Phó Tư Dao không ngừng suy nghĩ về những điểm đáng ngờ mà trước đây mình đã bỏ qua. Chỉ là trước đó cô cho rằng anh ta là chính nhân quân tử nên những chi tiết này cũng không để trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, hết thảy đều có dấu vết mà lần theo.
Cô cảm thấy như có một thứ gì đó trong tâm trí mình đang đổ vỡ.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của các phu nhân hào môn, Phó Tư Dao lần đầu tiên phá vỡ hình ảnh thục nữ của mình.
Cô đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt điên cuồng lật đổ bàn trà chiều. Mọi người đều hoảng hốt, kêu lên trong sợ hãi.
"A."
Phó Tư Dao nổi điên, cô muốn liều mình đánh c.h.ế.t những người muốn tổn thương mình, tiện tay vớ lấy một chiếc bánh kem, đập mạnh lên đầu Cố phu nhân.
"Ăn đi! Bà ăn cho tôi! Con của bà là cái dạng gì mà dám gả cho tôi? Các người muốn đoạn tử tuyệt tôn thì là chuyện của các người, kéo tôi vào làm gì?
Tôi sống hai mươi mấy năm chưa từng thấy gia đình nào khốn nạn như Cố gia các người. Thật không biết xấu hổ!
Các người đùa giỡn, xoay vòng tôi như một món đồ chơi, các người là súc vật sao? Không có tính người sao?
Tôi nói cho các người biết, tôi muốn hủy hôn! Phó gia muốn cùng Cố gia các người hủy hôn! Cố gia đợi đó, Phó gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu."
Sau khi phát tiết xong, Phó Tư Dao bình tĩnh lại một chút. Cố phu nhân bị Phó Tư Dao làm cho choáng váng, may có vệ sĩ mình mang theo ra đỡ, nhanh chóng dìu bà ta rời khỏi biệt thự Phó gia.
Những người khác càng thêm ngốc trệ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Trần Mộ Ngọc thần sắc u ám hạ lệnh đuổi khách.
Không ai đoán được, rõ ràng lúc đầu còn đang tốt đẹp, tại sao Phó Tư Dao lại đột nhiên phát điên như vậy. Trước kia cô nàng luôn là người thục nữ, hiện tại tính tình lại thay đổi lớn như thế, thật là khó tin.
Khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn sót lại Tô Vãn Kiều, Trần Mộ Ngọc nhịn không được trừng cô một cái.
"...."
Tô Vãn Kiều cũng không ngờ Phó Tư Dao lại nổi điên như vậy, nàng ta vốn là ôn nhu hiền thục, chính là hình tượng nữ đức điển hình, hôm nay lại nổi điên như thế, thật để người ta ngoác mồm kinh ngạc.
【Tình huống gì thế này? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Phó Tư Dao bị cái gì kích thích vậy? Bộ dáng này giống như cô nàng biết được chồng tương lai của mình là gay ấy, thế nhưng bây giờ còn chưa kết hôn mà, làm sao cô nàng phát hiện ra được?】
【 Bất quá, hành động của Phó Tư Dao lần này đúng là làm ta xem xong cũng phải gật đầu khen hay. Đánh tốt lắm, chửi hay lắm! Mười điểm! Mười điểm!】
Phó Tư Dao sau khi nổi điên xong, đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ nhàng hẳn.
Nội tâm của cô giống như có gì đó thức tỉnh, cô nhận ra rằng suốt hai mươi mấy năm qua, nàng đã sống như một con rối bị điều khiển, luôn phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của một thục nữ, sống như một công cụ hình người.
Nhưng giờ đây, cô thấy mình đã thoát khỏi cái gông cùm đó, có thể dũng cảm làm chính mình.
Thục nữ cái quần què! Đều cút hết đi cho ta!
Nhất định phải để Cố gia trả giá cao cho việc này, dám đánh chủ ý lên mình, vậy để bọn hắn mua dây buộc mình đi.
Trần Mộ Ngọc không trách Phó Tư Dao về hành động không đúng lễ nghi như thế. Nhìn thấy phản ứng của Phó Tư Dao, phản ứng đầu tiên của Trần Mộ Ngọc là nhận ra rằng Phó Tư Dao cũng đã nhìn thấy nội dung trong khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều.
Bà không dám chắc những nội dung trong khung chat của Tô Vãn Kiều là chính xác hay không, đây đều là những bí mật mà bà không hề biết. Chuyện này quá mức quỷ dị, nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.
Nhìn thấy con gái bảo bối của mình sắp tới sẽ có kết cục bi thảm như vậy, Trần Mộ Ngọc cũng không khống chế được mình, lập tức sắp xếp cho người đi điều tra.
Tô Vãn Kiều thấy buổi tiệc trà đã kết thúc, cô cũng không muốn ở lại nơi này, dứt khoát đứng dậy muốn cáo từ rời đi..
Trần Mộ Ngọc gọi cô lại: "Ngươi... Ngươi chờ một chút."
"Mẹ, con là Tô Vãn Kiều."
Tô Vãn Kiều bất đắc dĩ đáp.
Trần Mộ Ngọc gật đầu, bà muốn giữ lại Tô Vãn Kiều để nghe thêm nhiều nội dung tiếng lòng hơn. Đồng thời, bà cũng đã cho người đi điều tra vụ Cố Minh Hàn rồi. Cần phải giữ Tô Vãn Kiều lại để đối chiếu xem có đúng sự thật không.
Do đó, bà cố gắng nở một nụ cười hoà ái.
" Vãn Kiều! con khoan đi đã, đã lâu không gặp, mẹ có chút nhớ con rồi."
"...."
Tô Vãn Kiều trong lòng gào thét, cô hoảng sợ tột độ, toàn thân nói lên một tầng da gà. Nghe Trần Mộ Ngọc nói xong, cô bàng hoàng cô hoang mang, so với việc heo biết treo cây còn kinh ngạc hơn.
Cô thậm chí hoài nghi mẹ chồng mình bị quỷ nhập rồi, thần trí rối loạn nên mới nói ra được những lời tởm lợm như thế. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô nghĩ thầm trong lòng:
【 Mẹ chồng mình dùng độc dược mạn tính đã nhiều năm như vậy, có khi nào não bị chập mạch rồi, sẽ không bị hỏng luôn rồi chứ? Lại nói cái đồ chơi kia không thể ăn bậy nha…】
"!!!"