Edit: Linh
Beta: Thanh Thanh
~~~
Cùng Phó Minh Nghĩa trói Phó Minh Lễ lại, Phó Tiểu Ngư một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, trong lòng còn rất thoải mái, vừa mới nhớ tới buổi tối kia lo lắng hãi hùng, ký ức lúc đó của cô vẫn còn rất mới, hiện tại có cơ hội báo thù tự nhiên không thể bỏ qua, anh em trai ruột tính sổ rõ ràng, anh em gái ruột cũng giống vậy!
Sáng sớm hôm sau, Phó Minh Lễ được chú Phương hòa nhã “cứu” về, một buổi tối ngoài trời gió lạnh thổi, lại còn muỗi, Phó Minh Lễ đã sớm tỉnh rượu, vừa về tới biệt thự đã vô cùng lo lắng mà vọt vào WC tầng một gần nhất, hơn nửa ngày mới run rẩy đi ra.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm, vẩy bọt nước trên tay, nói: “Má nó, thiếu chút nữa nghẹn chết!”
Phó Tiểu Ngư đang cùng anh cả và ba ăn sáng nhìn thấy Phó Minh Lễ oán khí ngất trời cũng đều là bộ dáng bình tĩnh, một chút cũng không chột dạ.
“Em có thể giải quyết tại chỗ.” Phó Minh Nghĩa có lòng tốt nhắc nhở anh ta.
Phó Minh Lễ tức giận nói: “Em không phải là Husky, sao có thể tiểu tiện bừa bãi?!”
Tiểu Mỹ một bên vô tội le lưỡi, nó không tiểu tiện bừa bãi đâu!
“Không đúng, anh đừng có ngắt lời, trọng tâm không phải cái này!!” Phó Minh Lễ đi đến bên cạnh bàn ăn, thở phì phò ngồi lên ghế, quay đầu nói với Phó Dũng đang trầm mặc ăn bữa sáng: “Ba, hai người bọn họ nửa đêm cùng nhau trói con ở phía sau núi, ba phải trừ điểm bọn họ!”
Phó Minh Nghĩa mở to mắt liếc anh ta một cái, bình tĩnh ăn tiếp.
Phó Tiểu Ngư đặt đũa xuống, nói với Phó Dũng: “Ba, ba cũng nhìn thấy rượu trong tủ rượu của ba biến mất hơn phân nửa, đều là anh hai đập, nếu tối hôm qua con không cùng anh cả trói anh ấy đi đoán chừng toàn bộ đều bị anh hai đập hết.”
Phó Minh Lễ trừng mắt: “Có mấy chai rượu, đáng giá hơn anh sao?!”
Phó Tiểu Ngư không lên tiếng, Phó Dũng buông chén đũa xuống, cầm khăn lau miệng, nói: “Tùy tiện một chai rượu ở đó đều đáng giá hơn con.”
Phó Minh Lễ: …..
Phó Dũng nói xong nói với chú Phương ở bên cạnh: “Lão Phương, đập rượu trừ điểm, giữ rượu thêm , bị trói an ủi điểm, trói người trừ điểm.”
Tuyệt đối thưởng phạt phân minh.
Phó Tiểu Ngư cùng Phó Minh Nghĩa hoàn toàn không có ý kiến, Phó Minh Lễ bấm đốt ngón tay tính một lần, sau đó ngồi không yên, tức giận nói: “Kết quả là chỉ có một mình con bị trừ điểm! Cái này không công bằng!!”
Phó Dũng liếc mắt nhìn anh ta, tiện tay đưa cho anh ta một chén canh gà, nói: “Xã hội này vốn dĩ không công bằng, con phải học cách đùa bỡn quy tắc, mà không phải bị quy tắc đùa bỡn.”
Phó Minh Lễ: ….
Phó Tiểu Ngư âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm anh hai thông minh này làm sao có trạng thái hắc hóa?
