Đám người Tư Đồ Kiều Kiều dùng Truyền Tống Trận truyền tống tới Lâm Thành, bên trong Lâm Thành, mấy người Tư Đồ Ninh chờ đã lâu, nghênh đón bọn họ.
“Kiều Kiều, ngươi trở lại rồi, lão tổ rất lo lắng cho ngươi!” Tư Đồ Ninh nói.
Tư Đồ Kiều Kiều làm nũng cười cười, “Cô cô, ta phúc lớn mạng lớn, ngươi xem, ta hoàn toàn không có chuyện gì.”
Tư Đồ Ninh cười cười: “Ngươi không có chuyện gì đương nhiên là tốt.”
“Ninh thành chủ, xin chào.” Vương Trần Hiêu cung kính lên tiếng.
“Là Vương hiền chất a! Thời gian này, Kiều Kiều làm phiền ngươi chiếu cố rồi.” Tư Đồ Ninh cười nói.
“Thành chủ khách khí.”
Ấn tượng của Tư Đồ Ninh đối với Vương Trần Hiêu tựa hồ không tồi, hai người nói chuyện rôm rả, hoàn toàn bỏ quên Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi sang một bên.
Dưới an bài của Tư Đồ Kiều Kiều, Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tiến vào phủ thành chủ.
(dreamhouse)
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi nghẹn trong rừng già ba năm, khó khăn lắm mới nhìn thấy thành thị, sau khi nói một tiếng với Kiều Kiều công chúa liền ra ngoài đi dạo phố.
Phủ thành chủ.
“Kiều Kiều, người tên Phạn Dạ kia là sư huynh ngươi?” Tư Đồ Ninh hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy!”
“Ta nghe nói sư phụ các ngươi rất coi trọng hắn.” Tư Đồ Ninh nhíu mày lại.
“Xem như vậy đi.” Tư Đồ Kiều Kiều rầu rĩ nói.
Tư Đồ Ninh cau mày: “Tên kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a! Sao sư phụ ngươi lại coi trọng hắn hơn?”
“Cô cô cảm thấy hắn không có gì đặc biệt sao?” Tư Đồ Kiều Kiều hỏi.
Tư Đồ Ninh khó hiểu nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Một tán tu mà thôi, chẳng lẽ còn có cái gì hơn người?”
Tư Đồ Kiều Kiều híp mắt lại, thầm nghĩ: Phạn Dạ đúng là thâm tàng bất lộ, quả nhiên không phải người bình thường có thể nhìn ra được, khó trách Tịch Vân nói trêи đời này không có bao nhiêu người biết nhìn hàng, Phạn Dạ nhìn qua giống như cái chày gỗ, không còn ai cạnh tranh với hắn, nàng nghe phụ thân nói, cô cô ánh mắt rất độc, không ngờ cũng chỉ như vậy mà thôi,
(dreamhouse)
“Sư phụ khá thích hắn, cô cô, ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Tùy tiện hỏi một chút, ngươi muốn Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch là vì tên kia?” Tư Đồ Ninh hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy, sư phụ nói ta chiếu cố hắn một chút, ở địa bàn của ta, ta cũng nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, dù sao Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch là đặc sản của Tư Đồ hoàng thất, lấy ra tặng hắn hẳn sẽ không sai.”
“Kiều Kiều, ngươi thay đổi rất nhiều a!” Tư Đồ Ninh nói.
“Có sao?” Tư Đồ Kiều Kiều nghi hoặc nói.
Tư Đồ Ninh nhíu mày lại, thầm nghĩ: Tư Đồ Kiều Kiều trước kia chưa bao giờ quan tâm chuyện của người khác, huống chi, Phạn Dạ kia còn đoạt sự chú ý của Thịnh Chí Hạo với chất nữ nàng.
……
Lâm Thành quy mô không nhỏ, trêи đường có không ít cửa hàng, Bạch Vân Hi bồi Diệp Phàm chọn mua không ít đồ.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Ta thấy cô cô của Tư Đồ Kiều Kiều hình như không thích ngươi lắm.”
Thời điểm rời khỏi Thương Sơn Hải Vân, Thịnh Chí Hạo từng tìm Bạch Vân Hi dặn dò không ít.
(dreamhouse)
Thịnh Chí Hạo nói hắn cùng Thiên Nhất Phái thù sâu như biển, Diệp Phàm làm đồ đệ hắn, khó tránh khỏi sẽ bị Thiên Nhất Phái nhắm vào, Tư Đồ Kiều Kiều thì không, lão tổ tông của Tư Đồ Kiều Kiều không phải người dễ chọc, cho nên Thiên Nhất Phái có lẽ sẽ cho Tư Đồ hoàng thất một chút mặt mũi, nói bọn họ đi theo Tư Đồ Kiều Kiều, có thể chăm sóc lẫn nhau.
Đương nhiên, nếu Tư Đồ hoàng thất không chịu chiếu cố bọn họ, vậy hai người bọn họ cũng chỉ có thể cầu nhiều phúc.
Thịnh Chí Hạo trước khi rời đi đã cho Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi không ít Truyền Tống Phù cao cấp, thời điểm quan trọng, bọn họ có thể lấy ra bảo mệnh.
Bạch Vân Hi cảm thấy Thịnh Chí Hạo sống nhiều năm như vậy, EQ thật sự chẳng ra gì, nếu hắn đoán không sai, hắn cùng Diệp Phàm rất có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh giữa Tư Đồ hoàng thất cùng Thiên Nhất Phái.
Thần Phù Môn bị diệt, Thiên Nhất Phái không có được thứ mong muốn, đương nhiên sẽ hòa nghi đến truyền thừa của Thần Phù Môn đang nằm trêи tay Thịnh Chí Hạo, năm đó Tư Đồ Kiều Kiều bị Thịnh Chí Hạo mang đi, hiện tại đã trở lại, Thiên Nhất Phái khẳng định sẽ phái người tới hỏi thăm một phen, Tư Đồ hoàng thất không muốn giao Tư Đồ Kiều Kiều, vậy rất có khả năng sẽ ném Diệp Phàm ra góp đủ số lượng.
“Nữ nhân kia vì sao không thích ta, ta rõ ràng người gặp người thích.” Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Ngươi hiện tại không phải người gặp người thích, mà là người gặp người đánh.”
Diệp Phàm: “……” Hình như đúng vậy! Sao hắn lại biến thành như thế chứ, thật không có đạo lý!
(dreamhouse)
“Vương Trần Hiêu kia cùng Tư Đồ Ninh rất gần gũi, hắn hẳn là muốn chọc ngươi một đao.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm là một tán tu lai lịch không rõ, Vương Trần Hiêu lại là đồ đệ của phó hội trưởng Hiệp Hội Phù Sư, hai người đặt lên một bàn cân so sánh, Tư Đồ Ninh đương nhiên càng thêm tín nhiệm Vương Trần Hiêu.
Mà Vương Trần Hiêu hình như rất ghen ghét Diệp Phàm, hắn làm thiên tài của Hiệp Hội Phù Sư, đương nhiên không cam tâm bản thân không bằng một tán tu, huống chi hắn còn luyến mộ Tư Đồ Kiều Kiều, mà Tư Đồ Kiều Kiều lại thích chạy đi nói chuyện cùng Diệp Phàm.
“Vương Trần Hiêu bộ dáng không hữu hảo lắm.” Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
“Ta cảm thấy chúng ta không thể cùng Tư Đồ Kiều Kiều đến Hoàng Thành, tốt nhất vẫn nên chạy đi thôi.” Bạch Vân Hi đề nghị.
“Chỉ là Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch còn chưa lấy được.” Diệp Phàm nhíu mày lại: “Chúng ta lấy về Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch trước đã, thứ kia có thể đề cao tỷ lệ kết đan, tuy rằng tư chất của ngươi rất tốt, nhưng chuẩn bị nhiều một chút sẽ không sai.”
Bạch Vân Hi nhíu mày: “Vậy chúng ta ở lại thêm một thời gian.”
Diệp Phàm trấn an: “Ngươi yên tâm, chỉ cần lão quái vật Nguyên Anh không ra tay, chúng ta đánh không lại vẫn có thể trốn.”
Bạch Vân Hi gật đầu: “Được rồi.”
……(dreamhouse)
“Các ngươi đi đâu vậy?” Tư Đồ Kiều Kiều tùy tiện hỏi.
Diệp Phàm nhún vai: “Ra ngoài đi dạo một vòng.”
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu, “Mua được không ít đồ đi?”
Diệp Phàm bĩu môi: “Thành trấn này quá nhỏ, không có thứ gì tốt, hại ta có linh thạch cũng không biết tiêu vào đâu.”
Bạch Vân Hi: “……” Không có thứ gì tốt còn mua nhiều như vậy.
“Cô cô ta thiết yến ở đình hóng gió, nói là muốn tẩy trần cho chúng ta.”
“Mở tiệc, có ăn a?” Diệp Phàm hỏi.
Tư Đồ Kiều Kiều gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch đâu? Đã tới chưa?” Diệp Phàm hỏi.
“Cô cô nói là đã đi điều một phần, chắc cũng sắp tới rồi, lát nữa ta đi hỏi một chút.”
Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Nhanh hỏi đi, đừng có quên.”
(dreamhouse)
“Đã biết, không phải Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch thôi sao? Một ngày hỏi tới mấy lần, ngươi có thấy phiền không?”
“Ta cũng không phải không trả linh thạch, muốn ta có thể mua.” Diệp Phàm nói.
Tư Đồ Kiều Kiều vẫy vẫy tay: “Bỏ đi bỏ đi, tính trêи đầu ta là được.”
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Không cần linh thạch sao, vậy quá đa tạ ngươi.”
……
“Phạn đạo hữu, Tịch đạo hữu tới rồi, ngồi đi.” Tư Đồ Ninh nhiệt tình nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Được rồi.”
Bạch Vân Hi nhìn Tư Đồ Ninh, lại nhìn Vương Trần Hiêu bên người Tư Đồ Ninh, luôn cảm thấy bữa tiệc này không có ý tốt.
Tư Đồ Ninh ân cần rót cho Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi một chén rượu: “Phạn đạo hữu, Tịch đạo hữu, chất nữ nhà ta làm phiền hai vị chiếu cố rồi, Kiều Kiều tính tình kiêu căng, sợ là đã mang tới cho hai vị không ít phiền toái, ta tại đây bồi tội với hai vị, kính trước một ly.”
Tư Đồ Kiều Kiều không vui nói: “Cô cô, ngươi nói cái này làm gì?”
(dreamhouse)
Diệp Phàm chống cằm nhìn Tư Đồ Ninh: “Thanh Ngọc Lưu Ly Dịch còn chưa tới sao?”
Tư Đồ Ninh cười cười: “Sắp tới rồi.”
“Nha.” Diệp Phàm một tay chống cằm, một tay đặt trêи mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Diệp Phàm: “Phạn Dạ, cô cô ta đã kính rượu, ngươi không uống sao?”
“Không thể uống?”
“Vì sao?”
“Say rượu lái xe sẽ bị phạt tiền, rất nguy hiểm.” Diệp Phàm đáp.
Tư Đồ Kiều Kiều khó hiểu hỏi: “Ngươi đang nói cái gì đấy?”
Bạch Vân Hi hỗ trợ giải thích: “Hắn đang sợ uống quá nhiều, lát nữa ngự kiếm phi hành sẽ ngã khỏi kiếm.” Tiểu tử Diệp Phàm này còn chưa uống say đâu, giờ đã bắt đầu nói hươu nói vượn.
“Chúng ta ăn cơm trước đi, đồ ăn cũng mang lên hết rồi, nghe Kiều Kiều nói Phạn đạo hữu rất thích ăn uống!” Tư Đồ Ninh nói.
Diệp Phàm không cao hứng nhìn Tư Đồ Ninh: “Ta đúng là thích ăn uống, nhưng ta không thích ăn đồ có độc.”
(dreamhouse)
Tư Đồ Kiều Kiều nhìn qua Diệp Phàm: “Phạn Dạ, ngươi nói cái gì?”
Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Ngươi trúng độc.”
Tư Đồ Kiều Kiều: “Ngươi……”
Diệp Phàm nhìn Tư Đồ Ninh biến sắc mặt, khẽ hừ một tiếng: “Hỏi cô cô ngươi.”
Thanh âm tiếng người đi lại ngay sau đó truyền đến, Tư Đồ Ninh kéo Tư Đồ Kiều Kiều lui sang một bên.
Một lượng lớn người vọt vào, bao lấy đình hóng gió kín không kẽ hở.
“Hoàng trưởng lão của Thiên Nhất Phái!” Tư Đồ Kiều Kiều nhìn Tư Đồ Ninh, trong mắt dâng lên phẫn nộ. “Cô cô, ngươi thông tri cho người của Thiên Nhất Phái?”
Tư Đồ Ninh nhìn Tư Đồ Kiều Kiều: “Kiều Kiều, Thiên Nhất Phái cùng Thịnh Chí Hạo oán hận chất chứa đã lâu, chúng ta không thể chứa chấp đồ đệ của dư nghiệt Thần Phù Môn.”
Tư Đồ Kiều Kiều còn muốn nói cái gì, lại phát hiện nàng không thể nói ra tiếng, linh lực cũng không thể vận chuyển, Tư Đồ Kiều Kiều đột nhiên nhớ tới, Phạn Dạ nói đồ ăn có độc, mà trước đó nàng đã ăn vụng đồ ăn.
(dreamhouse)
Vương Trần Hiêu chỉ vào Diệp Phàm: “Hoàng trưởng lão, là hắn, chính là hắn, ma đầu Thịnh Chí Hạo kia đã truyền toàn bộ y bát cho người này!”
Diệp Phàm: “……”
Vương Trần Hiêu nhìn Diệp Phàm, trong mắt điên cuồng ghen ghét, thời điểm ở trong rừng, Vương Trần Hiêu đã cực kỳ ghen ghét Diệp Phàm, nhưng có Thịnh Chí Hạo ở đó, hắn cái gì cũng không thể làm được.
Vương Trần Hiêu ghen ghét tích lũy lâu, liền biến thành oán hận, Vương Trần Hiêu vô số lần tưởng tượng tới cảnh có thể đạp Diệp Phàm xuống dưới chân, mà sau khi rời khỏi Thương Sơn Hải Vân, hẳn cảm thấy cơ hội đã tới rồi.
Vương Trần Hiêu nhìn về phía Hoàng Huyền Văn, ác độc cười, chờ mong nhìn thấy cảnh Diệp Phàm bị dọa hồn phi phách tán.
Hoàng Huyền Văn hai tay chống lưng, từ trêи cao nhìn xuống Diệp Phàm, hỏi: “Ngươi chính là đồ đệ của ma đầu Thịnh Chí Hạo kia?”
Diệp Phàm nhìn Hoàng Huyền Văn, hơi nghiêng nghiêng nói: “Ngươi là Kim Đan?”
Hoàng Huyền Văn lạnh lùng: “Biết còn không thúc thủ chịu trói?”
“Mới sơ kỳ thôi a ,chỉ có mình ngươi thôi sao?” Diệp Phàm hỏi.
“Ngươi có ý gì?” Hoàng Huyền Văn nhìn Diệp Phàm.
“Ý ta là, chỉ có một Kim Đan là ngươi tới thôi sao?”
(dreamhouse)
………