Thượng Quan Thần mười sáu tuổi, Thượng Quan Di Lăng chín tuổi.
Một ngày kia…Thượng Quan Di Lăng bỏ thuốc bậy bạ vào dược mới chế của Thượng Quan Thần, làm cho công sức cả tháng của hắn đổ sông đổ biển.
“Muội muội, có thể nói bậy, nhưng làm bậy với thuốc của ta thì…”
Thượng Quan Thần khuôn mặt đen thui như đáy nổi, bắt đầu nỗi bão
“Đại ca, không phải muội cố ý!”
Thượng Quan Di Lăng cúi đầu tội nghiệp. Nếu nói Thượng Quan Bích San là nữ cường, thì Di Lăng chính là tiểu bạch thỏ chân chính.
“Ta không biết, đền đi!”
Thượng Quan Thần bắt đầu làm khó.
“Tiền muội không có, muốn mạng muội có một cái mạng!”
Thượng Quan Di Lăng vỗ ngực nói, cùng lắm thì bị đòn, sợ gì chứ?
Thượng Quan Thần đảo mắt, cười vô cùng gian xảo.
“Không cần mạng, chỉ cần muội ăn nhiều đồ bổ, nhanh lớn lên một chút.”
Thượng Quan Di Lăng ngẩn ra, chớp mắt hỏi.
“Để làm chi”
Thượng Quan Thần mặt không đổi sắc, xấu xa nói
“Bán thân cho ta!”
“…”