Bữa sáng qua đi, trước khi Phó Dũng lên trên lầu gọi ba anh em đến trước mặt, nói: “Tiểu Ngư tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không thể không có việc gì, từ ngày mai trở đi cùng các anh đến công ty làm, làm quen với công việc công ty đi!”
Phó Tiểu Ngư chớp mắt mấy cái, cô nhớ rõ trong tiểu thuyết thì em gái là tiểu thư không phải làm việc, mỗi ngày ngoại trừ tiêu tiền chính là sống phóng túng, tuy quan hệ cùng người nhà bình thường nhưng cuộc sống của cô ấy trôi qua rất thú vị, nhưng cô ấy từ đầu tới cuối không muốn vào công ty, sau khi Phó Dũng đề cập qua một hai lần cũng tùy theo ý cô ấy.
Bây giờ Phó Tiểu Ngư không phải nguyên chủ, cô mang theo nhiệm vụ đến cho nên không có khả năng từ chối đề nghị như vậy, thậm chí rất vui khi thấy loại cục diện này. Vì vậy cô vội hỏi: “Con cần phải làm gì?”
Phó Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, nói: “Có muốn đi theo anh học hỏi không?”
Phó Minh Lễ không rầu rĩ chuyện bị trừ điểm nữa, khoát khoát tay nói: “Không được, trước đây hai chúng ta vào công ty đều phải giấu diếm thân phận, từ khởi đầu làm lên, Tiểu Ngư cũng không thể ngoại lệ, phải từ khởi đầu làm lên mới có thể tự hiểu rõ công ty dễ dàng hơn.”
Lời này của anh ta có lý có chứng cớ, nhưng Phó Tiểu Ngư biết người anh hai này đang làm chuyện xấu để trả thù cô!
Phó Dũng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi, Minh Lễ con đi chuẩn bị một chút, ở cơ sở tìm người đưa con bé đi.”
Phó Minh Lễ vui vẻ bằng lòng: “Không thành vấn đề!”
Phó Tiểu Ngư quay đầu liếc mắt nhìn anh cả.
Phó Minh Nghĩa đáp trả lại cô bằng biểu cảm thương mà không giúp được gì.
Hừ! Đàn ông quả nhiên là đại móng heo!
Phó Dũng giao phó việc xong xoay người đi lên lầu, lưu lại ba anh em ở trong phòng khách âm thầm đấu đá.
Phó Tiểu Ngư liếc nhìn anh hai bộ dáng tiểu nhân đắc chí, lập tức kéo ra một nụ cười ngọt ngào, đi tới lung lay tay Phó Minh Lễ: “Anh hai tốt nhất, anh chuẩn bị sắp xếp cho em chức vụ gì?”
“Hừ!” Phó Minh Lễ nâng cằm lên, kiêu ngạo hơn trời: “Anh bấm ngón tay tính toán, thấy bộ phận hậu cần vệ sinh thiếu người!”
“Em tốt xấu gì cũng là thiên kim nhà họ Phó, anh an bài cho em ở bộ phận vệ sinh thích hợp sao?”
“Nhưng anh đây lại cảm thấy thích hợp đó!”
Phó Tiểu Ngư thẹn quá hóa giận, lên án nói: “Hừ, anh rõ ràng là lợi dụng việc công báo thù việc riêng!”
Phó Minh Lễ hào phóng gật đầu: “Đúng vậy!”
Phó Tiểu Ngư: ….
Bên này hai người đấu miệng, Phó Minh Nghĩa ở một bên lấy điện thoại ra chăm chú chơi, căn bản không muốn tham gia trận tranh đấu vô cùng ngây thơ này.
Phó Tiểu Ngư nhìn anh chơi điện thoại chợt nhớ đến mình không có WeChat của anh cả bèn lấy điện thoại của mình ra, tiến đến nói: “Anh cả, thêm bạn tốt đi, công việc sau này gặp vấn đề gì còn có thể tìm anh hỏi.”
Phó Minh Nghĩa không nói gì, lấy điện thoại di động của cô nhập dãy số.
Phó Minh Lễ cũng lại gần, làm bộ nói với Phó Tiểu Ngư: “Em có chuyện gì cũng có thể hỏi anh.”
Phó Tiểu Ngư quyết đoán cự tuyệt, nói: “Chỉ cần anh không làm khó dễ em, em sẽ không có việc gì!”
Phó Minh Lễ: ….
Đều là anh trai, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy??
Tuy ngoài miệng ghét bỏ anh hai, Phó Tiểu Ngư đều lưu số điện thoại di động của hai anh trai lại, sau đó lại thêm hai người vào WeChat bạn tốt.
Nhớ đến anh cả có đăng vòng yêu thích bạn tốt, sau khi Phó Tiểu Ngư thêm bạn tốt thì vào xem vòng bạn tốt của anh cả, kết quả thứ đập vào mắt đầu tiên lại là về cô.
Đó là cái video ngắn, hình ảnh đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng dáng nhưng âm thanh lại nghe được rõ ràng.
“Em gái mạnh dạn đi về phía trước, đi về phía trước, đừng quay đầu lại…”
Là tối hôm qua sau khi cô trói anh hai hát vang một khúc!
Phó Minh Nghĩa viết thêm câu: “Tiểu Ngư đang hát, rất êm tai!” phía sau còn thêm vài nhãn dán vỗ tay.
Phó Tiểu Ngư xem xong vòng bạn tốt trong nháy mắt cảm giác xấu hổ bùng nổ, đỉnh đầu bốc hơi: “Anh cả, có thể xóa đi không? Thật là khó nghe.”
Phó Minh Nghĩa nhướng mày: “Rất êm tai.”
Phó Tiểu Ngư: ….
Dưới video này, Phó Dũng thích đầu tiên, Phó Minh Nghĩa cũng tự mình thích một cái, sau đó chú Phương cũng thích.
Phó Minh Lễ vừa mới xem cái này lập tức rep lại: “Không hiểu anh đến cùng từ đâu ra nghe ra êm tai? Lỗ tai của anh có phải bị ráy tai dán lại rồi không???”
Phó Minh Nghĩa lời ít ý nhiều đáp trả anh ta: “Cút ra khỏi vòng bạn tốt của anh.”
Phó Tiểu Ngư thở dài, trả lời ở phía dưới: “A, người một nhà tương thân tương ái cỡ nào!”
Ngày thứ hai, từ sớm Phó Tiểu Ngư đã bị Phó Minh Lễ đào từ trên giường lên: “Không phải phải đi làm cùng anh sao? Anh cả đã đi rồi em còn ngủ sao???”
Phó Tiểu Ngư gãi gãi tóc dài tựa như ổ gà, nói: “Sớm như vậy sao?”
“Nơi nào sớm? Đã tám giờ rồi! Mau đứng lên rửa mặt thay quần áo, bữa sáng cũng phải ăn ở trên xe!” Phó Minh Lễ tức giận nói, sau đó một bên đeo caravat một bên xoay người xuống lầu.
Phó Tiểu Ngư thở dài, khó khăn từ trên giường bò dậy, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt mặc quần áo, sau một hồi rối loạn, rốt cuộc cũng ngồi trên xe của Phó Minh Lễ chạy đi đến tổng công ty.
Dọc theo đường đi, Phó Tiểu Ngư ở trong lòng tính toán, hai người anh trai là bởi vì quyền thừa kế cùng con gái mà trở mặt thành thù, nhưng cô phát hiện Phó Dũng cũng cho cô phần trăm, còn bảo cô đến công ty làm, cái này có phải nói rõ cô cũng có quyền tranh đoạt quyền thừa kế hay không? Nếu như quyền thừa kế rơi xuống trong tay cô thật thì hai người anh trai sẽ phản ứng như thế nào?
Phó Tiểu Ngư bỗng nhiên bị ý nghĩ của mình chọc cười, nghĩ thầm đến lúc đó chẳng lẽ bọn họ ôm nhau khóc, ngẫm lại hình ảnh kia quả thực không cần quá tốt đẹp!
Đang lúc cô mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, xe đang chạy đột nhiên dừng lại ở một giao lộ, Phó Minh Lễ quay đầu nhìn cô: “Em đến cùng một đường cười ngốc cái gì?”
Phó Tiểu Ngư vội vàng ngồi thẳng, lắc đầu nói: “Không suy nghĩ gì!”
“Vậy xuống xe đi!” Phó Minh Lễ nói.
Phó Tiểu Ngư giương mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, nghi ngờ hỏi: “Đã tới chưa?”
Phó Minh Lễ chỉ về tòa cao ốc hiện đại cách không xa đằng trước nói: “Thấy không, phía trước chính là công ty chúng ta, em xuống xe đi một đoạn đường là đến.”
Phó Tiểu Ngư không chịu xuống xe, không hiểu hỏi: “Vì sao không thể đến dưới lầu xuống xe??”
“Đã nói giấu giếm thân phận từ khởi đầu làm lên, em muốn ngồi xe của anh đến cửa công ty vậy còn gọi là giấu giếm sao?” Phó Minh Lễ tức giận nói.
Phó Tiểu Ngư nói: “Vậy người khác cùng lắm cũng chỉ đoán em là bạn gái anh!”
“Nghĩ hay quá nhỉ, tên bạn gái anh là Cố Thanh Vân, em đừng làm hỏng thanh danh của anh!”
“Không biết xấu hổ, chị Cố đồng ý rồi sao, anh cứ như vậy mà YY chị ấy!”
“Đó là chuyện sớm hay muộn, em mau cút ra ngoài!”
“Hừ!” Cô thô bạo đẩy cửa xe ra xuống xe.
Phó Tiểu Ngư mới vừa xuống xe đứng vững, siêu xe siêu ngầu chạy như một làn khói mà đi, sau khi đợi cô thấy rõ ràng khoảng cách đến công ty, hối hận suýt chút nữa đấm ngực, tiện nhân Phó Minh Lễ này vậy mà lừa cô nói rất gần, cái này… ít nhất… Khoảng cách còn phải hai ba trạm xe buýt đó!!!
Phó Tiểu Ngư vội vã chạy tới dưới công ty, quang vinh đến muộn.
Phó Tiểu Ngư đang nghĩ gọi cho anh cả năn nỉ một chút, nhưng điện thoại mới vừa lấy ra thì có một người phụ nữ đi tới trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “Cô chính là Phó Tiểu Ngư??”
“Là tôi.” Phó Tiểu Ngư cất điện thoại, gật đầu, quan sát tỉ mỉ người phụ nữ trước mắt, bốn mươi mấy tuổi, tóc ngắn, mặt chữ điền, vóc người cường tráng, tay chân thô, nếu không phải mặc trang phục váy, đoán chừng sẽ bị người ta nhận nhầm thành đàn ông.
“Cô đến muộn.” Đối phương nói.
Phó Tiểu Ngư không thể nói cô bị Phó Minh Lễ đùa giỡn nên đến trễ, chỉ có thể kiếm cớ nói: “Ngày đầu tiên tới làm nên bị lạc đường.”
Mặt người phụ nữ viết đầy bất mãn nhưng lại không trách cứ cô, lạnh lùng nói: “Tôi tên Vu Hội, Phó tổng phân phó tôi tới đón cô, cô đi theo tôi.”
Phó Tiểu Ngư vội vàng gật đầu theo người phụ nữ đi vào thang máy, suy nghĩ một chút, cô hỏi Vu Hội: “Vu chủ quản, chúng ta đang đi đến bộ phận nào?”
Vu Hội quay đầu kỳ quái liếc nhìn cô một cái, ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là bộ phận hậu cần.”
Phó Tiểu Ngư: ….
Thực sự đưa cô vào bộ phận hậu cần!
Phó Minh Lễ này thực sự tiện tiện tiện tiện tiện nhân!!!!!
Hết chương !