Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 70: biệt thự thi thể vùng ngoại thành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống gia.

Tống Kỳ Minh đã tỉnh lại, “Phụ thân, khi nào nhị thúc mới trở về?”

Tống Phẩm Sinh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hẳn là nhanh thôi.”

Mấy năm nay không ít người đối địch với Tống Phẩm Sinh đều bị Tống Phẩm Nguyên âm thầm xử lý, đồng dạng, Tống Phẩm Sinh cũng tặng Tống Phẩm Nguyên không ít “cống phẩm”.

“Nhị thúc thật lợi hại!” Tống Kỳ Minh từ nhỏ đã bắt đầu sùng bái nhị thúc này, trong nhà chủ sự tuy rằng là gia gia nhưng ngay cả gia gia khi nhìn thấy nhị thúc cũng không làm giá, nhị thúc có yêu cầu gì, gia gia chưa bao giờ từ chối.

Phụ thân cùng nhị thúc quan hệ tốt, lão gia tử cũng sẽ cho phụ thân một chút mặt mũi.

Tin tức nhị thúc trở về truyền ra, một đám tiểu tử nguyên bản nhát gan đều hành quân lặng lẽ.

“Phụ thân, nhị thúc ra ngoài làm gì vậy?”

“Hắn ra ngoài trả thù cho ngươi.”

“Hắn đi tìm Bạch Vân Hi sao? Không tốt lắm đâu.”

(dreamhouse)

Bên trêи đối với mấy tông môn lánh đời vừa kính vừa phòng, nếu có một ít cao thủ cổ võ làm quá phận, quốc gia sẽ xuất động tất cả lực lượng tiến hành xét xử, cho dù tu giả cổ võ có lợi hại đến đâu thì cũng mang thân máu thịt, nếu quốc gia đã hạ quyết tâm tiêu diệt, một ít tu giả cổ võ bình thường chưa chắc đã khiêng được.

Sau lưng Bạch gia cũng có tu giả cổ võ chống lưng, nếu động vào Bạch Vân Hi, Bạch gia khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu.

“Không phải Bạch Vân Hi, là tên Diệp Phàm kia.” Tống Kỳ Minh nói.

“Là hắn sao.” Tống Kỳ Minh gật đầu, “Bạch Vân Hi khó khăn lắm mới nhìn trúng một người, không biết là Diệp Phàm này có chỗ nào hơn người, nếu tiểu tử kia chết, Bạch Vân Hi chắc chắn sẽ không được dễ chịu.”

“Đại thiếu gia, không tốt.” Một ảnh vệ vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo.

Tống Phẩm Sinh không vui nói: “Hoang mang rối loạn cái gì, đã xảy ra chuyện?”

“Đại thiếu gia, thi thể vùng ngoại thành bị người khác phát hiện.” Ảnh vệ vội vã báo cáo.

Sắc mặt Tống Phẩm Sinh lập tức thay đổi, “Làm sao có thể!”

Tống Kỳ Minh khó hiểu hỏi: “Phụ thân, biệt thự vùng ngoại thành làm sao vậy?”

Tống Phẩm Sinh vẫy vẫy tay: “Không có gì, ngươi không cần phải xen vào chuyện này.”

……(dreamhouse)

Trần Viêm phong tỏa biệt thự vùng ngoại thành, sau khi nhận được báo án, Trần Viêm lập tức chạy tới đây, trong biệt thự phát hiện mười thi thể nữ nhân.

Qua điều tra, Trần Viêm phát hiện mấy nữ nhân này là từ các nơi trêи cả nước bị lừa bán tới, nhưng chuyện này không phải chỉ có vậy, Trần Viêm đào trong sân biệt thự phát hiện ra thêm mấy chục thi thể nữ nhân khác, thời gian tử vong ít nhất có thể là mười năm trước.

“Đội trưởng, ta thấy tình huống nơi này không quá hợp lý!” Hồ Lâm nói.

Trần Viêm gật đầu: “Đúng vậy.” Trêи xác của mấy nữ nhân kia không có miệng vết thương, thời gian tử vong cũng khoảng gần hai ngày này, nhưng cả một đám đều thành thây khô, cảnh tượng dị thường khủng bố.

“Đội trưởng, đã xác minh được thân phận của mấy người này, điều tra được bọn họ có thời gian sinh ra khá giống nhau.” Hồ Lâm thần thần bí bí nói.

Trần Viêm nhắm mắt lại: “Đem tình huống nơi này viết lại một chút, đăng báo đi.”

Tử trạng của người nơi này quá quỷ dị, thời gian sinh ra tương đồng, nhân số tử vong lại nhiều, khẳng định không phải là tội phạm hình sự bình thường.

Trần Viêm híp mắt, dị nhân phạm tội không cho phép cảnh sát bình thường như hắn nhúng tay, đối với loại người này, cảnh sát bình thường tìm đến chính là đi đưa đồ ăn!

Nơi này đã có nhiều người chết như vậy lại không lộ ra một chút tiếng gió nào, sau lưng khẳng định là có thế lực lớn duy trì.

(dreamhouse)

Nhận được tin biệt thự vùng ngoại thành bị bại lộ, trong lòng Tống Phẩm Sinh nóng như lửa đốt, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

May mà biệt thự vùng ngoại thành thuộc danh nghĩa của người khác, Tống Phẩm Sinh cũng không lo lắng cảnh sát sẽ tra ra được đến mình, chỉ là Tống Phẩm Nguyên chậm chạp không lộ mặt làm cho Tống Phẩm Sinh bất an không thôi.

……

Trần gia.

“Ca ca, ngươi đang nghiên cứu án tử gì vậy?”

Trần Khả Lam nhìn mấy tấm ảnh chụp trêи bàn, sắc mặt đại biến, “Đại ca, đây là…… ai làm? Quá hung tàn!”

Trần Viêm thu hồi ảnh chụp, nặng nề thở ra: “Cái này hẳn là do dị nhân phạm án, khả năng có quan hệ với Tống gia.” Tuy rằng Tống Phẩm Sinh làm việc rất sạch sẽ, nhưng không phải một lần hai lần, cẩn thận điều tra xuống liền phát hiện sau lưng việc này có bóng dáng Tống Phẩm Sinh.

“Tống gia?” Trần Khả Lam nói thầm.

Trần Viêm gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay Tống gia làm không ít chuyện không thể đưa ra ánh sáng, nhưng Tống gia Tống Phẩm Nguyên là thành viên của Ảnh Sát Môn, bên trêи sợ bức chuyện này đến đường cùng, bị thành viên Ảnh Sát Môn ám sát cho nên cũng không dám động đến Tống gia.”

Trần Khả Lam cau mày: “Vương tử phạm pháp, cùng thứ dân cùng tội (dù là vương tử phạm tội cũng xử phạt như dân chúng bình thường), chẳng lẽ chỉ bởi vì những người này lợi hại, bên trêи liền mặc kệ bọn họ sao?”

(dreamhouse)

Trần Viêm cười khổ một chút, “Khẩu hiệu thì người nào cũng kêu, nhưng làm sao có thể thật sự như ý, mỗi năm đều kêu gọi con người bình đẳng như nhau, nhiều năm như vậy rồi con người thật sự có bình đẳng sao?”

“Lại nói tiếp, thời điểm ta điều tra Tống gia, phát hiện ra một chuyện kỳ quái.”

Trần Khả Lam tò mò hỏi: “Chuyện kỳ quái, kỳ quái như thế nào?”

“Không tìm được Tống Phẩm Nguyên.”

Trần Khả Lam khó hiểu: “Không tìm thấy, làm sao lại không tìm thấy?”

Trần Viêm lắc đầu: “Không biết, hình như Tống lão thái gia cũng đang tìm hắn, nhưng người nọ lại biến mất vô tung vô ảnh.”

……

Bạch gia.

“Ngươi nói Diệp Phàm đã xử lý Tống Phẩm Nguyên?” Bạch Sĩ Nguyên run run tay, tẩu thuốc trong tay lạch cạch rớt xuống dưới.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Hẳn là đã xử lý.”

Dựa theo miêu tả của Diệp Phàm, diện mạo, ăn mặc của người nọ đều không sai, chỉ là Diệp Phàm nói đối phương quá cùi bắp, cái này liền có chút không phù hợp.

(dreamhouse)

“Thanh danh của Ảnh Sát Môn không tốt lắm, kỳ thật bên trêи đã sớm có chút ý kiến với Tống gia, bất quá là ném chuột sợ vỡ đồ. Lão nhân Tống gia kia cũng không phúc hậu, ta đã tặng đan dược nhận lỗi, hắn còn không thuận theo mà buông tha.” Bạch Sĩ Nguyên không vui mắng nhỏ.

Bạch Sĩ Nguyên dừng một chút, thở dài một hơi: “Mấy năm trước Tống gia Tống Phẩm Sinh cùng một quan viên đồng thời cạnh tranh một chức vị, phần thắng của Tống Phẩm Sinh so với đối phương ít hơn một chút, nhưng không bao lâu sau, quan viên kia cư nhiên vì bệnh tim bùng nổ mà tử vong. Phải biết rằng người nọ căn bản là không có bệnh tim, hơn nữa thời điểm tử vong mới chỉ có bốn mươi lăm tuổi.”

Bạch Vân Hi bất mãn: “Nếu là như thế, Tống gia cũng không khỏi quá càn rỡ!”

“Sự kiện cùng loại còn có không ít đâu!” Bạch Sĩ Nguyên lắc đầu thở dài.

“Hình như Tống gia bên kia không có phản ứng gì.” Bạch Vân Hi không khỏi hoang mang.

Tống Phẩm Nguyên đã chết, liên hệ giữa Tống gia cùng Ảnh Sát Môn liền cắt đứt, Tống gia không nóng nảy sao?

“Có lẽ Tống gia bên kia không biết Tống Phẩm Nguyên đã chết.” Bạch Sĩ Nguyên cũng có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tống Phẩm Nguyên nhiều năm qua vẫn luôn muốn làm gì thì làm, có lẽ Tống gia căn bản không nghĩ tới Tống Phẩm Nguyên sẽ xảy ra chuyện.

Bạch Vân Hi cười cười: “Bỏ đi, nếu Tống gia bên kia không có phản ứng gì, chúng ta cũng coi như không biết là được.”

(dreamhouse)

“Thực lực của Diệp Phàm rốt cuộc mạnh như thế nào?” Bạch Sĩ Nguyên hoang mang hỏi.

Bạch Vân Hi: “……” Vấn đề này hắn cũng rất hoang mang a, mỗi lần hắn cảm thấy Diệp Phàm sâu không lường được, tiểu tử kia sẽ lại làm ra các loại chuyện ngu xuẩn chứng minh mình kỳ thật là tên ngu ngốc rõ đầu rõ đuôi!

……

Diệp Phàm xách theo hộp đồ ăn đi tới học viện Nhân Xuyên.

“Diệp đồng học, ngươi đã đến rồi, ngươi ngồi đi, ngồi đi!” Sử giáo sư dị thường nhiệt tình mời chào.

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Sử giáo sư, lão nhân này vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, nhưng lần này hình như có chút nhiệt tình quá độ.

“Sử giáo sư, ngươi không sao chứ?” Diệp Phàm hỏi.

Sử giáo sư cười cười: “Ta không có việc gì, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi, ngươi biết đó, hai ngày trước trong học viện có một nữ sinh nhảy lầu.”

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Hiện tại có rất nhiều người luẩn quẩn trong lòng, vì sao phải luẩn quẩn trong lòng như vậy?”

“Nữ sinh nhảy lầu kỳ thật cũng không có gì, mấu chốt là thời điểm nữ sinh kia nhảy, ta vừa vặn đang ở dưới lầu, nàng nhảy xuống thiếu chút nữa còn ngã chết ta.” Sử giáo sư vỗ vỗ ngực, lòng còn có chút sợ hãi.

(dreamhouse)

Diệp Phàm híp mắt: “Sử giáo sư, đang yên đang lành, ngươi chạy đến ký túc xá nữ sinh người ta làm gì, chẳng lẽ là đi rình coi, cái này không tốt lắm đâu! Sử giáo sư, ngươi đã một đống tuổi rồi, sao lại già mà không đứng đắn như vậy!”

Sử giáo sư trợn trắng mắt, thiếu chút nữa bị nghẹn, “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nữ sinh kia chạy đến ký túc xá nam sinh nhảy lầu tự sát, ký túc xá giáo viên công nhân viên chức chúng ta vừa vặn ở cách vách!”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Nàng không ngã trúng ngươi?”

Sử giáo sư lấy ra phù bảo mệnh Diệp Phàm đưa: “Phù hộ mệnh này là ngươi cho ta, ngươi xem phù ấn một mặt trêи đã không còn, hình như là phù hộ mệnh này nâng nha đầu kia lên, không đánh trúng ta, nha đầu nhảy lầu kia cũng không xảy ra việc gì.”

Diệp Phàm gật đầu: “Cái này thì đúng rồi, phù hộ mệnh này có thể sử dụng ba lần, sau ba lần liền không thể dùng được nữa!”

“Thứ này dùng tốt như vậy, ngươi lại cho ta thêm một cái đi!”

Diệp Phàm lắc đầu: “Không được! Ta còn phải dùng nó đổi tiền với thần côn!”

Sử giáo sư rầu rĩ: “Ta đây cũng bỏ tiền mua……”

“Một trăm vạn một tấm.”

Mặt Sử Vị lập tức vặn vẹo, “Quý như vậy?”

(dreamhouse)

“Không quý, chính là cái giá này!”

Sử Vị: “……”

Ở một bên giả bộ xem văn hiến kỳ thật đang ở trong tối chọc chọc nghe hai người nói chuyện – Tiếu Trì nhịn không được cười ra tiếng.

Diệp Phàm chuyển ánh mắt về phía Tiểu Trì mang mắt kính xem văn hiến, “Ngoại gia gia, ta có mang thập toàn đại bổ hoàn ngươi muốn lại đây, bất quá, thứ này một tuần dùng nhiều nhất là một lần, ngươi không nên ăn quá thường xuyên, phải chú ý tiết chế! Bổ quá hóa hỏng.”

Tiếu Trì: “……” Thứ này không phải hắn muốn, là Bạch lão đầu muốn! Bạch lão đầu chết tiệt này, tự mình kéo dài không ra mặt, chỉ biết mượn danh nghĩa của hắn, đúng là tên hỗn đản.

Sử giáo sư nhìn Tiếu Trì, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tiếu Trì, ngươi đã một đống tuổi, nhất định phải chú ý tiết chế!”

Tiếu Trì: “……”

Sử giáo sư chuyển ánh mắt về phía Diệp Phàm, cười lương thiện: “Diệp đồng học, ngươi xem phù bình an kia có thể bán tiện nghi hơn một chút không?”

Diệp Phàm gật đầu: “Cũng đúng, ngươi đã có tuổi, kiếm chút tiền không dễ dàng gì, giảm giá cho ngươi, chỉ lấy % giá gốc đi.” Diệp Phàm nhìn về phía Sử giáo sư, đưa ra tám ngón tay, bộ dáng ta rất phúc hậu.

Sử giáo sư cắn chặt răng: “Được!”

Sử giáo sư nhìn Diệp Phàm rời đi, quay sang Tiếu Trì bên cạnh đang vui sướиɠ khi người gặp họa: “Tiếu lão nhân, đứa cháu rể ngoại này của ngươi đủ đen!”

Tiếu Trì liếc mắt nhìn Sử giáo sư một cái: “Hắn nguyện ý giảm giá cho ngươi, ngươi nên vụng trộm vui mừng đi, phải biết rằng Long Hổ Sơn mua cũng không có chiết khấu đâu!”

Sử giáo sư trừng lớn mắt: “Ngươi nói người Diệp Phàm gọi thần côn là người Long Hổ Sơn?”

Tiếu Trì gật đầu: “Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ sao? Bọn bịp bợm giang hồ?” Tiếu Trì nhìn sắc mặt khϊế͙p͙ sợ của Sử giáo sư, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ. Khoảng thời gian trước lão già Sử Vị này mỗi ngày nhìn hắn chê cười, lần này rốt cuộc cũng đến phiên hắn chê cười nhìn Sử Vị.

(dreamhouse)

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio