Phi thuyền dừng lại ở một chốn sâu trong rừng, bốn người Diệp Phàm bị một cơn cuồng phong ném xuống.
Bọn họ đều đã Trúc Cơ, đột nhiên bị ném từ chỗ cao xuống cũng không có vấn đề gì.
Diệp Phàm không đau không ngứa xoa xoa ʍôиɠ, tò mò nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Chốn sâu trong rừng bị người sáng lập thành một khu cư trú, Diệp Phàm nhìn thấy mấy kho hàng chất đầy tài liệu.
Mặt sẹo hai tay chống lưng, lạnh lùng nhìn mấy người, không kiên nhẫn nói: “Lát nữa các ngươi tự đi tìm động phủ của mình.”
“Hai người các ngươi tới đây.” Mặt sẹo chỉ chỉ Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi khẩn trương đi tới trước mặt Thịnh Chí Hạo.
“Các ngươi từng luyện thể?” Thịnh Chí Hạo hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Luyện một ít.”
“Nhìn rất rắn chắc, hy vọng các ngươi có thể kiên trì lâu một chút, đừng để bị nổ chết quá dễ dàng, tuy rằng chân chạy vặt không khó tìm, nhưng ta không rảnh đi tìm một đám lại một đám.” Thịnh Chí Hạo nhíu mày, không vui nói.
(dreamhouse)
Diệp Phàm hạ mày xuống, không nói gì.
Mặt sẹo ném một ngọc bội qua cho Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, “Trong này có ghi tên tài liệu cùng phương pháp xử lý, các ngươi làm tốt phần của một ngày liền có thể nghỉ ngơi.”
“Nếu xử lý không xong thì sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Vậy các ngươi liền không cần ngủ nữa! Cho các ngươi một tháng thích ứng, nếu không được, các ngươi liền có thể đi chết.” Mặt sẹo hung ác nói.
Diệp Phàm: “……”
Bạch Vân Hi không hiểu gì về phù chú, cũng không biết lượng công việc Thịnh Chí Hạo bố trí cho là nhiều hay ít, nhưng Diệp Phàm lại biết.
Diệp Phàm cảm thấy Thịnh Chí Hạo chính là tên biến thái, không trả tiền còn an bài lượng công việc lớn như vậy, nếu nơi này có ủy ban trọng tài, vậy tên kia khẳng định sẽ bị khiếu nại đến chết.
……
Mặt sẹo quay mặt đi nhìn Kiều Kiều công chúa cùng Vương Trần Hiêu: “Hai người các ngươi mới chỉ Trúc Cơ kỳ đã đều là phù sư Linh cấp, thiên phú không tồi.”
Vương Trần Hiêu xấu hổ cười cười: “Tiền bối quá khen.”
(dreamhouse)
Vương Trần Hiêu không khỏi chột dạ, hắn chỉ là mang danh phù sư Linh cấp, nhưng không có biện pháp, Tư Đồ Kiều Kiều thiên phú quá xuất chúng, nếu Vương Trần Hiêu hắn kém hơn Tư Đồ Kiều Kiều quá xa, vậy liền sẽ bị người khác khinh thường, cho nên thời điểm Hiệp Hội Phù Sư khảo hạch, Vương Trần Hiêu mua chuộc giám khảo, lần đó, sư phụ hắn cũng ngầm đồng ý.
Thực tế, sau khi hắn trở thành phù sư Linh cấp, linh phù lấy ra đều là của sư phụ hắn làm.
Tư Đồ Kiều Kiều ngẩng cao đầu: “Ta chính là thiên tài.”
“Thiên tài cũng không phải dùng miệng nói ra.” Mặt sẹo mặt vô biểu tình nói.
“Hai người các ngươi nghĩ cách bổ toàn phù trận này cho ta, nếu không làm được liền đừng mong chạy, chờ chết ở chỗ này đi!” Mặt sẹo lạnh lùng đe dọa.
Tư Đồ Kiều Kiều không khỏi bất mãn: “Tiền bối, tình cảnh chỗ này của ngươi quá kém, nếu muốn nghiên cứu phù thuật, thế nào cũng nên chuẩn bị mấy gian phù thất đi?”
Tư Đồ Kiều Kiều từ nhỏ đã có phù thất của mình, sau này nàng tới Hiệp Hội Phù Sư, đi theo hội trưởng, vật dụng lúc nào cũng chất lượng thượng hạng.
Địa vị của phù sư tuy rằng không thể sánh bằng với đan sư, nhưng phù sư cao minh cũng không thiếu tiền.
Mặt sẹo nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, hừ lạnh một tiếng: “Hoàn cảnh nơi này chỉ có như vậy, không phải do ngươi lựa tam nhặt bốn.”
Tư Đồ Kiều Kiều giận dỗi nói: “Hoàn cảnh không tốt, ta không có linh cảm.”
(dreamhouse)
“Không có linh cảm ngươi liền đi chết đi! Ngươi rõ ràng tình cảnh của mình cho ta, ta mặc kệ ngươi có phải công chúa gì hay không, tới chỗ của ta liền phải theo quy củ của ta, ta không nuôi phế nhân, nếu không muốn chết thì đừng để ta cảm thấy ngươi là phế vật!” Mặt sẹo lạnh lùng mắng.
Tư Đồ Kiều Kiều nghẹn đỏ mặt, sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng.
Diệp Phàm nhịn không được nói: “Tiền bối, phù trận kia có thể để ta xem một chút không, ta cũng rất có hứng thú với phù chú.”
Mặt sẹo nhìn Diệp Phàm mấy cái, gật đầu: “Được.”
Mặt sẹo khắc một phần ngọc giản, ném qua cho Diệp Phàm, Diệp Phàm cao hứng nhận lấy.
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn bộ dáng cao hứng của Diệp Phàm, trong mắt lóe qua một tia khinh thường.
Ánh mắt nhìn Diệp Phàm giống như đang nhìn ếch ngồi đáy giếng không biết tự lượng sức mình.
Ánh mắt Vương Trần Hiêu hàm súc hơn một ít, nhưng cũng không để Diệp Phàm vào trong lòng.
……
Thịnh Chí Hạo an bài xong mọi chuyện, chui vào động phủ không gặp người.
Tư Đồ Kiều Kiều thấy mặt sẹo không còn bóng dáng, rầu rĩ nói: “Có cái gì mà kiêu ngạo, một con tang gia khuyển bị Thiên Nhất Phái đuổi giết mà thôi!”
“Công chúa điện hạ!” Vương Trần Hiêu đại kinh thất sắc gọi một tiếng.
(dreamhouse)
Tư Đồ Kiều Kiều cắn chặt răng, theo Vương Trần Hiêu nhìn về phía mặt sẹo biến mất, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.”
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Diệp Phàm: “Lá gan của ngươi không nhỏ a, dám đòi ngọc giản với lão quái vật kia, ngươi hiểu phù chú sao, ngươi cái gì cũng không hiểu, đòi ngọc giản của lão quái vật kia làm cái gì?”
Bạch Vân Hi không đợi Diệp Phàm mở miệng liền nói: “Muốn tùy tiện xem một chút, dù sao cũng không có tổn thất gì.”
Tư Đồ Kiều Kiều cười lạnh một tiếng: “Phù chú không đơn giản như vậy, muốn một bước lên trời, mơ mộng hão huyền!”
Diệp Phàm: “……” Nha đầu chết tiệt này!
……
Diệp Phàm đi theo Bạch Vân Hi vào một căn động phủ.
“Vân Hi, công chúa kia quá coi thường người khác, ta mới là thiên tài!” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi là thiên tài, bất quá, thiên tài ngươi hiện tại phải tận lực điệu thấp một chút.”
Diệp Phàm nhún vai: “Được rồi, nghe ngươi.”
(dreamhouse)
Diệp Phàm nghiêm túc nhìn tài liệu cùng lượng công việc một ngày trong ngọc giản, nhịn không được nhíu mày lại, không khỏi hoài nghi mấy trợ thủ trước có phải là chết do mệt mỏi hay không.
“Lão nhân chết tiệt kia bố trí quá nhiều nhiệm vụ, chiếu theo tốc độ này, chúng ta liền không thể song tu!” Diệp Phàm mắng.
Bạch Vân Hi: “…… Không song tu thì thôi.”
Diệp Phàm không cao hứng: “Không song tu sao có thể cứ như vậy mà thôi, nếu không thể song tu, ta dứt khoát không cần sống nữa!”
Bạch Vân Hi: “……”
Bạch Vân Hi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Lão nhân kia bộ dáng không dễ đối phó, chúng ta trước giải quyết đống nhiệm vụ này trước đã, sau đó lại suy xét chuyện khác.”
Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi.”
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi điều chỉnh một chút, chui vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi bày ngay cạnh kho hàng, các loại tài liệu lung tung để khắp nơi.
“Nhiều tài liệu chế phù như vậy, có thể đổi được một bút linh thạch rất lớn, vị tiền bối kia đúng là kẻ giàu có!” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi: “Nhiều tài liệu như vậy từ đâu tới?”
(dreamhouse)
Diệp Phàm nhún vai: “Không biết.”
Bạch Vân Hi nhìn thấy trong ngọc bội có ghi Hỏa Cát Thạch, định đứng lên đi lấy, bị Diệp Phàm cản lại.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Phàm nhíu mày lại: “Thứ này có tính ăn mòn, không thể dùng tay không động vào, trong ngọc giản ghi nhiều thứ rất mơ hồ, ngươi trước đừng động, xem ta làm mẫu một lần trước đã.”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được.”
Bạch Vân Hi một bên xem Diệp Phàm động thủ, một bên nghe Diệp Phàm giảng giải những việc cần chú ý, phát hiện hắn xem nhẹ rất nhiều chi tiết ghi trêи ngọc giản, rất nhiều loại tài liệu có mang độc, mang tính ăn mòn, rất nhiều tài liệu không thể dùng với nhau, rất nhiều tài liệu bộ dáng tương tự, nếu xử lý không thỏa đáng liền dẫn phát chuyện ngoài ý muốn, nếu không có chút cơ sở phù thuật, sợ là sẽ không dễ làm.
Có Diệp Phàm chỉ điểm bên cạnh, Bạch Vân Hi tiến bộ thần tốc.
“Ngươi hình như rất có hứng thú với phù văn lão nhân kia đưa cho Kiều Kiều công chúa, vì sao vậy?” Bạch Vân Hi thuận miệng hỏi.
“Bởi vì một ít cấu kết trong phù văn ta đã từng nhìn thấy qua.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm: “Ngươi từng thấy qua? Ở đâu?”
(dreamhouse)
“Ừm, chính là cái Truyền Tống Trận kia.” Diệp Phàm nói.
“Không phải mọi người đều nói, trận pháp là trận pháp, phù chú là phù chú sao?” Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Cái này thì không biết, nghe nói thời viễn cổ, luyện đan, chế phù, trận pháp không phân chia rõ ràng như vậy, đan sư, phù sư, trận pháp sư đều được gọi chung là thuật sư, tới mấy vạn năm gần đây, tu chân giới mới phân chia rạch ròi những thứ này ra.”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Truyền Tống Trận lúc trước bên trong bao hàm hơn trăm loại trận pháp, ta thấy phù chú này cấu kết cũng tương tự.”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Vậy ngươi có thể vẽ ra không?”
Diệp Phàm lắc đầu: “Sai một li đi một dặm, nếu không thể lĩnh ngộ, thứ vẽ ra cũng chỉ là giống, không có giá trị thực dụng.”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Vậy là được rồi.”
Diệp Phàm bận rộn trong phòng làm việc năm ngày, dần dần quen thuộc với công tác.
Trong lúc này, mặt sẹo tới lấy tài liệu một lần, sau khi lấy xong liền vừa lòng rời đi, cũng không thèm quản đến Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
……(dreamhouse)
Đan Đô.
Mấy đan sư ngồi trong trà thất, bất đắc dĩ uống trà.
“Gần đây Đan Đô có rất nhiều cao thủ ùa vào a!”
“Đều là vì tìm Diệp Phàm kia.”
“Các ngươi có nghe được một lời đồn không?”
“Lời đồn gì?”
“Tu sĩ từng vào trong bí cảnh nói Diệp Phàm chính là người đã thắp sáng mười hai tầng Đan Tháp kia.”
“Không có khả năng, Diệp Phàm mới chỉ Trúc Cơ!”
“Hắn là Trúc Cơ, nhưng nghe nói hắn đã có thể luyện chế đan dược Linh cấp, còn bắt được Thiên Hỏa, rất rất khó lường!”
“Diệp Phàm bắt được Thiên Hỏa?”
(dreamhouse)
“Các đại tông môn còn muốn giấu, nhưng có thể giấu được sao? Một tu sĩ Trúc Cơ dựa vào cái gì khiến cho các đại tông môn phải đeo đuổi không từ bỏ như vậy, trừ khi là trêи người kẻ kia có chí bảo khiến người khác phải thèm muốn! Bí cảnh Thiên Mộc có thứ gì đáng giá nhất, không phải là Thiên Hỏa sao?”
“Thiên Hỏa, Diệp Phàm một Trúc Cơ cư nhiên có thể bắt được Thiên Hỏa?”
“Đúng vậy, một Trúc Cơ mang Thiên Hỏa, ai có thể chịu phục chứ? Các đại tông môn tìm lâu như vậy vẫn chưa thấy người, cũng không biết Diệp Phàm kia còn sống hay đã chết?”
“Gần đây ngoại trừ Diệp Phàm còn xảy ra một chuyện nữa, kẻ điên đứng số một trêи bảng treo thưởng lại tái xuất giang hồ, vừa ra liền bắt cóc Kiều Kiều công chúa của Tư Đồ hoàng thất.”
“Hắn đúng là không sợ chết, đã đắc tội Thiên Nhất Phái, cư nhiên còn chạy ra đắc tội Tư Đồ hoàng thất.”
“Năm đó Thiên Nhất Phái xuất động cao thủ Nguyên Anh cũng không bắt được hắn, nếu hắn lại chạy ra giảo phong giảo vũ, vậy thiên hạ này liền khó yên!”
“Có ai nói không phải đâu, bất quá, đệ tử Thiên Nhất Phái phần lớn đều không coi ai ra gì, bị người chèn ép một chút như vậy cũng tốt.”
……
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi rất nhanh liền an ổn định cư trong rừng cây, lại không biết người bên ngoài vì tìm bọn họ đã sắp nổi điên rồi.
(dreamhouse)
……….