"Tôi chọn nhà này, ngày mai phỏng vấn đúng không?"
Lý Mật chỉ vào chỗ được đánh dấu màu đỏ, hỏi.
Cô ta rất thức thời, quản lý nhướng mày: "Được, cô có thể lưu lại số điện thoại di dộng của người nhà kia, xong ngày mai trực tiếp đến là được.”
Chu Ái Tân vẫn muốn đấu tranh, còn Lý Mật thì không muốn nữa, mang theo số điện thoại di động đó trở về nhà.
Về đến nhà, cô ta thấy trong hộp thư trên hành lang nhà mình lại có một lá thư màu nâu.
Khi Lý Mật nhìn thấy, tự nhiên tâm trạng nặng nề hơn, cô ta luôn cảm thấy chuyện này dường như còn chưa kết thúc.
Vừa bước vào phòng, thái độ lạnh nhạt của chồng đã khiến trái tim cô ta đập thình thịch.
"Cô còn có mặt mũi quay trở về."
Hắn ta vừa mở miệng đã chất vấn, khiến Lý Mật vô cùng bất an, cố nén sự hoảng loạn trong lòng: "Anh phát điên cái gì, đây là nhà tôi, tôi muốn về thì về.”
"Cô còn biết đây là nhà cô, sao lúc cô ở với tên đàn ông khác không nghĩ tới cô còn có gia đình?"
Đầu óc Lý Mật ong ong, không thể nói nên lời.
Chuyện này cô ta đã giấu kín như vậy, làm sao hắn ta biết được?
Trong lúc bàng hòang, Lý Mật đã nhớ tới câu nói của Hồ Trân Trân: "Hy vọng gia đình hạnh phúc của cô có thể chịu đựng được thử thách".
Đây có phải là thử thách của cô ấy hay không?
Trên khuôn mặt người bảo mẫu đầm đìa mồ hôi lạnh, cô ta lập tức xé bức thư, mặc kệ người chồng cuồng loạn của mình.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!"
Người đàn ông nắm chặt cánh tay Lý Mật, cô không thể giữ chặt được lá thư, ảnh chụp bên trong rơi vương vãi xuống đất.
Trước sự ngạc nhiên của Lý Mật, nhân vật chính trong bức ảnh không phải là cô ta, mà là chồng cô ta.
"Người phụ nữ bên trong là ai? Sao bây giờ anh không nói chuyện, tôi hỏi anh người kia là ai?”
Người đàn ông im lặng trong vài giây, rồi tự tin trở lại.
"Cho dù bên ngoài tôi có người khác thì thế nào, cô không phải cũng có sao? Tính ra vẫn là cô ngoại tình trước!”
Giữa ồn ào tranh cãi gay gắt, Lý Mật hối hận.
Nếu cô ta không hóng hớt nhiều chuyện thì mọi việc cũng không ra nông nỗi như bây giờ.
......
Hồ Trân Trân hoàn toàn không còn sức lực để chú ý đến hai bảo mẫu đã bị sa thải đó, cô bây giờ đang bận chọn quần áo phù hợp.
"Cái này thế nào, phối hai màu đen trắng cổ điển, gặp giáo viên liệu có trang trọng quá không?"
Cô đang cầm một bộ đồ ướm lên người để so sánh, rồi hỏi Trần Khai đứng ở bên cạnh.
Quần áo vốn được treo ngay ngắn ở trong phòng, giờ đây vương vãi khắp ghế sofa, tất cả đều là Hồ Trân Trân từng ướm thử qua.
Nụ cười công nghiệp của Trần Khai cũng không trụ được nữa, vẫn dựa vào tố chất chuyên nghiệp mà đưa ra đáp án.
"Mùa này nên chọn mấy bộ có màu sắc tươi sáng sẽ đẹp hơn."
“Có lý!” Hồ Trân Trân cảm thấy rất thuyết phục, lại lấy từ trong tủ ra một chiếc váy dài màu vàng nhạt: "Cái này thì thế nào?”
"Nó vô cùng hợp với nước da trắng của ngài."
"Trông có quá trẻ hay không, tôi là mẹ của Tiểu Thầm, mặc cái váy này trông rất giống chị của thằng bé?"
"Không, ngài vốn còn trẻ tuổi, không cần cố ý mặc để trông già dặn hơn đâu."
Một giờ sau, Hồ Trân Trân mới ra khỏi phòng thay đồ.
Cuối cùng cô đã chọn một bộ sườn xám sa tanh trắng, trang điểm nhẹ nhàng và chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tiểu Thầm, con đã chuẩn bị xong chưa?"
Giang Thầm đã đeo cặp sách ngồi im trên ghế sofa ở phòng khách đợi cô, cậu đã xin nghỉ mười ngày, hôm nay đã đến ngày phải đi học.
“Con xong rồi!”
Đây cũng là lần đầu tiên Hồ Trân Trân đưa cậu đến trường.
Dù sao cũng là đi học, trẻ con không cần quá phô trương thì tốt hơn, Hồ Trân Trân nghĩ như vậy nên chỉ thay cho Giang Thầm một cái cặp sách sẫm màu.
Trường của Giang Thầm là ngôi trường tiểu học nổi tiếng nhất ở thành phố S.
Nhiều nhà giàu thích cho con cái học ở đây, một nửa là con nhà giàu, còn lại là học sinh giỏi học hành chăm chỉ, thành tích cực tốt mới được tuyển vào.
Môi trường học tập và kinh nghiệm giảng dạy của giáo viên ở đây là tốt nhất.
Lúc trước, Giang Thầm dựa vào một người bạn gái cũ trước đây của Giang Hoa mới được vào, nhưng mà người cha không đáng tin cậy kia ném cậu vào đây rồi mặc kệ.
Thời điểm Hồ Trân Trân đưa Giang Thầm đến trường chính là giờ cao điểm nhất, xe ở cổng trường đậu một hàng dài, các loại xe sang cũng không ít, chỉ cần nhìn qua một cái cũng đủ để kiểm chứng những đứa trẻ đi học ở đây đều con nhà giàu.
Cô dắt tay Giang Thầm đi xuống xe, lập tức nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đứa trẻ đang đứng bên đường.
"Giang Thầm?"
Một cậu bé ngạc nhiên hét lên.
Hồ Trân Trân liếc nhìn bảng tên trước n.g.ự.c đứa trẻ kia: "Con là bạn học của Tiểu Thầm sao? Xin chào, dì là mẹ của Tiểu Thầm.”
Cậu bé kia há to miệng đến mức gần như có thể nhét được một quả trứng vào.
Nghe thấy Hồ Trân Trân chào hỏi, cậu bé kia cũng ngượng ngùng khép miệng lại: "Chào dì ạ, con là bạn học cùng lớp với Giang Thầm, con tên là Hứa Gia Nghĩa.”
Giang Thầm không nói một câu nào, khi Hồ Trân Trân cúi đầu nhìn xuống cậu, cậu mới gật đầu tỏ vẻ không sai.
"Vậy thì Tiểu Thầm à, con đi cùng bạn lên lớp đi, mẹ đi tìm giáo viên chủ nhiệm của con bàn giao một chút."
Giang Thầm ngoan ngoãn buông tay cô ra "Vâng.”
Cậu đi theo phía sau Hứa Gia Nghĩa vào tòa nhà giảng dạy.
"Giang Thầm, trước kia tớ chưa từng nghe cậu nói nhà cậu giàu như vậy, đó là Ferrari sao, cái xe màu vàng ấy?"
Hứa Gia Nghĩa cực kỳ tò mò với cậu, nóng lòng muốn hỏi tất cả các vấn đề trong một lần.