Về đến nhà, Du Bách Chu nhớ tới tình cảnh dưới đèn đường vừa rồi, mặt không tự giác có chút đỏ, vừa rồi không phát hiện, hiện tại nhớ tới đột nhiên cảm thấy hai người như vậy tựa hồ có chút ái muội.
Dựa đến gần như vậy, gần đến khi nói chuyện đều có thể cảm giác được hô hấp đối phương.
Qua một lát, cậu đem mặt chui ra khỏi chăn.
Không đúng, kỳ thật cũng không có gì ái muội, dựa gần là vì có thể càng tốt quan sát cảm xúc đối phương, trong mắt đối phương có thể nhìn ra được người này chân thành hay không. Đây cũng là bình thường a, Hạ Diễn không tin tưởng cậu, tự nhiên càng phải ghé đến càng gần để quan sát cậu, cậu sợ Hạ Diễn không tin chính mình, cho nên khi nói chuyện mới nhìn chằm chằm anh.
Hơn nữa, hai cái thẳng nam có cái gì mà ái muội??
Du Bách Chu quả thực đối chính mình hết chỗ nói rồi, ánh mắt cậu trước kia vẫn luôn rất bình thường, sở dĩ hiện tại như vậy, cậu cảm thấy chính mình khẳng định là bị hai lão ba nhà mình làm ảnh hưởng.
Cậu thay đổi suy nghĩ, đứng dậy đem túi kẹo cứng màu sắc rực rỡ trong ngăn kéo lần trước Phó Hạ đưa cho lấy ra, bỏ vào túi bên cạnh cặp sách, sau đó một lần nữa trở lại trên giường, tắt đi đèn cạnh giường, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Du Bách Chu sáng sớm liền đến trường học, vị trí Hạ Diễn trống không, chờ đến tiết đầu tiên kết thúc, vị trí Hạ Diễn vẫn trống như cũ, anh quả thực không có đến trường học.
Du Bách Chu dựa vào trên tường, một bàn tay cầm sách giáo khoa, một bàn tay để ở bàn học bên cạnh, nhìn nghiêng xuống chỗ ngồi bên dưới, hôm nay đột nhiên nhìn không thấy Hạ Diễn, cảm giác có chút không quen.
Đồ Cao Minh ở phía trước nhìn lão đại nhà mình biểu tình mất mát nhìn chằm chằm chỗ ngồi Hạ Diễn trống không mà ngẩn người, "A" một tiếng, hỏi Xa Thông bên cạnh, "Không đúng, quan hệ đại ca và Hạ Diễn thật là tốt rồi?"
Xa Thông liếc hắn mắt một cái, "Mới phát hiện?"
"Ò." Đồ Cao Minh là mới phát hiện, bằng không lời đồn đãi lần trước hắn sẽ không vì làm sai chuyện mà bị đại ca nhà mình thu thập một trận, nhưng mà hắn tò mò, "Bọn họ...... Khi nào bắt đầu a?"
Xa Thông ôm tay, "Lần ở nhà ăn đó bắt đầu."
Đồ Cao Minh khiếp sợ: "A??!"
Xa Thông ngẩng đầu, con ngươi xuyên thấu qua thấu kính dày cộp nhìn Du Bách Chu, qua một lát, hắn tháo xuống mắt kính ném tới trên bàn học, nói với Đồ Cao Minh: "Về sau đối Hạ Diễn khách khí chút là được rồi."
Buổi chiều tan học, Du Bách Chu ngồi trên xe, ở trường học ngã rẽ nói với Lý thúc: "Lý thúc, cháu chiều nay không trở về nhà, phiền toái chú đưa cháu đi bệnh viện bên kia."
Lý thúc đáp được.
Trên đường, Du Bách Chu cùng Phó Hạ gọi một cuộc điện thoại, nói cho ba ba buổi chiều không quay về ăn cơm. Biết được cậu muốn đi bệnh viện thăm mẹ bạn học, Phó Hạ dặn dò cậu mang đến chút thực phẩm dinh dưỡng, không cần đi tay không, Du Bách Chu ngoan ngoãn đồng ý.
Tới cửa bệnh viện, Du Bách Chu dặn Lý thúc về nhà trước, chính mình đi siêu thị đối diện bệnh viện.
Cậu chọn chút thực phẩm dinh dưỡng cho người bệnh, còn chọn một rổ trái cây đầy chủng loại.
Thực phẩm dinh dưỡng cho mẹ Hạ Diễn ăn, trái cây cho Hạ Diễn ăn.
Thanh toán xong, cậu cầm bao lớn bao nhỏ đi ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cậu đem cặp sách sau lưng ném lên phía trước, từ túi bên cạnh móc ra một túi kẹo sặc sỡ, từ bên trong lấy ra hai viên vị dâu tây bỏ vào túi áo đồng phục.
Lúc cậu tới không có nói trước với Hạ Diễn, bởi vì cậu không có phương thức liên hệ với Hạ Diễn, cậu không biết mình tự chủ trương tới thăm, có thể làm Hạ Diễn giận hay không?
Thời điểm Du Bách Chu tới trước cửa phòng bệnh Hạ Nhu, cẩn thận hơi đem đầu ngó vào nhìn một chút, lại phát hiện giường bên trong trống không.
Ơ? Người đâu?
Còn đang nghi hoặc, phía sau truyền đến hơi thở cách chính mình đặc biệt gần, cậu theo bản năng quay đầu lại, đem đầu giơ lên, đối diện với tầm mắt Hạ Diễn.
Ngay sau đó theo bản năng hô hấp căng thẳng.
...... Dựa, gần quá.
Có giáo huấn tối hôm qua, lúc này Du Bách Chu cũng không có hiểu lầm gì, mất một giây liền bình tĩnh lại.
"Sao cậu lại tới đây?" Hạ Diễn hỏi.
Thấy trên mặt Hạ Diễn không có dáng vẻ tức giận, tâm tình Du Bách Chu mới hạ xuống, cậu thuận miệng nói: "Hôm nay ba tớ không ở nhà, trở về cũng không có việc gì, liền tiện đường lại đây thăm dì. Thân thể dì hôm nay thế nào?"
Hạ Diễn vòng qua cậu đi vào, "Vẫn tốt."
Du Bách Chu cũng vào theo. Hạ Diễn cho rót cho cậu ly nước ấm.
Tuy rằng so với ấm, Du Bách Chu càng muốn uống lạnh, nhưng cậu nhịn xuống. "Đúng rồi," cậu đem đồ vật trong tay vật cho Hạ Diễn, "Tuy rằng không phải đồ vật quý trọng gì, nhưng đây là một chút tâm ý của tớ, hy vọng sức khỏe dì có thể tốt lên."
Hạ Diễn không lập tức cầm, mà là chần chờ vài giây, mới duỗi tay tiếp nhận, đem đồ vật ném tới một bên, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."
Đời trước, đối mặt với việc mẹ rời đi, Hạ Diễn chưa từng có một lời hỏi thăm từ người khác, anh hy vọng Hạ Nhu có thể tốt lên, nhưng tựa hồ toàn thế giới chỉ một mình anh hy vọng như vậy.
Đời này, trừ bỏ cảm kích Phan Diệc, Du Bách Chu là người đầu tiên.
Du Bách Chu giơ ly giấy uống nước, liền nghe được câu "Cảm ơn" này.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe được từ cảm ơn từ miệng Hạ Diễn, ở giai đoạn cậu yêu cầu kéo cao giá trí hảo cảm của Hạ Diễn, nghe được hai chữ này, cậu rất vui, đây có nghĩa là cậu lại cách cái chết lại xa thêm một đoạn.
Nhớ tới cái gì, Du Bách Chu đem một bàn tay đặt ở trong túi, thời điểm lấy ra, trong tay nhiều thêm hai viên kẹo vị dâu tây, đưa cho Hạ Diễn, "Nèe, cho cậu."
Hai viên kẹo dùng giấy đóng gói màu hồng nhạt nằm yên lặng nằm ở trên bàn tay.
Hạ Diễn hỏi cậu, "Bởi vì tôi không đến trường học, cho nên cố ý mang đến cho tôi?"
Du Bách Chu vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng bị Hạ Diễn hỏi như vậy, đột nhiên liền cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu nói liên tục ba câu, "A? Cậu suy nghĩ cái gì? Tớ sao có thể nhàn rỗi như vậy? Chỉ là vừa lúc trong túi tớ có, liền cho cậu thôi."
Hạ Diễn đem kẹo nhận lấy, khóe môi không rõ ràng gợi lên.
