Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 226: phượng hoàng xuống núi không bằng gà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bảy ngày sau.

Phòng tài liệu bị một chân đá mở ra, Tư Đồ Kiều Kiều chống eo, tức giận đứng ở cửa.

Sắc mặt công chúa điện hạ không tốt lắm, hiển nhiên gần đây sống không vui vẻ gì.

“Các ngươi đúng là bình chân như vại, không muốn rời khỏi đây sao?” Tư Đồ Kiều Kiều nhìn chằm chằm Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi hỏi.

“Mỗi ngày chuyện phải làm không hết, chạy trốn đương nhiên không rảnh lo.” Diệp Phàm nhàn nhạt đáp.

“Ngươi ra sức như vậy làm gì chứ?” Tư Đồ Kiều Kiều vẻ mặt ghét bỏ.

“Nếu làm không xong, bị vị tiền bối kia làm thịt thì sao bây giờ?” Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi nói. Hắn tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng không cảm thấy có thể đánh với tu sĩ Kim Đan đỉnh.

“Đồ tham sống sợ chết! Ngươi sợ hắn như vậy, không muốn phản kháng sao?”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói: “Ta từng nghe nói qua một câu, sinh hoạt giống như cưỡng gian, nếu ngươi không thể phản kháng, vậy ngoan ngoãn hưởng thụ đi.”

Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm cái tên nhị hóa này!

“Ngươi…… ngươi…… Vô sỉ!” Có lẽ là chưa ai dám nói chuyện với Tư Đồ Kiều Kiều như vậy, nàng bị chọc giận đến sắc mặt xanh mét.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, hít sâu một hơi: “Công chúa điện hạ, hắn chỉ biết nói hươu nói vượn, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”

“Hừ, nam nhân cư nhiên cũng có loại người không biết xấu hổ như ngươi!” Tư Đồ Kiều Kiều tức giận mắng.

Nàng vung roi về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm lập tức liền bắt lấy.

“Công chúa đại nhân, đám tài liệu này ta còn cần dùng đến, để ngươi làm hỏng, ta liền bị tiền bối đánh chết.” Diệp Phàm không vui nói.

“Ngươi thật to gan, không sợ bản công chúa đánh chết ngươi sao” Roi của Tư Đồ Kiều Kiều trước nay chưa bao giờ đánh trật, hiện tại lại bị Diệp Phàm nắm trong tay, nàng giống như đã chịu nhục nhã vô cùng.

“A! Cái này sao, phượng hoàng xuống núi không bằng gà, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!” Diệp Phàm đắc ý dào dạt nói.

Tư Đồ Kiều Kiều bị Diệp Phàm chọc giận cả người phát run, Diệp Phàm lại thò tới sát Bạch Vân Hi, thấp giọng nói: “Nàng run thật lợi hại, ngươi nói xem nàng có phải là giận điên rồi không?”

Bạch Vân Hi: “……”

Vương Trần Hiêu đi đến, kéo Tư Đồ Kiều Kiều lại: “Công chúa đại nhân, ngài đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ, mọi người hiện tại đang đứng trêи cùng một trận tuyến, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực.”

(dreamhouse)

Tư Đồ Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ai thèm đồng tâm hiệp lực với hai tên này!”

Diệp Phàm bĩu môi: “Ngươi ghét bỏ ta sao! Ta còn chê nha đầu ngươi kéo chân sau!”

Tư Đồ Kiều Kiều: “Ngươi thật to gan! Ra ngoài xem ta thu thập ngươi như thế nào……”

Diệp Phàm: “……”

“Phạn đạo hữu, Tịch đạo hữu, hai vị có biết trợ thủ trước kia của Thịnh tiền bối là chết như thế nào không?” Vương Trần Hiêu hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Không biết, chết như thế nào? Chẳng lẽ là ngu chết?”

“Ngươi mới ngu chết!” Tư Đồ Kiều Kiều bất mãn nói.

Diệp Phàm bất mãn nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Ngươi nói như vậy thật không hợp!”

Bạch Vân Hi: “……”

“Là nổ chết!” Vương Trần Hiêu nói.

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Nổ chết?”

“Thần Phù Môn để lại nửa quyển phù điển, phù trận bên trong phù điển rất lợi hại, tính công kϊƈɦ cao, tu sĩ Kim Đan có thể bằng nó giết chết được cả Nguyên Anh!”

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi cau mày, nhìn qua Vương Trần Hiêu: “Kim Đan giết chết Nguyên Anh, sao có thể, tu sĩ Nguyên Anh cùng Kim Đan chênh lệch rất lớn a.”

Tư Đồ Kiều Kiều tán đồng: “Còn không phải sao, tu sĩ Kim Đan căn bản không thể so với lão tổ tông của ta.”

Vương Trần Hiêu gật đầu: “Có ai nói không phải đâu, bất quá, mục tiêu của vị Thịnh tiền bối kia chính là Nguyên Anh.”

“Vì cái gì? Hắn có thù oán với Nguyên Anh nào sao?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

“Thịnh Chí Hạo tiền bối nguyên bản là đệ tử tinh anh của Thần Phù Môn, sau này hắn mê luyến một yêu nữ ma đạo, yêu nữ kia thích giết chóc thành tánh, giết chết nhi tử của chưởng giáo Thiên Nhất Phái, khiến cho Thiên Nhất Phái đuổi giết, Thịnh tiền bối vì yêu thích, giúp nữ nhân kia chạy trốn.”

“Sau khi hai người chạy thoát, Thiên Nhất Phái tìm không thấy người, lấy tội danh Thần Phù Môn cấu kết với yêu nữ ma đạo, diệt trừ Thần Phù Môn.”

“Thần Phù Môn năm đó chỉ có một Kim Đan, đương nhiên không phải đối thủ của Thiên Nhất Phái. Thời điểm Thịnh tiền bối gấp gáp trở về, Thần Phù Môn đã không còn.”

“Sau này, hành tung của Thịnh tiền bối cùng nữ nhân kia bị lộ, gặp phải cục diện bị Thiên Nhất Phái vây sát, nữ nhân kia có lẽ là cảm thấy có lỗi với Thịnh tiền bối, vì yểm hộ Thịnh tiền bối đào tẩu, nàng tự bạo.”

“Tông môn toàn diệt, người âu yếm chết thảm, tâm tính của Thịnh tiền bối trở nên vặn vẹo, hắn khắp nơi đuổi giết tu sĩ của Thiên Nhất Phái, trong vài chục năm, Thiên Nhất Phái có vô số thiên tài chết trêи tay Thịnh tiền bối, sau này, Thiên Nhất Phái cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, thiết hạ bẫy rập bắt giữ hắn.”

(dreamhouse)

“Lần bắt giữ đó xuất động cả một lão tổ Nguyên Anh, mười hai lão tổ Kim Đan, cuối cùng vẫn để Thịnh tiền bối chạy thoát, Thịnh tiền bối lúc ấy liên tiếp dẫn phát mấy chục tấm phù chú Thiên cấp, chặn đường một đám tu sĩ đuổi giết hắn lại phía sau, không chỉ như thế, dưới tình huống xuất động cả Nguyên Anh, Thịnh tiền bối vẫn có thể giết được ba Kim Đan.”

“Bất quá, Thịnh tiền bối cũng trả giá không nhỏ, hình như đã trọng thương, sau lần bao vây tiễu trừ đó, Thịnh tiền bối ẩn cư mấy chục năm, hẳn là trốn ở chỗ này, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp rời đi đi.”

Bạch Vân Hi cau mày, ẩn ẩn cảm thấy chuyện này có lẽ có ẩn tình khác.

Bên ngoài hiện có rất nhiều người đang tìm hắn cùng Diệp Phàm, trong đó tích cực nhất chính là Thiên Nhất Phái.

Thủ đoạn kiểm tra linh căn của tu sĩ cũng là do Thiên Nhất Phái nói ra, linh căn vốn là chuyện riêng tư của tu sĩ, dám đưa ra thủ đoạn như vậy, cũng chỉ có đại tông môn như Thiên Nhất Phái.

Còn có mấy lời đồn về hắn cùng Diệp Phàm bên ngoài, cái gì mà hung tàn thành tánh, tàn sát tu giả, cái gì mà ăn thịt uống máu người, cái gì mà lấy người chết làm pháp khí, đủ loại đủ kiểu, nghe nói ngọn nguồn đều là từ Thiên Nhất Phái ra.

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Vì sao nhất định phải rời đi?”

“Nếu không rời đi, chúng ta không biết sẽ bị nổ chết lúc nào đâu, ngươi nhìn thấy vết sẹo trêи mặt Thịnh tiền bối kia không, nó chính là dấu vết do nổ mạnh tạo thành!” Vương Trần Hiêu nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng đó là vết thương do chiến đấu với Nguyên Anh tạo thành, đã nói mà, vết thương đó không giống do giao chiến lưu lại.”

(dreamhouse)

“Hai người các ngươi có chủ ý gì không?” Tư Đồ Kiều Kiều bắt bẻ nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có a! Công chúa điện hạ có ý tốt gì sao?” Mấy ngày gần đây Diệp Phàm vẫn luôn ở trong phòng làm việc, bất quá, hắn đã thả linh hồn lực ra đi dạo khắp các nơi một vòng.

Công chúa điện hạ này rất không an phận, mấy ngày nay vẫn luôn thử chạy ra ngoài, nha đầu này vừa chạy ra, một lúc sau lại chạy trở về.

Nơi này là nơi linh khí nồng đậm nhất trong rừng rậm.

Diệp Phàm có thể cảm giác được yêu thú xung quanh cấp bậc đều đã tới Kim Đan, cho dù đi đường nào cũng không tránh được việc phải vào địa bàn của yêu thú khác. Thịnh tiền bối có thể chiếm cứ nơi này, hẳn là đã giao thủ với các yêu thú xung quanh một trận.

Vị tiền bối kia có lẽ đã sớm biết bọn họ chạy không được, cho nên mới yên tâm ném bọn họ lại nơi này.

……

Tư Đồ Kiều Kiều từ trong phòng làm việc của Diệp Phàm đi ra, tràn ngập phẫn nộ, “Hai kẻ bất lực, sợ là không trông cậy vào được.”

Vương Trần Hiêu cau mày nói: “Có lẽ hai người kia có chỗ hơn người, bằng không cũng sẽ không được Thịnh tiền bối lựa chọn.”

“Chỉ là từng luyện thể, da dày hơn mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, chỉ có tu giả bất nhập lưu mới đi luyện thể.” Tư Đồ Kiều Kiều khinh thường hừ một tiếng.

(dreamhouse)

Vương Trần Hiêu gật đầu: “Công chúa điện hạ nói phải, bất quá, chúng ta hiện chỉ có bốn người, giữ hai người kia lại có lẽ sẽ có tác dụng.”

Tư Đồ Kiều Kiều buồn bực than thở: “Ta không liên hệ được với lão tổ, phù đưa tin không thể ra ngoài.”

Tư Đồ Kiều Kiều từ nhỏ ra vào toàn chốn xa hoa, hiện tại vào rừng cây cái gì cũng không có, nàng đương nhiên không chịu nổi.

Vương Trần Hiêu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Công chúa điện hạ nhẫn nhịn một chút, lão tổ biết tin tức của ngài nhất định sẽ đến tìm.”

Tư Đồ Kiều Kiều cắn cắn môi: “Được rồi.”

……

Diệp Phàm thích ứng sinh hoạt trong rừng cây tương đối nhanh, đối với Diệp Phàm mà nói, tình cảnh hiện tại không coi là quá kém.

Bên ngoài người người treo giải thưởng truy nã hắn, hắn vốn dĩ đã muốn tìm một nơi bí ẩn trốn một thời gian.

Tình huống hiện tại thật ra khá hợp tâm ý hắn, nếu chỉ có hắn cùng Vân Hi tìm một chỗ trong rừng cấy, khó tránh khỏi sẽ bị yêu thú quấy rầy, ở đây có lão quái vật tọa trấn, yêu thú tập kϊƈɦ cũng không cần lo đến.

Chỉ là mặt sẹo an bài có hơi nhiều nhiệm vụ, Diệp Phàm thường xuyên phải vội túi bụi.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi xử lý tài liệu trêи tay, nhìn về phía Diệp Phàm: “Động tác của ngươi càng lúc càng nhanh.”

Vì tiết kiệm thời gian, Diệp Phàm luyện chế một ít pháp khí phụ trợ xử lý tài liệu, đề cao hiệu suất.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Lão nhân kia năm ngày mới đến lấy tài liệu một lần, chiếu theo tình huống hiện tại, chúng ta làm ba ngày là có thể chuẩn bị xong, vừa vặn còn thừa hai ngày nghỉ ngơi.”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Ừ.”

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: “Ngày mai ta đi bắt một con yêu thú nướng ăn, gần đây đều ăn Tích Cốc Đan, đã lâu không khai trai.”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Được!” Sinh hoạt trong rừng cây rất không thú vị, Bạch Vân Hi ngẫu nhiên cũng muốn thả lỏng một chút.

……

Diệp Phàm bắt một con yêu thú giống như sơn dương phụ cận động phủ, đặt lên giá nướng.

Hắn phủ một lớp dầu bên ngoài yêu thú, nghe tiếng thịt nướng kêu chi chi, Diệp Phàm say mê dị thường.

Kiều Kiều công chúa thất hồn lạc phách đi tới, Bạch Vân Hi nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, nhíu mày lại.

(dreamhouse)

Vị công chúa đại nhân này gần đây thu liễm không ít.

Bạch Vân Hi nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, cảm thấy nàng cùng lúc trước giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Công chúa đại nhân, ngươi không sao chứ?” Bạch Vân Hi hỏi.

Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Không có việc gì.”

Khoảng thời gian này Diệp Phàm cùng Tư Đồ Kiều Kiều, Vương Trần Hiêu không có tiếp xúc gì, nhưng rất rõ ràng hướng đi của hai người, thời điểm ban đầu, tâm tư của Tư Đồ Kiều Kiều tất cả đều đặt trêи chạy trốn, hơn mười ngày sau, Thịnh Chí Hạo tới hỏi tiến độ nghiên cứu của Tư Đồ Kiều Kiều, Tư Đồ Kiều Kiều cái gì cũng không nói được.

Thịnh Chí Hạo không phải người thương hương tiếc ngọc gì, Tư Đồ Kiều Kiều cái gì cũng không nghiên cứu ra được, Thịnh Chí Hạo liền cho nàng một cái tát.

Tư Đồ Kiều Kiều chưa từng gặp được người nào như Thịnh Chí Hạo, tức khắc có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, cố tình đối phương lại là người nàng không thể đắc tội, chỉ có thể nhịn.

“Công chúa điện hạ, tâm tình ngươi hình như không tốt lắm, có chuyện gì sao?”

“Hắn nói ta là phế vật, nói ta lãng phí hư danh, nói không nên đánh giá ta quá cao, còn nói, nếu như ta cứ tiếp tục không có tiến triển gì như vậy liền đánh chết ta.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.

Bạch Vân Hi: “……” Thiếu nữ kỳ trung nhị thật ra chính là hổ giấy a! Vừa gặp được lão hổ thật liền biến thành mèo con.

(dreamhouse)

Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Nếu đã như vậy, công chúa điện hạ, ngươi liền ngoan ngoãn nghiên cứu phù chú là được, phù thuật của vị tiền bối kia rất tốt a, nếu học được mấy chiêu liền lợi hại.”

Tư Đồ Kiều Kiều không vui nói: “Thần Phù Môn sở dĩ xuống dốc chính là bởi vì truyền thừa phù thuật quá thâm ảo, người bình thường không thể lĩnh ngộ được, hiện tại lại chỉ còn một nửa, muốn phục hồi như cũ không phải là làm khó ta sao?”

Diệp Phàm thầm nghĩ: Phù chú trong ngọc giản quả thật không giống bất cứ loại nào hắn từng thấy trước kia, có lẽ đã đề cập tới lĩnh vực Thánh cấp, muốn trông cậy vào một phù sư Linh cấp khôi phục lại phù chú Thánh cấp, quả thật là có chút làm khó người khác.

Diệp Phàm gật đầu: “Ừm, đúng là có chút khó khăn.”

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi một cái: “Sớm biết vậy còn không bằng giống như các ngươi, xử lý tài liệu cũng không cần phải động não.”

Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Cũng không nhất định, giúp vị lão đại kia xử lý tài liệu rất vất vả, nếu ngươi thật sự đi xử lý tài liệu, không tới mấy ngày liền muốn lui.”

Tư Đồ Kiều Kiều không vui nhìn Diệp Phàm: “Ta đường đường là thiên tài chế phù, chẳng lẽ ngay cả tài liệu cũng không xử lý được sao? Ngươi quá coi thường ta!”

Diệp Phàm thầm nghĩ: Tư Đồ Kiều Kiều thì tính là thiên tài chế phù cái gì, nếu muốn nói tới thiên tài, hắn mới phải, nha đầu chết tiệt này đúng là có mắt không tròng.

……

Diệp Phàm xé một khối thịt nướng, đưa vào trong miệng, cao hứng nói: “A! Tay nghề của ta lại tiến bộ!”

(dreamhouse)

“Tịch Vân, ngươi cũng mau ăn đi!” Diệp Phàm xé một khối thịt nướng cho Vân Hi.

Bạch Vân Hi đã rất lâu không ăn, ăn một miếng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Tư Đồ Kiều Kiều thấy hai người không có ý mời nàng, trong lòng không khỏi ủy khuất, ghét bỏ nói: “Thân là tu sĩ, cư nhiên coi trọng ɖu͙ƈ vọng ăn uống như thế, thật bôi bác hình tượng!”

Diệp Phàm nghĩa chính từ nghiêm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Công chúa đại nhân, ngươi nói lời này là sai rồi, ngươi biết tu sĩ nỗ lực tu luyện là vì cái gì không, chính là vì ăn, sống lâu một ít liền có thể ăn nhiều hơn một ít, ăn đủ sơn trân hải vị trêи thế gian.”

“Nói hươu nói vượn, tu sĩ tu luyện chính là vì truy tìm tiên đạo!” Tư Đồ Kiều Kiều không vui mắng.

Diệp Phàm: “……” Đạo bất đồng khó lòng hợp tác a!

Tư Đồ Kiều Kiều thấy hai người ăn thịt, không khỏi có chút thèm miệng, “Cho ta ăn một ít.”

Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều một cái: “Không có phần của ngươi.”

“Làm càn, ngươi dám không nghe bản công chúa nói!”

Bạch Vân Hi trừng mắt với Diệp Phàm một cái: “Bỏ đi.”

Diệp Phàm không tình nguyện đưa ra: “Cho ngươi ăn thì cho ngươi ăn đi.”

(dreamhouse)

………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio