Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 233: rời khỏi rừng cây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ầm!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quanh quẩn trong sơn cốc, bên trong đã bị nổ ra một cái hố sâu.

Tư Đồ Kiều Kiều huyền phù phía chân trời, bị uy lực của phù chú dọa sợ trợn mắt há hốc mồm.

Tuy rằng cách xa, công chúa đại nhân vẫn bị tiếng nổ chấn cho lỗ tai vang lên thình thịch, cảm thấy giống như đang thất khiếu đổ máu.

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn về phía Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm đầy mặt hưng phấn, tâm tình không khỏi cổ quái.

Thịnh Chí Hạo hai mắt mắt sáng lên, “Rất tốt, uy lực đề cao một phần mười, linh lực cần phát động giảm xuống một phần năm, nếu tiếp tục cải tạo, phát động hơn mười tấm liền có thể giết chết Nguyên Anh.”

Diệp Phàm nhìn Thịnh Chí Hạo một cái: “Sư phụ, cùng lúc phát động hơn mười tấm rất tiêu hao lực lượng, một khi thất thủ liền chạy trời không khỏi nắng.”

“Chừa chút sức lực phát động Truyền Tống Phù là được rồi.” Thịnh Chí Hạo nhàn nhạt nói.

“Nói cũng phải. Đánh không lại, tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, chỉ có thể chờ lần sau.”

……

Trong phòng tài liệu, Tư Đồ Kiều Kiều tức giận làm việc.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi thấy Tư Đồ Kiều Kiều rầu rĩ không vui, hỏi: “Công chúa đại nhân, ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tư Đồ Kiều Kiều hung tợn đáp.

Tư Đồ Kiều Kiều cau mày, thầm nghĩ: Thời điểm Thịnh tiền bối cùng Phạn Dạ giao lưu, nàng căn bản là chen vào không lọt.

Khoảng thời gian trước vẫn còn là Thịnh tiền bối chỉ đạo Phạn Dạ, hiện tại đi học đã biến thành hai lão quái vật giao lưu với nhau.

Phạn Dạ lực lý giải kinh người, cái gì cũng chỉ cần nghe qua một lần liền hiểu, còn có thể suy một ra ba.

Có mấy thứ lão quái vật không rõ còn đi tìm Phạn Dạ thỉnh giáo, hai người thường xuyên toát ra một ít ý tưởng kỳ diệu, nói lung tung rối loạn, khiến cho nàng không làm sao hiểu được, cố tình cả hai lại đều có thể lý giải.

Một lão nhân kinh nghiệm phong phú cùng một kẻ điên có nhiều tư tưởng kỳ diệu, hai người vừa giao lưu liền phát hiện có rất nhiều tiếng nói chung, sau đó điên càng thêm lợi hại.

Lão quái vật bắt Diệp Phàm cùng nghiên cứu phù chú, chuyện chuẩn bị tài liệu liền dừng trêи người công chúa đại nhân.

Năng lực xử lý tài liệu của Tư Đồ Kiều kém xa Diệp Phàm, lão quái vật luôn ghét bỏ Tư Đồ Kiều Kiều tốc độ chậm, Tư Đồ Kiều Kiều cảm thấy nàng sắp bị Phạn Dạ so xuống vũng bùn rồi.

“Tịch đạo hữu……”

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tư Đồ Kiều Kiều: “Công chúa đại nhân có chuyện gì sao?”

Tư Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu hỏi: “Tịch đạo hữu cùng Phạn đạo hữu là bắt đầu như thế nào?”

“Nha, hắn nhất kiến chung tình với ta, lì lợm la ɭϊếʍ!” Bạch Vân Hi không cần nghĩ ngợi đáp.

Tư Đồ Kiều Kiều nhịn không được nhíu mày lại: “Phải vậy không?”

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy!”

Bạch Vân Hi nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, âm thầm lắc đầu, mấy ngày trước Vương Trần Hiêu còn mới nói Tư Đồ Kiều Kiều cùng Diệp Phàm quá thân cận, hiện tại Tư Đồ Kiều Kiều liền bắt đầu hỏi thăm quá trình quen biết của hắn cùng Diệp Phàm.

“Phạn đạo hữu ưu tú như vậy, Tịch đạo hữu nhất định có rất nhiều tình địch đi?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.

