Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

chương 71: lễ tình nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Phàm đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Thái Chấn Tuấn ở bên ngoài nhà tham đầu tham não (ló đầu ra nhìn bốn phía, rình mò).

Diệp Phàm không vui đi đến phía sau Thái Chấn Tuấn: “Ta nói tiểu tử ngươi sao lúc nào cũng thích lén lén lút lút, ngươi muốn làm cái gì?”

Thái Chấn Tuấn bị dọa sợ, xoay người nhìn Diệp Phàm, tươi cười chào hỏi: “Đại ca, ngươi ra rồi! Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần, ta còn chưa nhìn ra được ngươi làm sao xuất hiện.”

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng: “Mắt ngươi mù còn có thể trách ai?”

Thái Chấn Tuấn xấu hổ chà xát tay: “Diệp lão đại, ta không có lén lén lút lút, ta còn không phải là không dám đi vào sao? Ta nghe nói mấy hôm trước có mười mấy người xông vào nhà của ngươi, kết quả khi đi ra đều điên hết rồi.”

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Đó là do lá gan bọn họ quá nhỏ, người giống như ta cái gì cũng không sợ, chuyện gì cũng không có.”

Thái Chấn Tuấn gật đầu: “Đó là đương nhiên, là đương nhiên, Diệp thiếu ngươi anh dũng không sợ gì như vậy đương nhiên là cái gì cũng không sợ!”

“Diệp lão đại, mấy tiểu tử phát điên lúc trước sẽ thế nào?” Thái Chấn Tuấn tò mò hỏi.

Diệp Phàm híp mắt: “Quỷ mới biết bọn họ sẽ thế nào, có lẽ là bị đưa đến bệnh viện tâm thần đi, một đám người nhát gan, không có bản lĩnh còn học theo người ta vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, bây giờ không phải đều chết hết sao?”

Thái Chấn Tuấn: “……”

“Diệp thiếu, ta nghe nói ngươi đắc tội Tống thiếu gia…… Ngươi không sao chứ?” Thái Chấn Tuấn lo lắng hỏi.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Ta có thể có chuyện gì?”

Thái Chấn Tuấn: “……” Tống thiếu gia không chiếm được tiện nghi chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện trả thù sao, tính tình Tống thiếu gia từ khi nào lại tốt như vậy, không nên a!

“Diệp thiếu, ngươi cùng Bạch tam thiếu thật sự là một đôi?”

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Thái Chấn Tuấn một cái: “Đương nhiên, cái này có gì phải hoài nghi sao? Chúng ta vừa nhìn đã thấy rất đăng đối!”

Thái Chấn Tuấn vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, không có gì phải hoài nghi, chỉ có người tuấn kiệt như Diệp thiếu ngươi mới có thể xứng với quý công tử như Bạch tam thiếu!”

Diệp Phàm hài lòng gật đầu: “Không sai, không sai, ngươi cũng thật tinh mắt.”

“Diệp thiếu, hôm nay có việc gì cần làm sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Có a! Hôm nay chính là Lễ Tình Nhân, một lát nữa ta đi mua chút lễ vật, đặt bữa tối dưới ánh nến, sau đó đi hẹn Vân Hi, ngươi nhàn nhã như vậy chẳng lẽ là không có việc gì làm hay sao? Có phải ngươi là cẩu độc thân hay không? Ta thấy bộ dáng ăn không ngồi rồi này của ngươi đã biết ngươi hơn phân nửa là cẩu độc thân.”

Thái Chấn Tuấn: “……” Diệp Phàm này cư nhiên xem thường người khác như vậy, tuy rằng trước mắt mà nói hắn đúng là vừa mới bị tiểu muội đá, khôi phục lại thân phận độc thân, nhưng mà chỉ cần Thái nhị thiếu hắn nguyện ý, một giây sau là có thể tìm được bạn gái.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Được rồi, hôm nào lại nói tiếp đi, ta phải đi chuẩn bị lễ vật, cũng không biết nên mua cái gì thì tốt.”

Thái Chấn Tuấn: “Diệp thiếu, ngươi đi cẩn thận……”

……

Diệp Phàm tây trang phẳng phiu xuất hiện ở trước công ty Triều Tịch, hai tiểu thư tiếp tân nhìn thấy phẩm vị của Diệp Phàm cuối cùng cũng có tiến bộ, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Diệp thiếu, tới tìm Bạch tổng sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Hôm nay là Lễ Tình Nhân, ta đương nhiên phải tới, Vân Hi đang làm gì?”

Tiểu thư tiếp tân cười cười: “Bạch tổng đang mở họp, chỉ sợ Diệp thiếu ngươi phải chờ thêm một chút.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được.”

Tiểu thư tiếp tân nhìn hồ lô đường trong tay Diệp Phàm, mí mắt giựt giựt, “Diệp thiếu, hồ lô đường này là ngươi muốn tặng cho Bạch tổng sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Ta thấy Lễ Tình Nhân người ta luôn đưa đóa hoa hồng, cái kia quá tục tằng, còn có đưa hình nhân búp bê, cái kia quá nữ tình, đống tiền mặt để mua đóa hoa hồng kia mới có bao nhiêu tiền a, cũng dám giả trang thành nhà giàu, vẫn là hồ lô đường này của ta tốt nhất.”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Diệp thiếu, cái này của ngươi tốt nhất, Guinness nên phát một giải thưởng sáng ý tốt nhất cho ngươi.”

“Ta không nói với các ngươi nữa, ta đi lên đây.”

Tiểu thư tiếp tân nhìn bóng lưng Diệp Phàm, hai mặt nhìn nhau.

“Tốt cuộc Bạch tổng nhìn trúng điểm gì ở Diệp thiếu không biết?”

“Nhiều hồ lô đường như vậy, Bạch tổng ăn hết được sao?”

“Mạch não Diệp thiếu đến tột cùng là làm sao lớn lên được vậy?”

“Khó trách trước kia luôn không có người nào lọt được vào mắt Bạch tổng, thì ra Bạch tổng thích như vậy.”

“Hôm nay là Lễ Tình Nhân a, Bạch tổng sẽ không giữ mọi người lại tăng ca đi?”

“Vốn là có khả năng này, bất quá, không phải Diệp thiếu đã tới sao? Ta thấy sẽ không!”

“Nói rất đúng! Bạch tổng sẽ không để Diệp thiếu ở lại bồi hắn tăng ca!”

……

Diệp Phàm đứng ở ngoài phòng họp đợi hơn hai giờ, rốt cuộc nhịn không được “nhẹ nhàng” đẩy cửa phòng họp ra.

Diệp Phàm vói đầu vào trong phòng hội nghị, rầu rĩ nói: “Vân Hi, khi nào ngươi mới kết thúc? Nếu ngươi không kết thúc, bữa tối dưới ánh nến của chúng ta sẽ trễ giờ.”

Người trong phòng họp không hẹn mà cùng ngẩng đầu, cung kính hành lễ với Diệp Phàm!

Bạch Vân Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phàm, ném văn kiện trong tay về phía mặt Diệp Phàm, giận dữ hét lên: “Cút ra ngoài cho ta!”

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi nổi trận lôi đình, có chút chột dạ: “Được rồi, được rồi, ta ra ngoài được chưa, ngươi nhanh lên đi!”

Diệp Phàm buồn bực rụt đầu trở về.

Sắc mặt một đám người tham gia hội nghị căng chặt, tròng mắt loạn chuyển, biểu tình không giống nhau.

Bạch Vân Hi nắm chặt nắm tay, hung hăng hít vào một hơi, chất vấn trợ lý tổng giám đốc bên cạnh: “Vì sao không khóa cửa lại?”

Trợ lý vội nói: “Bạch tổng, ta đã khóa lại.” Trợ lý đi đến cạnh cửa kiểm tra một chút: “Bạch tổng, hình như khóa cửa hỏng rồi.”

Trợ lý cau mày, trong lòng hiện lên vài phần nghi hoặc, cái khóa này rất rắn chắc mới đúng! Cảm giác này giống như là bị người dùng đao cắt thành hai nửa vậy.

Bạch Vân Hi hít vào một hơi, có loại cảm giác giống như nuốt phải ruồi bọ.

“Tan họp!” Bạch Vân Hi nghiến răng nghiến lợi nói.

Người bên trong phòng họp nhanh nhẹn cầm văn kiện lên, giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng họp.

……

Một đám người tham dự hội nghị lấy tốc độ chỉ hận cha mẹ cho thiếu hai cái đùi mà rút lui, thời điểm đi đến cửa nhìn thấy Diệp Phàm, một đám lại nhịn không được mà dừng bước chân, mạo hiểm sùng bái nhìn Diệp Phàm vài cái.

Bạch Vân Hi đợi mọi người đi hết mới đi ra khỏi phòng họp.

“Ta đang mở họp, ngươi không từ từ một chút sao?” Bạch Vân Hi không cần nghĩ cũng biết đám người tham dự hội nghĩ lần này sẽ chăm chỉ bàn tán sau lưng hắn trong một tháng tới như thế nào.

Diệp Phàm gật đầu: “Ta cũng nghĩ nên từ từ, nhưng ngươi xem cây hồ lô đường vốn dĩ ta mua cho ngươi hiện tại đã bị ta ăn một nửa, nếu ngươi còn tiếp tục mở họp như vậy liền không còn nữa.”

Bạch Vân Hi: “…… Ngươi thích ăn thì ăn sạch đi!”

“Vân Hi, hôm nay là Lễ Tình Nhân, người ta đều muốn đi hẹn hò, ngươi giữ người ta lại mở họp rất không tốt! Ngươi biết hiện tại đều đề xướng đi làm nhân tính hóa, ngươi ngược đãi công nhân như vậy, cẩn thận người ta sẽ đi ăn máng khác.” Diệp Phàm thấm thía khuyên nhủ.

“Ngươi cũng thật biết suy nghĩ cho bọn họ!” Bạch Vân Hi tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Phàm.

“Ta cũng là suy nghĩ cho ngươi!” Diệp Phàm cực kỳ chân thành nhìn Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi nhìn tươi cười thiếu đánh trêи mặt Diệp Phàm, biết có tức giận với Diệp Phàm cũng không có ý nghĩa gì, không khỏi cắn chặt răng: “Không phải muốn đi ăn bữa tối sao? Đi thôi!”

Bạch Vân Hi đi ở phía trước, Diệp Phàm ôm một lô lớn hồ lô đường rơi rớt tan tác đi theo sau, nhìn vào dị thường vui vẻ.

“Bạch tổng đi rồi, có phải chúng ta cũng có thể đúng giờ tan tầm hay không?” Tiếp tân tiểu thư hỏi.

“Hẳn là vậy đi, ta đã biết mà, Diệp thiếu đã tới chắc chắn sẽ không tăng ca, Diệp thiếu đúng là phúc tinh của chúng ta!”

……

Bạch Vân Hi đi theo Diệp Phàm tới nhà ăn, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Đây là nhà ăn ngươi chọn?”

Diệp Phàm gật đầu, hai mắt tỏa sáng: “Đương nhiên là ta, bằng không còn có thể là ai?”

Bạch Vân Hi lắc đầu: “Không quá giống với phong cách của ngươi.”

“Ta thấy trêи mạng nói hoàn cảnh nơi này khá tốt, cách điệu tương đối cao, còn may ta hạ đơn sớm, nếu không tối nay liền không có chỗ ngồi.” Diệp Phàm tràn đầy may mắn nói.

Bạch Vân Hi: “……”

Không có chỗ ngồi? Đó là đối với người bình thường, mấy loại địa phương giống như nơi này hơn phân nửa sẽ giữ lại một ít vị trí trống để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Bình thường Bạch Vân Hi đều ngồi trong ghế lô, bất quá, hôm nay là Diệp Phàm làm chủ, Bạch Vân Hi đành phải bồi Diệp Phàm ngồi ở chỗ ngồi bình thường.

“Khách nhân, ngài cần đồ uống gì không?” Tiểu thư phục vụ đi đến bên cạnh Diệp Phàm hỏi.

“Coca.”

Sắc mặt tiểu thư phục vụ nhăn lại: “Chỗ này của chúng ta không có Coca.”

“Vậy Sprite thì sao?”

“Cũng không có!”

“Sữa bò Oa ha ha?”

Sắc mặt tiểu thư phục vụ vặn vẹo một trận, ánh mắt nhìn Diệp Phàm giống như là đang nhìn tên ngu ngốc.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Không cần nghe hắn nói, mang một bình champagne tới đi!”

Tiểu thư phục vụ cười cười: “Được, lập tức tới.”

Diệp Phàm buồn bực chẹp chẹp miệng: “Cái nhà ăn này thật là, ngay cả Sprite, Coca cũng không có, chỉ biết khoác lác, cái gì cũng không có, cư nhiên dám nói là nhà ăn cao cấp!”

Bạch Vân Hi nhìn tiểu thư phục vụ bên cạnh nghẹn cười, mắng nhỏ một câu: “Ngươi ít nói một chút cho ta!” Thật là, vì sao hắn lại phải luẩn quẩn trong lòng bồi Diệp Phàm ra ngoài làm chuyện mất mặt như vậy không biết!

Diệp Phàm: “……”

Gan ngỗng chiên tương tiên bối, ốc sên quýnh kiểu Pháp, bò bít tết hồ tiêu đen, canh cà chua đinh bơ thịt bò, hương thảo thịt vụn phiến ngàn tầng…… Gọi một lần liền mấy chục món đồ ăn thượng vàng hạ cám, bộ dáng của Diệp Phàm cực kỳ giống tới cao cấp nhà ăn phô bày giàu sang nhà giàu mới nổi!

Thượng vàng hạ cám: bên trêи là vàng (thứ có giá trị cao, được coi trọng), bên dưới là cám (thứ tầm thường); nghĩa nôm na là tốt xấu đủ cả.

Diệp Phàm gặm bò bít tết: “Bò bít tết nơi này cũng không có gì ghê gớm, chỉ là đắt hơn mấy chục lần.”

Bạch Vân Hi: “Ngươi ăn đi!”

……

Diệp Phàm vẫn luôn ăn tốt uống rất tốt, một bàn đồ ăn lớn như vậy, Bạch Vân Hi cũng không lo ăn không hết.

Rất nhiều người tới tiệm cơm Tây đều mang theo một bầu không khí trang nhã, người ăn nhanh như hổ đói vồ mồi giống Diệp Phàm đã thiếu lại càng thiếu. Bạch Vân Hi chú ý tới mấy khách nhân xung quanh đều nhìn về một bàn bọn họ, có khả năng là cảm thấy hứng thú với Diệp Phàm, còn trộm chụp ảnh.

“Sao lại ngươi không ăn?”

Bạch Vân Hi uống một ngụm champagne, cười lạnh một tiếng: “Ta nhìn ngươi ăn liền no rồi.”

Diệp Phàm cuốn một đống lớn nhét vào trong miệng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Vân Hi: “Nhìn ta ăn cũng no được, chẳng lẽ đây là tú sắc khả xan (sắc đẹp làm người ta không biết no đói) trong truyền thuyết.”

“Khụ khụ khụ……” Bạch Vân Hi lập tức bị sặc, tên ngốc Diệp Phàm này, một bộ quỷ chết đói đầu thai, lấy dũng khí từ nơi nào mà cũng dám xả cái gì tú sắc khả xan không biết!

“Vân Hi, rượu kia ngươi cho ta uống một ngụm đi!” Diệp Phàm năn nỉ.

“Không cho!” Bộ dáng Diệp Phàm uống say có bao nhiêu khủng bố! Hắn cũng không muốn lại trải qua ác mộng giống lần trước!

Diệp Phàm: “……”

……….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio