Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Ngày hôm đó sau khi trở về, Cảnh Từ lấy ra một chiếc tiramisu trong ngăn bàn.
Logo trên hộp rất quen thuộc. Trước đây cậu và Doanh Kiêu đã từng đến cửa hàng này.
Cậu không thích những thứ quá ngọt. Lúc ấy gọi mấy món ngọt, chỉ có một miếng tiramisu nhỏ kia khá hợp khẩu vị của cậu.
Không những độ ngọt rất thấp mà còn pha chút cà phê đắng, vị rất vừa miệng.
Cậu không nói, nhưng Doanh Kiêu đã nhận ra.
Cảnh Từ ngồi trên mép bồn hoa, thẫn thờ nhìn chiếc bánh tiramisu trên đùi mình. Một lúc lâu sau, cậu chọn một cây nến đỏ từ trong đống nến màu, cắm lên trên.
“Dùng màu hồng làm gì? Em xem anh dùng màu đỏ này, rất trưởng thành chững chạc.”
Cậu một mình thắp nến, một mình thổi tắt, một mình ước nguyện cho hai người, cuối cùng một mình ăn sạch bánh.
Khi cậu trở lại phòng học, người ngồi cùng bàn đã được đổi thành Lý Trụ.
Lý Trụ cầm quyển sách lên có hơi bất an, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.
Cảnh Từ không lên tiếng, cậu ngồi xuống chỗ của mình, chống tay lên giá sách tìm kiếm.
Các ngón tay của cậu cứng ngắc, lấy một cuốn sách Olympics Toán cũng tuột tay nhiều lần, không dễ gì mới rút được nó ra.
“Anh Từ…” Lý Trụ cuối cùng cũng không kìm lòng được, thận trọng hỏi: “Cậu, cậu và anh Kiêu sao rồi?”
“Không sao.” Cảnh Từ trả lời không có gì khác thường, cầm bút lên và bắt đầu làm bài.
Lý Trụ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu đang yên đang lành không có vấn đề gì thì tại sao muốn đổi chỗ?
Nhưng sau khi quan sát một lúc lâu, phát hiện Cảnh Từ không khác mọi khi ngoại trừ việc cậu càng chăm chỉ hơn, vẫn làm việc của mình đâu ra đấy, trong khoảng thời gian đó còn giúp Trần Miểu Miểu giảng đề, nên cậu ta cũng không đào sâu thêm nữa.
Quen Cảnh Từ lâu như vậy, Lý Trụ biết nếu Cảnh Từ không muốn trả lời thì có hỏi một trăm lần cũng vô ích.
Mặt khác, sau khi trở về từ bồn hoa, Doanh Kiêu buộc bản thân phải bình tĩnh, cố gắng phân tích những manh mối trước mắt đã biết.
Lúc trước hắn đã nhờ người điều tra, sau khi Cảnh Từ đến thế giới này, điểm số và vận may của Kiều An Ngạn đột nhiên trở nên rất tốt.
Chưa nói đến sự may mắn, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ khiến điểm số của một người được tăng cao nhiều như vậy. Hơn nữa, kết quả của Kiều An Ngạn giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
Bài kiểm tra bình thường rất tốt nhưng khi đến kỳ thi thống nhất toàn trường thì như xe tuột xích, bất thường đến mức ngay cả lý do sống lại cũng giải thích không thông.
Và sự khác biệt giữa bài kiểm tra thông thường và bài thi thống nhất ——
Doanh Kiêu cụp mắt xuống, một bên không có Cảnh Từ tham gia, một bên thì có.
Và điều quan trọng nhất là, Cảnh Từ sẽ đau đầu khi nhìn thấy Kiều An Ngạn, và cũng sẽ đau đầu khi cảm nhận được ác ý của y.
Vậy điều này có nghĩa là “cái tốt” của Kiều An Ngạn giành lấy từ Cảnh Từ?
Cảnh Từ hiện tại từng phải chịu đựng những cơn đau đầu hết lần này đến lần khác, nếu không chịu được thì sao? Ai sẽ biến thành số một trong trường bây giờ?
Doanh Kiêu thấp giọng chửi bậy, đè nén sự nóng nảy trong lòng, tiếp tục trầm ngâm.
Cả hai người họ đều có điểm lạ thường, tại sao lại là Cảnh Từ chịu đựng mà không phải Kiều An Ngạn? Vì Cảnh Từ không phải là người của thế giới này? Khả năng không lớn, tình huống giữa hai người họ giống như là ngay từ đầu đã bị trói chặt.
Trói chặt? Trái tim của Doanh Kiêu lệch một nhịp, thế nên việc Cảnh Từ đến đây nhất định có nguyên nhân!
Bởi vì quy tắc của thế giới, Cảnh Từ không thể nói ra, do đó hắn chỉ có thể tìm kiếm từ phía Kiều An Ngạn.
Doanh Kiêu lấy một cây bút từ trong hộp bút ra, ghi lại những điểm chính vào sổ tay để không bị bỏ sót.
Ngoài ra, theo cách nói của Cảnh Từ, Kiều An Ngạn bây giờ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cậu nữa. Mặc dù nguyên nhân của sự việc này là Kiều An Ngạn, nhưng kết cục hiện tại không nằm trong tầm kiểm soát của y.
Vậy cách đánh ngất Kiều An Ngạn như trước đây đã không còn khả thi nữa.
Cũng chỉ có thể chờ Cảnh Từ chậm rãi trở nên tốt hơn?
Không, hắn sẽ không bao giờ bỏ lại gánh nặng cho Cảnh Từ, để cậu gánh nó một mình.
“Tốt” này được định nghĩa như thế nào?
Nó thực sự chỉ về mặt thành tích sao?
Doanh Kiêu nhìn chằm chằm mặt bàn một cách suy tư.
Hai chuyện quan trọng nhất của cuộc đời, một là sự nghiệp và hai là tình yêu.
Tình yêu?!
Doanh Kiêu đột nhiên cảm thấy như thể mình đã nắm được điểm mấu chốt.
Kiều An Ngạn thích hắn, và khi Cảnh Từ đau đầu, được hắn chạm vào sẽ giảm bớt….
Về sự nghiệp, điểm số của Cảnh Từ ngày càng cao, thành quả ngày càng lớn, sẽ triệt tiêu ảnh hưởng của Kiều An Ngạn.
Thế về mặt tình cảm thì sao, nếu hắn khiến Cảnh Từ cảm thấy hạnh phúc hơn, liệu có thể giúp ích không?
Vẫn là tự mình làm không tốt. Nhớ lại phản ứng của Cảnh Từ khi hắn vừa nói về việc chia tách, trái tim Doanh Kiêu như bị một bàn tay nắm lấy, đau như bị kéo.
Biết rõ mình thích em ấy, biết rõ mình sẽ chờ em ấy, nhưng Cảnh Từ vẫn sợ hãi.
Doanh Kiêu chịu đựng, nhẫn nhịn nhưng cuối cùng không kìm được nên nhìn sang phía cậu.
Hình như Cảnh Từ đang làm bài, cây bút trên tay cậu di chuyển rất nhanh. Không cần nhìn Doanh Kiêu cũng biết cậu nhất định làm đề Toán.
Chắc giờ cậu đang có tâm trạng rất tồi tệ…
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, buộc mình phải thu hồi ánh mắt.
Thực ra hắn còn không muốn bị chia cắt hơn cả Cảnh Từ.
Cảnh Từ quá xuất sắc, lại toàn tiếp xúc với những người không khác cậu là mấy, hễ nghĩ đến chuyện này là hắn nghiến răng nghiến lợi ngay cả khi đang làm bài.
Nhưng chỉ cần bọn họ không chia lìa một ngày, Cảnh Từ sẽ đau đớn một ngày.
Hắn vừa nghĩ rất nhiều, muốn thử nghiệm nhiều phương pháp, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là phỏng đoán, không phải khẳng định.
Nhằm thay đổi tình hình hiện tại, dù biện pháp có hoang đường đến đâu, hắn cũng sẽ thử từng cách một, song hắn không thể để Cảnh Từ chịu đựng sự khó chịu mà chờ đợi hắn.
Một hai tiếng là hắn đã không thể chịu nổi, huống chi là kỳ hạn không xác định.
Doanh Kiêu đóng sách lại, ngước mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy và rời khỏi lớp học, bắt đầu từ Kiều An Ngạn là được.
Trong toàn bộ lớp /, ngoài Lý Trụ, chỉ có nhóm Hà Chúc biết chuyện của Doanh Kiêu và Cảnh Từ. Là những người bị show tình cảm đập vào mặt suốt từ trước đến nay, có thể nói bọn họ gần như đã chứng kiến sự phát triển của mối quan hệ giữa hai người cho đến hiện tại.
Doanh Kiêu thình lình đổi chỗ trực tiếp dọa nhóm người sợ choáng váng. Hà Chúc thậm chí còn lén lập nhóm chat sau lưng hắn.
[Hà gia là ông lớn]: Anh Kiêu và anh Từ sao thế? Cãi nhau à?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Không biết, mịa nó. Hôm nay lúc tao trở về nhìn thấy bạn cùng bàn biến thành anh đại, suýt nữa ngất.
[Bành Trình Trình]: Không giống cãi nhau.
[Hà gia là ông lớn]: Không cãi nhau thì tại sao tự nhiên lại thế này? Có hơi lạ, anh Kiêu không nóng tính như thế. Mà dù có tức giận gì thì anh đại cũng sẽ không trút lên anh Từ.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Giữa trưa không phải là vẫn còn tốt sao? Anh Kiêu còn đi mua bánh cho anh Từ nữa.
[Trịnh Khuyết không Trịnh Khuyết]: Có phải là… Anh ấy bị chia tay không?
[Hà gia là ông lớn]: Vớ vẩn, anh Từ không phải là người như vậy.
[Bành Trình Trình]: Giống chia tay.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Lão Bành, mày đừng dọa tao.
[Hà gia là ông lớn]: Không nhắc tới thì thôi, chứ nói xong là cảm thấy khá giống. Nhưng với cái dáng vẻ dính chặt anh Từ này của anh Kiêu, tao thực sự không thể hiểu được điều gì đã xảy ra có thể khiến hai người họ chia tay.
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Thật sự giống như chia tay rồi, anh Kiêu đã làm gì sai khiến anh Từ tức giận vậy? Không đúng, anh Kiêu cũng không ngốc, không có lý do gì lại đi xé sách Toán của anh Từ.
Mấy người thảo luận rất lâu nhưng vẫn không hiểu nổi, cuối cùng quyết định đi thăm dò Doanh Kiêu.
Bình thường chỉ cần thoáng đề cập đến những chủ đề liên quan đến Cảnh Từ, hắn sẽ thay đổi các cách khoe khoang. Nếu hắn vẫn tiếp tục thể hiện thì là không sao. Nếu còn chẳng khoe gì thì khả năng thật sự xảy ra chuyện lớn.
Có điều, trước khi Hà Chúc kịp gửi tin nhắn thì Doanh Kiêu đã ra ngoài.
Mấy người, mày nhìn tao tao nhìn mày, lưỡng lự một lúc cũng lặng lẽ bám theo.
Doanh Kiêu không đi đâu khác, hắn đi thẳng lên tầng bốn, kéo Kiều An Ngạn ra, lôi y lên sân thượng.
Các học sinh lớp / đã quen với việc này, nhìn Doanh Kiêu và Kiều An Ngạn với vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ: Nếu lần này Kiều An Ngạn lại ngất xỉu, ai sẽ cõng cậu ta đến phòng y tế của trường đây?
Tòa nhà dạy học của Thực nghiệm tỉnh có tổng cộng năm tầng, phía trên tầng năm có mái che. Lãnh đạo trường sợ nguy hiểm nên cửa gỗ trên sân thượng luôn khóa chặt, nhưng nó không thể chống lại những cú đá của Doanh Kiêu.
Kiều An Ngạn hoảng sợ và không ngừng giãy giụa: “Cậu… Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra!”
Doanh Kiêu mắt điếc tai ngơ, một tay bẻ ngược cánh tay của y, dùng tay kia bóp gáy y. Đầu gối đè phía sau lưng y, ấn chặt y vào rìa sân thượng.
Bây giờ là buổi tối, một ngọn đèn bật tắt cố định nhỏ trên sân thượng trường học sáng lên. Trong ánh sáng mờ ảo, Kiều An Ngạn thấy rõ phần trên cơ thể mình đã nhô ra khỏi tòa nhà.
Y sợ tới mức toàn thân như nhũn ra, nước mắt giàn giụa, run rẩy hét lên: “Cậu thả, thả tôi ra… Tôi, tôi đi báo thầy cô!”
Doanh Kiêu dùng một chút lực trên tay, đẩy y ra thêm một chút, lạnh lùng nói: “Nếu cậu lại hét lên thì tôi sẽ ném cậu xuống.”
Đôi mắt hắn lạnh lùng, ánh đèn phản chiếu ánh sáng tàn nhẫn: “Có biết nhà tôi giàu không? Giết một người vẫn có thể bồi thường được.”
“Cậu, cậu…” Kiều An Ngạn sợ vỡ mật, gần như ngã quỵ. Trước lời cảnh cáo của Doanh Kiêu, y không dám kêu khóc thành tiếng, run rẩy bờ môi ép ra một câu hoàn chỉnh: “Chính xác thì cậu muốn làm gì?”
“Tôi sẽ hỏi cậu một vài câu, cậu thành thật trả lời, nếu không…”
Kiều An Ngạn liều mạng gật đầu: “Cậu, cậu hỏi đi, tôi sẽ nói hết, nói hết!”
Doanh Kiêu rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Cậu trở về từ lúc nào?”
Kiều An Ngạn đột nhiên trợn to mắt.
Quả nhiên! Y đoán không sai, Doanh Kiêu cũng trùng sinh!
Y là một kẻ hèn nhát, đừng nói là có cái chết uy hiếp, cho dù là bình thường y cũng không dám lừa gạt Doanh Kiêu, lập tức đáp: “Ba năm sau.”
Doanh Kiêu tính toán thời gian, ba năm sau là lúc bọn họ học đại học năm hai.
Hắn lại hỏi: “Tại sao lại trở về?”
“Tôi, tôi không biết.” Sàn bê tông dưới lầu được đèn đường chiếu sáng trưng, Kiều An Nhạn nhìn đến choáng váng đầu óc, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Sợ Doanh Kiêu sẽ không hài lòng với câu trả lời của mình, y nói thêm, “Thật đấy, tôi thực sự không biết.”
Y thở hổn hển hai hơi mới tìm lại giọng nói của mình: “Lúc đó tôi đang đi trên phố, trông, trông thấy cậu và bạn cùng lớp cùng nhau vào trường đại học. Tôi… Tôi vô cùng hâm mộ cậu ta. Vốn là muốn theo các người, nhưng không vào được.”
“Buổi tối tôi… Tôi chết đi, sau đó phát hiện mình trở về rồi.”
“Trường đại học nào?”
“Đại học Bắc Kinh.”
Đại học Bắc Kinh…
Doanh Kiêu bỗng nhướng môi, nếu không có Cảnh Từ thì đừng nói là Bắc Đại, hắn còn chẳng vào đại học ấy chứ. Đời trước trong miệng Kiều An Ngạn, hắn hẳn là ở bên Cảnh Từ.
“Ai là người đã đi cùng tôi?”
Kiều An Ngạn cố gắng suy nghĩ trong chốc lát, nhưng lại phát hiện không nhớ ra được khuôn mặt của người đó: “Không, không biết.”
Y nuốt nước bọt, sợ sệt nói: “Tôi nhìn thấy rõ ràng, nhưng thực sự không thể nhớ ra. Tôi không nói dối đâu.”
Làm sao mà không nhớ được? Kiều An Ngạn có chấp niệm với mình và ghen tị với người đi cùng mình, làm sao lại không nhớ được mặt người nọ chứ?
Song Doanh Kiêu không cảm thấy Kiều An Ngạn dám lừa mình vào lúc này.
Mình rất ghét Kiều An Ngạn, với Cảnh Từ thì gần như có thể nói là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hai loại cảm giác như thể khắc vào trong xương.
Đời trước mình ở bên Cảnh Từ, vì thế ban đầu đã có thiện cảm với em ấy.
Còn Kiều An Ngạn thì sao?
Là do cậu ta đã làm chuyện gì không tốt với mình hoặc với Cảnh Từ, mới khiến mình bài xích cậu ta trong tiềm thức?
Doanh Kiêu càng nghiêng về Cảnh Từ hơn chính mình. Đầu tiên, đó là vì Kiều An Ngạn thích hắn, và thứ hai, đó là vì ảnh hưởng của y đối với Cảnh Từ trong cuộc đời này.
Hắn tiếp tục hỏi: “Sau này Cảnh Từ học ở trường đại học nào?”
Nhắc đến Cảnh Từ, mặt Kiều An Ngạn vặn vẹo, y hít một hơi rồi nói tiếp: “Tôi không biết, tôi đã bỏ học ngay sau khi khai giảng lớp mười một không lâu, tôi chưa bao giờ để ý đến bất cứ ai ngoài cậu….”
