Đảo mắt liền đến ngày mùng chín tháng tám, ngày mai là ngày thành thân, nhìn tủ quần quần áo và bàn trang điểm đặt chỉnh tề ở nhà chính, Vương Lâm có loại cảm giác không thể nói thành lời. Ngày mai bản thân sẽ xuất giá, sẽ có một ngôi nhà khác thuộc về mình, hẳn là cũng sẽ có một trượng phu yêu thương bản thân, tương lai sẽ có mấy bé củ cải vây quanh mình gọi nương. Cuộc sống có lẽ không phải rất khá giả, nhưng là thật ấm áp, đây là cuộc sống mà kiếp trước bản thân mình tha thiết mơ ước. Đời này sẽ được thực hiện, trong lòng kích động muốn khóc, nhưng nghĩ đến lập tức sẽ rời khỏi người một nhà Vương gia mà bản thân thật sự coi làm người nhà, trong lòng lại đặc biệt khó chịu. Nữ nhân có đôi khi chính là cảm tính như vậy.
Buổi tối Vương thị và Vương Lâm, Vương Bình cùng nhau ngủ, chờ Vương Bình ngủ liền nói với Vương Lâm một số chuyện về đêm động phòng. Vương Lâm trong lòng cảm thấy khó hiểu, nương của ta ơi, những gì người nói bản thân ta đã sớm biết. Kiếp trước xem qua phim A có khi còn kình bạo hơn người nói đấy chứ, cho nên bản thân lý thuyết rất đầy đủ, chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến.
Nói xong Vương Lâm thị còn nói đến kinh nghiệm quản gia của chính mình: phải khắp nơi quan tâm tướng công mình, tướng công chính là trời, ở nhà nhất định phải chịu khó, đừng để tướng công lưu lại ấn tượng mình là nữ nhân lười biếng...
Mới bắt đầu Vương Lâm còn có thể bất chợt dạ một tiếng, tỏ vẻ bản thân đang rất nghiêm túc nghe, cuối cùng thật sự kiên trì không nổi, liền ngủ trong tiếng nói chuyện của Vương Lưu thị.
... ...... ........
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Vương Lâm đã bị Vương Lưu thị gọi dậy, tắm rửa, chải đầu, trang điểm. Trang điểm là hỉ bà có tiếng trong thôn, khuôn mặt hồng hồng, môi hồng hồng, một bộ gương mặt điển hình của geisha Nhật Bản, Vương Lâm lấy nước rửa mặt soi kém chút thì té xỉu. Thừa dịp hỉ bà đi ra ngoài gọi Vương Bình múc thêm một chậu nước khác lên, nàng rửa sạch môi và mặt, lấy ra ‘đồ trang điểm’ có hạn của bản thân trang điểm nhạt, có chút giống trang điểm ở hiện đại. Bởi vì mắt Vương Lâm rất đẹp, cho nên dùng bút chì vẽ mắt liền nổi bật nên ưu thế, Vương Lâm thuộc nhân sắc hạng trung, sau khi trang điểm như vậy cũng miễn cưỡng chen được vào hàng ngũ mỹ nhân, dù sao tự Vương Lâm cũng rất hài lòng.
Vương Bình nhìn Vương Lâm treo ghẹo một hồi mới khen ngợi nói: “Tỷ, ngươi thật xinh đẹp! Đặc biệt ánh mắt còn sáng hơn sao trên trời.”
Thành quả lao động của bản thân có người tán thành, Vương Lâm đặc biệt cao hứng, “Chờ đến lúc muội thành thân tỷ cũng sẽ trang điểm như vậy cho muội, khẳng định còn đẹp hơn cả tỷ, cam đoan mê tướng công của muội đến thần hồn điên đảo.” Vốn bộ dáng của Vương Bình đã xinh xắn hơn Vương Lâm, sau khi trang điểm khẳng định sẽ đẹp hơn Vương Lâm.
“Tỷ, ngươi nói cái gì đâu, ta đi ra ngoài, không nói với ngươi nữa.” Vương Bình khuôn mặt đỏ bừng đi ra khỏi phòng, Vương Lâm cười càng thêm vui vẻ.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ.... Bên ngoài cũng là càng ngày càng ồn ào! Lý Đại Thạch đến đón dâu, Vương Bình rưng rưng đội khăn voan cho Vương Lâm, Vương Lưu thị lâu nước mắt đỡ Vương Lâm ra ngoài, bởi vì đội khăn voan, Vương Lâm không biết mình được người nào nâng lên xe bò.
... ...... ...
Đến khi lần nữa vang lên tiếng phảo nổ Vương Lâm biết đã đến nhà Lý Đại Thạch. Vương Lâm được người đỡ xuống xe bò, trải qua một loạt trình tự: vào cửa – bước qua chậu lửa – bái đường – , Vương Lâm đã bị biến thành đầu óc choáng váng.
Cuối cùng người chủ trì lễ nói: “Kết thúc lễ, đưa vào động phòng!” Vương Lâm ra sức thở dài nhẹ nhõm một hơi, ép buộc cả một ngày, cuối cùng cũng kết thúc, từ tân lang ở bên cạnh đỡ nàng vào động phòng, để nàng ngồi ở trên hỉ giường.
Tân lang đang vui vẻ vén khăn voan lên dưới sự chỉ thị của hì bà, Vương Lâm theo phản xạ ngẩng đầu, phát hiện Lý Đại Thạch lớn lên rất cao, hẳn là tầm khoảng m, thể trạng rất mạnh tráng, làn da ngăm đen, ngũ quan dương cương, nói tóm lại chính là hình nam ở hiện đại. Diện mạo như vậy ở cổ đại này cũng rất không được ưa chuộng, cũng có thể nói là rất xấu, Lý Đại Thạch chỉnh thể nhìn ra rất hàm hậu. Thật sự là buôn bán lời, Vương Lâm ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm trắng trắng non mềm, bộ dáng thủy linh, con mắt to tròn, đặc biệt sau khi nhìn thấy ánh mắt Vương Lâm hắn cảm thấy còn sáng hơn cả sao trên trời.
Hỉ bà thấy hai người này chăm chăm nhìn vào đối phương, chẹ miệng cười ra tiếng.
Hai người nghe thấy tiếng cười, mới phát hiện bản thân thế nhưng nhìn đối phương đến ngây người, đều đỏ mặt quay đầu khó hiểu cười. Thấy hai người vẻ mặt mất tự nhiên, hỉ bà trêu tức nói: “Tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn.” Cầm ly rượu đưa cho hai người, nhìn hai người uống xong rượu hợp cẩn hỉ bà tiếp nhận ly rượu, đặt ở trên bàn rồi ra ngoài.
“Nàng nghỉ ngơi trước một lát, ta đi ra ngoài một chút.” Lý Đại Thạch nói xong không đợi Vương Lâm kịp trả lời đã bước ra ngoài.
... ........
Chờ Lý Đại Thạch đóng cửa lại Vương Lâm liền đánh giá cả phòng, đại khái có hơn m, cửa ra vào nằm ở hướng Tây Bắc, dựa vào tường là một cái kháng dài thước, hai bên kháng đều dựa vào tường; từ cửa vào góc bên trái dựa vào tường đặt tủ quần áo hồi môn của Vương Lâm; đối diện kháng là một cửa sổ dán giấy, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy sân phía trước; đối diện mặt kháng dựa vào hai bên tường đặt bàn trang điểm hồi môn của Dương Lâm; đối diện cửa đặt một cái bàn và bốn cái ghế mới, có lẽ là Lý Đại Thạch vì thành thân nên làm mới.
Phòng này có vẻ vẫn còn hơi trống trải, nhưng Vương Lâm cảm thấy như vậy cũng tốt lắm, không tốt duy nhất chính là khi ngủ dậy đối diện với cửa sổ ánh nắng chiếu vào mắt không thoải mái, chờ về sau có thời gian nhất định phải làm rèm cửa sổ. Mới đến ngày đầu tiên Vương Lâm đã làm quyết định vì cuộc sống ngủ nướng sau này!
Khi Vương Lâm được đưa vào động phòng người ở nhà chính cũng đã tản đi, dù sao thanh danh của Lý Đại Thạch không phải cát tường đi sâu vào lòng người, trừ bỏ mấy người quen biết, những người khác cũng sẽ không đến lây dính cái gọi là xúi quẩy. Cho nên khi Vương Lâm không nghe thấy náo nhiệt như khi những người khác thành thân, ngược lại im ắng cũng không cảm thấy kì quái.
... ...
Không đến một lát, Lý Đại Thạch bưng một chậu nước và một cái chậu không tiến vào, đặt tới bên chân Vương Lâm, hơi chút lộ rõ khẩn trương nói: “Ta lấy nước, nàng rửa mặt trước...”, như là vừa định đứng lên vừa không chỉ vào chậu gỗ, “à, đây là chậu rửa chân.” Thật ra trong lòng Lý Đại Thạch sợ hãi Vương Lâm cũng giống người trong thôn ghét bỏ hắn là một điềm xấu, người trong thôn ghét hắn hắn không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Vương Lâm cũng ghét hắn, tim hắn đau như bị kim châm.
Vương Lâm vừa gật đầu vừa hỏi: “Chàng rửa rồi à?”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm thần sắc như thường, một chút phản cảm hay chán ghét đều không có, thậm chí còn quan tâm hắn rửa mặt hay chưa, trong lòng đặc biệt cao hứng, người này một khi cao hứng liền biểu hiện ở trên mặt – mặt cười ngây ngô, thoải mái nói: “nàng dâu, ta đã rửa rồi, đây là ta chuẩn bị cho nàng.” Xem, cao hứng ngay cả xưng hô đều thay đổi.
