"Đó là tiền của mẹ tôi."
"Mẹ cậu xinh đẹp quá", Hứa Gia Nghĩa kích động đi đến bên cạnh cậu, hai người đi song song: "Lúc trước sao lại không thấy dì ấy đưa cậu đi học, còn ba cậu đâu rồi? Có phải cũng rất đẹp trai không?”
Vẻ mặt Giang Thầm vẫn bình thản như trước: "Ba tớ c.h.ế.t rồi, tớ xin nghỉ chính là vì chuyện này, người vừa đưa tôi đến chính là mẹ kế, hai người bọn họ vừa mới kết hôn.”
Đây là câu dài nhất mà Hứa Gia Nghĩa từng nghe Giang Thầm nói.
Đối với một đứa trẻ tám tuổi, lượng thông tin trong câu này thật sự quá nhiều.
"Thực xin lỗi, tớ không biết nhà cậu lại xảy ra chuyện như vậy.”
Hứa Gia Nghĩa quả thực rất áy náy.
Giang Thầm cảm thấy không có chuyện gì cần xin lỗi, Giang Hoa trong lòng Giang Thầm cũng chẳng khác gì một người xa lạ.
Hai người lần lượt bước vào lớp, Hứa Gia Nghĩa rất nhanh bị bạn cùng bàn kéo lại.
"Sao hôm nay cậu lại đi cùng với Giang Thầm... Cậu khóc đấy à? Giang Thầm bắt nạt cậu à?”
"Không có không có", Hứa Gia Nghĩa vội vàng ngăn người bạn cùng bàn đang định ra mặt cho cậu: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ấy thật sự quá đáng thương.”
"Hả?"
Hứa Gia Nghĩa bình thường rất hay xem phim tình cảm cùng mẹ, cảm xúc bây giờ cũng rất phong phú, lúc này vừa lau nước mắt vừa giải thích cho cậu bạn cùng bàn.
"Cậu không hiểu đâu, hôm nay mẹ kế của Giang Thầm lái chiếc xe Ferrari tới, nhưng Giang Thầm lại không vui chút nào."
Hứa Gia Nghĩa rơm rớm nước mắt nhìn thoáng qua Giang Thầm, không kìm được lại bật khóc lần nữa.
"Thật đáng thương, thật đáng thương."
Bạn cùng bàn cũng ngơ ngác: "... Hứa Gia Nghĩa, cậu không sao chứ?”
Rốt cuộc tại sao Giang Thầm ngồi trên Ferrari mà không vui!
Bạn cùng bàn cực kỳ hoang mang, ngoảnh mặt nhìn về phía Giang Thầm, phát hiện khuôn mặt Giang Thầm cũng hiện lên vẻ bối rối.
Chỉ có Hứa Gia Nghĩa, dưới ánh mắt hoang mang của hai người, khóc nức nở.
"Cô là phụ huynh của Giang Thầm?"
Khương Tân kinh ngạc nhìn cô gái trẻ vừa bước vào văn phòng.
"Đúng, tôi là mẹ thằng bé", biết giáo viên chủ nhiệm đang ngạc nhiên về điều gì, Hồ Trân Trân suy nghĩ một chút rồi vẫn bổ sung thêm: "Mẹ kế.”
Trong văn phòng ngoài cô ra còn có một vị phụ huynh khác.
Vừa nghe nói là mẹ kế, vị phụ huynh kia lập tức ngước mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn vào trên mặt Hồ Trân Trân, tỏ ra vẻ khinh thường.
"Những chuyện này, vẫn là để cho mẹ ruột của đứa nhỏ xử lý thì tốt hơn."
Hồ Trân Trân liếc mắt nhìn cô ấy một cái liền biết cô ấy nghĩ gì, chẳng qua là cho rằng một người mẹ kế trẻ tuổi như vậy nhất định là người không đứng đắn.
Chuyện này giải thích thì quá rắc rối, nhưng Hồ Trân Trân không phải là người nóng nảy mà phản bác gay gắt lại.
Cô nhắm mắt lại, véo đùi mình một cái, khóe mắt đã có chút long lanh ẩm ướt.
"Thật ngại quá, tại vì mẹ ruột của Giang Thầm mới sinh đã bỏ đi, ba thằng bé cũng vừa mới qua đời, vậy nên chuyện này cũng chỉ có thể do mẹ kế như tôi đến xử lí."
"Đứa trẻ còn nhỏ, nhưng tôi dự định nuôi nấng thằng bé như con ruột của mình, hôm nay tôi chỉ muốn quan tâm thằng bé bình thường ở trường như thế nào."
Hồ Trân Trân nói xong, cô cứ đứng nhìn vị phụ huynh kia luống cuống, sững người hối hận: “Vừa rồi tôi nói như vậy, cô đừng để ý.”
"Thật xin lỗi, mẹ Giang Thầm đúng không, miệng của tôi hay nói mà không suy nghĩ, cái này..."
"Không sao", Hồ Trân Trân biểu hiện hiểu ý người khác: "Nhưng mà cũng không phải tất cả mẹ kế đều không đối tốt với đứa trẻ. ”
Vị phụ huynh kia nghe thấy vậy thì xấu hổ hơn: "Cô chắc chắn sẽ trở thành một người mẹ tốt."
Cô ấy không dám ở lại đây nữa, đứng dậy nói: "Cô Khương, vậy hôm nay tôi không làm phiền nữa, đợi đến ngày họp phụ huynh rồi chúng ta thương lượng về chuyện ban giám sát sau nhé.”
Ban giám sát?
Hồ Trân Trân lịch sự gật đầu chào tạm biệt, yên lặng nhớ kỹ từ này.
"Mời cô ngồi."
Khương Tân nhìn đồng hồ, rồi hủy tờ giấy xin nghỉ phép của Giang Thầm.
"Gần đây Giang Thầm có khỏe không?" Khương Tân dừng lại một chút, ý thức được người đang ngồi trước mặt vừa mất chồng, giọng điệu lại càng mềm mỏng hơn, uyển chuyển hơn: "Tôi biết gần đây cô vừa mất chồng, có thể vẫn còn đau buồn, nhưng trẻ con cũng buồn, lúc này cũng cần đặc biệt quan tâm, chăm sóc.”
Sau khi nghe được mấy câu này, Hồ Trân Trân liền cảm thấy đây là một giáo viên tốt.
Mặc dù cô không buồn chút nào vì cái c.h.ế.t của Giang Hoa.
Nhưng bề ngoài vẫn phải giả bộ.
Vẻ mặt Hồ Trân Trân lộ ra chút buồn bã: "Cô nói đúng, chúng ta nên quan tâm nhiều đến đứa nhỏ vào thời điểm này, gần đây tôi sẽ chú ý nhiều hơn đến sức khỏe tinh thần của Tiểu Thầm, cũng sẽ để quản gia chuẩn bị thêm một chút đồ chơi để chuyển sự chú ý của thằng bé.”
"Hả?"
Khương Tân nghe vậy thì nghẹn lại.
Quản gia? Mẹ kế của Giang Thầm giàu như vậy sao?
Lúc trước ba của Giang Thầm từng tới đây, và xin nợ học phí một thời gian, Khương Tân nhớ rất rõ, cũng từng nghe qua chút lời bàn tán.
Ngay cả giáo viên nữ trong trường cũng từng bị lừa, sau khi quen biết với ba của Giang Thầm mới biết ông ta là một người đàn ông lăng nhăng.
Mấy năm nay, phú bà đều thích loại đàn ông như này sao?
Khương Tân tò mò nhìn Hồ Trân Trân: "Bình thường đều là quản gia chăm sóc đứa trẻ sao?”
Giáo viên ngập ngừng hỏi một câu, thật ra là muốn biết trong nhà Hồ Trân Trân có phải thật sự có quản gia hay không.
"Thật ra đứa nhỏ Giang Thầm này mới bắt đầu sống với tôi, quản gia cũng chỉ là giúp tôi chăm sóc, cũng không phải là tôi ném đứa bé cho người khác, cô đừng hiểu lầm."
Hồ Trân Trân giải thích một câu thì đúng lúc Trần Khai gõ cửa văn phòng.
Hồ Trân Trân nhìn thấy hắn, quay đầu cười với khương Tân một chút: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm mẹ, cũng không biết nên làm như thế nào, hôm nay tự tiện chủ trương mua mấy ly trà sữa cho mọi người uống, hy vọng mọi người không phiền.”
Lúc trước cũng có rất nhiều phụ huynh muốn tặng quà, Khương Tân cũng không có bất ngờ, cô đều mở miệng khéo léo từ chối.
"Mẹ Giang Thầm, chúng tôi không nhận quà."
"Không tính là quà, chỉ là mấy cốc trà sữa mà thôi, không đáng giá, để cho mọi người giải khát thôi."
Trà sữa quả thật không đáng mấy đồng tiền, đối với người có tiền mà nói càng là như vậy, điều này cũng có thể chấp nhận được.
Khương Tân vẫn đang có chút do dự, Hồ Trân Trân lập tức nói: "Trần Khai, phiền anh chia cho các thầy cô giáo một chút.”
"Vâng, bà chủ." Quản gia lập tức trả lời, từ phía sau hắn lần lượt có hai người đang đẩy xe đẩy chuyên dụng nhỏ đi vào.
Trên chiếc xe đẩy, đồ uống và các hộp bánh ngọt chất đống cao gần bằng người, đầy cả hai chiếc xe, khiến người nhìn thấy rất sốc.
Nụ cười trên miệng Khương Tân lập tức cứng đờ: "Mẹ Giang Thầm, đây chính là mấy ly trà sữa mà cô nói sao?”
Nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân vẫn không thay đổi, đầu cũng không quay đầu lại.
"À, có lẽ là mua hơi nhiều một chút."