Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Sau khi trở về phòng học, lần đầu tiên Doanh Kiêu không làm bài luôn mà tựa lên tường, cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đám Hà Chúc ban đầu muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Cảnh Từ, nhưng lại sợ chẳng may nói gì đó vô tình đâm thọc vào trái tim hắn, nên họ thầm thì riêng tư một lúc và quyết định áp dụng đi đường vòng.
Trùng hợp là Chủ Nhật tuần này Bành Trình Trình tổ chức sinh nhật, lấy cớ này để gọi hắn ra ngoài uống rượu, chưa biết chừng có thể cạy mở miệng hắn.
“Anh Kiêu,” Hà Chúc xoay người gọi Doanh Kiêu, “Chiều tối ngày mốt, bọn tao sẽ đặt một phòng ở Duyệt Vị hiên, cùng ăn một bữa, nhân tiện tổ chức sinh nhật cho lão Bành, mày có đến không?”
Doanh Kiêu lấy đâu ra tâm trạng để ăn tối cùng nhau, nhưng hắn không thể vắng mặt trong sinh nhật của Bành Trình Trình, vì vậy hắn gật đầu đồng ý.
Hà Chúc thấy thế cũng khẽ thở phào, còn muốn nói thêm nữa thì cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, thầy Lưu bước vào với vẻ mặt tối sầm.
“Ồn ào cái gì! Sao ngày nào cũng lắm lời như vậy?! Đứng ở hành lang cũng có thể nghe thấy giọng của các em!”
Ông bước lên bục, nghiêm nghị liếc nhìn phía dưới: “Tinh lực nhiều quá dùng không hết đúng không? Được thôi, hôm Chủ Nhật tổng vệ sinh nhớ cố gắng lên!”
Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vang lên một trời than khóc.
Thực nghiệm tỉnh yêu cầu tổng vệ sinh hàng năm vào đầu năm học, mỗi lớp phụ trách một khu vực khác nhau. Mặc dù phạm vi không lớn, nhưng những người / này còn chưa từng tự giặt quần áo của mình vài lần chứ đừng nói đến việc dọn dẹp.
“Thật khó chịu.” Lý Trụ ném quyển sách trong tay xuống bàn, nói với Cảnh Từ bằng vẻ mặt đau khổ: “Học kỳ này lớp chúng ta được phân trong sân phơi đồ, lắm mấy thứ bẩn cực, căn bản nhặt không hết.”
Thực nghiệm tỉnh có hai tòa nhà ký túc xá, một dành cho nam sinh và một dành cho nữ sinh, ở giữa hai tòa nhà chính là sân phơi quần áo.
Dù nhà trường nghiêm cấm ném đồ đạc xuống dưới tầng nhưng một số học sinh vẫn không nghe lời. Các thể loại rác rưởi, vỏ trái cây, thậm chí cả giày thối tất hôi cũng được vứt xuống.
Sân phơi đồ à.
Cảnh Từ mím môi, ngước mắt liếc nhìn bục giảng, thấy thầy Lưu không để ý đến hai người mới thì thầm nói: “Nếu được yêu cầu ra sân phơi quần áo, tớ sẽ thay cậu.”
Lý Trụ bị cậu làm cảm động sắp rơi nước mắt, nhanh chóng lắc đầu: “Không, không, không, không cần! Cậu sao có thể làm công việc này chứ.”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ chém đinh chặt sắt nói, “Tớ thích đến sân phơi đồ làm việc.”
Lý Trụ nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Cho nên, đây coi như là một sở thích nhỏ của học thần? Khi học tập mệt mỏi thì làm một số lao động thể chất để tinh thần sảng khoái?
Cậu ta lau mặt, trả lời: “Được rồi.”
“Yên lặng!” Thầy Lưu vỗ bàn, thấy một vài người đang hú hét lớn nhất, trừng mắt nhìn từng người một: “Cảnh cáo trước, nếu thầy bắt được kẻ nào lười biếng dùng mánh lới, học kỳ này sẽ trực nhật một tháng!”
Thấy trong lớp lập tức tắt tiếng, thầy Lưu hài lòng gật đầu: “Thầy sẽ kiểm tra sau khi các em dọn dẹp. Nếu dám lừa gạt qua loa cho xong việc, buổi chiều cũng đừng mong được nghỉ.”
Nói xong, ông bước ra khỏi bục, đang định giải thích vài câu với lớp phó vệ sinh thì ánh mắt rơi xuống chỗ cạnh Cảnh Từ, đột ngột dừng lại.
Thầy Lưu bước tới gõ bàn Lý Trụ: “Ai cho em tùy ý đổi chỗ ngồi?”
Lý Trụ khóc không ra nước mắt, đứng dậy, cậu ta cũng không muốn đổi có được không hả?
Hàng cuối cùng tự do biết bao, trò chuyện chơi game đều tuyệt đối an toàn, bên cạnh còn có một người bạn lắm lời, song cậu ta dám từ chối anh Kiêu sao?
“Thưa thầy.” Doanh Kiêu đứng lên: “Em muốn đổi.”
Thầy Lưu nhìn hắn rồi lại nhìn Cảnh Từ, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt xuống. Ông chỉ vào Doanh Kiêu: “Em theo thầy ra đây.”
Cảnh Từ hơi lo lắng, muốn cùng đi ra ngoài giải thích. Cậu vừa đặt sách xuống, mặt bàn đã bị Doanh Kiêu đang đi ngang qua gõ một cái: “Không sao, em tiếp tục đọc sách đi.”
Cảnh Từ chỉ có thể đè nén sự lo lắng trong lòng, ngồi tại chỗ chờ hắn quay lại.
Trên hành lang, thầy Lưu nhíu mày thật chặt: “Em sao vậy? Lúc đầu em là người muốn được đổi, bây giờ người nói đổi lại cũng là em! Em và Cảnh Từ có mâu thuẫn gì à?”
“Đâu có?” Doanh Kiêu cười nói, “Cảnh Từ sẽ sớm tham gia đợt tuyển chọn thứ hai. Em sợ làm chậm trễ việc học của cậu ấy.”
Thầy Lưu nghe vậy, vẻ mặt càng thêm bất mãn: “Đang học thì phải quấy rầy bạn ấy à?”
“Cũng không phải.” Doanh Kiêu lười biếng dựa vào tường, trên môi nở nụ cười: “Nguyên nhân chính là cậu ấy quá quan tâm đến em, thà chậm trễ thời gian của mình cũng phải giảng bài cho em. Nếu là Lý Trụ, cậu ấy sẽ không phải phân tâm.”
Thầy Lưu: “….”
Không biết tại sao, thầy Lưu bỗng muốn đánh người.
“Thật sự không có chuyện gì khác sao?”
“Có thể có chuyện gì chứ?” Doanh Kiêu trầm ngâm nói: “Nếu không thì vợ em quản nghiêm…”
Thầy Lưu nghe không nổi nữa, dùng sức đập mạnh vào lưng hắn, ngắt lời: “Cút về làm bài cho thầy!”
Doanh Kiêu xoa xoa nơi bị đánh: “Tuân lệnh.”
Quay người lại, nét mặt lập tức phai nhạt.
Hắn là người không muốn đổi chỗ nhất, nhưng cùng bàn cách quá gần, lỡ đụng phải Cảnh Từ thì sao?
Doanh Kiêu bước vào lớp, bắt gặp ánh mắt của Cảnh Từ.
Thầy Lưu vẫn đang ở bên ngoài, lớp học lúc này rất yên tĩnh. Doanh Kiêu không thể nói với cậu nhiều hơn, chỉ đơn giản nói, “Đừng lo lắng, thầy đã đồng ý.”
Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, gật gật, cúi đầu tiếp tục đọc.
Doanh Kiêu biết lý do tại sao cậu khổ cực như vậy, là muốn đạt được kết quả tốt trong cuộc thi để thay đổi tình hình hiện tại.
Hắn đau lòng thở dài, trở về chỗ ngồi, suy nghĩ hồi lâu rồi xé một tờ giấy nhỏ viết vài chữ. Ngẫm nghĩ, hắn lại vò nó thành một cục và ném vào thùng rác.
Vẫn luôn chờ đến khi tiếng chuông tan học vang lên, thấy Cảnh Từ đặt cuốn sách xuống, Doanh Kiêu bấy giờ mới đi tới.
Lý Trụ rất có ánh mắt đứng lên, nhường chỗ cho hắn.
Doanh Kiêu kéo ghế ra, cách Cảnh Từ xa hơn chút, ngồi xuống: “Còn khó chịu không?”
“Không còn khó chịu nữa.” Cảnh Từ lắc đầu, sợ Doanh Kiêu không tin, nói thêm: “Sau khi từ bồn hoa trở về là đã ổn rồi.”
Đệt! Doanh Kiêu không kìm được thầm chửi bậy, đây là cmn gắn máy giám thị trên người hai bọn họ à?
“Vậy là tốt rồi.” Doanh Kiêu gật đầu, cười khẽ nhìn cậu: “Xin lỗi, gần đây không thể ôm em, cũng không thể hôn em.”
Cảnh Từ đỏ mặt, bất giác nhìn xung quanh, lắp bắp đáp: “Không, không sao.”
“Không thể lại gần em, cũng chỉ đành chuyên tâm học tập.” Doanh Kiêu lấy điện thoại di động ra giao cho Cảnh Từ: “Em giữ điện thoại cho anh được không?”
Cảnh Từ sửng sốt một chút: “Không cần, anh cũng không nghiện.”
Hơn nữa… Cậu còn muốn lén lút liên lạc với Doanh Kiêu vào ban đêm.
“Trong thời gian này, anh sẽ ở ký túc xá vào buổi tối, đến lúc đó sẽ đi tìm em.” Nhìn ra cậu đang nghĩ gì, trái tim Doanh Kiêu mềm không thể tin được: “Ngoài em ra cũng không cần phải liên lạc với ai khác.”
“Mật khẩu là sinh nhật bây giờ của em. Nếu có tin nhắn, em muốn trả lời thì trả lời, không muốn cũng không sao. Không cần nói với anh.”
Doanh Kiêu nhướng mày và nói đầy ẩn ý: “Cứ thoải mái xem bên trong có gì, yên tâm, không có phim heo, tất cả đều là nghĩ đến em.”
Cảnh Từ sặc một cái: “Lỡ… Lỡ đâu anh có chuyện gấp thì sao?”
Doanh Kiêu biếng nhác dựa vào lưng ghế cười nhìn cậu: “Được rồi, đừng từ chối, ngoài em ra thì anh có chuyện gì quan trọng chứ.”
Tai Cảnh Từ đột nhiên đỏ lên, cậu cuống quít gật đầu rồi cất điện thoại đi.
Sau khi Doanh Kiêu rời khỏi, Cảnh Từ từ từ bình tĩnh lại. Lúc này cậu mới chợt phát hiện ra, Doanh Kiêu nói cậu giữ điện thoại, thật ra tương đương với việc chủ động phơi bày mọi chuyện riêng tư ở trước mắt cậu.
Lồng ngực của Cảnh Từ căng phồng, ngọt ngào và ấm áp, chút buồn bã mất mát cuối cùng trong lòng cậu cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Vào ngày Chủ Nhật, Lý Trụ quả nhiên được phân công đến sân phơi, còn Cảnh Từ được giao công việc lau sàn trong lớp học vì rất được lớp phó vệ sinh ưu ái.
“Thật sự đổi à, anh Từ.” Lý Trụ lúng túng đưa một cây chổi cho Cảnh Từ: “Không thì bỏ qua đi nhé?”
“Không sao đâu.” Cảnh Từ cười với cậu ta rồi đi đến sân phơi cùng với dụng cụ.
Vì mới khai giảng nên chưa có nhiều quần áo phơi trên sân. Đường nhìn không bị cản trở, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ rác thải ở khắp nơi bị gió thổi tung.
Mấy nam sinh cùng được phân công đến sân phơi đồ không ngừng kêu ca. Cảnh Từ thất thần nhìn nơi cậu và Doanh Kiêu đã từng dạo qua kia, sau đó cúi người bắt đầu dọn dẹp.
Cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thậm chí mặt đất mà cậu quét sạch hơn những người khác, các nam sinh / còn lại nhìn mà than thở. Lúc đầu muốn lén lười biếng, nhưng khi so sánh như thế này là lập tức cảm thấy ngại ngùng và bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Cạnh sân phơi là con đường dẫn vào nhà ăn, một vài nữ sinh khối mười đang thu dọn những cành cây khô. Một người trong số họ rất đẹp, Ngô Vĩ Thành thường xuyên vừa quét vừa nhìn về phía đó.
“Này, anh Từ, em gái kia khá xinh ha. Cậu thấy tớ có thể xin số liên lạc được không?”
Cảnh Từ không ngẩng đầu, không dừng động tác: “Vậy cậu đi đi, tớ cầm dụng cụ cho cậu.”
“Đừng, đừng, đừng.” Ngô Vĩ Thành có chút hồi hộp khi lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhất định phải kéo Cảnh Từ theo: “Cậu đi cùng tớ, ngộ nhỡ cô ấy biết cậu, nể mặt cậu, vui vẻ là sẽ cho đó. “
Cảnh Từ đã làm được nửa chặng đường, thực sự không muốn bỏ lại, nhưng nhìn thấy Ngô Vĩ Thành thở gấp gáp nên chỉ có thể gật đầu, cầm chổi cùng gã đi sang.
Cũng do vận may của Ngô Vĩ Thành quá kém, gã còn chưa tới trước mặt nữ sinh kia thì Doanh Kiêu đã bước đến từ sân bóng rổ phía xa.
Hắn cao ráo, ưa nhìn, dù cầm cây chổi trên tay nhưng hắn vẫn đẹp trai như thường, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều cô gái. Đặc biệt là cô em gái mà Ngô Vĩ Thành để ý, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng.
Ngô Vĩ Thành chưa xuất quân đã hy sinh, sắc mặt chết lặng nhìn về phía trước, con nai nhỏ trong tim gã chết bất đắc kỳ tử.
Gã thở dài với vẻ mặt phức tạp: “Anh Kiêu đúng là… Sớm không đến muộn không đến…”
Cảnh Từ buồn cười nhìn gã, đang định an ủi gã một câu, chợt thấy các cô gái kia đột nhiên bước đến trước mặt Doanh Kiêu, ngượng ngùng nói, “Bạn học, túi rác của chúng tôi nặng quá không nhấc nổi, bạn có thể giúp chúng tôi xách nó đến bãi rác không?”
Cảnh Từ mím môi dưới nhìn chiếc túi bẹp dí trên mặt đất, còn chưa đựng được một phần ba nữa.
Đừng nói là ba nữ sinh, chỉ một nữ sinh cũng nhấc lên được.
Vì vậy, bọn họ… Là đang bắt chuyện với Doanh Kiêu à?
Ngô Vĩ Thành ghé vào tai Cảnh Từ chua chát nói: “Cô gái đó trông cũng được, anh Kiêu chắc có lẽ sẽ đồng ý nhỉ? Lúc đó chúng ta lại trao đổi thông tin liên lạc, chưa biết chừng sẽ thành công.”
Cây chổi của Cảnh Từ vô tình quét qua giày của Ngô Vĩ Thành.
“Xin lỗi.”
“không sao, không sao.”
Đằng trước, Doanh Kiêu chỉ vào cái túi kia: “Cái này à?”
Mấy cô gái gật đầu lia lịa: “Ừm.”
“Ồ.” Doanh Kiêu dửng dưng đi vòng quanh họ rồi điềm nhiên nói: “Vậy các bạn nghỉ ngơi một lát rồi lại nhấc tiếp. Tôi không tiện làm thay việc của các bạn”.
Nói xong, hắn bước đến chỗ Cảnh Từ, giật lấy cây chổi trong tay cậu: “Ai cho em làm loại công việc này? Còn bao nhiêu nữa? Để anh làm.”
Các nữ sinh: “???”