Edit: Linh
Beta: Thanh Thanh
~~~~
“Chị giúp em nhìn xem trên đùi có phải chảy máu rồi không?” Phó Tiểu Ngư nâng mông, vén váy lên hỏi Cố Thanh Vân.
Vừa nãy trượt qua cành cây, bên đùi có chút nóng rát, nhưng bởi vì vị trí có chút không tiện vì nếu cô tự mình xem thì phải làm ra một tư thế khá khoa trương cho nên cô theo Cố Thanh Vân vào phòng để quần áo, nghĩ đến Cố Thanh Vân cũng là con gái không cần ngại ngùng nên vén váy lên nhờ Cố Thanh Vân giúp cô kiểm tra.
Nhưng mà phản ứng của Cố Thanh Vân nằm ngoài dự liệu của cô, lúc Phó Tiểu Ngư vén váy lên lộ ra quần chip màu hồng nhạt, Cố Thanh Vân không chỉ không giúp cô kiểm tra vết thương, ngược lại nhanh chóng quay mặt đi sau đó tiến lên hai bước, cầm cái váy mới trên tay đặt lên mông cô.
Phó Tiểu Ngư: ….
Động tác này của Cố Thanh Vân cô nhìn không hiểu!
Hẳn phải đi đến cẩn thận kiểm tra bắp đùi của cô chứ? Dùng váy đặt lên mông cô là sao? Là do vết thương quá xấu nên không muốn xem sao??
Cố Thanh Vân sau khi dùng váy đắp kín mông cô thì thở phào một cái, nói: “Em chờ chút, chị đi gọi người đến giúp em chữa vết thương.”
Phó Tiểu Ngư ngơ ngác, nói: “Chị giúp em xem là được, không cần nhờ người khác, nếu vết thương không lớn thì không cần để ý.”
Phó Tiểu Ngư muốn kéo chiếc váy đắp trên mông mình ra, nếu như vết thương chảy máu dính lên váy của Cố Thanh Vân cũng không tốt.
Không nghĩ tới Cố Thanh Vân không chỉ không đồng ý còn ngăn không cho cô kéo váy, sau đó chợt nghe Cố Vân Thanh đè nặng giọng nói nói: “Đừng nhúc nhích, không được lấy xuống, chị…. Chị hoa mắt.”
Phó Tiểu Ngư cũng nghe nói qua có người thấy máu sẽ hoa mắt, nhưng vẫn là lần đầu thấy người thật, cô gật đầu tỏ ra đã hiểu, lại nghĩ đến vấn đề này rất nghiêm trọng liền hiếu kỳ hỏi Cố Thanh Vân: “Chị, cái kia… mỗi tháng mấy ngày chị tới kỳ kinh nguyệt thì chị phải làm sao? Chẳng lẽ mỗi lần đi vệ sinh đều ngất?”
Cố Thanh Vân: ….
Cô ấy có chút khó khăn giải thích: “Chị…. Chị mỗi lần giải quyết đều nhắm mắt.”
Phó Tiểu Ngư trợn to mắt: “Lúc thay băng vệ sinh cũng nhắm mắt?”
Cố Thanh Vân không hiểu tại sao hai người đột nhiên lại nói tới vấn đề riêng tư này nhưng vẫn kiên trì gật đầu, sau đó nói tránh đi: “Em ở đây chờ chút, chị đi gọi người đến.”
Nói xong không đợi Phó Tiểu Ngư đáp lại, Cố Thanh Vân bèn vội vàng lướt qua cô đi ra khỏi phòng để quần áo, lúc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy hành động hỏi vừa nãy của mình có chút lỗ mãng, nhưng cô cũng là lần đầu nghe nói nhắm mắt đổi băng vệ sinh, thân là con gái, loại chuyện này… ít nhất… duy trì liên tục đến chừng năm năm mươi tuổi, hơn nữa ở giữa còn có thể phải trải qua quá trình sinh con, khi đó chảy máu càng nhiều, nói không chừng Cố Thanh Vân không chịu được, ngất ở trên bàn mổ…
Phó Tiểu Ngư lắc lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ xa rồi.
Cố Thanh Vân đi ra ngoài được vài phút thì có một nữ giúp việc mang theo hòm thuốc gõ cửa đi vào, nhưng mà Cố Thanh Vân không đi cùng.
“Cố tiểu thư bị bạn gọi đi, cô ấy bảo tôi đến giúp cô xem vết thương một chút.” Người giúp việc giải thích.
Phó Tiểu Ngư gật đầu, ngón tay kéo váy ở bắp đùi mình nói: “Chắc là bên này, có chút đau.”
Người giúp việc khom lưng nhìn một chút, nói: “Quả thực có một vết rách dài, nhưng không sâu, tôi giúp cô khử trùng sau đó băng miệng vết thương lại.”
“Làm phiền cô.” Phó Tiểu Ngư nói.
Người giúp việc tay chân lanh lẹ, nhanh chóng giúp cô xử lý tốt vết thương nhỏ, còn nói: “Cố tiểu thư nói, đồ bên trong phòng để quần áo đa số đều mới, cô tùy ý chọn mặc, cũng không cần trả lại, coi như cô ấy tặng cô quà gặp mặt.”
Phó Tiểu Ngư gật đầu với người giúp việc rồi nói cảm ơn, người giúp việc rời đi cô mới vào phòng chứa quần áo chọn đồ.
Tuy rằng Phó Tiểu Ngư cao cm, nhưng quần áo của Cố Thanh Vân đối với cô cũng vẫn lớn hơn, tìm được một bộ váy trắng dệt kim hở cổ cùng áo khoác mỏng, mặc vào qua đầu gối vừa hay che khuất vết thương của cô.
Đi ra biệt thự, Phó Tiểu Ngư lại không thấy bóng dáng Cố Thanh Vân không khỏi có chút buồn bực, vừa nãy ở chung nên trao đổi cách liên lạc với chị ấy.
Từ bỏ ý nghĩ tìm Cố Thanh Vân trong đầu, Phó Tiểu Ngư quay đầu tìm gì đó để ăn, thức ăn ở đây là hình thức tiệc đứng, đặt ở mấy cái bàn dài cho mọi người tự lấy, bàn dài đặt cạnh bể bơi trên đất trống để mọi người có thể vừa ăn vừa vui đùa.
Phó Tiểu Ngư nhìn thức ăn một chút, rất phong phú, bánh gato kiểu phương Tây, thịt hun, hải sản các loại kiểu Trung, thậm chí còn có cả vỉ nướng mà đầu bếp đang nướng chân dê.
Thời điểm bưng khay đựng thức ăn, Phó Tiểu Ngư nghe thấy mấy cô gái đang nói chuyện, Phó Tiểu Ngư thuận tiện nghe.
“Mấy người biết không? Hạ Vĩnh Tư cùng mấy người bạn của cô ta vừa mới bị đuổi ra ngoài.” Có người trong đó nói.
“Bị đuổi ra ngoài? Bị ai đuổi ra ngoài?”
“Trong biệt thự này có thể đuổi người cũng chỉ có một thôi! Cái này còn cần hỏi à.”
“Trực tiếp bị đuổi sao?”
“Tôi nói Hạ Vĩnh Tư đúng là đáng đời, nói qua mấy câu với Cố tiểu thư đã tự cho là bạn tốt, Cố tiểu thư đưa thư mời cho cô ta đó cũng là xem mặt mũi của nhà họ Hạ, không ngờ cô ta một lần dẫn theo người bạn không biết từ đâu vào đây, da mặt thật dày.”
“Còn không phải sao, đắc tội ai thì không nói, tự nhiên lại đắc tội thiên kim nhà giàu, sau này làm sao còn có thể ở trong vòng này?”
“Tôi nghe nói sở dĩ Hạ Vĩnh Tư đến gần Cố tiểu thư được là bởi vì anh của cô ta Hạ Vĩnh Cửu đang theo đuổi Cố tiểu thư, anh ta theo đuổi đúng là khí thế ngất trời, còn thiếu chút là lấy trái tim đưa cho Cố tiểu thư rồi.”
Những người khác: ….
“Tôi ngược lại thật ra nghe nói Cố tiểu thư coi trọng vị kia của nhà họ Phó, lần trước ở tiệc sinh nhật của Kỳ lão hai người còn khiêu vũ.”
“Hình như nhà họ Phó có hai anh em! Nhìn trúng người nào?”
“Đương nhiên là anh cả ổn trọng.”
“Thực lực nhà họ Phó rõ ràng không xứng với nhà họ Cố.”
“Thế nhưng nhà họ Phó phát triển tốt, mấy năm nay tài sản trở mình tăng mạnh.”
“Ánh mắt người nhà họ Cố luôn luôn đúng.”
….
Phó Tiểu Ngư nhìn thức ăn trong tay, đột nhiên cảm thấy không ngon nữa, tìm một chỗ ăn qua loa cho xong, xoay người đi tìm anh hai.
Xem ra suy đoán của cô không sai, ngay từ đầu Cố Thanh Vân đã nhìn trúng anh cả Phó Minh Nghĩa, sau này mới có thể kết hôn với anh ấy, liên thủ đối phó Phó Minh Lễ.
Ngày hôm nay Cố Thanh Vân gặp mặt cô lần đầu, thái độ tốt như vậy chắc là đang bày tỏ với Phó Minh Nghĩa!
Xem ra chuyện rất khó giải quyết, Phó Tiểu Ngư nghĩ, cô tuyệt đối không thể để cho hai người kia tốt hơn.
Thời điểm Phó Tiểu Ngư tìm được Phó Minh Lễ thì anh ta đang cùng Thịnh Vọng ở hành lang hút thuốc, bình thường đều là bộ dáng lưu mang cà lơ phất phơ, lần này lại phá lệ lãnh khốc âm trầm, chắc là ở chỗ Thịnh Vọng nghe được tin xấu gì.
Nhưng Phó Tiểu Ngư do dự một chút vẫn lấy can đảm đi tới.
“Anh hai, các anh ở chỗ này làm gì vậy?”
Phó Minh Lễ ngước mắt nhìn cô, sau đó trực tiếp dập tắt thuốc ném vào thùng rác bên cạnh: “Hút thuốc, em tìm anh có việc gì?”
“Muốn hỏi anh có ăn gì hay không? Em thấy ở bên kia đang nướng đồ.”
Phó Minh Lễ nhướng mày, đi đến gần Phó Tiểu Ngư, nói: “Đi thôi, dẫn em đi ăn.”
Thịnh Vọng không cam lòng bị xem nhẹ, cũng đi theo qua nói với Phó Tiểu Ngư: “Chào mỹ nữ, có bạn trai chưa?”
Phó Tiểu Ngư không phản ứng nhưng Phó Minh Lễ xoay người lườm anh ta một cái, nói: “Cách em gái tôi xa một chút, nếu không…. Cha tôi cùng anh tôi sẽ chặt tay cậu.”
“Lời này nói không đúng rồi, nếu như em gái cậu chủ động tiếp cận tôi thì sao bây giờ?”
Mắt Phó Tiểu Ngư len lén trợn trắng, không nể mặt mũi nói: “Anh không hợp khẩu vị của tôi.”
Thịnh Vọng: …
Phó Minh Lễ nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Phó Tiểu Ngư trên mặt rốt cuộc cũng có ý cười, cũng từ từ biến trở lại dạng cà lơ phất phơ.
“Vậy xin hỏi Phó tiểu thư thích khẩu vị thế nào? Khẩu vị nặng sao?” Phó Minh Lễ độc miệng nói.
Phó Tiểu Ngư bĩu môi: “Anh tốt nhất đừng để em đi tìm chị Cố chơi, nếu không…. Em có thể nói với chị ấy mấy câu nói xấu anh!”
Phó Minh Lễ: …
Phó Tiểu Ngư cũng không ở lại lâu lắm, thời điểm tám giờ hơn, xã giao xong Phó Minh Nghĩa liền tới thúc giục cô về nhà, Phó Minh Lễ đêm nay hứng thú uống lắm rượu nên chỉ có thể ghét bỏ đi theo bọn họ ngồi lên chiếc xe dài quê mùa có rèm che.
Trước khi rời đi, Phó Tiểu Ngư bị hai anh dẫn đi chào tạm biệt Cố Thanh Vân thì thấy Cố Thanh Vân đã thay một bộ quần áo hoa, cũng là cao cổ.
Phó Tiểu Ngư mặt dày muốn phương thức liên lạc của Cố Thanh Vân, Cố Thanh Vân ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng, lấy điện thoại ra quét mã của Phó Tiểu Ngư.
Kết quả ba người vừa lên xe Phó Minh Lễ đã nhào tới lấy điện thoại của Phó Tiểu Ngư.
Phó Tiểu Ngư né tránh trước sau, cuối cùng trốn đến bên người Phó Minh Nghĩa: “Không cho không cho, anh vừa mới nói em thích khẩu vị nặng.”
Phó Minh Lễ thở dài, nói: “Bà cô ơi tôi sai rồi, là tôi, là tôi thích khẩu vị nặng, em đưa WeChat của cô ấy cho anh đi.”
“Mới không cho.” Nói xong cô đưa điện thoại cho Phó Minh Nghĩa, nói: “Anh cả, anh giúp em giữ điện thoại với.”
Phó Minh Nghĩa câu môi, nhận điện thoại của cô nhét vào trong túi quần.
Phó Minh Lễ: …
Một lúc sau, Phó Minh Lễ thở dài nói: “Tâm tình anh đang không tốt hai người còn bắt nạt anh, ngay cả một phương thức liên lạc cũng không cho.”
Phó Tiểu Ngư nhớ tới lúc trước anh hai cùng Thịnh Vọng hút thuốc, liền hỏi: “Vậy anh nói cho em biết vì sao tâm tình không tốt em sẽ suy nghĩ lại có nên cho anh phương thức liên lạc không.”
Phó Minh Lễ không do dự, liếc mắt nhìn Phó Minh Nghĩa nói: “Anh tra được một chút tin tức của mẹ ruột anh.”
Phó Tiểu Ngư sửng sốt một chút, Phó Minh Nghĩa nheo mắt, hỏi: “Em vẫn đang tra?”
Phó Minh Lễ cười nhạt: “Anh đừng nói anh không tra chuyện của mẹ anh.”
Phó Minh Nghĩa trầm mặc, anh quả thật vẫn đang tra, đáng tiếc manh mối quá ít, nhiều năm như vậy cũng không thể tra ra được một chút manh mối gì.
“Em tra được cái gì?” Phó Minh Nghĩa hỏi anh ta.
“Tra được bà cuối cùng dừng lại tại một huyện nhỏ, em chuẩn bị đi tìm tiếp.” Phó Minh Lễ vẻ mặt tối tăm nói.
Phó Minh Nghĩa: …
Phó Tiểu Ngư: …
Sau đó trong xe không ai mở miệng nữa.
Phó Tiểu Ngư xem qua một nửa nội dung tiểu thuyết, trong tiểu thuyết có giới thiệu ba anh em bọn họ có quan hệ cùng cha khác mẹ, ba người sau khi sinh ra đều không có mẹ, ngoại truyện có nói Phó Dũng mệnh cứng, liên tiếp khắc chết ba người vợ, sau lại không cưới nữa, lại nghe đồn nói Phó Dũng ưa thích tôn giáo, ba người vợ đều bị ông chỉnh chết.
Đối với chút lời đồn này Phó Dũng chẳng bao giờ làm sáng tỏ nửa câu, chắc là không đáng để làm sáng tỏ.
Nhưng mấy năm nay, quan hệ của Phó Dũng cùng ba đứa con không tốt lắm, thậm chí là bất hòa, có một nguyên nhân rất lớn chính là vì những tin đồn này mà tạo thành.
Phó Tiểu Ngư thấy tâm tình Phó Minh Lễ không tốt, cuối cùng vẫn đưa WeChat của Cố Thanh Vân cho anh ta coi như là an ủi, sau đó Phó Minh Lễ không theo bọn họ về nhà mà bảo tài xế quay đầu đưa anh ta đến quán bar uống rượu.
Đã uống thì uống đến gần giờ mới về.
Lúc đó Phó Tiểu Ngư chuẩn bị tắt đèn đi ngủ lại đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng vang đùng đùng đùng đùng giống như có người đập phá đồ đạc, Phó Tiểu Ngư bị dọa giật mình, khoác áo khoác lên rồi ra khỏi phòng.
Đúng lúc Phó Minh Nghĩa ở cùng tầng với cô mặc áo ngủ đi ra, vẻ mặt khó chịu.
Hai người xuống đến tầng một thì thấy Phó Minh Lễ say khướt ở trước tủ rượu, không ngừng lấy rượu từ trong tủ rượu ra uống, uống được hai ngụm lại đập xuống đất, chú Phương không ngăn được.
Cứ như vậy mà đập thì cả tủ rượu đắt tiền đều bị đập hết rồi.
Phó Minh Nghĩa quả quyết vén tay áo lên, nói với Phó Tiểu Ngư: “Vào nhà kho cầm sợi dây thừng đến đây, cái thô nhất.”
Phó Tiểu Ngư gật đầu, xoay người chạy đến nhà kho, không bao lâu thì lấy ra một đoạn dây thừng thô nhất, trở lại thấy anh cả đã bắt anh hai lại, cô vội vàng cầm sợi dây đi qua trói vào người anh hai, chú Phương cũng vội vàng tới giúp.
Nửa giờ sau, cũng ở phía sau núi, cũng ở thân cây ấy, người bị trói biến thành Phó Minh Lễ.
Phó Tiểu Ngư vỗ vỗ đầu Tiểu Mỹ, trong lòng có chút cảm khái, phong thủy quả nhiên là luân chuyển, không nghĩ tới cô nhanh như vậy đã có thể báo thù!
“Ở chỗ này tỉnh táo một chút đi!” Phó Minh Nghĩa nói xong thì chuẩn bị mang Phó Tiểu Ngư rời đi.
Phó Minh Lễ bị lăn qua lăn lại như thế đã tỉnh rượu hơn phân nửa, kháng nghị nói: “Không được đi, hai người không sợ bị trừ điểm sao?!!”
Phó Minh Nghĩa, Phó Tiểu Ngư không để ý đến anh ta.
Phó Minh Lễ lại nói: “Muốn đi cũng được, nhưng phải để con chó ngu ngốc này lại!”
Phó Tiểu Ngư nói: “Anh hai, Tiểu Mỹ chỉ là một con chó, nó cũng sẽ sợ tối, em phải dẫn nó trở về giường lớn mềm mại ngủ!”
Phó Minh Lễ: …
Cho nên hiện tại anh ta ngay cả cũng không bằng con chó Husky sao!?
Phó Tiểu Ngư vừa mới đi ra mấy bước đã không nhịn được hát một khúc: “Em gái mạnh mẽ đi về phía trước, đi về phía trước, đừng quay đầu lại…”
Phó Minh Nghĩa, Phó Minh Lễ: ….
Hết chương !