Mình đã ở bên Cảnh Từ, Kiều An Ngạn chú ý đến chính mình thì nhất định sẽ chú ý tới Cảnh Từ, nhưng cậu ta lại vẫn cứ không biết. Liên tưởng tới việc Kiều An Ngạn nói cậu ta không thể nhớ được khuôn mặt của người bạn cùng lớp kia…
Doanh Kiêu đã hiểu, ký ức của Kiều An Ngạn về Cảnh Từ chắc chắn có vấn đề.
Hắn nhìn xuống Kiều An Ngạn: “Câu hỏi cuối cùng, cậu đã chết như thế nào?”
Sắc mặt Kiều An Ngạn lập tức trở nên tím tái, y im lặng trong vài giây mới cắn răng đáp: “Chết bệnh.”
“Chết bệnh?”
“Đánh bạc tất cả mọi thứ, không có tiền trị.”
Doanh Kiêu cười giễu, lôi Kiều An Ngạn trở lại, ném xuống đất rồi xoay người rời đi.
Một kẻ thối nát như vậy sống mấy đời cũng không thể tốt đẹp lên được.
“Anh Kiêu, mày đang làm gì thế?”
Đám người Hà Chúc tìm thấy sân thượng và tình cờ chứng kiến Kiều An Ngạn đang nằm oặt trên mặt đất, nhớ lại những gì đã xảy ra trong học kỳ trước, hỏi, “Cậu ta lại đưa thư tình cho mày à?”
Trịnh Khuyết cười nói: “Vậy thói quen hàng ngày của mày bây giờ là ăn, ngủ, đánh Kiều An Ngạn à?”
Doanh Kiêu có tâm sự, không có tâm trạng trêu đùa với bọn họ, khuôn mặt lạnh lùng bước vào lớp.
Trịnh Khuyết không đầu óc lại tò mò, quấn tới hỏi Doanh Kiêu, “Anh Kiêu! Anh Kiêu, đợi tao với!”
Cảnh Từ vốn đang lặng yên làm bài, nghe thấy tiếng hét này, cậu vô thức quay đầu lại nhìn sang bên.
Khuôn mặt của Lý Trụ đột nhiên xuất hiện, Cảnh Từ sững sờ một lúc mới kịp nhận ra, người bạn cùng bàn của mình không còn là Doanh Kiêu nữa.
Cậu mím môi, vừa định cúi đầu thì lại nghe Trịnh Khuyết nói: “Kiều An Ngạn sao lại hay quên như vậy? Lần trước bị mày đánh một trận, bây giờ còn dám tới.”
Trước đây Doanh Kiêu từng đánh Kiều An Ngạn? Chuyện xảy ra khi nào?
Cảnh Từ không thể không ngẩng đầu nhìn sang.
“Anh Từ, cậu không biết à?” Trịnh Khuyết thấy cậu nghi hoặc, lập tức phổ cập thông tin cho Cảnh Từ: “Cũng đúng, lúc đó cậu đang thi ở Dương Thành. Ba buổi sáng liên tiếp, anh Kiêu đã đánh Kiều An Ngạn ngất xỉu ba lần. Còn bị lão Lưu cảnh cáo.”
“Đỡ hơn chưa?”
“Không đau nữa, hiện tại đã tốt hơn rồi.”
“Vậy là tốt rồi, em yên tâm đi thi đi.”
Cho nên, vào buổi lễ khai mạc, cơn đau đầu của cậu đột nhiên tốt lên.
Cảnh Từ kinh ngạc nhìn Doanh Kiêu, nỗi đau và sự bất an vẫn luôn nghẹn trong lòng cậu kể từ lúc chia tách với hắn chợt biến mất.
Hóa ra Doanh Kiêu luôn đứng sau lưng cậu.
Trịnh Khuyết cười ha ha: “Người ta mời anh đại thoát độc thân, nhưng anh đại đánh người ta ngất xỉu luôn, anh Từ, cậu…”
Ba chữ “yên tâm đi” còn chưa kịp nói ra, Doanh Kiêu bỗng đẩy gã sang một bên.
Doanh Kiêu không nhìn Cảnh Từ. Hắn đút một tay vào túi và tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt thản nhiên không cảm xúc. Có điều khi đi ngang qua chỗ ngồi của Cảnh Từ, hắn đột nhiên co một ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn, thấp giọng nói: “Thoát độc thân? Cậu ta có thoát y cũng không liên quan đến tao.”
Cảnh Từ hơi ngẩn ra, sau đó khóe môi khẽ cong lên.