Lại nói về Thượng Quan Hi Mã, chẳng hiểu sao con trai ta lớn lên càng ngày càng xinh đẹp giống như nữ nhân.
Đám tiểu nam hài mỗi lần nhìn thấy nó đều đỏ mặt, còn thường xuyên cho nó kẹo.
Một ngày nào đó,Hi Mã nhào vào lòng ta, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tỏ vẻ vô cùng ấm ức.
“Nương, con không chịu đâu! Tại sao Huyền Mặc cứ khen con xinh đẹp mà không khen con tuấn tú? Người ta không phải con gái, ô ~!”
Ta cười cười vuốt ve đầu nó, an ủi!
“Mã nhi ngoan, có nương khen con tuấn tú được rồi”
Thượng Quan Tán Lý đang đọc sách, nghe xong liền đi tới chỗ bọn ta, cười tà ác.
“Có muốn trả thù không?”
Ta rùng mình,Hi Mã lại hưng phấn vô cùng, vội vàng gật đầu.
“Lấy giấy ghi lại Huyền Mặc khen con xinh đẹp bao nhiêu lần, sau này lấy nó làm vợ, xx nó gấp đôi!”
“…”
Ta kháo, Thượng Quan Tán Lý, không cần dạy hư con ta. Ngươi mới XX, XX cái đầu ngươi
Không ngờ Hi Mã lại ghi nhớ trong lòng.
Sau này khi Huyền Mặc thành con dâu của ta rồi, trong lúc hứng chí…ta hỏi nó.
“Lúc nhỏ ta thường xuyên nghe con khen Mã nhi xinh đẹp, sao bây giờ không thấy con khen như vậy nữa?”
Huyền Mặc nghe xong, cười vô cùng khó coi, nhanh chóng kiếm cớ chuồn mất.
Thượng Quan Tán Lý cười mãn nguyện.
“Qủa nhiên hiệu quả!”