Ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung Tử Mạch Quốc, Kim Bích cung điện huy hoàng, hỷ khí dương dương treo đèn kết hoa, đội ngũ khí thế bàng bạc, quần áo dân tộc đặc sắc, đây là Tử Mạch Quốc.
Từ trên xe ngựa đi xuống, Hà Duyệt liền nhìn thấy cả triều văn võ đang quỳ xuống thỉnh an, khí thế kia làm Hà Duyệt nhớ tới Thiên Tự Chương năm đó cả triều bá quan hướng Lãnh Diệc Hiên cầu phúc, ánh mắt không tự chủ nhuốm một màu ưu thương.
Phượng Dạ đã cho bá quan văn võ bình thân, xoay người nhìn về phía Hà Duyệt đang thấp mắt, dời bước đến nói: "Duyệt."
Hà Duyệt kinh ngạc hoàn hồn ngay sau đó nhớ tới người đối diện mình là ai liền khom lưng thỉnh an nói: "Hoàng Thượng, Hà Duyệt là một thảo dân, không đáng để Hoàng Thượng như vậy." Hà Duyệt không để ý tới sắc mặt không vui của Phượng Dạ, tiếp tục nói: "Hà Duyệt vừa nghe nói hôm nay là Thiên Cát Tiết của Tử Mạch Quốc, thảo dân chúc Tử Mạch Quốc quốc thái dân an, bá tánh an cư lạc nghiệp."
"Ngươi...."
"Hoàng Thượng, chư vị triều thần đang chờ người cho vào vị trí." Tần Phong hảo ý nhắc nhở làm Phượng Dạ bình tĩnh không ít, liền nhìn Hà Duyệt lùi lại thật sâu hận không thể nấp sau lưng Tần Phong lại nổi trận lôi đình, Phượng Dạ phất tay áo rời đi.
Tần Phong đang nhìn Phượng Dạ đã rời đi liền xoay người nói với Hà Duyệt, "Nếu ngươi chưa từng quen biết Lãnh Diệc Hiên, ngươi sẽ cùng hắn bỉ dực song phi không?"
Hà Duyệt kỳ quái nhìn về phía Tần Phong, đạm nhiên nói: "Tần Phong à, trên đời này làm gì có nếu như, chỉ có hiện thực." Nếu là hắn không xuyên qua hắn liền sẽ không nhận thức Lãnh Diệc Hiên, càng không giống như bây giờ không có lúc nào không tưởng niệm người kia, nhìn lên trời xanh mây trắng, Hà Duyệt biểu tình tự nhiên nói: "Sự thật hắn chính là Tử Mạch Quốc Hoàng Đế mà ta lại là Huyền Minh Quốc nam thị, người ta yêu là Lãnh Diệc Hiên."
Tần Phong biểu tình vẫn luôn nghiêm cẩn nghe được những lời Hà Duyệt nói cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều, duỗi tay hướng Hà Duyệt thủ thế mời sau đó cùng Hà Duyệt bước vào Trường Khánh Điện (địa phương tổ chức yến tiệc của Tử Mạch Quốc).
Trong Trường Khánh Điện, văn võ bá quan chúc mừng Hoàng Thượng, các hoàng thân quý tộc cũng dâng lên lễ vật hướng Hoàng Đế. Da lông thượng hạng, dược liệu trân quý làm Hà Duyệt hoa cả mắt.
"Tần Phong, mấy dược liệu này là chuyện gì xảy ra?"
Tần Phong giải thích nói: "Tử Mạch Quốc tuy rằng có Thiên sơn tuyết liên, tuyết nhung, tuyết tham trân quý nhưng bình thường thảo dược lại rất ít, ngươi cũng biết quốc gia ta thổ nhưỡng thưa thớt hơn nửa năm đã là mùa đông lương thực còn thiếu thốn chứ nói chi là thảo dược."
Điểm này Hà Duyệt đồng ý nhưng là.... "Vậy Tuyết Dương Thành sao lại có nhiều dược liệu như vậy?"
"Tuyết Dương Thành gần Tử Mạch Quốc nhất." Tần Phong một câu này làm Hà Duyệt hiểu ra được vấn đề, Tử Mạch Quốc phương bắc, lương thực, vải vóc đều khan hiếm, mà Tuyết Dương Thành lại gần Tử Mạch Quốc Bạch Sương Thành nhất giống như gần Thanh Loan Quốc Tang Khúc Huyện vậy, nơi này liền trở thành nơi thông thương buôn bán trao đổi.
(Ý của đoạn này là vì vị trí gần nhau nên việc buôn bán thuận lợi mà do Tử Mạch Quốc thiếu quá nhiều thứ nên Tuyết Dương Thành sẽ có thương nhân mang hàng hóa tới để trao đổi da lông nên chuyện Tuyết Dương Thành lạnh nhưng có nhiều thảo dược là chuyện đương nhiên.)
Thảo dược, lương thực, vải vóc..... là một Hoàng Đế cũng không dễ dàng a, Hà Duyệt nhìn Phượng Dạ đang tươi cười giả dối, không đành lòng nhướng mày, hắn tuy rằng chán ghét Phượng Dạ này ép buộc mình tới đây nhưng nghĩ lại thì thân thể mình hồi phục nhanh như vậy cũng nhờ người này tận tình bồi dưỡng, rốt cuộc tuyết liên tuyết nhung tuyết tham cũng là hàng cực phẩm chỉ sợ ở Tử Mạch Quốc này trừ Phượng Dạ ra, người dùng nhiều nhất chính là mình. Cái này có thể thấy được Phượng Dạ đối với hắn.....
Trừ bỏ tâm tư quá phận này kỳ thật Phượng Dạ là một bằng hữu tốt đáng giá kết giao, nếu có thể tại cảnh thiếu thốn này giúp Phượng Dạ một phen, hắn có phải hay không cho mình bình an rời khỏi Tử Mạch Quốc?
Hà Duyệt lắc đầu, hiện tại nghĩ thế nào đều vô dụng, chỉ cần hắn có thể kiên trì rời đi nơi này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sờ sờ cái bụng đã hơn bốn tháng của mình, Hà Duyệt không nhịn được lộ ra tươi cười nhàn nhạt, lại đem ánh mắt hướng về phía Phượng Dạ, đứng dậy đi ra ngoài.
Một mảnh trắng xóa chỉ có sắc đỏ của hoa mai sừng sững trong nội viện, Hà Duyệt không đành lòng cảm thán một câu danh ngôn thiên cổ, "Mai hoa hương tự khổ hàn lai..."
"Bên ngoài trời đông giá rét, ra đây cũng không biết khoác áo vào?"
Một kiện da bạch hổ ấm áp dạt dào khoác lên người Hà Duyệt, Hà Duyệt quay đầu lại, là Phượng Dạ, vội vàng lui về sau một bước, "Tham kiến Hoàng Thượng."
"A Duyệt, ngươi thực sự muốn cùng trẫm tương kính như tân như vậy mãi sao?"
Hà Duyệt ngẩng đầu, trong mắt Phượng Dạ bao hàm tình cảm Hà Duyệt thấy rất bất đắc dĩ, thở dài còn chưa kịp nói câu gì đã nghe thấy mấy tên quan viên ca ngợi mình.
"Hoàng Thượng tuy vừa mới đăng cơ nhưng cũng có thể suy xét chuyện lập hậu, nếu Hoàng Thượng thích vị Lân nhi này, không bằng sắc phong làm Hoàng Hậu, chấp chưởng hậu cung?"
"Thừa tướng đại nhân nói phải, vị Lân nhi này trời sinh phúc tướng, quả thật là Hoàng Hậu do trời chọn."
"Không sai, không sai, còn thỉnh Hoàng Thượng lập tức sắc phong."
Hà Duyệt tức chết rồi, nhóm người này có bị mù mắt hay không, hắn khi nào là người của Phượng Dạ? Hà Duyệt không thèm để ý đến nhóm người a dua nịnh hót kia, liếc mắt trừng Phượng Dạ nói: "Hoàng Thượng, thảo dân là người Huyền Minh Quốc, cái gọi là huyết mạch tương thừa, thỉnh Hoàng Thượng thận trọng."
"Lân nhi không cần lo lắng, triều ta có nhiều người cưới nữ nhân Huyền Minh Quốc làm vợ, Lân nhi tuy thiếu nhưng nếu triều ta có Hoàng Hậu là Lân nhi lại còn là người Huyền Minh Quốc, vừa lúc lại thể hiện tình hữu nghị của nước ta." (Có mà chiến tranh tưng bừng thì có.)
"Ai nha, Thượng thu đại nhân nói phải, Huyền Minh Quốc cùng Tử Mạch Quốc chính là nước bạn a! Không giống như Thanh Loan Quốc kia, động chốc là muốn khởi binh thảo phạt."
Hà Duyệt trợn trắng mắt, Tử Mạch Quốc này như thế nào lại đoàn kết thiện lương như vậy? Thế nhưng không để ý đến chuyện huyết thống pha tạp...... Hà Duyệt cạn lời nghe đám quan viên này nói chuyện, không cao hứng đối với Phượng Dạ đang tràn đầy ý cười nói: "Ta không cần cái danh Hoàng Hậu kia!"
Rống to như vậy làm toàn bộ Trường Khánh Điện an tĩnh, Hà Duyệt trừng Phượng Dạ, Phượng Dạ cười nói: "A Duyệt là đang thẹn thùng?"
Thẹn thùng cái con mẹ ngươi, cả nhà ngươi mới thẹn thùng! Hà Duyệt tức giận tới thở không nổi nữa, ném áo choàng trên vai xuống đất, xoay người rời đi, hoàn toàn không cho Phượng Dạ chút mặt mũi nào.
Mặt khác các vị quan viên lại cảm thán Hà Duyệt này thật có khí phách, Phượng Dạ rời đi lại không ổn chỉ có thể sai Tần Phong cầm áo choàng đi tìm Hà Duyệt, cũng may Hà Duyệt đi không xa, Tần Phong đuổi tới cầm áo choàng khoác trên người Hà Duyệt, nói: "Ta cũng ngươi đi một chút."
Chỉ cần không quay lại nơi đó là được, Hà Duyệt gật đầu, Tần Phong dẫn Hà Duyệt đi quanh quanh hoàng cung, từ vườn mai, hồ băng, lại đến phòng thảo dược, nhìn Thiên sơn tuyết liên bộ dáng duyên dáng yêu kiều làm Hà Duyệt thư thái không ít.
Hoàng cung Tử Mạch Quốc cũng lớn như Huyền Minh Quốc vậy, vừa đi được một chút liền đến trời tối, đèn lồng lóng lánh, mai hương khắp nơi, món ngon chúc mừng, Thiên Cát Tiết không hổ là ngay hội cát tướng náo nhiệt, nơi nơi đều một mảnh tường hòa.
Chờ yến tiệc kết thúc trời cũng tối đen, vì an toàn Phượng Dạ để Hà Duyệt ở lại hoàng cung nghỉ tam. Hà Duyệt nhướng mày nhìn Phượng Dạ, Phượng Dạ có lệ cười nói: "Này không phải là vì trời tối sao? Hơn nữa ngoài trời tuyết đang rơi, nếu ngươi té bị thương liền không tốt."
Té ngã? Hà Duyệt nghe thấy hai từ này lập tức gật đầu, nếu không có hài tử thì té ngã có là cái gì, chính là hiện tại có hài tử rồi cái gì cũng phải cẩn trọng.
Hà Duyệt đáp ứng lưu lại Phượng Dạ liền lập tức xuống tay chuẩn bị, an bài cung nữ cùng nô tài hầu hạ Hà Duyệt nghỉ ngơi, bất quá chính Hà Duyệt không nghĩ tới địa phương mình nghỉ ngơi lại là...... Thiên Phượng Cung!
"Vì cái gì lại ở nơi này?"
"Công tử bớt giận, đây là Hoàng Thượng an bài."
Phượng Dạ..... Hà Duyệt nắm chặt cánh tay, cung nữ Hương Tuyết hầu hạ bên cạnh tiến lên nói: "Công tử, hậu cung các cung điện khác đều có phi tần ở rồi, chỉ có Thiên Phượng Cung này còn trống."
"Ta..."
"Công tử, canh giờ không còn sớm, nô tỳ hầu hạ công tử chuẩn bị nghỉ ngơi."
Đây là có phản đối cũng không còn tác dụng a, Hà Duyệt nổi giận đùng đùng tiến vào Thiên Phượng Cung, được một đống cung nữ hầu hạ, tắm gội, thay hoa phục tinh mỹ theo đó uống một chén canh tuyết sâm mới tiến vào nội điện nghỉ ngơi.
Tuy rằng thực tức giận nhưng Hà Duyệt đã hết chống đỡ được rồi, ngã trên giường liền ngủ mất, chờ ngày thứ hai tỉnh lại liền biết rằng chuyện xuất cung đã là chuyện không thể.
- - - - - - - - -
"Bang!"
"Công tử bớt giận, thân thể là quan trọng."
"Ta muốn xuất cung, ta muốn xuất cung các ngươi có hiểu không? Đi đem Hoàng Thượng của các ngươi tới đây!"
"Hoàng Thượng.... Hoàng Thượng đã xuất cung vi hành, mấy ngày nay sẽ không có ở hoàng cung."
Hà Duyệt nghe xong lời Hương Tuyết nói, kiềm nén tức giận, "Thế còn Tần tướng quân?"
"Tần tướng quân cũng cùng Hoàng Thượng ra ngoài rồi."
"Cùng nhau đi tuần?" Này còn không bằng nói là hắn không thể xuất cung đi! Hà Duyệt tức giận nắm chặt cái ly bên cạnh, đang muốn ném xuống phát tiết thì cái bụng lại nảy lên một trận đau đớn làm hắn buông tay vô lực ngồi xuống ghế.
"Công tử! Công tử, người không sao chứ?" Hương Tuyết bị sắc mặt trắng bệch của Hà Duyệt làm kinh hoảng, vội vàng tiến lên dò hỏi, kếu lên: "Còn không mau truyền Thái y!"
"Không cần, ta không có việc gì." Gần đây hỏa khí vượng thê nên liền xem nhẹ trong bụng còn một bảo bảo, người ta nói người mang thai tính tình không tốt nhưng Ngô đại phu vẫn luôn cường điệu phải giữ tâm bình khí hòa, miến cho ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi.
Không thể sinh khí, không thể lấy hài tử ra đùa, hắn còn có biện pháp khác, đùng rồi, hắn còn có biện pháp khác rời khỏi nơi đây.
Sau khi bình tĩnh sắc mặt của Hà Duyệt cũng tốt hơn ít nhiều cũng làm Hương Tuyết an tâm không ít, phất phất tay để cho người thu thập đống tàn cuộc trên mặt đất, Hà Duyệt liếc mặt một cái đứng dậy muốn vào nội điện nghỉ ngơi, nô tài bên ngoài thế nhưng cùng lúc tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm công tử, có Tuyết Phi nương nương cầu kiến."
"Tuyết Phi?"
"Công tử, là Văn Tuyết cô nương mới tiến cung nửa năm trước bây giờ được phong làm Phi."
Hắn lại không nhận thức đối phương là ai, Hà Duyệt tò mò tại sao phi tần của Phượng Dạ lại tới cửa tìm hắn nhỉ? Mặc kệ là như thế nào hắn cũng chỉ là một người bình thường, cần phải giữ lễ nghi tiếp đãi.
"Mời nàng vào đi. Không, ta đi ra tốt hơn." Hà Duyệt nói xong, sửa lại y phục trên người rồi đi ra ngoài, ở đình viện bên ngoài gặp được nhóm người Tuyết Phi, Liễu Phi cùng Dung Phi.
Lân nhi ở hoàng thất Tử Mạch Quốc không được gọi là nam thị như Huyền Minh Quốc mà đều gọi chung làm phi, tiến cung đều là hạ đẳng nhất ngự nữ, ân..... Đại khái cùng các cấp bậc trong hậu cung của ngàn năm phong kiến Trung Quốc như nhau, tối cao chính là Hoàng Hậu cũng chính là người tương lai sẽ ở lại Thiên Phượng Cung mà hắn đang ở tạm.
Hà Duyệt bước xuống bậc thang, đối mặt với hai vị nữ tử cùng một vị Lân nhi, chắp tay nói: "Hà Duyệt tham kiến Tuyết Phi nương nương, Liễu Phi chủ tử, Dung Phi nương nương."
"Ai nha, mau tự nhiên, Duyệt công tử, người thế nhưng chiết sát tỷ muội chúng ta, hôm nay chúng ta đến đây là muốn thăm hỏi người, sao có thể để người thỉnh an?" Văn Tuyết miệng cười nói, hoàn toàn không có một tia giả ý.
Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Văn Tuyết, Lân nhi Liễu Huyền bên cạnh cười nói: "Tuyết Phi nói đúng lắm, Duyệt công tử, chúng ta đều là Lân nhi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, Liễu Huyền ắt hết sức tương trợ tuyệt không chối từ."
"Liễu ca nói đúng, Duyệt công tử, người nhất định không được khách khí." Dung Phi Dung Tĩnh nói.
Đây là hậu cung phi tử Tử Mạch Quốc sao? Như thế nào lại đoàn kết như vậy? Không thể nào! Hắn đi nhầm phim trường nào rồi, phi phi phi, hắn vốn dị không phải người của hậu cung Tử Mạch Quốc, quản nhiều như vậy làm cái gì? Hà Duyệt gương mặt tươi cười khách sáo ứng phó vài câu, không khí cũng coi như hòa hợp.
( Khổ thân em Duyệt trải qua nhiều cung đấu quá nên bây giờ gặp cảnh chụy em thâm tình nuốt không trôi a.....)
(Kunbun: Vì các con dân mong mỏi mà hôm qua ta phải đi học nên hôm nay đành cống hiến buổi sáng cho các ngươi a!)