Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa, Vương Lâm không biết đêm qua khi nào thì kết thúc, chỉ biết là khi bản thân tỉnh lại từ trong mê man, Lý Đại Thạch vẫn còn đang vận động ở trên người mình. Chờ nửa canh giờ sau khi hắn kết thúc nàng đã mệt đến ngay cả đầu ngón tay cũng không nghĩ động, sau đó liền lại ngủ. Thằng nhãi Lý Đại Thạch này chính là điển hình của bề ngoài như thỏ, trong nội tâm là sói. Bản thân thế nhưng chỉ lúc bắt đầu đau một chút, nếu không phải nhìn hắn thành thật, còn tưởng rằng hắn là cao thủ trên giường đấy.
Bây giờ chính mình cả người xanh tím, vô cùng thê thảm, vừa động cả người liền giống như muốn tan.
... ...... .......
Vương Lâm vừa gian nan từ trên giường ngồi dậy, Lý Đại Thạch đẩy cửa vào, cười ngây ngô nói: “Hắc hắc, nàng dâu, nàng tỉnh rồi! Đã đói bụng chưa, ta đã làm xong cơm rồi, mau dậy ăn.” Tiếng nàng dâu này gọi muốn có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu, trong bụng còn đang đắc ý nghĩ: hắc hắc, ta hiện tại cũng là người có nàng dâu, xem Lý Hà Lý Đại ca còn cười nhạo mình không có nàng dâu như thế nào.
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng thỏa mãn lại ân cần, liếc trắng mắt. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm quyến rũ nhìn mình, cảm thấy bản thân lại muốn rồi (tỷ đó là xem thường có được không!). Nhưng lại nhớ tới buổi sáng nhìn thấy dấu vết xanh tím trên người nàng dâu, cảm thấy bản thân thật sự quá thô lỗ, nàng dâu thân mình mềm mại làm sao chịu được, nghĩ lại bắt đầu tự trách: “Nàng dâu, thân mình nàng còn đau không? Đều tại ta không tốt, lần sau ta nhất định sẽ rất cẩn thận.”
Vương Lâm nghe giọng điệu muốn bao nhiêu tự trách thì có bấy nhiêu của hắn, trong lòng càng thêm tức. Tối hôm qua sao không chú ý đi, ta cầu ngươi bao nhiêu lần xin ngươi nhẹ chút, nhưng ngươi khen ngược mỗi lần đều đồng ý được được, kết quả lại càng thêm dùng sức. Bây giờ mới đến cầu xin tha thứ, muộn rồi! Tỷ đã tức giận!
“Hừ!” Vương Lâm xoay đầu đi không nhìn hắn.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm không để ý đến mình, cười cười với Vương Lâm liền đi ra. Vương Lâm tức giận, bản thân đều tức giận, sao hắn không biết dỗ dành, làm mềm xuống, như vậy bản thân sẽ không tức giận nữa. Hắn khen ngược, còn không để ý đến nàng, Lý Đại Thạch xem ta không tha thứ cho chàng, không để ý tới chàng! Vương Lâm một bên nghĩ một bên cố sức mặc quần áo.
... ...... .....
Vừa mặc xong, Lý Đại Thạch liền bưng chậu nước rửa mặt vào, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm: “Nàng dâu rửa mặt đi.” Đặt chậu xuống bên chân Vương Lâm, giặt khăn mặt vào nước rồi mới đưa khăn cho Vương Lâm.
Vương Lâm thấy hắn thái độ tốt, ở trong lòng nghĩ: tạm thời tha thứ cho chàng. Nhận lấy khăn, lau mặt xong lại đưa cho Lý Đại Thạch, Lý Đại Thạch tự giác nhận lấy khăn bỏ vào trong chậu rửa mặt liền bưng chậu đi ra ngoài.
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng đương nhiên vì nàng làm những việc đó, trong lòng lập tức ấm áp, xem ra ông trời đối nàng không tệ, cho nàng tân sinh mới không nói, còn cho nàng một trượng phu tốt như vậy. Hiện tại chút không xác định đối hôn nhân sinh hoạt trong lòng đã không còn, quyết định về sau liền thanh thản ổn định cùng Lý Đại Thạch qua ngày, đối tốt với hắn. Nàng cũng không cầu đại phú đại quý, chỉ cần có thể bình an cùng hắn, hài lòng vui vẻ là được rồi. Hơn nữa nàng cũng rất thích cuộc sống nông thôn vô cùng đơn giản như bây giờ, không muốn thay đổi cái gì, nàng cũng không thay đổi được gì, cuộc sống quá phức tạp không thích hợp với nàng.
Vương Lâm đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy trên mặt bàn ở nhà chính bày thức ăn nóng hổi và cơm, nhìn không ra Lý Đại Thạch còn là người có thể xuống bếp, cũng không biết hương vị thế nào. Vương Lâm thừa dịp Lý Đại Thạch không chú ý liền âm thầm quan sát nhà mới này: nhà chính đại khái có mét vuông, bên trong đặt một cái bàn đang dùng và cái ghế con dài; nếu mặt quay về phía cửa, nhà chính trái phải đều có một phòng, phòng bên trái chính là phòng ngủ của bọn Vương Lâm, phòng bên phải đại khái có khoảng mét vuông, bố cục không khác với phòng ngủ của bọn Vương Lâm lắm, nhưng bên trong chỉ có một cái kháng, trên kháng còn đặt một ngăn tủ đất, phòng này hẳn là phòng ngủ của Lý Đại Thạch trước khi thành thân.
... .........
Đi ra nhà chính, bên ngoài là một cái sân rộng ước chừng có hơn m, chung quanh sân được bao bọc bởi một bức tường vây; bên tay trái cách phòng ngủ của bọn Vương Lâm khoảng chừng một trượng có gian phòng đất, từ nam đến bắc theo thứ tự là nhà xí, chuồng heo, chuồng trâu và chuồng gà, bên trong đều không có heo, trâu và gà. Vương Lâm cảm thấy xây như vậy rất tốt, cách phòng ở xa một chút sẽ không quá thối; bên tay phải là nhà bếp, đại khái có khoảng , m, bố cục bên trong giống với bếp nhà mẹ đẻ Vương Lâm. Đối diện cửa nhà bếp là hai cái bếp, bên trái cửa nhà bếp theo thứ tự đặt bản cán mì, tủ đựng bát, đối diện tủ đựng bát đặt một lu nước; bên phải cửa nhà bếp còn có một cánh cửa, bên trong chắc là gian đựng tạp vật, ước chừng m, Vương Lâm từ ngoài nhìn vào, bên trong hình như đặt lương thực và nông cụ.
(Edit miêu tả như này muốn điên luôn. T^T)
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, “Nàng dâu, sao nàng lại ra đây, mau vào nhà chính ngồi ăn cơm đi.” Nói xong liền cùng Vương Lâm đi về nhà chính.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm gắp một ngụm thức ăn bỏ vào trong miệng, vội vàng hỏi: “Nàng dâu, như thế nào? Có hợp khẩu vị nàng không?”
Vương Lâm nghe vậy gật gật đầu, gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát Lý Đại Thạch, “chàng cũng ăn đi.” Thật ra, Lý Đại Thạch nấu cơm là như vậy, chính là có vị muối, cái khác thì không có.
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm gắp cho mình liền cao hứng đến không được, cười ngây ngô nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn bộ dáng ngây ngốc này của hắn rất không biết nói gì, không phải chỉ là gắp một đũa thức ăn thôi sao, cần phải cao hứng thành như vậy! Nếu Vương Lâm biết đây là lần đầu tiên cách năm có người cùng Lý Đại Thạch ngồi chung một bàn ăn cơm, lại gắp thức ăn cho hắn, hơn nữa người này còn là thê tử của mình, thì có thể hiểu rõ tâm tình của Lý Đại Thạch.
Vương Lâm bất đắc dĩ nói vơi Lý Đại Thạch: “Mau ăn, ăn cơm xong mang ta đi xem nhà chúng ta.”
Lý Đại Thạch nghe lời cúi đầu và cơm, Vương Lâm thật không biết nói gì, nàng cũng không nói thưởng cho hắn, cần như vậy sao?
... .....
Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch tự giác bảo Vương Lâm ngồi ở nhà chính nghỉ ngơi, bản thân thì thu thập bát đũa mang xuống nhà bếp. Bởi vì tối qua Vương Lâm bị Lý Đại Thạch thu thập cực kỳ thảm, bây giờ eo mỏi lưng đau, cho nên liền kệ hắn.
Hôm nay trời đầy mây, không cần lo lắng Vương Lâm bị cháy nắng, cho nên sau khi thu thập xong, Lý Đại Thạch liền đóng cửa rồi mang Vương Lâm đi nhìn nhà mình.
Đi ra cửa chính là một con đường rộng chừng một thước hướng đông tây, dưới chân núi là một mẫu ruộng, bên phải ruộng là một căn nhà. Bây giờ Vương Lâm mới biết hóa ra nhà bọn họ ở giữa sườn núi, hơn nữa địa thế còn cao hơn một trượng so với xung quanh. Phía dưới nhà bọn họ còn có một hộ gia đình, theo Lý Đại Thạch nói đây là nhà Lý Đại ca Lý Hà. Lý Hà và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, năm nay , năm năm trước đã cưới Lý Trương thị Trương Hoa ở Trương gia thôn cách Đại Hà thôn có hơn hai giờ lộ trình, hiện tại có một nữ nhi Lý Tiểu Hoa tuổi và một nhi tử Lý Tiểu Hà tuổi. Người một nhà Lý Hà sẽ không khinh thường hắn như những người khác trong Đại Hà thôn, cho rằng hắn là một người có điềm xấu, cho nên hắn và Lý Hà rất tốt. Vương Lâm nghĩ dựa vào chuyện người một nhà Lý Hà đối tốt với Lý Đại Thạch nên cùng người một nhà bọn họ làm tốt quan hệ. Đồng thời cũng rất đau lòng Lý Đại Thạch, người từ nhỏ cùng nhau lớn lên đã nhi nữ thành đàn, mà hắn bây giờ mới thành thân, sau này mình nhất định phải đối hắn tốt gấp bội.
Ra khỏi cửa sau khi đi khoảng , trượng chính là hai mẫu ruộng nước, Lý Đại Thạch nói hai mẫu này đều là ruộng trung đẳng, năm nay thu được thạch đấu thóc, còn chưa nộp thuế, phải đợi sau khi thu hoạch vụ mùa xong nộp chung với nhau. (nơi này thăng = đấu; đấu = thạch; thạch = . kg. Thăng: là dụng cụ đong lương thực, = / đấu).
Hiện tại ruộng nước đã dùng trâu nhà Lý Hà bừa, chỉ chờ Vương Lâm lại mặt xong liền trồng lúa mì vụ đông. Tận cùng ruộng nước có một cái sơn tuyền rộng thước, sâu thước, người trong thôn đều gọi sơn tuyền này là Sơn Hà. Sơn Hà theo thế núi uốn lượn chảy xuống chân núi Đại Hà, cho dù vào thời điểm này trời có mưa đầy nước cũng sẽ không thể tràn ra bờ Sơn Hà. Bờ bên kia Sơn Hà đại khái cách khoảng , trượng ước chừng có , hộ gia đình, người trên núi đều ăn nước Sơn Hà này. Bên bờ sông có dựng một cây cầu gỗ, người hai bên bờ có thể thông qua cầu này lui tới lẫn nhau. Bờ ruộng nước bên sông nhà Vương Lâm cũng rất bằng phẳng, có thể ở trong này giặt quần áo, múc nước ăn.
Đi về phía trái khoảng , trượng chính là hai mẫu ruộng cạn liền nhau, phía trên ruộng cạn là hai mẫu ruộng dốc, trong ruộng cạn trồng ngô, đợi đến đầu tháng là có thể thu hoạch ngô; hai mẫu ruộng dốc một mẫu trồng đậu tương, một mẫu khác trồng nửa mẫu lạc, nửa mẫu khoai lang. Nơi này đậu tương có thể dùng ép dầu, lạc có thể bán lấy tiền. Ở đây Vương Lâm còn chưa phát hện có trồng khoai tay, chắc là người nơi này còn chưa phát hiện ra khoai tây. Bên ngoài ruộng cạn là một con đường thông từ dưới chân núi đến trong thôn, đến nhà Lý Hà cũng phải thông qua con đường này.
... ....
Vương Lâm nghĩ hiện tại nhà này có tổng cộng mẫu đất, một năm có thể thu hoạch hơn mười thạch lương thực, chỉ riêng đồ ăn đã hơn thạch, chỉ mình và Lý Đại Thạch hai người một năm ăn hết thạch lương thực là quá đủ rồi, mà bây giờ có thạch lương thực đó chính là dư dả, không cần lo lắng đói bụng. Lý Đại Thạch nói hàng năm hắn đều phải bán thạch đồ ăn, hiện giờ nhà này hơn một Vương Lâm cho nên về sau hắn sẽ không bán lương thực, lương thực đều giữ lại để mình ăn. Khi Lý Đại Thạch nói ra những lời này Vương Lâm không khỏi nhìn hắn với con mắt khác xưa, phải biết rằng người dân cổ đại đại bộ phận thu nhập chính là bán lương thực.
Hai người bọn họ ăn không hết lương thực thì có thể dự trữ. Khi có lương thực mới thì bán lương thực cũ đi mua mới về dự trữ, vạn nhất năm đó thu hoạch không tốt cũng không cần lo lắng không có lương ăn, nói như vậy bọn họ sẽ đào một cái hầm chuyên dùng để dự trữ lương thực.
“Đại Thạch, nếu không chúng ta lấy một cái hầm chuyên dùng để dự trữ lương thực, có hầm sẽ không cần lo lắng lương thực để lâu sẽ hỏng, chàng thấy thế nào?”
Lý Đại Thạch ngẫm lại nếu về sau không bán lương thực, trong nhà liền không có nơi nào rộng chứa nhiều lương thực như vậy, hơn nữa đặt lương trong nhà cũng không an toàn, liền gật đầu đồng ý: “Được, chờ ta có thời gian sẽ lấy một cái, bây giờ chúng ta nghĩ xem nên lấy hầm ở đâu, to bao nhiêu?”
Vương Lâm gật đầu, chuyện này cần phải cẩn thận suy nghĩ.
Sau khi về nhà, Lý Đại Thạch lại dẫn Vương Lâm đến sân trước, sân sau nhìn một chút. Sân sau có một vườn rau gần nửa mẫu, đến gần nhà kho bên này là một khối đất trống rất lớn, đảm đương sân sân sau, gần sân sau là vách đá, vách đá rất chắc chắn, không cần lo lắng mưa to xảy ra sụp núi và trôi đất đá, cam đoan sinh mệnh người một nhà Vương Lâm an toàn. Dựa vào vách tường bên ngoài nhà kho và nhà bếp là một đống củi cao, chỗ củi này cũng đủ vượt qua mùa đông, phía trên đống củi còn đáp một cái đỉnh bằng cỏ rơm, có thể phòng ngừa củi bị ướt.
... ........
Buổi tối khi đi ngủ Lý Đại Thạch gắt gao ôm Vương Lâm, thân dưới nóng rực để ở đùi Vương Lâm, miệng lấy lòng gọi: “Nàng dâu, nàng dâu...”
Vương Lâm thấy hắn một bộ dáng tng trùng lên não, buồn bực nói: “Tối nay không được, cả người ta vẫn còn đau nhức.” Nói xong, thấy Lý Đại Thạch bộ dáng đáng thương, nói tiếp: “Đêm mai lại cho chàng, được không?”
Lý Đại Thạch chỉ phải gắt gao ôm Vương Lâm, “Nàng dâu, đêm mai nhất định phải cho ta ăn thịt đấy!”
Thấy Vương Lâm gật đầu, mới nói: “Nàng dâu, ngủ đi.” Vừa nói vừa nhìn tiểu huynh đệ của mình, ở trong lòng an ủi: huynh đệ, đêm nay ngươi hãy nhịn, đêm mai là có thịt ăn rồi.