Du Bách Chu chờ Hạ Nhu trở về, cùng bà ngồi trong chốc lát mới xuất phát đi trường học. Trước khi đi cậu còn cố ý cùng Hạ Diễn muốn số điện thoại, tiện về sau còn liên hệ.
Ngày hôm sau Hạ Diễn như cũ không có tới trường học.
Du Bách Chu thực may mắn anh có thể nghe mình nói.
Thời tiết hôm nay thật sự không tính là tốt. Từ chạng vạng bắt đầu liền như vậy, mặt trời bị mây đen che khuất, âm u, mây đen gần giống như ở trên đỉnh đầu, Du Bách Chu ngồi ở trong xe, nhìn trời bên ngoài, phiền muộn trong lòng nói không nên lời.
Đến buổi tối thì càng nhiều, vài giọt mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, âm thanh tí tách, dường như vì bi kịch sau đó không lâu mà kêu lên.
Du Bách Chu rửa mặt xong liền lên giường, bức màn không bị kéo hết toàn bộ, cậu xuyên qua cửa sổ nhìn mưa nhỏ bên ngoài, nhẹ thở dài.
Đêm nay đã là đêm cuối cùng.
Du Bách Chu tới rạng sáng cũng chưa ngủ.
: "Tui cảm giác cậu gọi tui."
Lúc này ở vài ngày rúc xác trong mai rốt cuộc chui ra.
Du Bách Chu nghe xong muốn đánh người: "Cậu còn biết ra ngoài? Tôi cho rằng cậu đã đi du lịch khắp thế giới xong luôn rồi."
: "Tui đây không phải trở về sửa chữa mấy ngày à."
có thể đọc suy nghĩ của cậu, biết cậu suy nghĩ cái gì, nói với cậu: "Sống chết của nhân vật trong sách đều là giả thiết của tác giả, tình tiết Hạ Nhu rời đi chẳng qua là để về sau vai chính càng thêm cường đại, cái này cùng cậu không có quan hệ. Cho dù bà ở lại hay rời đi, vai chính đều sẽ không bởi vậy mà gia tăng trả thù cậu, cậu không cần phải bởi vậy mà thương tâm."
Biết rõ cốt truyện Du Bách Chu đương nhiên biết này chuyện cùng cậu không quan hệ, nhưng biết là biết, thời điểm biết được người bên cạnh sẽ phải rời đi, khó chịu trong lòng cũng không khống chế được.
Đối với Hạ Nhu rời đi, trong sách cũng không có miêu tả chi tiết, chỉ nói rạng sáng bà liền an tĩnh rời đi, để lại cho Hạ Diễn cả đời tiếc nuối.
Du Bách Chu tò mò, "Cậu nói, nửa đêm bệnh viện khẳng định cũng có khẩn cấp cứu hộ mới đúng chứ, thời điểm bà phát bệnh, thật sự không kịp làm cái gì đã đi rồi sao?"
: "Bệnh viện là có cứu hộ khẩn cấp."
Du Bách Chu, "Đúng vậy, vậy đây rất kỳ lạ."
: "Kỳ thật cũng không có kỳ lạ gì, vốn dĩ bà không phải bởi vì không thể cấp cứu mới rời đi."
Du Bách Chu đồng tử hơi giật mình, như cũ vẫn duy trì tiết tấu nói chuyện lúc trước, "Đúng không? Vậy vì cái gì bà rời đi?"
: "A, bà là bị người hại......"
Du Bách Chu đột nhiên sửng sốt.
Hệ thống: "Ôi dm......"
Nói lỡ miệng.
Du Bách Chu từ trên giường ngồi dậy, "Cậu nói lại lần nữa!"
: "Không được, đây là một chi tiết rất quan trọng trong sách, cho dù là cậu, cũng không thể can thiệp."
Du Bách Chu thanh âm phập phồng, "Tôi không can thiệp, tôi bảo đảm không can thiệp! Tôi chỉ muốn biết chân tướng."
rối rắm xuống: "...... Được rồi, là cái này......"
Hai phút sau, Du Bách Chu nhíu mày sờ soạng di động đầu giường, hỏi cậu muốn làm cái gì, cậu nói thật: "Tôi muốn nói cho Hạ Diễn."
nóng nảy: "Cậu không phải đã nói cậu sẽ không can thiệp?!"
Du Bách Chu một bên lấy điện thoại một bên nói: "Nghe rõ, tôi không có can thiệp. Tôi có thể vận dụng thông tin tôi đã biết đi làm bất cứ việc gì tôi muốn, đây là nguyên tắc cậu nói với tôi ngay từ đầu. Sau khi cậu đem thông tin nói cho tôi, thông tin cũng đã là của tôi , rõ ràng chưa?"
: "......"
Bị lừa.
Du Bách Chu gọi vài cuộc cho Hạ Diễn, đáng tiếc vẫn luôn là trạng thái đường dây bận. Du Bách Chu nhìn thời gian, hiện tại là rạng sáng là giờ phút, nếu cậu nhớ không lầm, bởi vì Hạ Nhu rời đi đả kích đối với Hạ Diễn là rất lớn, cho nên Hạ Diễn vẫn nhớ rõ thời gian mẹ mình rời đi, trong sách cũng bởi vậy nhắc tới rất nhiều lần —— rạng sáng giờ phút.
Từ nhà cậu xuất phát đến bệnh viện dù không kẹt xe nhanh nhất cũng mất mười phút, Du Bách Chu tính thời gian, nếu cậu hiện tại lập tức xuất phát...... Có lẽ tới kịp ngăn cản hết thảy phát sinh.
Nếu cậu không biết việc này, vậy cậu sẽ không nhúng tay, nhưng hiện tại cậu đã biết việc này, liền sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Không có nhiều thời gian tự hỏi, Du Bách Chu vội vàng lấy di động, đến dưới lầu gọi Lý thúc liền ra ngoài.
Thời điểm Phó Hạ cùng Du Thần nghe được động tĩnh đi ra, trong phòng khách đã không có ai.
Cây hai bên đường lui lại phía sau, trên đường đến bệnh viện, Du Bách Chu không ngừng gọi điện cho Hạ Diễn, chính là bên kia vẫn không trả lời.
nói cho cậu, tác giả miêu tả về Hạ Nhu rời đi có hai phiên bản, thứ nhất là thời điểm rạng sáng Hạ Nhu bị người tiêm thuốc độc vào người mà chết, bởi vì sau lưng có người, Hạ Diễn biết được nguyên nhân chân chính mẹ mình rời đi đã là chuyện rất lâu về sau; mà phiên bản thứ hai, đó là Hạ Nhu bệnh tình tăng thêm mà đột nhiên rời đi.
nói, bởi vì cậu xuất hiện phá vỡ năng lượng không gian nguyên bản, dẫn tới năng lượng không ổn định, cho nên này hai loại tình huống đều có khả năng sẽ phát sinh.
Nhưng Du Bách Chu ngay từ đầu nghe thấy ngữ khí khẳng định của liền đoán được, việc này không phải khả năng phát sinh, mà là khẳng định đã xảy ra!
Hạ Diễn vẫn không nghe điện thoại.
Nếu không có Hạ Diễn, như vậy chỉ có thể dựa vào cậu.
Xe dừng lại, Du Bách Chu liền lập tức hướng khu nằm viện chạy như bay mà đi.
Dọc theo đường đi, cậu khẩn trương đến nỗi trái tim đều phải nhảy ra ngoài, cậu không ngừng ở trong lòng cầu nguyện, nhất định phải tới đến kịp! Nhất định phải đến kịp!
Rốt cuộc, tới nơi, cậu đẩy mạnh cửa phòng bệnh——
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có âm thanh tích, tích, tích có quy luật của dụng cụ phát ra, Hạ Nhu cũng sắc mặt an ổn nằm ở trên giường, nhìn không ra khác thường gì.
Đến kịp.
Tim Du Bách Chu treo trên cao rốt cuộc hạ xuống, cậu nửa dựa khung cửa, cảm giác chân đều phải xụi lơ.
Xác nhận Hạ Nhu tạm thời không có việc gì, lúc này, Du Bách Chu tâm trí mới chú ý tới người canh giữ bên cạnh giường bệnh.
Du Bách Chu: "Hạ...... Diễn?"
Thời gian tựa hồ tại một khắc này đột nhiên im bặt.
Hạ Diễn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cậu chằm chằm, "Thời gian này, cậu vì cái gì xuất hiện ở đây?"