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đột nhiên cười ngây ngô, lại gọi mình là nàng dâu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, vì thế liền tìm tòi nghiên cứu nhìn Lý Đại Thạch, muốn nhìn ra sao hắn lại giống như thay đổi thành một người khác.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm nhìn mình khó hiểu, gãi gãi đầu, cho Vương Lâm một nụ cười ngây ngô, lộ ra một hàm răng trắng.
Vương Lâm thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn, nghĩ: Thôi, không nghĩ nữa, hắn muốn ngây ngô thì kệ cho hắn cười ngây ngô, bây giờ mình đều đã cùng hắn bái đường, hắn gọi mình là nàng dâu mình cũng không thể chỉ trích nặng. Dù sao hắn muốn gọi như vậy, bản thân cũng sẽ không mất một miếng thịt, để hắn gọi là được. Nếu Vương Lâm biết vì sao hắn cười ngây ngô và gọi mình là nàng dâu, khẳng định sẽ nhìn trời, mắt trợn trắng, lớn tiếng nói: “Ông trời, nàng chỉ là xuất phát từ lễ phép mới hỏi câu đó, làm sao lại có người khờ vậy đây!!!”
Vương Lâm cấp tốc rửa sạch mặt và chân, Lý Đại Thạch rất biết tùy mặt gửi lời tự giác giúp Vương Lâm đi đổ nước rửa chân, cũng cất luôn chậu.
Vương Lâm trong lòng cảm thán: trượng phu này xem ra không tệ, là người biết đau người. Vừa định xong, xoay người thấy kháng lại nghĩ hôm nay chính là đêm tân hôn của mình đó, phải động phòng a! Không khỏi lại có chút khẩn trương, kiếp trước bản thân tuy rằng đã tuổi, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói qua luyến ái, là một xử nữ không hơn không kém. Với lại bản thân chỉ có tri thức phong phú, một chút kinh nghiệm cũng không có a! Nghe nói lần đầu tiên đều rất đau, nhìn bộ dáng ngây ngô này của Lý Đại Thạch, khẳng định cũng là người không có kinh nghiệm, vậy bản thân chẳng phải sẽ đau càng thêm đau, đau muốn chết à!
Chỉ nghĩ đến chuyện này trong lòng đều đã sợ muốn chết rồi. Nhưng nghĩ lại nữ nhân đều phải qua cửa này, chỉ cần bản thân nhịn một chút liền qua. Nếu Vương Lâm biết chuyện mình rối rắm rất lâu, trong lòng làm xây dựng tâm lí thật lâu đều không xảy ra, khẳng định sẽ hộc máu.
......
Vương Lâm vừa làm xong công tác chuẩn bị đau chết, Lý Đại Thạch đã vào nhà. Thấy Vương Lâm ngồi trên kháng vẻ mặt hơi bất an, Lý Đại Thạch thật hoang mang, cho rằng Vương Lâm đang thẹn thùng chuyện sắp xảy ra, nếu nàng dâu đã thẹn thùng, vậy bản thân hẳn nên càng thêm chủ động, còn có chính là nàng dâu như vậy thật đẹp mắt. Nếu Vương Lâm biết Lý Đại Thạch nghĩ gì khẳng định muốn phun máu, tỷ đây là thấy chết không sờn được không, mới không phải thẹn thùng.
“Nàng dâu, canh giờ không còn sớm, chúng ta đi nghỉ thôi.” Thổi tắt nến liền ôm Vương Lâm còn đang tự mình bơm hơi lên kháng.
Khi Vương Lâm lấy lại được tinh thần mới phát hiện bản thân chỉ còn cái quần lót và cái yếm bị Lý Đại Thạch áp dưới thân, mà Lý Đại Thạch thì đang gặm trên cổ nàng, tay đang tuần tra tới lui trên lưng nàng, theo phản xạ kêu to: “A!”
“Nàng dâu, đừng sợ, ta sẽ không làm đau nàng.” Vừa nói vừa cởi nốt cái yếm và quần lót trên người Vương Lâm, còn thuận tay cởi quần áo của mình.
Cảm giác được thân thể mình và Lý Đại Thạch đều trần truồng, Lý Đại Thạch nằm trên người mình dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, hơn nữa nóng rực của hắn còn để ở bắp đùi nàng, Vương Lâm lập tức xấu hổ đến không được. Xem phim tình cảm mãnh liệt là một chuyện, tự mình thể nghiệm lại là một chuyện khác.
“Nàng dâu, ta đến đây, có chút đau, nàng nhịn chút nhé!”
“Chờ...” Không đợi Vương Lâm nói xong, dưới thân liền truyền tới một hồi đau đớn kịch liệt, “Đau quá, chàng mau đi ra.” Vương Lâm đấm Lý Đại Thạch, thúc giục hắn.
“Nàng dâu, ta ngừng không được, ta nhẹ chút, lập tức sẽ không đau nữa!” Tạm dừng một chút, lại bắt đầu chuyển động.
Quả nhiên đợi một lát Vương Lâm thật sự cảm thấy không đau đớn như vậy, từng đợt khoái cảm từ dưới truyền lên đầu.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của nữ nhân và tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân...