Thịnh Chí Hạo nhìn đồ lục phù văn, nửa ngày không nói gì.
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn sắc mặt không ngừng biến đổi của Thịnh Chí Hạo, trong lòng bất ổn cũng không dám ra tiếng.
“Ngươi bổ toàn đồ phổ phù lục trong ngọc bội? Sao ngươi làm được?”
Tư Đồ Kiều Kiều hít sâu một hơi, Thịnh Chí Hạo vẫn luôn không thích hỏi gì, giao lưu của hai người phần lớn đều ở trêи giấy.
Mấy thứ Thịnh Chí Hạo nghiên cứu gần đây quá khó khăn, Tư Đồ Kiều Kiều liền đơn giản không suy nghĩ, phủi tay ném qua hết cho Diệp Phàm, những thứ nàng nghiên cứu hiện tại vẫn còn ở ba tháng trước, “Ta chỉ là đột nhiên nhanh trí, không biết làm sao bổ toàn được.”
“Ngộ đạo sao? Không hổ là thân thể linh phù.” Thịnh Chí Hạo nhàn nhạt nói. “Ngươi biết cách sử dụng của đồ văn này không?”
“Đại khái là công kϊƈɦ!” Tư Đồ Kiều Kiều đáp.
Thịnh Chí Hạo nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, trầm mặc xuống.
“Công kϊƈɦ?”
Tư Đồ Kiều Kiều mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn căng da gật đầu.
(dreamhouse)
“Ngươi có thể đi được rồi.”
Tư Đồ Kiều Kiều nhịn không được ra một thân mồ hôi lạnh.
Rời khỏi phù thất của Thịnh Chí Hạo, Tư Đồ Kiều Kiều liền lập tức đi tìm Diệp Phàm.
Diệp Phàm một bên vẽ đồ phổ, một bên ném kim châu trong bát vào miệng ăn, Tư Đồ Kiều Kiều nguyên bản cho rằng Diệp Phàm đang ăn đậu phộng, nhưng đi vào mới phát hiện, thứ Diệp Phàm đang ăn chính là đan dược.
“Ngươi ăn nhiều đan dược như vậy không sợ căng chết sao?” Tư Đồ Kiều Kiều khó hiểu hỏi.
Nhận ra đan dược Diệp Phàm đang ăn là Kim Vân Đan, Tư Đồ Kiều Kiều không khỏi ngạc nhiên, Kim Vân Đan này một viên cũng đủ để tu sĩ Trúc Cơ tiêu hóa trong mấy ngày, Diệp Phàm ăn một lúc nhiều như vậy cũng không sợ nổ tan xác!
Diệp Phàm thu hồi đan dược: “Không liên quan đến ngươi, gần đây ta gặp phải bình cảnh, cần ăn nhiều đan dược bồi bổ một chút.”
“Tu vi của ngươi rốt cuộc là gì?” Tư Đồ Kiều Kiều nhịn không được hỏi.
Lúc trước Kiều Kiều công chúa tuyển nhận hộ vệ đều chọn Trúc Cơ, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi không nổi bật, Tư Đồ Kiều Kiều căn bản không để ý đến hai người, nàng vẫn luôn cảm thấy Diệp Phàm là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng sau khi kiến thức qua trình độ phù thuật của Diệp Phàm, nàng liền cảm thấy không thích hợp.
Diệp Phàm không vui nói: “Tu vi là riêng tư của tu sĩ, không thể tùy tiện hỏi loạn.” Tư Đồ Kiều Kiều trợn trắng mắt: “Đã biết.”
(dreamhouse)
Dù sao khẳng định cũng không phải là Kim Đan, tu sĩ bị Thịnh Chí Hạo chộp tới làm trợ thủ đều là Trúc Cơ.
Nếu là Kim Đan, dựa theo cách nói của Thịnh Chí Hạo, sẽ dễ sinh tâm phản loạn, tuy rằng lấy bản lĩnh của Thịnh Chí Hạo, Kim Đan bình thường hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng thời thời khắc khắc phải nhìn chằm chằm một Kim Đan cũng quá hao phí tâm thần.
……
“Ngươi bổ toàn đồ phổ bên trong ngọc bội sao không nói cho ta một tiếng, tiền bối hình như đã nghi ngờ.” Tư Đồ Kiều Kiều không vui oán trách
Diệp Phàm khó hiểu cau mày lại: “Ngươi đang nói cái gì đấy?”
Diệp Phàm lật đồ phổ một chút: “Có phải ngươi lấy nhầm rồi không, phần của ngươi ở bên này.”
Tư Đồ Kiều Kiều cau mày, cầm lấy đồ phổ trêи tay Diệp Phàm nhìn, nhịn không được nghiến răng, ngày đó nàng chạy tới bên ngoài động phủ của Phạn Dạ, nghe được một đoạn thanh âm rêи rỉ ám muội, Tư Đồ Kiều Kiều tuy rằng còn là xử nữ nhưng vẫn hiểu hàm nghĩa trong đó, biết hai người bên trong đang làm cái gì, lập tức xoay người rời đi.
Sau đó nàng tới phòng tài liệu, vừa vặn thấy được một chồng đồ phổ phù chú ở bên trong, liền cầm đi.
“Ta còn nói sao đồ của ta lại không thấy, thì ra là bị ngươi cầm đi, sao ngươi cứ luôn lấy loạn đồ của ta, ta là vẽ Truyền Tống Phù, ngươi nhìn không hiểu sao?” Diệp Phàm khó hiểu hỏi.
“Truyền Tống Phù? Không phải Bạo Phá Phù sao?” Tư Đồ Kiều Kiều trừng lớn mắt.
(dreamhouse)
Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Không phải chứ, ngươi ngay cả Truyền Tống Phù cùng Bạo Phá Phù cũng không phân biệt được?”
Tư Đồ Kiều Kiều cắn chặt răng: “Ta đương nhiên phân biệt được, chỉ là nhìn không kỹ.” Rắc rối lớn rồi.
“Lão quái vật nhất định cảm thấy ngươi làm việc không đàng hoàng, lão thích nghiên cứu nhất là Bạo Phá Phù, Thiên Lôi Phù, cái loại mà nổ lên liền chết một tảng lớn, bất quá, đồ phổ ta họa là Truyền Tống Phù, không phù hợp với phẩm vị của lão nhân chết tiệt kia!” Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Tư Đồ Kiều Kiều cắn chặt răng, thầm nghĩ: Nếu như chỉ là cảm thấy nàng làm việc không đàng hoàng thôi còn tốt, chỉ sợ là đã lòi đuôi, lấy trình độ phù thuật của Thịnh Chí Hạo, có lẽ đã sớm lòi, nếu chuyện hôm nay Thịnh Chí Hạo không miệt mài theo đuổi, hẳn là cũng không muốn cái mạng nhỏ của nàng, dù gì giết nàng cũng không có chỗ gì tốt a!
“Truyền Tống Phù? Ngươi nghiên cứu Truyền Tống Phù làm cái gì?” Tư Đồ Kiều Kiều khó hiểu hỏi.
“Truyền Tống Phù đương nhiên là dùng để chạy trốn, ngươi thật ngu ngốc! Ngay cả hiệu quả của Truyền Tống Phù cũng không biết.” Diệp Phàm không khỏi bất đắc dĩ.
“Vì sao phải chạy trốn? Gặp được đối thủ không phải nên xông lên đánh lộn sao?” Tư Đồ Kiều Kiều khí phách hăng hái nói.
“Gặp được đối thủ như lão quái vật ngươi cũng muốn xông lên đánh lộn? Lưu lại thanh sơn không lo thiếu củi đốt, quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu Truyền Tống Phù này nghiên cứu ra, khoảng cách truyền tống có thể gấp mười lần phù chú Linh cấp bình thường, nếu liên tục phát động, lấy tu vi Trúc Cơ chạy thoát khỏi truy kϊƈɦ của tu sĩ Kim Đan cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.”
(dreamhouse)
Tư Đồ Kiều Kiều không vui nhìn Diệp Phàm: “Ngươi cũng quá không có cốt khí, chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn.”
“Ngươi thì biết cái gì, thời điểm nên chạy trốn thì phải chạy trốn, không chạy thì làm sao bây giờ, chịu chết sao?”
Cái này cũng không thể trách hắn, nếu tu sĩ Trúc Cơ cảm thấy có hứng thú với hắn, vậy còn có thể tranh đua một phen, nhưng bên ngoài người có hứng thú với hắn đều là Kim Đan a, Nguyên Anh a, đương nhiên, Trúc Cơ cũng có, nhưng só sánh ra, Trúc Cơ đã có thể xem nhẹ.
“Nếu là ta, ta liền báo danh hào của lão tổ.” Tư Đồ Kiều Kiều ngạo nghễ khoe mẽ.
“Danh hào của lão tổ ngươi không phải lúc nào cũng có tác dụng, ở cái nơi quỷ quái này không phải vô dụng sao? Ra bên ngoài cũng không nhất định sẽ có tác dụng, ngươi vào trong rừng núi báo danh hào của lão tổ, người ta vừa nghe liền biết ngươi là dê béo, vội vàng làm thịt ngươi.” Diệp Phàm thấm thía lắc đầu.
Tư Đồ Kiều Kiều: “……”
……
Tư Đồ Kiều Kiều cùng Diệp Phàm đang nói chuyện, Thịnh Chí Hạo đẩy cửa ra, đi vào.
Tư Đồ Kiều Kiều bị dọa nhảy dựng, Diệp Phàm đang ngồi trêи ghế cũng đứng lên.
Diệp Phàm cẩn thận nhìn sắc mặt của Thịnh Chí Hạo, trong lòng căng thẳng, hắn còn chưa nghiên cứu ra Truyền Tống Phù đâu, hiện tại muốn chạy cũng không được, cũng không biết lão nhân này đã đứng nghe được bao lâu.
(dreamhouse)
Diệp Phàm không vui nghĩ: Một lão tổ Kim Đan như Thịnh Chí Hạo cư nhiên cũng thích nghe góc phòng, đúng là thói đời ngày sau.
“Hai người các ngươi đi theo ta.” Thịnh Chí Hạo xụ mặt nói.
Diệp Phàm không động, nhìn qua Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi cũng lo lắng sốt ruột nhìn Diệp Phàm, Thịnh Chí Hạo không kiên nhẫn kéo hai người đi rồi.
“Đây là ngươi vẽ?” Thịnh Chí Hạo lấy ra một tấm đồ phổ hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao ngươi lại nghĩ đến phù văn này, đây đã đề cập đến lĩnh vực Thánh cấp, ngươi học ở đâu?” Thịnh Chí Hạo hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều nhịn không được trừng lớn mắt, thế nào cũng không dám nghĩ tới đồ phổ Diệp Phàm vẽ đã đề cập đến lĩnh vực Thánh cấp.
Tư Đồ Kiều Kiều thầm nghĩ: Thịnh Chí Hạo cùng Thiên Nhất Phái là tử địch, thiên phú phù thuật của Phạn Dạ xuất sắc như vậy, tuyệt đối đã từng tiếp xúc với truyền thừa phù văn hoàn chỉnh, rất nhiều thứ ở thiên tài không tự dưng mà có, nếu Diệp Phàm có quan hệ gì với Thiên Nhất Phái, dù hắn có là thiên tài cũng tuyệt đối sẽ bị Thịnh Chí Hạo giết chết.
“Ta từng thấy.” Diệp Phàm nói.
“Ở nơi nào?” Thịnh Chí Hạo lạnh lùng hỏi.
(dreamhouse)
“Truyền Tống Trận!”
“Truyền Tống Trận?” Thịnh Chí Hạo nghi hoặc. “Truyền Tống Trận nơi nào?”
“Nam Đại Lục. Ta cho rằng gặp đại vận, có thể truyền tống vào bí cảnh, không ngờ lại đến cái nơi chim không thèm đẻ trứng này, trình độ nồng đậm của linh khí giảm xuống tận mấy lần.” Diệp Phàm chớp chớp mắt, lắc đầu nói.
Thịnh Chí Hạo lập tức chấn kinh, “Truyền Tống Trận ở Nam Đại Lục?”
Tư Đồ Kiều Kiều cũng kinh ngạc trừng lớn mắt: “Nam Đại Lục có phải có Hóa Thần không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Có a! Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn có mấy cái.”
“Thì ra thật sự có nơi trình độ tu chân cao hơn!” Tư Đồ Kiều Kiều nói.
“Đó là đương nhiên, trình độ tu chân của Nam Đại Lục còn chưa được coi là tốt nhất, nghe nói linh khí ở Trung Đại Lục mới là nồng nhất, bất quá, muốn tới Trung Đại Lục cần đi qua Biển Vô Tận, bên trong Biển Vô Tận ẩn núp rất nhiều yêu thú, trêи biển còn thường xuyên có sóng gió, cho dù là Nguyên Anh cũng có hơn chín phần tỷ lệ ngã xuống.” Diệp Phàm nói.
“Vậy ngươi có thể thông qua Truyền Tống Trận trở lại Nam Đại Lục không?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.
“Nếu có thể ta đã sớm rời đi rồi, Truyền Tống Trận chỉ truyền một chiều, không trở về được.”
Thịnh Chí Hạo nhìn Diệp Phàm: “Phù thuật của ngươi là học ở Nam Đại Lục?”
(dreamhouse)
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Tư Đồ Kiều Kiều lập tức bừng tỉnh, khó trách Phạn Dạ lại hiểu nhiều thứ như vậy, thì ra là hắn đến từ đại lục có trình độ cao hơn, tiểu tử này miệng đầy dối trá, cả bạn lữ kia của hắn nữa, cư nhiên nói Phạn Dạ chỉ từng học phù thuật với một phù sư Huyền cấp, phù sư Huyền cấp nào có thể dạy ra được đệ tử như thế chứ.
“Ngươi nhớ đồ văn của Truyền Tống Trận truyền tống ngươi tới đây sao?” Thịnh Chí Hạo hỏi.
“Cũng không có, trận pháp kia cấp bậc quá cao, ta chỉ nhớ được một ít.”
……
Bạch Vân Hi đợi bên ngoài động phủ thật lâu mới thấy Diệp Phàm đi ra.
“Không có chuyện gì đi?” Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không có việc gì!” Dân bản xứ Đông Đại Lục quá tò mò về Nam Đại Lục, quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, thiếu chút nữa đã khiến hắn dùng hết nước miếng.
“Lão quái vật muốn thu ta làm đồ đệ.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Ngươi đáp ứng rồi?”
Diệp Phàm gật đầu: “Cho dù là ở Nam Đại Lục, trình độ như của lão quái vật cũng coi như đứng đầu, thêm một sư phụ như vậy không phải chuyện gì xấu.”
(dreamhouse)
Bạch Vân Hi gật đầu: “Ngươi cảm thấy được là được!”
……
“Công chúa, chuyện của Phạn Dạ đã bại lộ? Tiểu tử kia không giống thứ tốt gì, có lẽ hắn cố ý.” Vương Trần Hiêu căm phẫn nói.
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Vương Trần Hiêu một cái: “Chuyện đã qua, như bây giờ khá tốt.”
“Tiền bối không tức giận?” Vương Trần Hiêu hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Không có, bất quá, hiện tại ta có thêm một sư huynh.” Tư Đồ Kiều Kiều thầm nghĩ: Rõ ràng nàng nhập môn sớm hơn Phạn Dạ, theo lý nàng phải là sư tỷ mới đúng, cố tình lão nhân càng coi trọng Phạn Dạ hơn, nói nàng gọi sư huynh.
“Thịnh tiền bối thu Phạn Dạ làm đồ đệ?” Vương Trần Hiêu nhịn không được hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy!”
Thời điểm Phạn Dạ cùng Thịnh Chí Hạo nói chuyện, nàng chỉ có thể ở một bên xem náo nhiệt, hai tên kia lại đúng là nói đến khí thế ngất trời, trận văn, phù văn, thậm chí cả minh văn, Phạn Dạ đều biết.
(dreamhouse)
Phạn Dạ nguyên bản nói nội dung trong Lưu Ảnh Thạch hắn có thể hiểu, Kiều Kiều công chúa còn tưởng rằng tên kia phùng má giả làm người mập, chờ tới khi Phạn Dạ cùng Thịnh Chí Hạo nói lên, Tư Đồ Kiều Kiều mới phát hiện, thì ra chênh lệch giữa hai người không phải chỉ có một chút, nàng âm thầm hoài nghi, Phạn Dạ chính là một lão quái vật đoạt xá.
Tư Đồ Kiều Kiều nguyên bản cảm thấy lão quái vật trầm mặc ít lời, chờ khi Phạn Dạ cùng lão quái vật nói chuyện, nàng mới phát hiện, lão quái vật không phải là không thích nói chuyện, chỉ là không có chủ đề gì để nói với nàng mà thôi.
……
Vương Trần Hiêu đi vào phòng tài liệu, Bạch Vân Hi nhìn thoáng qua: “Vương đạo hữu, tìm công chúa sao? Nàng không ở đây.”
Vương Trần Hiêu lắc đầu: “Ta không phải tới tìm công chúa, ta là tới tìm Tịch đạo hữu.”
“Tìm ta, tìm ta làm cái gì?” Bạch Vân Hi hỏi.
Vương Trần Hiêu nhìn Bạch Vân Hi: “Tịch đạo hữu không cảm thấy đạo lữ của ngươi cùng công chúa quá thân cận sao?”
Bạch Vân Hi lắc đầu: “Bọn họ hiện tại là sư huynh sư muội, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc nhiều một chút, không có gì ghê gớm.”
Bạch Vân Hi thầm nhíu mày, hắn rất xác định Diệp Phàm không có suy nghĩ gì về công chúa, bất quá, công chúa đại nhân thì chưa chắc, tu sĩ có tài hoa luôn tự mang theo lực hấp dẫn, nhìn bộ dáng của Tư Đồ Kiều Kiều hiện tại có vẻ rất sùng bái Diệp Phàm, cái thứ sùng bái này, có thể rất dễ chuyển biến thành ngưỡng mộ.
Bạch Vân Hi nhớ tới Diệp Phàm từng nói, Bích Vân Tông có rất nhiều người thích hắn, có lẽ là sự thật cũng không chừng, dù sao Hứa Minh Dương cũng từng dặn dò hắn phải trông chừng kỹ Diệp Phàm, Diệp Phàm ở Bích Vân Tông chính là người gặp người thích, đương nhiên, mấy lời này của Hứa Minh Dương có phải quá sự thật hay không hắn cũng không chắc được.
Vương Trần Hiêu cau mày lại: “Tịch đạo hữu không lo lắng?”
“Không có gì phải lo lắng.”
Vương Trần Hiêu nhìn Bạch Vân Hi: “Tịch đạo hữu rất tự tin a!”
Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: “Cũng không phải là tự tin, có một số việc thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Vương Trần Hiêu buồn bực rời đi, Ngao Tiểu No lập tức nhảy ra: “Tiểu tử này đúng là biết châm ngòi ly gián, bất quá, tên ngu ngốc Diệp Phàm kia cho dù muốn di tình biệt luyến cũng sẽ không chọn một công chúa ngu ngốc, hai tên ngu ngốc quậy với nhau, không cẩn thận liền song song xuẩn chết, Bạch thiếu, ngươi yên tâm, nếu Diệp Phàm di tình biệt luyến, ngươi tuyệt đối có thể tìm một người tốt hơn.”
Bạch Vân Hi bắt Ngao Tiểu No lại, “Ngươi trốn đi cho ta, đây chính là địa bàn của tu sĩ Kim Đan.”
Tuy rằng lão nhân kia đã ra ngoài, nhưng ai biết được khi nào sẽ quay lại.
(dreamhouse)
……….