Mọi người ở đây đối với tính cách của Thẩm Tiêu ít nhiều cũng đã được thể nghiệm qua.
Mặc dù biết đây là một vị ôn thần không dễ chọc, nhưng không ai nghĩ hắn có thể "không dễ chọc" tới cái loại trình độ này.
Người ta ngoan ngoãn ngồi trên sô-pha hắn đều có thể chạy tới thị uy, như vầy cũng quá khủng bố!
Trước đó Thẩm Tiêu đi lên vài lần, xác thật đều ngồi ở vị trí này mà xem Thẩm Du luyện tập, có khi còn cầm di động ra chụp hình hoặc là quay video. Cho nên ai nấy mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ tự giác đem sô-pha nhường lại.
Kết quả, Thẩm Tiêu thật sự coi cái ghế này là của hắn, còn không cho người khác ngồi!
Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông vốn dĩ đang dính lấy nhau, an vị ở trên sô-pha mà xem diễn tập, khung cảnh thập phần ân ái, giống như chung quanh hai người đều có tim hồng phấp phới bay lên.
Cuối cùng bị Thẩm Tiêu xua đuổi một câu, không khí tràn đầy ngọt ngào nháy mắt biến thành tràn đầy xấu hổ.
Bạch Mộ Vũ tính cách ương ngạnh, ngày thường không chịu thua ai, nhưng lúc này cũng không dám cùng Thẩm Tiêu chống đối, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất mà mím môi.
Lâm Tông thoạt nhìn có vẻ là người dễ chịu, bị Thẩm Tiêu nói vậy cũng không suy suyễn, chỉ lôi Bạch Mộ Vũ đứng lên rồi nói "Thẩm tiên sinh, mời ngồi, chúng tôi vừa vặn cũng sắp đi."
Thẩm Tiêu lạnh mắt nhìn bọn họ, cũng không vội vàng ngồi xuống, vẫn như cũ thẳng tắp đứng ở một bên.
Bạch Mộ Vũ cảm thấy kỳ quái, tên này mắc bệnh gì vậy, đem họ đuổi đi rồi lại không ngồi, tâm thần?
"Ghế đó sao không ngồi đi?" Bạch Mộ Vũ không nhịn được liền hỏi.
Thẩm Tiêu quét mắt một cái, hờ hững trả lời "Đợi tà khí bốc hơi đi bớt."
Bạch Mộ Vũ, Lâm Tông:......
Thẩm Du vốn dĩ đã dừng luyện tập, đứng đó cẩn thận quan sát được hồi lâu, nhưng kỳ thực không phải cô lo lắng Thẩm Tiêu xảy ra chuyện gì, bình thường giáp mặt với hắn mà nói, đều là đối phương sẽ gặp rắc rối.
Mắt thấy không có chuyện gì to tát, Thẩm Du cũng không để ý nữa, liền ra hiệu cho Từ Tục tiếp tục diễn tập.
Nhưng căn bản Từ Tục vừa thấy Thẩm Tiêu hai chân đều mềm, cũng không dám thân cận với Thẩm Du quá, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà đọc thoại, miễn bàn có bao nhiêu 囧.
Thẩm Tiêu thật sự đứng đợi vài phút mới chậm rãi ngồi xuống, sau đó cả người thoải mái dựa vào lưng ghế, nhếch chân lên vắt chéo.
Hơn nữa, cái chân nhếch kia còn phi thường tiêu dao tự tại mà lắc lư đánh nhịp.
Tư thế kiêu ngạo đến mức làm cho Bạch Mộ Vũ trợn trắng mắt ra nhìn.
Thẩm Tiêu phóng tầm mắt đến giữa sàn tập, phát hiện tên tiểu tử thúi họ Từ đứng cách Thẩm Du chừng năm bước chân mới vừa lòng mà gật gật đầu, sau đó quay lại nhìn hai người bên cạnh một cái.
Bạch Mộ Vũ là một trong số rất ít bạn học của Thẩm Du bị hắn ghi nhớ rất kỹ.
Không phải do người này là em gái của Bạch Mộ Tình, mà bởi vì ả đã từng muốn khi dễ Thẩm Du, vừa lúc bị hắn bắt tại trận.
Thẩm Tiêu vốn dĩ lòng dạ hẹp hòi, còn thích bênh vực người nhà, cho nên hiện giờ nhìn thấy Bạch Mộ Vũ lại lắc lư trước mặt tiểu hài tử nhà hắn, dĩ nhiên là nhịn không được.
"Sao đến chỗ nào cũng gặp cô vậy, tới đây làm gì?"
Khẩu khí vô cùng bất hảo, không khác gì tra khảo phạm nhân.
Bạch Mộ Vũ cắn môi, vừa muốn đáp trả lại bị Lâm Tông kéo lấy, sau đó cười hiền mà nói "Tiểu Vũ cũng có suất diễn, hôm nay tới quan sát trước một chút."
"Còn muốn diễn chung? Tôi không cho phép."
Mọi người:......
Lời này nói ra thật sự quá không kiêng nể, làm cho hai người đứng đó sắc mặt xanh lè. Cho dù Lâm Tông tính tình có tốt hơn nữa cũng sẽ nhẫn nhịn không nổi.
Hứa Kỳ nhận thấy tình hình không xong, vội vàng tiến lên làm người hoà giải.
"Bạch Mộ Vũ là do chủ nhiệm của cháu đề bạt, kỹ thuật diễn không tồi, Thẩm thúc thúc trước đừng nóng giận, chuyện này Thẩm Du cũng không phản đối."
"Tiểu Du không phản đối, nhưng tôi thì có." Thẩm Tiêu đứng lên, quét mắt một vòng sau đó nói tiếp "Uất ức mà diễn thế này, còn không bằng dẹp đi thôi."
Nói xong, hắn liền tiến đến chỗ Thẩm Du, không chờ những người khác phản ứng, chỉ hỏi Thẩm Du "Tự mình đi hay đợi khiêng đi?"
Thẩm Du cúi đầu không trả lời.
Ngay lúc Thẩm Tiêu chuẩn bị đem cô khiêng lên, bỗng thấy Thẩm Du hai tay nắm chặt thành quyền, nhỏ giọng nói "Từ từ, quần áo của em còn để ở phía trong."
Nói xong cô liền chạy vào phòng thay đồ, lúc ra đã thấy mọi người đều ngây ra như phỗng.
Thẩm Du cũng mặc kệ, chỉ đi đến trước mặt Hứa Kỳ rồi nói "Xin lỗi, vai diễn hay là để lại cho Bạch Mộ Vũ đi, mọi người cứ tiếp tục. Tôi đi đây."
Dứt lời liền đi ra ngoài.
Hứa Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng đuổi theo "Thật sự không thể thương lượng được sao?"
"Bởi vì là cậu ta, cho nên không thể thương lượng."
Thẩm Tiêu ở bên cạnh khinh thường mà nói "Tiểu tử thúi, có muốn tới đây thương lượng với nắm đấm của thúc thúc một chút hay không?"
Hứa Kỳ:......
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Du nói với Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu thấy tiểu hài tử hiếm khi nghe lời được như vậy, tâm tình miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.
Hắn vừa định duỗi tay đến dắt Thẩm Du đi, kết quả ngón tay còn chưa đụng được đã bị cô hất ra một phát.
Hất đến vô cùng quyết đoán.
Lúc đáp thang máy xuống lầu, Thẩm Tiêu bỗng nhiên rầu rĩ mà nghĩ, liền tay nhỏ đều không cho dắt, rốt cuộc khi nào mới có thể yêu đương?
Thẩm Du hiện giờ tâm tình kỳ thật cũng không có kém như vậy.
Cô vừa mới nhìn đến Bạch Mộ Vũ, trong lòng đã thực không vui, sau đó còn nghe nói ả ta muốn tham diễn, dĩ nhiên khó chịu càng thêm chồng chất. Lúc sau chỉ tại Hứa Kỳ tìm đến giải thích cô mới mềm lòng, cố mà đáp ứng.
Nhưng không hiểu sao tới khi trông thấy Thẩm Tiêu ra mặt vì mình, Thẩm Du đột nhiên không muốn bản thân phải chịu uất ức như vậy nữa.
Đã có người nguyện ý chống lưng cho cô, cô vì cái gì còn phải làm bản thân khó xử?
Cho nên không cần chờ Thẩm Tiêu đến khiêng, Thẩm Du kỳ thực cũng sẽ thu thập đồ đạc rồi rời đi.
Lúc lên xe, Thẩm Du đột nhiên cười ra tiếng, quay đầu sang nhìn Thẩm Tiêu.
"Làm sao bây giờ, hình như em càng ngày càng tuỳ hứng."
Thẩm Tiêu giúp cô cài đai an toàn, lại tự cài cho mình sau đó mới trả lời "Tiểu hài tử của Thẩm gia không sợ tùy hứng, chỉ sợ quá túng. Nhớ kỹ, về sau tốt nhất nên kiêu ngạo một chút, đã có anh chống lưng cho rồi."
"......."
Thẩm Tiêu thấy cô dáng vẻ trầm mặc, liền cười hỏi "Sao vậy, là bị cảm động đến mức không biết nói gì?"
Thẩm Du hùa theo "Đúng vậy, thật sự quá cảm động!"
"Nếu cảm động như vậy, liền yêu nhau đi?"
Thẩm Du trợn trắng mắt "Mau tỉnh lại dùm, kể cả suốt ngày anh có đem mấy chữ này treo ở trên miệng, em cũng sẽ không đáp ứng đâu!"
"......"
Nếu không có hắn ở đây, sự việc chắc cũng không diễn biến thành loại kết quả này.
Nhưng bình thường Thẩm Tiêu ở bên ngoài đều là dỗi thiên dỗi địa, làm gì tới lượt người khác khi dễ người của hắn?
Nhớ tới sắc mặt khó coi của Bạch Mộ Vũ ban nãy, kỳ thực Thẩm Du còn cảm thấy thực khoan khoái.
Trên đường Thẩm Du nhận được tin nhắn của Hứa Kỳ, hỏi cô thật sự không tới diễn tập nữa sao?
Thẩm Du trả lời
Đợi qua một hồi, Hứa Kỳ mới nhắn lại "Anh biết phải làm gì rồi."
Thẩm Du cũng không hỏi là muốn giải quyết thế nào, dù sao thái độ của cô thực rõ ràng: có Bạch Mộ Vũ thì không có Thẩm Du.
Hai hôm nay, Thẩm Du không cần ngày nào cũng phải vội vàng chạy đi tập kịch, ít ra cũng cảm thấy thư thả nhẹ nhàng.
Mãi cho đến ngày thứ ba cô mới nhận được điện thoại của Hứa Kỳ, đại khái là rất trịnh trọng mà xin lỗi, sau đó nói bản thân đã cắt vai diễn của Bạch Mộ Vũ rồi, tất cả mọi người đều mong Thẩm Du có thể trở lại tập luyện.
Thẩm Tiêu nghe tin liền cười mỉa mai, được dịp lại giáo huấn cô thêm một trận "Con người chính là như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu, em càng nhượng bộ họ càng lấn lướt, em càng kiêu ngạo bọn họ sợ hãi."
Nghe ra còn rất có đạo lý.
Tuy rằng Hứa Kỳ thuyết phục Thẩm Du quay lại, nhưng vừa vặn đụng phải khảo thí cuối kỳ, cho nên lịch tập tạm dừng, mọi người đều nghỉ.
Thẩm Tiêu lúc này lại phải xuất ngoại công tác mấy ngày.
Kỳ thật là hắn còn âm mưu nấn ná thêm ít hôm, kéo dài đến lúc Thẩm Du được nghỉ sau đó mang cô đi chung, nhưng mà cuối cùng cũng không được toại nguyện.
Hắn chân trước vừa đi, chân sau Thẩm Du liền thu dọn một ít quần áo, giải thích tình hình sơ qua cho chú Lý nghe xong sau đó chạy đến nhà Viên Duyệt chơi.
Viên Duyệt thời gian này cũng không đi đóng phim, cả ngày nhắn tin rủ rê dụ dỗ, Thẩm Du khó khăn lắm mới chờ được Thẩm Tiêu xuất ngoại, liền vội vàng cuốn gói bỏ nhà đi.
Đến cái di động có định vị kia cũng không dám mang ra cửa, sợ bị Thẩm Tiêu phát hiện.
Kết quả, buổi tối đầu tiên cô đến nhà Viên Duyệt đã nhận được điện thoại của Thẩm Tiêu.
Hắn hỏi đông hỏi tây mà nói lung tung một hồi, ngay lúc Thẩm Du cho rằng hắn sắp cúp máy, Thẩm Tiêu đột nhiên phát video call.
Thẩm Du hoảng hốt, nếu Thẩm Tiêu biết cô đang ở nhà Viên Duyệt, hắn có khi nào bay về nước liền lập tức hay không?!