Nếu ngươi cảm thấy mất mặt, để ta bày quán, ngươi ở một bên nhìn là được……”

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Hắn cùng Diệp Phàm một viên linh thạch cũng không có, nào cần phải lo mặt mũi cái gì!

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Chính là, ngươi là đại thiếu gia……”

Bạch Vân Hi lắc đầu: “Ở nơi này ta không phải là đại thiếu gia, ta chỉ là một kẻ nghèo.”

Diệp Phàm xấu hổ nói: “Vân Hi, ngươi yên tâm, ta sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình.”

Bạch Vân Hi: “……”

(dreamhouse)

Diệp Phàm hít sâu một hơi, nhịn không được nhớ lại những ngày tháng huy hoàng năm xưa, “Trước kia ta là kẻ có tiền, linh thạch hạ phẩm đều không cần, trêи người chỉ có linh thạch trung phẩm, mỗi lần bế quan phụ thân mẫu thân đều đưa linh thạch cho ta, đại ca có tiền cũng đưa ta.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, sắc mặt đổi đổi, truyền âm nói: “Bên này hình như không có tin tức về Thương Huyền đại lục……”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, tu chân giới rộng lớn vô ngần, mỗi khối đại lục trêи biển chỉ như một hòn đảo nhỏ, các nơi không liên thông, có thể xác định chỗ chúng ta đang ở bây giờ linh khí còn thấp hơn Thương Huyền đại lục một ít, trình độ tu chân cũng kém hơn, hẳn là cách Thương Huyền đại lục rất xa.”

Thương Huyền đại lục bên kia có không ít Nguyên Anh kỳ tọa trấn tông môn, nơi này lại chỉ có Kim Đan.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Như vậy chúng ta trước tiên ở lại nơi này đứng vững gót chân đã rồi lại suy xét những thứ khác đi.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được.”

……

Bạch Vân Hi tới khu chợ tự do bày quán, nơi này có rất nhiều tu giả, thanh âm hò hét hết đợt này tới đợt khác.

Bạch Vân Hi tìm tới một quầy hàng, bày một ít phù chú ra.

Diệp Phàm luyện đan thuật không nói, chế phù thuật cũng không tồi, nhưng lại bị hạn chế bởi nguyên liệu trêи địa cầu, cấp bậc của đan dược cùng phù chú đều có chút thấp, hiện tại Diệp Phàm đã Trúc Cơ, mấy thứ trước kia hầu hết đều không còn tác dụng.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi vừa bày quán liền có không ít tu giả tới hỏi thăm, hầu hết đều là nữ tu.

Hầu hết mọi người đều sẽ tiêu tốn mấy chục linh châu để mua một lá phù, một lát sau, Bạch Vân Hi liền thu về một túi linh châu.

Diệp Phàm rầu rĩ không vui nhìn Bạch Vân Hi trò chuyện vui vẻ cùng khách hàng, khuôn mặt thối muốn chết.

“Tiên hữu, có thể giảm giá một chút không?” Một nữ tu hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Vân Hi, ngượng ngùng hỏi.

“Không giảm, một linh châu cũng không giảm, giá của chúng ta đã là thấp nhất rồi, không mua thì đi đi.” Diệp Phàm âm dương quái khí nói.

Nữ tu nhìn Diệp Phàm một cái, trêи mặt hiện lên vài phần ủy khuất.

Bạch Vân Hi nhìn nữ tu: “Hắn nói giỡn, ngươi đừng để ý đến hắn.”

Diệp Phàm che giấu tu vi, nữ tu chỉ coi Diệp Phàm là tuỳ tùng của Bạch Vân Hi, nếu biết

Diệp Phàm là tu giả Trúc Cơ, nói không chừng đã sớm chạy.

Mấy nữ tu đứng bên quầy hàng ríu ra ríu rít, cố kỵ Diệp Phàm, cũng không dám nháo quá mức.

Bạch Vân Hi quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm một cái, ném một túi linh châu cho

Diệp Phàm: “Đi mua chút lá phù chu sa về đi, còn phải vẽ bán nữa.”

Diệp Phàm buồn bực nhìn Bạch Vân Hi, không có tiếp.

Bạch Vân Hi cười cười nhìn Diệp Phàm: “Ngươi đi nhanh lên a! Ngươi còn phải nuôi gia đình nữa không phải sao?”

Diệp Phàm cầm linh châu rầu rĩ rời đi, thầm nghĩ: Hắn đã Trúc Cơ, không nên thảm như vậy mới đúng.

Bạch Vân Hi bày quán một buổi trưa, đến buổi chiều hàng tồn coi như đã bán gần hết, qua một buổi chiều, Bạch Vân Hi liền kiếm về tám khối linh thạch hạ phẩm, hơn hai ngàn linh châu, một trăm linh châu có thể đổi một khối linh thạch hạ phẩm, tính ra cũng trêи dưới khối.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi tiêu linh châu thuê một tiểu viện tử.

Diệp Phàm nằm trêи ghế, rầu rĩ hít sâu một hơi: “Quá thảm.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Quá thảm? Thảm thế nào?”

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Trước kia sinh hoạt phí một tháng của đệ tử ngoại môn chúng ta chính là khối linh thạch hạ phẩm a! Hiện tại toàn bộ tài sản của ta tính ra cũng chỉ bằng ba tháng tiền của bọn họ.”

Bạch Vân Hi thoải mái nói: “Ba tháng đã là không tồi, ngươi kiếm lời một ngày bằng ba tháng của người ta, vạn sự khởi đầu nan, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.”

“Nhưng ta là Trúc Cơ a! Cho dù là đệ tử Luyện Khí trong tông môn gặp được ta cũng phải gọi một tiếng sư thúc.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Vậy ta gọi ngươi là sư thúc được chưa?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không được, quá xa lạ, hơn nữa, gọi như vậy ta liền trở nên già mất.”

“Ta muốn mở một cửa hàng tạp hóa.” Bạch Vân Hi nói.

“Cửa hàng tạp hoá? Bán cái gì?” Diệp Phàm hỏi.

“Đan dược, phù chú này nọ, ta thấy người ra vào thị trấn này rất nhiều, có không ít tán tu ra biển săn thú, đổi linh thạch lấy phù chú, đan dược, luyện đan sư thưa thớt, đan dược trong trấn nhỏ này có chút cung không đủ cầu, mà tài liệu luyện đan ở nơi này lại rất phong phú.”

Nơi này có rất ít linh thảo, nhưng theo Bạch Vân Hi được biết, luyện đan không nhất định cần phải có linh thảo, nội đan da lông yêu thú đều có thể, nơi này thứ khác không nhiều, nhưng tài liệu từ yêu thú lại không ít, thương nhân muốn mua đều ép giá rất thấp, Diệp Phàm hẳn cũng có thể dùng giá rẻ mua nguyên liệu về, sau đó lại lấy giá cao bán đi.

“Muốn mở cửa hàng vậy liền phải thuê mặt tiền.”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, ta đi trêи đường nhìn thấy mặt tiền cửa hàng tiện nghi nhất cũng phải linh thạch, chúng ta chưa gánh được.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi: “Kỳ thật có thể bán một viên Trúc Cơ Đan đi, Trúc Cơ Đan kia đến nơi nào cũng đều là hàng bỏng tay.”

(dreamhouse)

Trúc Cơ Đan trêи tay Diệp Phàm còn tám viên, Bạch Vân Hi tạm thời chưa cần dùng đến, hơn nữa, cho dù đến Luyện Khí đỉnh, lấy tư chất của Bạch Vân Hi, dùng một viên Trúc Cơ Đan đã là đủ rồi.

Trêи thị trường, một viên Trúc Cơ Đan có thể bán được linh thạch hạ phẩm, nếu cầm đến nhà đấu giá, một vạn cũng có khả năng.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Trúc Cơ Đan tạm thời chưa cần bán.”

Trúc Cơ Đan không giống đan dược bình thường, hầu hết đều là do các đại tông môn nắm giữ, nếu bọn họ bán ra Trúc Cơ Đan, sẽ rất dễ bị các thế lực bản địa theo dõi.

“Ngươi vẽ nhiều phù chú một chút, ta mang đi bán, không cần thiết phải mạo hiểm.” Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Đã biết, thật là, ngươi chỉ biết nói chuyện với đám nữ hài tử đó, không để ý đến ta!”

Bạch Vân Hi thở dài: “Có biện pháp nào đâu, bọn họ là khách hàng, khách hàng chính là thượng đế.”

Diệp Phàm không vui nói: “Một đám nha đầu phiến tử, các nàng có chỗ nào giống thượng đế……”

Bạch Vân Hi: “……”

……

Từng đạo đồ văn phức tạp được phác hoạ ra, tay cầm bút của Diệp Phàm mau chóng chuyển động, rất nhanh, một lá phù liền thành hình.

Bạch Vân Hi nhận phù, tán thưởng khen tặng: “Diệp Phàm, ngươi thật lợi hại!”

Tới tu chân giới rồi, Bạch Vân Hi mới biết, phù sư bình thường xác suất thành phù không cao, chỉ trêи dưới ba phần, một ngày cùng lắm vẽ dược năm sáu tấm phù, Diệp Phàm thì khác, Diệp Phàm nắm chắc ít nhất chín phần, như vậy liền có thể tiết kiệm được rất nhiều phí tổn, đề cao hiệu suất.

Diệp Phàm gật đầu, thần thái phi dương nói: “Ta là thiên tài, đương nhiên lợi hại.”

Mấy ngày nay Bạch Vân Hi vẫn luôn dùng giá thấp mua nguyên liệu, lấy giá cao bán ra.

(dreamhouse)

Dựa vào sự chênh lệch điên cuồng này, Bạch Vân Hi coi như đã tích góp được một trăm linh thạch hạ phẩm, cũng có không ít khách hàng quen.

“Có nhìn trúng mặt tiền cửa hàng nào không, cứ thuê một cái, ngươi cũng không cần mỗi ngày phải chạy ra khu chợ hỗn tạp kia, ta có chút không yên tâm, nơi đó quá rối loạn.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Cũng được, ta nhìn trúng một cái đang cho thuê.”

Cửa hàng Bạch Vân Hi nhìn trúng nguyên bản là của một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, bất quá, người nọ ra biển không trở về, hiện tại đang cho thuê với giá thấp.

Con đường tu chân này tính nguy hiểm rất cao, hơi không để ý một chút chính là vạn kiếp bất phục, Bạch Vân Hi tới đây mới được mấy ngày liền nghe đủ các loại chuyện xưa về tu sĩ bất hạnh bỏ mình, nghe nhiều đến nỗi tai mang kén.

Diệp Phàm gật đầu: “Được, ta đều nghe ngươi.”

“Ta tiếp đón khách hàng, ngươi phụ trách vẽ phù, luyện đan là được.” Bạch Vân Hi nói.

“Được, bất quá, ngươi phải làm mình trở nên xấu một ít.”

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã biết, kỳ thật, ta phát hiện tướng mạo của người ở tu chân giới đều không tồi, ta chỉ là khá tốt mà thôi.”

“Sao có thể, ngươi không nhìn thấy đám nha đầu phiến tử kia nhìn ngươi đến hai mắt phát sáng sao, đầy mặt đều viết là muốn đào góc tường của ta!” Diệp Phàm kϊƈɦ động nói.

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.”

Diệp Phàm nhún vai: “Thuyền sử dụng cẩn thận có thể chạy được vạn năm không phải sao?” Diệp Phàm thầm nghĩ: Gần đây Bạch Vân Hi trải qua mấy lần tẩy tủy phạt kinh, tướng mạo càng ngày càng xuất sắc, lão bà nhà hắn lớn lên vốn đã đẹp, hiện tại càng được người nhớ thương.

Bạch Vân Hi: “……”

……

Thanh Vũ Thương Lâu.

“Chu tổng quản, ngươi tìm ta?”

Chu Ly gật đầu: “Đúng vậy, tiểu thư, ngươi xem phù chú này đi.”

Viên Thanh Nguyệt nhận lấy phù chú xem xét: “Phù chú không tồi, có vấn đề gì sao?”

“Đây là phù chú mua được từ khu chợ tự do, chất lượng rất không tồi, giá cả lại tiện nghi, không biết đối phương là không hiểu giá thị trường hay là do thiếu linh thạch, phù sư của Thương Lâu chúng ta lại mới xin từ chức, có lẽ có thể mời chào người này tới đây, rất có lợi cho chúng ta.”

Hai mắt Viên Thanh Nguyệt khẽ lóe sáng, “Biết phù sư này là ai không?”

Chu Ly lắc đầu: “Ta còn chưa đi điều tra, nghe nói người bán là một vị tu sĩ diện mạo không tồi, tính tình cũng không tồi, nhưng lại có một người tùy tùng tính tình rất kém.”

Viên Thanh Nguyệt hơi nghi hoặc: “Phải vậy không? Ta đi gặp hắn.”

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio