--Nửa tháng sau--
Hà Duyệt xem như lĩnh hội được sự nhiệt tình của nam tử phi Tử Mạch Quốc nơi đây, đối với hắn hết mực cung kính hoàn toàn không giống như hậu cung Huyền Minh Quốc suốt ngày lục đục đấu đá lẫn nhau, so sánh với nơi chướng khí mù mịt kia thì nơi này như thiên đường giữa trần gian vậy.
Nửa tháng này Phượng Dạ không có xuất hiện ở hậu cung, càng không có tới tìm hắn gây phiền toái, giống như hoàn toàn mất tích, kỳ thật Hà Duyệt chính mình rõ ràng, Phượng Dạ này chính là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, không vội, chậm rãi bồi người này chơi, nếu không phải hắn có mang năm tháng, Hà Duyệt tuyệt đối sẽ chạy đến Ngự Thư Phòng chất vấn người kia.
Có đôi khi Hà Duyệt sẽ phát giận lệnh người thỉnh Phượng Dạ tới nhưng đều bị lý do Hoàng Thượng bận rộn chuyện quốc sự để thoái thác, nói rằng qua chút thời gian nữa sẽ đến xem Hà Duyệt, Hà Duyệt lửa giận một thân phát ra làm cả phòng đầy người quỳ xuống xin tha, nói cái gì bớt giận, cái gì tha mạng, hắn rốt cuộc đã làm cái gì cái đám cung nữ nô tài này a?
Hà Duyệt che lại ngực ngồi trong phòng, để một đám người lui xuống, trong phòng im ắng làm Hà Duyệt nhịn không được nhớ tới Tử Ngọc cùng Thải Hà rồi lại đến Lãnh Diệc Hiên hắn nhớ nhất.
"Không biết Diệc Hiên hiện tại như thế nào? Lá thư kia không biết có hay không tới tay hắn, hắn khi nào phái người tới?" Hà Duyệt phiền lòng ghé đầu vào bàn thì thầm.
"Ngươi muốn biết tin tức?"
Hà Duyệt ngẩng đầu, Tần Phong đã xuất hiện trong điện, lập tức đứng lên, cười tiến lên bắt lấy cánh tay Tần Phong, nói: "Ngươi sẽ giúp ta?"
Tần Phong bị Hà Duyệt tâm tình kích động mà kinh ngạc nhảy dựng, ngay sau đó ánh mắt dừng trên bụng Hà Duyệt, nhăn chặt mày.
"Không, ngươi nhất định phải giúp ta, Tần Phong, hiện tại ta ở chỗ này trói gà không chặt, ta chỉ có thể cầu người giúp ta, cho ta biết Huyền Minh Quốc hiện tại thế nào, Hoàng Thượng hắn..."
"Ngươi bình tĩnh lại." Tần Phong giúp Hà Duyệt ngồi xuống, chân thành nói: "Ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm, ngươi..."
Có thể giúp hắn liền tốt rồi, Hà Duyệt cảm kích là lúc phát hiện Tần Phong đem tầm mắt dừng trên bụng chính mình, cúi đầu vừa thấy liền nhớ ra mình chưa che lấp, bát quá hiện tại đã năm tháng, muốn che giấu cũng khó.
"Ngươi....mang thai?"
Có thể làm Tần Phong nghiêm túc như vậy khẩn trương có thể thấy hắn bị bụng của Hà Duyệt dọa sợ rồi, Hà Duyệt cười nhạt gật đầu, "Ân, đã năm tháng rồi."
Đã năm tháng... Tần Phong bị lời này của Hà Duyệt dọa cho trợn mắt há mồm, còn chưa mở miệng, bên ngoài đã vọt tới một thân ảnh kích động bắt lấy tay Hà Duyệt, "Ngươi thật sự mang thai, khi nào?"
Hà Duyệt bị hành động đột nhiên xuất hiện của Phượng Dạ dọa sợ, còn chưa kịp chất vấn Phượng Dạ liền nhìn chằm chằm cái bụng nhô cao của Hà Duyệt, lẩm bẩm nói: "Ngươi thật sự mang thai...." Lân nhi mang thai là cựu kỳ hiếm gặp, không, phải nói là chuyện giả dối hu thực, trăm năm trước nghe nói ở Ninh An Quốc có một Lân nhi hoài thai vua, trở thành Hoàng Hậu được vạn dân kính ngưỡng.
Ninh An Quốc này thiên thu vạn đại năm sau đó Hoàng Đế cuối cùng vô năng mà suy lụi, mà năm đó chính là một triều đại thiên thu nghiệp vững thậm chí còn có lời đồn vì có Lân nhi mang thai nên đất nước đó mới thái bình lâu như vậy.
Cho nên mặc kệ là Huyền Minh Quốc hay là Tử Mạch Quốc, Thanh Loan Quốc chỉ cần có Lân nhi mang thai tuyệt đối là thượng thiên phù hộ, càng là bằng chứng cho hậu đại hưng thịnh của đất nước.
Hà Duyệt đối với Phượng Dạ ngốc lăng có chút bất mãn, hung hăng ném tay đối phương ra nói: "Hoàng Thượng thỉnh tự trọng."
Phượng Dạ quay đầu lại, nhìn khuôn mặt Hà Duyệt, nặm chặt đôi tay, nói: "Người tới, truyền ngự y đến đây."
Hà Duyệt nghe được hai chữ ngự y liền minh bạch Phượng Dạ muốn làm cái gì, vuốt bụng, thôi, dù sao đều bị phát hiện, còn không bằng nhân cơ hội này nhìn xem sức khỏe đứa bé có tốt hay không?
Ngự y thật mau liền tới, đầu tiên là hương Phượng Dạ hành lễ sau đó cấp Hà Duyệt bắt mạch, đại khái qua một khắc, ngự ý lớn tuổi kích động quỳ trên mặt đất, "Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu hắn xác thực có thai, cũng đã được sáu tháng tuổi."
"Ai là Hoàng Hậu, không được gọi bậy!" Hà Duyệt chụp bàn dọa ngự y giật nảy, ngự y nhìn về phía Phượng Dạ, Phượng Dạ biểu tình lạnh lùng, nhàn nhạt, hoàn toàn không biết lúc này hắn đang nghĩ gì?
Không biết qua bao lâu Phượng Dạ mới ném xuống một câu: "Hảo hảo hầu hạ." Sau đó liền phất tay áo rời đi, cùng rời đi còn có Tần Phong làm Hà Duyệt không thể hiểu được, Phượng Dạ này hôm nay bị làm sao vậy?
Tin tức Hà Duyệt mang thai thực nhanh lan tràn toàn bộ hoàng cung Tử Mạch Quốc, thậm chí còn chảy vào trong tai bá tánh Bạch Sương Thành, bá tánh Bạch Sương Thành nghe được tin có một vị Lân nhi mang thai liền cao hứng không thôi, đây chính là trời cao phù hộ Tử Mạch Quốc bọn họ a!
Mà ở hậu cung càng kỳ ba hơn, những phi tần bình thường ít lui tới cũng từng người từng người tới gửi quà thăm hỏi chúc mừng, cũng nói cái gì Hoàng Hậu, cũng chính vì mấy vị phi tần này mở miệng mà toàn bộ hoàng cung đều thay đổi cách xưng hô, mặc kệ là cung nữ, nô tài, phi tần thậm chí là cả quan viên trong triều đều đã xem Hà Duyệt làm Hoàng Hậu rồi.
Hà Duyệt nổi giận, hắn chẳng cần cái danh Hoàng Hậu kia, hắn khi nào thì thành Hoàng Hậu, lão tử là bị tên cẩu Hoàng Đế của các ngươi giam lỏng a, căn bản không phải là ta cam tâm tình nguyện, không đúng, lão tử trước nay liền không phải là người Tử Mạch Quốc các ngươi.
Nhưng mà Hà Duyệt cho dù có cường điệu bao nhiêu lần thì xưng hô này cũng không thay đổi, Hà Duyệt cạn lời chỉ có thể mạo hiểm đi Ngự Thư Phòng, gặp được Phượng Dạ đang phê tấu chương.
"Tham kiến Hoàng Hậu."
"Không được kêu ta Hoàng Hậu!"
"Hoàng Hậu bớt giận, Hoàng Hậu bớt giận." Công công kia quỳ xuống xin tha làm Hà Duyệt chỉ vào đối phương nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào Phượng Dạ nói: "Đây không phải là ngươi hạ chỉ, bằng không vì cái gì trong một đêm toàn bộ hậu cung này đều gọi ta như vậy?!?!?"
"A Duyệt, ngươi có thai, không thể sinh khí."
Lão tử sinh khí còn không bởi vì ngươi, Hà Duyệt trừng Phượng Dạ, Phượng Dạ phất tay, cung nữ nô tài chung quanh toàn bộ lui xuống, Phượng Dạ đứng dậy đi đến bên người Hà Duyệt, duỗi tay bắt lấy tay đối phương đi đến bên ghế dựa.
"Phượng Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Phượng Dạ giúp Hà Duyệt rót một ly trà, biểu tình than nhiên nói: "Cưới ngươi."
"Bang!" Hà Duyệt kích động chụp bàn đứng lên, "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa."
Phượng Dạ nhìn về phía Hà Duyệt, nghiêm túc nói: "Khi trẫm lần đầu tiên nhìn tháy ngươi, trẫm liền quyết định cuộc đời này nhất định phải có được ngươi, ai ngờ ngươi lại là nam thị của tên Hoàng Đế Huyền Minh Quốc kia, trẫm cảm thấy thực buồn cười, cũng cảm thấy trời cao đùa bỡn trẫm, thật vất vả mới thích được một người thế nhưng người kia lại làm phi tử của Hoàng Đế khác."
"Phượng Dạ, ngươi..."
"Thẳng đến lúc ở Tuyết Dương Thành tình cờ gặp lại ngươi, ta liền khẳng định trời cao vẫn thương hại ta bằng không sẽ không ở lúc ta hết hy vọng cho ta gặp lại ngươi, cho nên khi ta quyết định nhất định phải đến được với ngươi cho dù ngươi có hận ta, ta cũng phải mang ngươi trở về Tử Mạch Quốc, tiến vào hoàng cung trở thành Hoàng Hậu của ta."
Hà Duyệt nắm chặt đôi tay, nhắm mắt run rẩy đôi mi, nhịn xuống xúc đông muốn phát hỏa, nói: "Ta là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc."
"Ở chỗ này không có Huyền Minh Quốc càng không có cái gì đó Tuệ Thần, chỉ có Hoàng Hậu là ngươi, ngươi là của trẫm."
"Ngươi!" Hà Duyệt vỗ vỗ ngực, thư hoãn một chút cảm xúc chính mình, nói: "Phượng Dạ, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta vẫn là Tuệ Thần Huyền Minh Quốc, không phải Hoàng Hậu Tử Mạch Quốc càng không phải là của ngươi, còn có, hài tử trong bụng ta là của Lãnh Diệc Hiên, người ta yêu là Lãnh Diệc Hiên.!"
Phượng Dạ gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Hà Duyệt, tuy nói Phượng Dạ đối với hắn ngày thường không có hoàng uy nhưng Hà Duyệt biết Phượng Dạ là Hoàng Thượng, là thiên tử, khí thế uy nghiêm bàng bạc kia sao có thể thiếu?
Khí thể uy áp kia làm Hà Duyệt nhịn không được lui lại vài bước, cuối cùng ngã ngồi trên ghế dựa, Phượng Dạ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Hà Duyệt, nói: "Ta không để bụng, chỉ cần ngươi bên người ta, chúng ta sớm hay muộn cũng có hài tử, còn hài tử này, coi như là ngoại lệ."
"Phượng Dạ, ngươi đang nói cái gì, ngươi...."
"Ta vì người ta thích có gì sai sao?"
Một câu này của Phượng Dạ làm Hà Duyệt xém hỏng mất, kỳ thật hắn nói không có gì sai nhưng là... "Ngươi không nên ép ta hận ngươi, Phượng Dạ, ngươi đã nói sẽ không ép buộc ta."
Phượng Dạ buông tay ra, đưa lưng về phía Hà Duyệt, lãnh đạm nói: "Ta sẽ không bức ngươi, nhưng ngươi đừng làm ta mất kiên nhẫn, A Duyệt, ngươi thế nhưng biết rõ, ngày ấy ta hỏi ngươi có nguyện ý cùng ta tiến cung không, ngươi trả lời có, như vậy từ thời khắc đó, ngươi đã là người của Phượng Dạ ta rồi."
Hà Duyệt mở to mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Phượng Dạ, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được lời đáp ứng với một Phượng Dạ cợt nhã lại trở thành lời uy hiếp của một Phượng Dạ đầy uy áp như vậy.
Dưới chân lảo đảo vài bước, ngã ngồi trên ghế, cân bằng một hồi rồi chậm rãi đứng dậy, thỉnh an nói: "Hoàng Thượng nói phải, nàu tất thảy đều là vì Hà Duyệt ngu ngốc, là kết cục ta đáng phải nhận."
Phượng Dạ quay đầu lại, Hà Duyệt mặt vô biểu tình nói: "Hà Duyệt không quấy rầy Hoàng Thượng xử lý quốc sự nữa, Hà Duyệt cáo lui." Hà Duyệt ly khai được Hương Tuyết đỡ lấy thân thể đi ra ngoài Ngự Thư Phòng. Mà lúc này Phượng Dạ đang tức giận xốc ngược bàn tấu chương, đầy người sát khí nói: "Tuyên Tần tướng quân tới Ngự Thư Phòng."
Khi Hà Duyệt đang trở về Thiên Phượng Cung, dọc theo đường đi đều được người thỉnh an quỳ lạy, thậm chí còn gặp mấy phi tần cung kính chào hỏi, Hoàng Hậu, thật buồn cười, đây chính là cầm tù...... Vì cái gì hắn lại xuẩn như vậy, xuẩn đến mức tin hắn là bằng hữu.
"Chủ tử..."
Hà Duyệt đẩy tay Hương Tuyết ra, chính là đi chưa được hai bước Hà Duyệt liền té xỉu trong lòng ngực cung nữ làm Hương Tuyết sợ đến mức kêu to: "Người mau tới, Hoàng Hậu ngất xỉu, Hoàng Hậu ngất xỉu."
Hậu Hoa Viên một mảnh gà bay chó sủa, mà trong Ngự Thư Phòng tiền triều, Đăng công công bên người Phượng Dạ vội vàng tiến vào Ngự Thư Phòng, hô: "Hoàng Thượng, không tốt rồi, Hoàng Hậu trên đường hồi cung té xỉu."
Phượng Dạ kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy nói: "Bãi giá Thiên Phượng Cung."
"Vâng, bãi giá Thiên Phượng Cung!"
Phượng Dạ vội vội vàng vàng rời Ngự Thư Phòng, mà lúc này Hà Duyệt được đưa về Thiên Phượng Cung vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy một đám cung nữ vội vã chạy loạn, Hà Duyệt chỉ nhắm mặt lại, nghe thấy tiếng Hương Tuyết khóc, Hà Duyệt mới mở mắt ra.
"Chủ tử, người không thể xảy ra chuyện gì a..."
"Hảo, đừng khóc, ta không có việc gì."
"A Duyệt, A Duyệt..."
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Phượng Dạ làm lơ một đám cung nữ nô tài quỳ đầy phòng, vội vàng đi đến bên giường Hà Duyệt, nhìn đôi mắt đầy băng lạnh của đối phương, Phượng Dạ thấp mắt, một hồi sau mới hỏi: "Hoàng Hậu thế nào?"
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu là tức giận công tâm, hơi thở không ổn định mới dẫn đến việc choáng váng."
"Vậy hài tử trong bụng...."
"Hoàng Thượng yên tâm, hài tử không có việc gì, bất quá thần kiến nghị Hoàng Hậu nên tâm bình khí hòa, chờ lại tức giận công tâm để tránh ảnh hưởng tới thai nhi."
Nghe được lừi này, Phượng Dạ cùng Hà Duyệt đều ám trầm, một người là vì tự trách chính bản thân mình làm đối phương tức giận ngất đi, một người chính là không muốn hài tử mình gặp nguy hiểm nên không để ý nhiều nữa.
Phượng Dạ nhìn ánh mắt Hà Duyệt thương tâm, bàn tay không dời khỏi vụng, ôn hòa nói: "Là trẫm không tốt, không nên buồn bực ngươi, không nên nói lời làm ngươi sinh khí." Hà Duyệt ghé mắt nhìn, Phượng Dạ cười nói: "A Duyệt, an tâm dưỡng thai, những chuyện khác để ta giải quyết."
Ngươi sẽ giải quyết, giải quyết cái gì? Hà Duyệt ảm đạm sắc mặt, Phượng Dạ cầm tay Hà Duyệt, muốn mở miệng nhưng cũng chỉ có thể thở dài nói: "Chiếu cố tốt chủ tử các ngươi, bằng không cẩn thận cái đầu."
Một đám cung nữ nô tài đang quỳ kinh hồn táng đảm, Hà Duyệt hoàn toàn làm lơ, nghiêng đầu nhắm mắt, Phượng Dạ cười khổ một tiếng, khi đứng dậy rời đi, Tần Phong vội vàng tiến vào nội điện, quỳ một gối nói: "Hoàng Thượng, thần có chuyện gấp cần bẩm báo."
( Hỏi thế gian tình là gì > o