Lời vừa nói ra, sắc mặt Trần Mộ Ngọc lập tức hoảng loạn, đôi mắt trợn tròn, vì bốn chữ "độc dược mạn tính" làm cho bà rùng mình.
Nội dung trên đỉnh đầu Tô Vãn Kiều đã khiến mọi người khiếp sợ, giờ lại có thêm tin tức mới, lần này liên quan trực tiếp đến bà, khiến lòng bà thêm đả kích, có chút chịu không nổi.
Tô Vãn Kiều không hay biết gì, vẫn tiếp tục nghĩ tiếp.
【 Mẹ chồng mắc bệnh tim, hàng năm đều cần chi một số tiền lớn dùng một loại thuốc nhập khẩu từ nước ngoài. Bà dùng thuốc này đã mấy năm rồi.
Mặc dù lúc dùng có thể trị được một chút triệu chứng bệnh tim, nhưng thành phần chủ yếu của thuốc không an toàn. Dùng lâu sẽ sản sinh ra độc tính, ảnh hưởng đến não bộ.
Những vấn đề này không thể kiểm tra ra được, đến lúc kiểm tra ra thì đã vô phương cứu chữa.】
【 Lại nói thuốc này do một bác sĩ ở nước ngoài giới thiệu cho Trần Mộ Ngọc. Đáng thương thay, Trần Mộ Ngọc không biết rằng vị bác sĩ này đã bị mua chuộc, cố ý giới thiệu thuốc có hại cho bà.
Đợi khi Phó gia phá sản, biến thành bộ dạng nghèo rớt mồng tơi, mẹ chồng đột nhiên trở nên điên điên dại dại.. Mọi người đều cho rằng do bà chịu không nổi đả kích nên hóa điên, không ai nghĩ ra bà là do trúng độc nên mới như vậy.】
【 Đáng tiếc cho người mẹ chồng này, lúc trẻ anh minh quả quyết, sau khi chồng bà c.h.ế.t sớm, bà liền đem tập đoàn Phó thị phát triển không ngừng, kết quả bởi vì một loạt âm mưu cùng với việc bị người ta tính kế, xí nghiệp ba đời vất vả xây dựng nên cứ thế mà tiêu tàn.
Còn bản thân thì rơi vào kết cục thần trí không rõ, thường xuyên lén đi ra ngoài. Cuối cùng cùng với đứa con gái lạc đường, rơi vào tình trạng nghèo túng, phải đi xin ăn. Thảm! Quá thảm!】
Tô Vãn Kiều nghĩ đến kết cục, không nhịn được đau lòng.
Thật không biết tác giả có thù hằn gì với Phó gia không mà cho kết cục thê thảm như vậy. Trước đó có bao nhiêu phong quang, về sau hạ tràng liền bấy nhiêu nghèo túng, trong lòng cô cũng rất phức tạp.
Gương mặt Trần Mộ Ngọc hết xanh rồi lại trắng, đổi màu liên tục, bà lấy tay che ngực, cảm giác hô hấp không được bình thường, trong lòng run rẩy.
Trong túi bà hiện tại vẫn còn mang theo loại thuốc kia, vì dùng thấy hiệu quả không tệ nên bà đã dùng được mấy năm rồi.
Không nghĩ tới, thuốc này vậy mà lại chứa thành phần độc hại. Nghĩ đến tác dụng sau này, có thể sẽ giống Tô Vãn Kiều nói, tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho não bộ, cuối cùng biến thành kẻ điên. Bà toát hết cả mồ hôi lạnh.
Còn có kết cục Phó gia sau khi phá sản, chính mình ngu dại cùng với con gái lưu lạc đến mức xin ăn dọc đường.
Trần Mộ Ngọc có chút khó tin, không nghĩ mình sau này sẽ biến thành bộ dáng như thế, rơi vào hoàn cảnh khổ sở như vậy! Những việc hôm nay phát sinh thật quá sức tưởng tượng của bà rồi.
Nếu những điều này là sự thật, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Liên tưởng đến kết cục của con gái lớn Phó Tư Dao nếu cùng Cố gia kết hôn, bị đối đãi như vậy, Cố gia trăm phương ngàn kế muốn để Phó gia phá sản cũng không phải không có khả năng.
Mà thuốc chữa bệnh tim bà đang dùng cần phải xét nghiệm xem thành phần bên trong có vấn đề gì không. Đột nhiên Trần Mộ Ngọc ý thức được, nếu bản thân cùng con gái lớn không nghe thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều, hai mẹ con cũng sẽ hoàn toàn không biết đến những âm mưu quỷ kế này.
Chỉ sợ hiện tại còn đang vui mừng cùng Cố gia lo đám cưới, thần không biết quỷ không hay là Cố gia đang dụ bọn họ vào bẫy, để cho Phó gia ngay cả một chút phòng ngự cũng không có.
Nghĩ tới đây, bà giận tím người.
Thầm nghĩ.
Tra!
Bắt buộc phải tra rõ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Tô Vãn Kiều bị Trần Mộ Ngọc giữ lại, nói là đêm nay tất cả mọi người đều trở về ăn tiệc gia đình tại Phó gia, nên cô cũng không cần rời đi.
Lúc đầu cô nghĩ thái độ Trần Mộ Ngọc đối với mình không lãnh đạm thì cũng phải khó chịu mới đúng, nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn, còn ân cần cho người chuẩn bị phòng nghỉ xa hoa cho cô nghỉ ngơi.
【Thật sự là một người mẹ chồng kì quái, nhưng tâm vẫn rất tốt. Người tốt nên được sống lâu!】
"..."
Thân thể Trần Mộ Ngọc cứng đờ, nhớ lại trước đây mình đối xử với Tô Vãn Kiều không tốt. Hôm nay chỉ chuẩn bị phòng cho cô nghỉ ngơi thôi mà cô đã vui vẻ như vậy. Đứa con dâu này thật dễ dàng thỏa mãn.
Một tiếng sau, hai phần văn kiện đã được điều tra xong, đặt trên bàn phòng khách.
Văn kiện thứ nhất là báo cáo về thành phần thuốc chữa bệnh tim mà bà đang dùng. Nhìn thấy dấu hiệu văn tự trên đó, con ngươi bà co rụt lại.
Sau khi kiểm tra, phát hiện trong thuốc có một dược liệu tên Bố Tạp, chưa được xét duyệt ở quốc nội vì thành phần không an toàn, chứa độc tố. Dùng thời gian ngắn không ảnh hưởng gì, nhưng dùng lâu sẽ gây tổn thương não bộ, có thể biến thành điên. Loại tình huống này không thể dùng bậy, nếu không đến khi tình huống nghiêm trọng như vậy, xài bao nhiêu tiền cũng trị không hết.
Trần Mộ Ngọc toát mồ hôi lạnh, toàn thân rối bời. Bà đã dùng thuốc này mấy năm vì thấy hiệu quả tốt, và cũng vô cùng tin tưởng bác sĩ ngoại quốc. Lúc dùng cũng chỉ nhìn sơ qua thành phần, cảm thấy không vấn đề gì, vẫn tiếp tục dùng cho đến nay.
Nhưng báo cáo thành phần cũng có thể làm giả.
Những năm gần đây, bà cũng hay đi kiểm tra sức khoẻ tổng quát, tất cả đều bình thường không có xuất hiện triệu chứng gì, do đó cũng không nghi ngờ thuốc có vấn đề.
Hiện tại phát hiện ra sự thật, nàng lập tức rùng mình. Trong lúc bất tri bất giác, nàng lại dùng độc dược mạn tính này lâu như vậy.
Nếu không phải hôm nay may mắn xuất hiện Thuật Đọc Tâm, đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của con dâu Tô Vãn Kiều, chỉ sợ bản thân vẫn sẽ tiếp tục dùng thuốc này, đến khi biến bản thân thành kẻ điên điên khùng khùng, cũng không biết người nào hãm hại.
Dù Tô Vãn Kiều không lộ ra là ai sai khiến vị bác sĩ kia, nhưng chắc chắn đối phương cùng Phó gia có cừu hận ngập trời nên mới cố ý hại bà như thế.
Trần Mộ Ngọc nhanh chóng sai người xử lý hết thuốc, im hơi lặng tiếng đổi thành dược phẩm an toàn hơn.
Giờ phút này, bà đã tự mình chứng thực được, hết thảy sự tình mà Tô Vãn Kiều nghĩ trong lòng đều đúng. Ánh mắt bà nhìn về Tô Vãn Kiều càng thêm phức tạp.
Chuyện thuốc thang là thật, vậy chuyện Phó gia phá sản cũng có thể là thật.
Phó Tư Dao cũng cho người điều tra Cố Minh Hàn. Khi cầm túi văn kiện trên bàn, nội dung bên trong làm cô chấn kinh. Bên trong là hình ảnh Cố Minh Hàn tại các quán bar gay, ôm ấp thân mật với các nam nhân khác, có khi còn làm thêm một số hành động thân mật khác. Đập vào trong mắt Phó Tư Dao là một bộ dáng khó coi.
Cô xác định anh ta là đồng tính luyến ái!
Tim cô đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn nghe được tiếng lòng của chị dâu, nếu không mình sẽ bị người ta mưu hại mất đi toàn bộ.
Trần Mộ Ngọc và Phó Tư Dao thầm thề, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người tính kế các cô. Dám nhắm vào Phó gia, vậy phải làm tốt các công tác chuẩn bị đón nhận sự trả thù từ Phó gia đi.
Sau đó, hai người nhìn Tô Vãn Kiều với sắc mặt ôn hoà hơn. Đặc biệt Trần Mộ Ngọc không còn thành kiến khó chịu với Tô Vãn Kiều như trước nữa, bắt đầu nhìn thẳng vào cô con dâu này.
Mặc dù trước đó, Tô Vãn Kiều đã làm nhiều điều không vui, nhưng thông qua Thuật Đọc Tâm, cô nhận ra nhân phẩm Tô Vãn Kiều không xấu, so với những người a dua nịnh hót thì tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại, bọn họ là người một nhà, thời khắc mấu chốt vẫn cần cả nhà đồng tâm hiệp lực chống lại những kẻ phá huỷ Phó gia.
Trần Mộ Ngọc nghĩ đến kết cục tương lai, cảm thấy trước kia mình đã quá để ý đến mặt mũi hư danh, thật là sai quá sai!
Mặc dù không biết tại sao Tô Vãn Kiều biết nhiều bí mật như thế, nhưng ông trời đã cho các cô cơ hội nghe được tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, lão thiên cũng đang chiếu cố Phó gia. Vì vậy, tại sao Tô Vãn Kiều biết nhiều không còn quan trọng nữa.
Nếu đã biết trước những âm mưu này, rõ ràng là do trời cao thương xót Phó gia, họ phải nắm chặt năng lực Thuật Đọc Tâm này, biết càng nhiều chuyện hơn để sớm giải quyết nguy cơ.
Lại nói thuốc này Trần Mộ Ngọc mặc dù đã xử lý hết, nhưng nàng đã uống nhiều năm như vậy, khẳng định độc tố đã thẩm thấu vào trong người ít nhiều gì rồi. Nhưng không sao, lấy điều kiện Phó gia bây giờ, dăm ba cái độc tố này vẫn có thể cứu vãn.
Nếu phát hiện muộn, một hai năm sau mới biết, lúc đó có là thần tiên cũng không cứu được mình.
Trần Mộ Ngọc nhìn Tô Vãn Kiều, ánh mắt nhiều phần hoà ái, nhìn cô như nhìn con cháu trong nhà. Bà quyết định, từ nay sẽ đối xử tốt hơn với cô dâu này.
Đột nhiên, bà tháo chiếc vòng đế vương Lục Phỉ Thúy trên tay mình ra, đeo lên tay Tô Vãn Kiều, chuẩn bị nói chuyện.
Không khéo một màn này vừa vặn bị cậu Hai Phó gia Phó Vân Kỳ cùng nữ chính Giang Nhược Ninh từ ngoài bước vào nhìn thấy. Anh lập tức lên tiếng ngăn cản: "Mẹ! Không được! Không thể cho cô ta! Đây là vòng tay phỉ thúy mà tổ tiên Phó gia chúng ta lưu lại, sao có thể cho một người ngoài được cơ chứ."
Tô Vãn Kiều kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Mộ Ngọc sẽ đưa vật quan trọng như vậy cho mình. Nhìn thấy Phó Vân Kỳ cùng nữ chính bước vào, cô hiếu kỳ dò xét bọn họ.
Trần Mộ Ngọc nhìn thấy khung chat trên đầu con dâu lập tức trầm mặc.
【Đây chính là Ảnh đế ngành giải trí cậu Hai Phó gia Phó Vân Kỳ đi! Có thể làm được Ảnh đế quả nhiên rất đẹp trai. Nhưng đi cùng nữ chính là thấy mất hứng rồi.
Để xem nào, bên trong kịch bản anh cùng cậu Ba Phó gia Phó Diệc Sơ giống nhau, đều là thiểm cẩu trung thành của nữ chính Giang Nhược Ninh. Là thiểm cẩu yêu đương não tàn thời kì cuối, so với em Ba còn không có não hơn.
Đưa tiền, đưa tài nguyên giúp nữ chính nuôi trai. Yêu đương mù quáng đến độ sau này cam tâm tình nguyện hiến một bên thận cho nữ chính.
Sau cùng lại bị nữ chính vứt bỏ, c.h.ế.t thảm ở nơi đầu đường xó chợ.
Kỳ thật từ lúc Ảnh đế thiểm cẩu nữ chính, một bước té đau, từ thiên kiêu chi tử rơi xuống Địa Ngục. Lại nói, vì nữ chính mà hiến dâng đi một quả thận của mình. Chậc chậc, thật muốn phỏng vấn người này xem tinh thần có bình thường không mà lại hành xử như thế.】
"...."
!!!
Khung chat vừa ra. Trần Mộ Ngọc cùng Phó Tư Dao sắc mặt đen lại, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phó Vân Kỳ.
Phó Vân Kỳ vẻ mặt không dám tin nhìn văn tự trên đầu Tô Vãn Kiều, cảm giác một trận đau thắt lưng.