Bạch Vân Hi: “……” Diệp Phàm vẫn luôn nói bản thân rất được hoan nghênh, nhưng tình địch, trước mắt hắn còn chưa chính thức đụng tới. “Cũng vẫn tốt, trêи đời này người biết nhìn hàng không nhiều lắm, người bình thường nhìn thấy Phạn Dạ đều cảm thấy hắn là cái chày gỗ, chẳng ra gì.”

Tư Đồ Kiều Kiều: “……” Hình như quả thật vậy

“Là linh thạch luôn sẽ có thể sáng lên.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi gật đầu: “Đúng vậy, bất quá, tên kia đầu óc đơn giản, không có nghĩ tới mấy chuyện ngoại tình, cho nên không cần lo lắng.”

Tư Đồ Kiều Kiều: “……”

……

Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi ở lại trong rừng cây ba năm, trong ba năm này, phù thuật của Diệp Phàm tiến bộ vượt bậc, nếu không phải linh lực của Diệp Phàm không đủ để duy trì hắn vẽ phù chú Thiên cấp, Diệp Phàm đã có thể coi như là phù sư Thiên cấp rồi.

Cùng lúc đó, dựa vào lượng lớn đan dược chống đỡ, tu vi của Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đều tiến vào Trúc Cơ đỉnh, có thể suy xét đến chuyện kết đan.

“Sư phụ, ngài phải đi sao?” Diệp Phàm nhìn Thịnh Chí Hạo hỏi.

Ấn tượng của Diệp Phàm về Thịnh Chí Hạo nguyên bản không tốt lắm, qua mấy năm tiếp xúc này, phát hiện ra lão quái vật làm người không tệ.

“Đúng vậy, ta phải đi.” Thịnh Chí Hạo nói. “Có mấy tên hỗn trướng luôn phải có người đi thanh toàn, Thần Phù Môn vì ta mà bị diệt, đây là tội nghiệt ta trốn cả đời cũng không thoát, nếu không làm chút gì đó, tương lai sau khi ta tọa hóa, sao còn có mặt mũi đi gặp các vị trưởng lão của Thần Phù Môn.”

“Sư phụ, kỳ thật lấy tư chất của ngài hoàn toàn có thể chờ sau khi kết anh rồi lại đi báo thù!” Diệp Phàm khuyên nhủ.

Thịnh Chí Hạo lắc đầu: “Không có khả năng, ta không có khả năng kết anh.”

(dreamhouse)

Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Sư phụ, sao ngài lại bi quan như thế, ngài năm nay hẳn còn chưa tới đi, vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị!”

Thịnh Chí Hạo nhíu chặt mày, thở dài một hơi: “Năm đó, vì chạy nạn, ta dùng một viên Tiềm Nguyên Đan, mạnh mẽ nâng thực lực tới Kim Đan đỉnh, kết anh vô vọng.”

Nghe được lời Thịnh Chí Hạo nói, Diệp Phàm không khỏi chấn kinh một phen, Tiềm Nguyên Đan là một loại đan dược có từ thời thượng cổ, nó có thể kϊƈɦ phát toàn bộ tiềm lực của một người, trong khoảng thời gian ngắn tăng thực lực lên, chờ tới sau khi hiệu quả của loại đan dược này biến mất, tu giả dùng đan dược trêи cơ bản đã mất đi khả năng tiến thêm một bước nữa.

“Cho dù dùng Tiềm Nguyên Đan cũng không phải đã hoàn toàn mất đi khả năng kết anh.” Diệp Phàm nhỏ giọng nói.

Thịnh Chí Hạo gật đầu: “Không sai, nhưng kết anh vốn dĩ đã khó khăn, loại tình huống như của ta cơ bản đã không còn hi vọng.”

Diệp Phàm cau mày lại, xưa giờ tu sĩ Nguyên Anh hầu hết đều đi ra từ đại tông môn, thường cần có một đại tông môn toàn lực tài bồi, tán tu kết anh khó khăn, nếu lại kết anh ngoài ngoại giới, không có ai bảo hộ, quá trình kết anh rất có khả năng sẽ bị người đánh gãy, vậy không phải là chuyện đùa nữa.

Thịnh Chí Hạo nhìn Diệp Phàm một cái: “Qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ mang các ngươi ra khỏi khu rừng này, sư muội ngươi thân phận đặc thù, có nàng làm chỗ dựa, ngươi ở bên ngoài sẽ không phải quá khổ sở.”

Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng, “Vậy sư phụ nhất định phải cẩn thận.”

……(dreamhouse)

“Công chúa đại nhân, có thể rời khỏi rồi sao?” Vương Trần Hiêu hơi kϊƈɦ động hỏi.

Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ muốn đi làm đại sự, trước đó hắn sẽ mang chúng ta ra ngoài.”

“Vậy thật quá tốt!” Vương Trần Hiêu nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ: Cái nơi quỷ quái này hắn đã sớm ở đủ rồi, Thịnh Chí Hạo coi Phạn Dạ như trân bảo, cái gì cũng dốc túi tương thụ, lại coi hắn thành tạp công, mấy thứ lung tung rối loạn đều do hắn xử lý, còn luôn ngại hắn làm không tốt.

Hắn chính là tiểu trưởng lão của Hiệp Hội Phù Sư, người trong hiệp hội nhìn thấy hắn có mấy ai dám bất kính, chỉ là ở nơi này, hắn lại là tồn tại ở dưới chót.

“Công chúa điện hạ, có thể rời đi, ngươi không cao hứng sao?” Vương Trần Hiêu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, hồ nghi hỏi.

Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Cũng không có.”

Thời điểm mới vừa tới, Tư Đồ Kiều Kiều cả ngày lăn lộn muốn rời đi, sống tại đây ba năm, Kiều Kiều công chúa đột nhiên cảm thấy, nơi này khá tốt, ba năm này, trình độ phù thuật của nàng đề cao không chỉ một chút, nếu là ở bên ngoài, nàng hoàn toàn sẽ không có thành tựu như vậy.

Tư Đồ Kiều Kiều cau mày, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cảm thấy Thịnh Chí Hạo tựa hồ đã quyết tâm muốn chết.

Vương Trần Hiêu khẽ đảo mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

……(dreamhouse)

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, Thịnh Chí Hạo đưa đám người Tư Đồ Kiều Kiều tới biên cảnh một tiểu thành của vương triều Tư Đồ, sau đó liền mặc kệ.

Tư Đồ Kiều Kiều tràn đầy thổn thức nhìn tiểu thành: “Ba năm, bản công chúa cuối cùng cũng trở lại.”

Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Người nhà ngươi có lẽ tưởng rằng ngươi đã chết, còn chuẩn bị lễ tang cho ngươi, nếu ngươi trở về, không chừng sẽ nhìn thấy phần mộ chôn quần áo và di vật của mình.”

Tư Đồ Kiều Kiều: “……”

Bạch Vân Hi: “……”

Diệp Phàm nói lời kinh người như vậy cũng không phải lần đầu tiên, Tư Đồ Kiều Kiều liếc Diệp Phàm một cái, lười nhiều lời.

Vương Trần Hiêu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều, trong lòng không khỏi ngoài ý muốn, nếu đổi thành người khác nói lời này, Tư Đồ Kiều Kiều hẳn đã sớm một roi đánh qua, nhưng bởi vì người nói là Phạn Dạ, công chúa đại nhân cư nhiên nhịn.

Tư Đồ Kiều Kiều nhìn hình ảnh trêи tường thành: “Ba năm, treo giải truy nã Diệp Phàm cư nhiên vẫn còn, hiệu suất của các đại tông môn cũng quá thấp, nhiều thế lực như vậy đi tìm một Trúc Cơ, cư nhiên vẫn không tìm được, tiểu tử kia thật lớn mật, một Trúc Cơ treo giải truy nã cũng đã đuổi kịp sư phụ rồi, hắn có tài đức gì chứ!”

Diệp Phàm: “……”

(dreamhouse)

Bạch Vân Hi: “……”

“Sư huynh, ngươi nói đi?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.

“Người này treo giải truy nã cao như vậy, ắt có chỗ hơn người.” Diệp Phàm nói.

“Nghe nói hắn kia là một tên sát nhân cuồng, hung tàn thành tánh.” Tư Đồ Kiều Kiều nhún vai.

Diệp Phàm bĩu môi: “Hắn hung tàn như vậy, ngươi tốt nhất là đừng gặp được hắn ……”

Tư Đồ Kiều Kiều: “Sợ cái gì, nếu ta gặp được hắn, liền đến phiên ta vì tu chân giới trừ hại, hoặc là bán tin tức của hắn đi, đổi một bút linh thạch về.”

“Ta cảm thấy đổi linh thạch tương đối tốt, nếu như ta phát hiện ra hắn, ta liền nói cho ngươi, ngươi giúp ta đi đổi linh thạch, chúng ta chia đều.”

Tư Đồ Kiều Kiều khó hiểu hỏi: “Vì sao ngươi không tự đi đổi?”

“Ta làm một tán tu, mấy đại tông môn kia khẳng định muốn quỵt nợ.” Diệp Phàm nói.

Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Vậy được rồi, nếu ngươi phát hiện Diệp Phàm đang ở đâu, nói cho bản công chúa, bản công chúa giúp ngươi đi đòi linh thạch, yên tâm, có bản công chúa ra mặt, nhất định có thể lấy được linh thạch về.”

Bạch Vân Hi: “……”

(dreamhouse)

“Đã ba năm trôi qua, ta thấy tên kia đã sớm trốn vào trong chốn núi sâu rừng già nào rồi, không mấy chục năm khẳng định sẽ không xuất hiện, nào có dễ gặp được như vậy!” Vương Trần Hiêu lắc đầu nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Tư Đồ Kiều Kiều lấy ra lệnh bài thân phận, một đám thủ vệ thành đại kinh thất sắc, rất nhanh liền gọi chủ thành tới, tất cung tất kính nghênh Tư Đồ Kiều Kiều vào trong thành.

Khoảng cách từ lúc Diệp Phàm bị treo giải truy nã đã qua hơn ba năm, tuy rằng truy nã vẫn còn, nhưng thủ vệ lơi lỏng không ít.

Tư Đồ Kiều Kiều ngồi bên trong một đình viện rộng mở, phẩm trà thơm cười nói: “Đây mới là cuộc sống của tu sĩ bình thường a!”

Diệp Phàm gặm linh quả, khẽ đảo mắt: “Ngươi thật sự có thể giúp ta lấy được Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch?”

Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Yên tâm, thứ này là đặc sản của Tư Đồ hoàng thất chúng ta, cái khác khó nói, nhưng thứ này ta vẫn có thể lấy được một ít, bất quá, thứ này dùng để trợ giúp kết đan, ngươi muốn kết đan sao?”

Diệp Phàm nhún vai: “Cũng sắp rồi.”

“Kết đan không dễ a!” Tư Đồ Kiều Kiều nói.

Diệp Phàm gật đầu: “Còn không phải sao.”

(dreamhouse)

Diệp Phàm cau mày, thầm nghĩ: Ba năm trôi qua, treo giải truy nã hắn càng lúc càng cao, một khi thân phận bị bại lộ, sẽ rất dễ bốn bề thọ địch, nếu hắn cùng Vân Hi có một người có thể kết đan, vậy tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu thật sự muốn suy xét kết đan, có thể để Vân Hi kết đan trước, Vân Hi sở hữu đơn linh căn, kết đan dễ dàng hơn, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, kết đan liền nước chảy thành sông.

“Trong thành có một cái Truyền Tống Trận, có thể truyền tống đến Lâm Thành, cô cô ta ở nơi đó, nàng hẳn là có một ít Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch.” Tư Đồ Kiều Kiều nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Cô cô ngươi là Kim Đan?”

Tư Đồ Kiều Kiều lắc đầu: “Không phải, cô cô ta là Trúc Cơ.”

Diệp Phàm gật đầu: “Thì ra chỉ là Trúc Cơ!”

Vương Trần Hiêu khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Phạn Dạ đạo hữu chướng mắt Trúc Cơ sao?”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có a!”

Vương Trần Hiêu hồ nghi hỏi: “Phải vậy không? Nghe khẩu khí của Phạn đạo hữu có vẻ rất chướng mắt Trúc Cơ tầm thường.”

Diệp Phàm bĩu môi, thầm nghĩ: Vương Trần Hiêu này thật đáng ghét!

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio