Thẩm Du cùng Viên Duyệt vốn dĩ dự định ngủ chung một phòng, sau đó trò chuyện suốt đêm.
Hai người đến từ cùng một thế giới, quan hệ cảm tình đều thực tốt, cơ bản là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.
Kết quả sau khi xuyên đến đây, trừ bỏ bình thường nhắn tin qua lại, tính ra bọn họ cũng mới gặp mặt được có hai lần.
Viên Duyệt từng nói đùa "Chúng ta hiện tại phải rất thân thiết mới đúng, kết quả đến gặp nhau còn không có cơ hội."
Thẩm Du trả lời là "Nghiêm túc mà nói, ai cũng không còn là chính mình, chúng ta đều biến thành người khác, đang trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn bất đồng."
Hai người ngày thường chỉ nhắn wechat tán gẫu một chút, cũng không đã ghiền, cho nên liền muốn nhân dịp Thẩm Du dọn tới đây chơi mấy ngày, đem chuyện cần thiết nói ra một lượt.
Nào ngờ mới đêm đầu tiên, bọn họ vừa rửa mặt chuẩn bị lên giường, Thẩm Tiêu liền gọi tới.
Viên Duyệt đang ngồi ở mép giường thiếu chút nữa lăn quay xuống đất.
Phải nói, Viên Duyệt thật sự sợ Thẩm Tiêu, vừa thấy hắn gọi tới liền không dám nán lại trong phòng, trực tiếp bỏ chạy ra ngoài nhường không gian lại cho Thẩm Du nghe điện thoại, chính mình trốn tới phòng khách ngồi xem TV.
Thẩm Du bên này cũng là không tưởng tượng được, ngày đầu tiên rời đi Thẩm Tiêu đã gọi điện cho cô.
Lúc trước hắn cũng thường xuyên đi công tác, ngẫu nhiên sẽ mang về chút quà nhỏ, nhưng chưa bao giờ gọi điện như thế này.
Hôm nay thế nhưng lại gọi!
Chẳng lẽ duyên cớ là vì "yêu nhau" mà gần đây hắn vẫn hay rêu rao?
Ban đầu lúc Thẩm Tiêu nói đồng ý làm bạn trai cô, Thẩm Du thật sự là bị doạ tới rồi cho nên liền quyết đoán cự tuyệt.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tiêu thường xuyên đem đề tài yêu đương ra mà nói, bây giờ Thẩm Du lại không còn khẩn trương như lúc đầu.
Bởi vì thái độ của hắn cũng thực tuỳ ý.
Không giống như là một hai phải cùng cô yêu đương, ngược lại cảm giác chỉ như hùng hài tử cầu mà không được, cho nên cố ý lì lợm đeo bám.
Thẩm Du cảm thấy, thái độ này kỳ thực không phải nghiêm túc muốn yêu, chính xác là phát hiện ra một trò chơi thú vị, cho nên muốn lôi kéo cô chơi cùng mà thôi.
Nhưng hiện giờ nhận được điện thoại, Thẩm Du vẫn là đánh % tinh thần lên để ứng phó.
Nói đông nói tây nửa ngày, chuyện gì cũng hỏi rồi, cô vốn tưởng rằng có thể nói tạm biệt, kết quả mới vừa treo máy xong, Thẩm Tiêu lại phát yêu cầu video call qua.
Thẩm Du sợ tới mức thiếu chút ném cả di động.
Nếu để hắn biết cô hiện tại không ở nhà mà là ở cùng với Viên Duyệt, đại ma vương phỏng chừng sẽ trở mặt thành thù.
Rốt cuộc Thẩm Tiêu vẫn luôn không thích cô qua lại với đám người Viên Duyệt và Tư Đồ Dật.
Do dự một chút, Thẩm Du vẫn là ấn từ chối, ngay sau đó nhắn một tin qua
Thẩm Tiêu cũng không để ý tới, tiếp tục gọi sang.
Thẩm Du lại từ chối, nhưng lúc này đã có chút run tay.
Đến lần thứ ba, Thẩm Du bắt đầu do dự, có câu quá tam ba bận, nếu cô lại không tiếp, với tính của Thẩm Tiêu mà nói, lập tức bay về cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Du bay nhanh xuống giường, tắt đèn đi.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng TV từ ngoài phòng khách hắt vào.
Sau đó Thẩm Du lại phóng trở về giường, chui vào ổ chăn, tiếp nhận cuộc gọi.
Kết quả, ở trên màn hình nhìn thấy Thẩm Tiêu bên kia trời sáng ngời ngời, còn cô bên này một mảng tối om.
"Cái quỷ gì vậy?" Thẩm Tiêu cau mày hỏi.
Thẩm Du vô tội mà nói "Bên này đã khuya lắm rồi, em muốn đi ngủ, anh, còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Tiêu cẩn thận nghiên cứu màn hình bên chỗ Thẩm Du một chút, phát hiện trừ bỏ một cái bóng mờ, thứ khác đều nhìn không thấy.
Cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ, sau đó đem camera di động dịch đi nơi khác.
Trong màn hình, Thẩm Du nhìn thấy bên đường đều là một ít cửa hàng trang hoàng cách điệu, đồ vật gì cũng có, giọng Thẩm Tiêu từ trong di động truyền đến, hỏi cô "Muốn mua gì không? Nước hoa? Mỹ phẩm? Túi xách?"
"Không cần đâu, mấy cái đó em cũng ít dùng."
Nhưng Thẩm Tiêu vẫn rất kiên trì "Để xem, mua mấy lọ nước hoa được không? Lần trước ngửi được trên người của em có vị sữa, khá dễ nghe."
Tên anh trai này, nói chuyện vì cái gì nghe cứ đen đen tối tối?
Nhưng Thẩm Du vẫn trả lời "Mùi sữa đó là sữa tắm, không phải nước hoa!"
Thẩm Tiêu thấp thấp mà cười, sau đó nói "Vậy thôi không mua nước hoa, anh thích vị sữa. "
"......."
Thấy cô thật sự không muốn mua gì, Thẩm Tiêu cũng không dây dưa nữa, thực dứt khoát mà cắt đứt video, làm cho Thẩm Du thực thở phào nhẹ nhõm.
Viên Duyệt lúc này đã đứng ở cửa, lấp ló lấp ló mà rình coi nửa ngày, thấy cô rốt cuộc cũng buông điện thoại mới đi vào hỏi "Nói xong rồi?"
Thẩm Du gật gật đầu.
Viên Duyệt liền vỗ vỗ ngực, xốc chăn bò lên giường, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên thắc mắc "Thẩm Tiêu thật sự muốn hẹn hò với chị sao? Trong tiểu thuyết cũng không có tình tiết này nha!"
"Chị cảm thấy từ lúc chúng ta xuyên vào, cốt truyện đều bị thay đổi. Còn xuất hiện rất nhiều nhân vật kỳ quái, tỷ như Lâm Tông, tỷ như Lê thị, những cái đó ở trong nguyên tác đều không tồn tại."
Viên Duyệt gật gù tán thành "Đây còn không phải vì chị xoay chuyển vận mệnh cho Thẩm Tiêu đã có thành quả nhất định hay sao? Cho nên cốt truyện mới chệch hướng sớm như vậy."
"Hiện tại Bạch Mộ Tình cơ bản không có đất diễn, chỉ sợ Thẩm Tiêu tự tìm đường chết, tự mình trực tiếp đi khiêu chiến Tư Đồ Dật."
"Em có nghe Tư Đồ Dật nói qua, Thẩm Tiêu cùng Lê thị hợp tác khẳng định không mang ý tốt. Lê Viễn Huy còn tưởng rằng chính mình nhặt được của hời, cho nên sắp tới, lực chú ý của Thẩm Tiêu hẳn là còn nhắm vào Lê thị, tạm thời còn chưa có ra tay đối phó bên này."
Thẩm Du xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm có tên anh trai vai ác thật sự quá mệt.
Hắn suốt ngày đi chọc người này người nọ, khẳng định là không thể sống tới tập cuối cùng.
Cũng không biết có biện pháp nào làm hắn cải tà quy chính, rời xa cái giả thiết đại vai ác này hay không?
Cô trước mắt còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hai người nói là muốn trò chuyện suốt đêm, kết quả không bao lâu đều khò khò mà lăn ra ngủ.
Căn hộ này của Viên Duyệt nằm ở trung tâm thành phố, tầng lầu rất cao, ngồi trong phòng là có thể nhìn toàn cảnh đô thị.
Nghe nói là Tư Đồ Dật mua để kim ốc tàng kiều, nhưng bọn họ ngày thường có chỗ ở khác, chỗ này liền cho Viên Duyệt tịch thu làm lãnh địa riêng.
Phòng ở diện tích cũng không quá lớn, tầm hơn mét vuông, trang hoàng thực xa hoa.
Nguyên bản là ba phòng một sảnh, sau lại đổi một gian thành phòng chứa quần áo. Toàn bộ căn nhà chỉ có dấu vết sinh hoạt của mình Viên Duyệt, không có lấy một tia hơi thở nam nhân.
Tư Đồ Dật cũng xem như người nói được làm được, hoàn toàn coi nơi này là không gian riêng của Viên Duyệt.
Thẩm Du trong lòng kỳ thực rất hâm mộ, nếu cô vẫn luôn ở cùng Thẩm Tiêu, thì một chỗ tư mật tuyệt đối như vầy chắc chắn là không thể có.
"Em đưa thẻ mở khoá cho chị, lúc nào cũng có thể tới ở, cứ xem như đây là nhà của hai chúng ta." Viên Duyệt nói.
Thẩm Du suy nghĩ một chút, sau đó nhận lấy.
Căn hộ kiểu này, Thẩm Tiêu tuỳ tiện liền có thể mua được, nhưng với cái tính hoài niệm của hắn, bọn họ trong thời gian ngắn cũng sẽ không dọn khỏi biệt thự.
Rốt cuộc nơi đó tồn tại rất nhiều hồi ức.
Thẩm Du sở dĩ nhận lấy thẻ phòng cũng chỉ là muốn tranh thủ một chút riêng thư mà thôi.
Thẩm Tiêu đi công tác bao nhiêu ngày, Thẩm Du liền ở lại nhà Viên Duyệt bấy nhiêu ngày.
Nơi này cách trường học không xa, xe bus chỉ cần đi qua ba trạm, mỗi ngày đi học đều thật thuận tiện, còn có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Chú Lý hôm trước cũng có tới đây một chuyến, đem thức ăn đến cho bọn họ chất đầy cả tủ lạnh, đồ sống đồ chín đều có.
Sau đó chú Lý cũng không giục cô về nhà, ngược lại còn cảm thấy Thẩm Du có bạn có bè thế này thật tốt.
Sau ngày khảo thí cuối cùng, Thẩm Du gặp phải một người rất kỳ quái.
Lúc ấy cô đi lấy phiếu điểm, đang lúc ngang qua cổng trường liền gặp một người phụ nữ trung niên.
Đại khái hơn năm mươi tuổi, tóc bạc thếch, quần áo bình thường, tay xách chiếc giỏ có vài chỗ chắp vá. Người này gầy nhưng dáng vóc không thấp, sắc mặt vàng như nến, ánh mắt thoạt nhìn thực tang thương.
Thẩm Du nhìn trực diện một cái, cảm thấy có điểm quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Bà ta vừa đi vừa nhìn quanh, có vẻ rất là mờ mịt, lúc đi ngang qua Thẩm Du còn bất ngờ níu lấy tay áo cô mà nói "Cô làm ơn cho tôi hỏi ký túc xá của giảng viên đi hướng nào?"
Thẩm Du sững người một chút, sau đó xoay qua chỉ đường "Bác men theo lối này mà đi, sau đó rẽ trái sẽ thấy một bồn hoa, nhìn sang tay phải là gặp được rồi."
Thầm Du tự thấy mình đã nói rất rõ ràng, nhưng bà ta có vẻ nghe vào không hiểu, rất hoảng sợ mà nhìn nhìn cô "Cô nói lại lần nữa được không?"
Thẩm Du có chút mủi lòng, bèn nói "Cháu dắt bác đi."
Người nọ vô cùng mừng rỡ mà gật đầu "Vậy phiền cô quá, cảm ơn cảm ơn, cô đúng là người tốt."
Thẩm Du chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
Kết quả vừa cười một cái, lại làm bà ta thất thần, ngây ngốc ra mà nhìn cô.
Thẩm Du mới nghi hoặc hỏi "Bác ơi? Chúng ta hiện tại đi chưa?"
"Ai ai, đi thôi đi thôi."
Thẩm Du lúc này mới xoay người đi trước, dọc theo đường đi, người nọ cũng không lên tiếng nữa, lại thỉnh thoảng dùng ánh mắt vô cùng khó hiểu mà liếc nhìn cô, đến nỗi Thẩm Du đều cảm thấy không được tự nhiên.
Đem người đưa tới ký túc xá xong, cô liền vội vàng rời đi.
Chờ đến sau khi ngồi trên xe bus trở về nhà Viên Duyệt, Thẩm Du mới đột nhiên nhớ tới, người phụ nữ ban nãy cô đã thấy qua trên bàn làm việc của Lâm Tông một lần.
Lúc ấy Lâm Tông có giới thiệu người này là mẹ, nhưng bức ảnh đó đã nhiều năm về trước, hôm nay người mà Thẩm Du gặp được so với trong ảnh già đi rất nhiều, nhất thời cũng nhận không ra.
Chỉ là, Lâm Tông lại không biết mẹ mình sẽ tới sao? Như thế nào mà không ra đón?
Mà thôi, đó dù sao cũng là chuyện nhà người khác, cô với người ban nãy nhiều nhất cũng chỉ là hai kẻ qua đường.
Vì ăn mừng Thẩm Du bước vào kỳ nghỉ, đêm đó Viên Duyệt còn đi ra quán mua một cái lẩu uyên ương đem về.
Ngửi được mùi cay nồng thơm nức mũi, Thẩm Du thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, ba chân bốn cẳng mà mang nguyên liệu bày ra bàn.
Thời điểm bọn họ chuẩn bị khai tiệc, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều đoán không được giờ này lại là ai tới.
"Là Tư Đồ Dật sao?" Thẩm Du hỏi.
Viên Duyệt vội vàng lắc đầu "Hắn hôm nay còn ở thành phố khác công tác."
"Vậy thì là ai?" Thẩm Du kỳ quái mà nói, sau đó đứng dậy đi ra cửa, mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Kết quả, cô trông thấy một nhân vật so với Tư Đồ Dật càng khó lường.
Thẩm Du trong lúc nhất thời giống như bị điểm huyệt, ngã người vào tường, đứng yên bất động.
Viên Duyệt nhìn thấy cô phản ứng lớn như vậy, cũng rất tò mò mà đi tới, liếc nhìn qua mắt mèo.
Cái liếc này trực tiếp làm nhũn hai chân Viên Duyệt, run rẩy dựa tường kế bên Thẩm Du.
"Má ơi! Là...là...Đại ma vương!"