Thời gian giống như đột nhiên dừng lại.
Đối diện với ánh mắt chất vấn của Hạ Diễn, Du Bách Chu chột dạ, cậu tự hỏi nên giải thích như thế nào, chính mình vì cái gì sẽ xuất hiện ở đây lúc này.
Du Bách Chu đang do dự nên mở miệng như thế nào, phía sau liền truyền đến một câu thô tục rất nhỏ, đôi mắt cậu hơi hơi trợn to, trực giác nói cho cậu, đây là hung thủ đêm nay tính toán hại Hạ Nhu.
Cậu bỗng dưng quay đầu lại, liền nhìn đến một nam nhân đội mũ, hai tay đút ở trong túi, bộ dáng lén lút, là người vừa rồi đi qua phía sau cậu.
Chắc là hắn.
Không lo hậu quả, hiện tại cần đem người bắt lấy trước.
Mày Du Bách Chu nhíu lại, nhưng động tác cậu còn không có làm, bả vai liền bị một bàn tay hữu lực đè lại, cậu nao nao, xoay đầu, liền thấy được cảm xúc khác biệt với bình thường trên sườn mặt Hạ Diễn.
—— âm trầm, hung ác.
Trong khoảnh khắc, hô hấp Du Bách Chu dừng lại.
"Ở chỗ này đợi."
Hạ Diễn ở bên tai cậu lưu lại một câu, liền đi theo người nọ ra ngoài.
Du Bách Chu cách vài giây mới lấy lại tinh thần.
Nghĩ đến biểu tình ở trên mặt Hạ Diễn vừa rồi.
...... Là cậu hoa mắt đi.
Du Bách Chu đem suy nghĩ từ trong đầu rút ra, cậu nhìn thời gian trên cổ tay, "Không sai biệt lắm cũng nên tới rồi."
Nhận thấy được có người đi theo chính mình, nam nhân lét lút chạy vào cầu thang thoát hiểm, bên trong không có ánh đèn, chỉ có chút ánh sáng xanh le lói, hắn gắt gao nhét đồ vật vào trong túi, sợ không cẩn thận đụng đến.
Phía sau lối thoát hiểm truyền đến âm thanh kẽo kẹt, có người vào được, cửa bị đóng lại, cầu thang một lần nữa khôi phục hắc ám, trong lòng hắn hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất hướng dưới lầu chạy.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Hắn nhanh, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh; hắn chậm, tiếng bước chân phía sau cũng chậm.
Khủng hoảng dâng lên trong lòng hắn, phảng phất lo lắng như bị thứ gì đuổi theo, hắn bắt đầu vài bước cũng thành một bước hướng dưới lầu chạy trốn, nhưng vô luận chạy trốn nhanh bao nhiêu, như cũ không bỏ được tiếng bước chân phía sau.
Rốt cuộc, đường phía trước lộ ra một chút ánh sáng, xuống chút nữa chính là lối ra an toàn lầu , phảng phất như tìm được hy vọng, hắn cầm đồ vật trong túi bước nhanh hơn, khi hắn có thể đặt tay lên cửa lối thoát hiểm, cổ liền đột nhiên bị người từ phía sau thít chặt, người nọ đem hắn kéo về phía sau, hắn theo bản năng muốn kêu lên, miệng lại bị một bàn tay khác gắt gao che lại, phát không ra bất kì một âm thanh nào.
Cuối cùng, ngón tay bị gỡ buông lỏng ra khỏi then cửa,tia ánh sáng duy nhất một lần nữa lại bị ánh sáng xanh che khuất.
Thiếu oxy làm sắc mặt nam nhân đỏ lên, ý thức đại não dần dần tan rã, mơ hồ phía sau truyền đến một thành âm tràn ngập trong khói mù, "Cảm thụ được sinh mệnh một chút một chút trôi đi có thích không? Gϊếŧ hại một người bệnh tay trói gà không chặt mày có thể có được cái gì? Tiền? Mày nói cho tao, một cái mạng giá trị bao nhiêu tiền, tao gửi cho vợ con mày gấp đôi."
Nghe nhắc tới vợ con, nam nhân bắt đầu ra sức giãy giụa, hai tay dùng sức giữ cánh tay đang gắt gao thít chặt yết hầu chính mình, nhưng sức lực người phía sau quá lớn, hắn căn bản không lay động được nửa phần cánh tay kia.
Ý thức ở trong đầu dần dần tan rã.
Thời điểm cho rằng chính mình đại khái sẽ hít thở không thông mà chết tại đây, người phía sau lại đem cánh tay buông lỏng, cùng lúc đó, phía sau lưng bị hung hăng đạp một chân. Hắn liền lăn xuống cầu thang ước chừng mấy mét, tứ chi đau đớn giống như bị nghiền nát qua một lần.
Hạ Diễn nhìn nam nhân nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, chậm rãi bước từ bậc thang phía trên xuống, trong bóng đêm thấy không rõ ánh mắt suy nghĩ của anh, chỉ có thể nghe được thanh âm giống hàn băng, "Thật là đủ yếu ớt."
Anh đi đến bên cạnh nam nhân, ngồi xổm xuống.
Ý thức tiêu tán chồng lên thân thể đau đớn làm nam nhân không có bất luận đường sống phản kháng gì.
"Để tao ngẫm lại, nên cho mày ăn đau khổ gì......"
Nam nhân nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Diễn, trên mặt tràn ngập kinh sợ, nhớ tới Hạ Diễn nói vừa rồi, hắn vội vàng giải thích nói: "Tôi không...... Không có gϊếŧ người...... Cậu buông tha tôi......"
Nam nhân lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên đầu bị nắm đập lên tường bên cạnh.
"A ——"
Sau khi nam nhân phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, miệng liền lại lần nữa bị Hạ Diễn che lại.
Trên ngực Hạ Diễn phập phồng.
Không có gϊếŧ người?
Hắn đang nói chuyện cười gì?
Hạ Diễn vĩnh viễn cũng quên không được đời trước một đêm kia chính mình nhìn theo mẹ được chôn cất.
Không có gϊếŧ người? Ha, quả thực chính là chuyện cười.
Đời trước anh làm mọi người phải trả giá, chính là duy nhất người này, hung thủ trực tiếp gϊếŧ chết mẹ anh chạy trốn, đời này, rốt cuộc gặp gỡ, anh sao có thể buông tha hắn?
Buông tha hắn, quả thực chính là chuyện cười!
Hạ Diễn ngực phẫn nộ mà lên xuống phập phồng, anh một bàn tay đoạt lấy kim tiêm bị nam nhân che lại gắt gao trong túi, bỏ nắp kim tiêm ra, đem nhắm chuẩn vào cổ nam nhân.
Nhìn kim tiêm sẽ hướng cổ chính mình cắm tới, âm thanh nam nhân kêu gào từ lòng bàn tay anh truyền đến, "Buông tha tôi! Cầu xin cậu buông tha tôi! Tôi còn có vợ con!!"
Giây tiếp theo, kim tiêm khó khăn dừng lại trước cổ nam nhân mấy mm.
Nam nhân nước mắt nước mũi cùng nhau chảy, tiếp tục xin tha không ngừng.
Hạ Diễn tạm dừng hai giây, rồi sau đó đem nắp một lần nữa đậy vào, thả lại túi nam nhân, cởi ra bao tay, thanh âm bình tĩnh, "Làm mày chết quá nhanh, thì quá tiện nghi mày rồi."
Nam nhân vốn nghĩ rằng chính mình có thể tránh được một kiếp, nhưng thẳng đến thấy rõ dáng vẻ Hạ Diễn, mới biết được, trừng phạt từ hiện tại mới tính bắt đầu.
Cửa bệnh viện, xe cảnh sát một chiếc lại một chiếc đến, âm thanh còi cảnh sát hấp dẫn một bộ phận quần chúng vây xem trên đường.
Phan Diệc từ xe hơi không xa bước tới, xa xa nhìn từng xe cảnh sát ở cửa, "Ôi dm? Ai mẹ nó báo cảnh sát?"
Hắn lấy ra di động gọi điện cho Hạ Diễn, bên kia không trả lời, "Đệt!"
Lý thúc cùng vài cảnh sát đơn giản nói lại tình huống một lần nữa, cảnh sát rất nhanh sắp xếp phong tỏa bệnh viện.
Xong việc, Lý thúc cùng tiểu thiếu gia nhà mình gọi điện thoại, mới yên tâm ở bên ngoài chờ.
Cầu thang thoát hiểm, nam nhân nằm trên mặt đất đã không có bất kỳ đường sống nào, chân cẳng méo mó xoắn lại, trên đầu chảy máu.
Nghe được âm thanh còi cảnh sát bên ngoài, Hạ Diễn ngồi xổm xuống, một bàn tay móc di động ra, một bàn tay khác nắm quần áo nam nhân lên, "Nói cho tao, đêm nay là ai sai mày tới hại người bệnh phòng ?"
Vẻ mặt người đàn ông mơ hồ đầy máu và nước mắt, trong cổ họng tràn ra vị rỉ sắt, không dám nói dối một chữ, "Tôi nghe bọn hắn nói, là...... Là Dịch phu nhân."
"Dịch phu nhân nào?"
Nam tử nói cái tên.
Hạ Diễn vừa lòng ấn nút dừng ghi âm trong di động, buông ra người nọ, đứng dậy, "Chờ lát nữa thời điểm cảnh sát hỏi, biết nên giải thích vết thương trên người như thế nào rồi chứ."
Người nọ sợ hãi nhìn nam sinh bất quá mười mấy tuổi trước mặt, run đầu dùng hết toàn lực gật đầu.
Du Bách Chu canh giữ ở phòng bệnh, bởi vì quá an tĩnh, buồn ngủ lần lượt tập kích đại não cậu, nhưng mỗi lần đều bị cậu đuổi trở về.
Thời điểm Hạ Diễn trở lại phòng bệnh, Du Bách Chu đang nhìn giường bệnh một chút một chút gật đầu, thực nỗ lực dùng ý chí chình mình cũng ma ngủ chống lại, anh đi đến ngồi xổm bên cạnh Du Bách Chu, nhìn dáng vẻ người trước mặt người nỗ lực đến mày đều nhăn lại, nhịn không được cười ra tiếng.
Có lẽ là nghe được thực nhẹ tiếng cười này, Du Bách Chu nhạy bén tỉnh táo lại, từ buồn ngủ đến thanh tỉnh cũng chỉ có nửa giây thời gian.
Khi Du Bách Chu quay đầu nhìn đến người bên cạnh, tâm tình đầu tiên là buông lỏng vài giây, rồi sau đó lại lập tức nhấc lên, cậu nhanh tay xoa xoa nước miếng bên miệng, giải thích nói: "Tớ không ngủ, tớ vẫn luôn thanh tỉnh, chú ý bốn phía!"
Du Bách Chu chuyển qua trước, Hạ Diễn sớm đã thu hồi gương mặt tươi cười, "Ừ."
Du Bách Chu nhớ tới chuyện vừa rồi nói, "Đúng rồi, người nọ bắt được không?"
Hạ Diễn: "Người nọ?"
Du Bách Chu dừng một chút, gập ghềnh mà giải thích nói: "Nga...... Chính là cái nam nhân lén lút từ cửa phòng bệnh đi qua kia, thời điểm tớ nhìn hắn có chút kỳ kỳ quái quái, cậu không phải cũng cảm thấy kỳ quái mới đuổi theo sao?"
Hạ Diễn: "Đúng. Bắt được, đã bị cảnh sát bắt đi."
Du Bách Chu làm bộ nghi hoặc, "Bị cảnh sát bắt đi? Hắn là bởi sao lại bị cảnh sát bắt đi a?"
Hạ Diễn: "Trên người hắn mang theo đồ vật không an toàn."
Du Bách Chu: "Nga nga, như vậy a, bị cảnh sát kịp thời bắt đi thật sự là quá tốt."
Hạ Diễn: "Ừ."
Nghe vậy, Du Bách Chu trong lòng tức khắc buông lỏng xuống dưới, còn may cảnh sát tới kịp thời.
Ở trên đường tới, cậu đã cùng Lý thúc thương lượng tốt, sau lúc cậu tới bệnh viện ngăn cản người nọ, Lý thúc liền đi cục cảnh sát gần nhất báo nguy, lý do báo nguy là Lý thúc nhìn đến có người cầm nguy hiểm vật phẩm vào bệnh viện, ấn thời gian tới tính, thời điểm chờ cảnh sát đến, người nọ khẳng định còn ở bệnh viện. Như vậy vô luận cậu kịp hoặc là không kịp cứu Hạ Nhu, người nọ cuối cùng khẳng định đều chạy không ra bệnh viện.
May mà người nọ bị bắt được, nếu không biết được còn có hay không chuyện gì tiếp theo.
Vào lúc ban đêm, Du Bách Chu cùng Hạ Diễn còn có Lý thúc đều bị mang đi làm ghi chép, Hạ Nhu ở bệnh viện có chuyên gia trông nom, phạm nhân rất phối hợp đem nguy hiểm vật phẩm mang vào bệnh viện đưa ra.
Thời điểm Du Bách Chu ra Cục Cảnh Sát, liếc mắt một cái thấy được phạm nhân, dáng vẻ người nọ làm cậu hoảng sợ.
Người nọ ngồi ở trên xe lăn, cả khuôn mặt bị băng gạc che kín, lộ ra đôi mắt tràn ngập tơ máu, đầu phủ băng gạc, nhìn kỹ còn ẩn ẩn thấm ra phía ngoài, vết thương này nghe nói một bộ phận là Hạ Diễn phòng vệ chính đáng đánh, nhưng kia chỉ là một vết thương nhẹ, nghiêm trọng thương là bởi vì người nọ trong quá trình chạy trốn liên tục ngã xuống cầu thang mà có, nghe nói còn làm gãy chân, rất thảm.
Du Bách Chu nhìn người nọ tấm tắc lắc đầu, thầm nghĩ cũng là đủ xui xẻo, bị ngã còn nghiêm trọng hơn so với bị người khác đánh.
Ban đêm rốt cuộc yên tĩnh lại, Du Bách Chu ra Cục Cảnh Sát, liền cùng Lý thúc trở về nhà.
Thời điểm Hạ Diễn đi ra, Phan Diệc ở cửa chờ.
Lên xe, Phan Diệc vội la lên: "Sao lại thế này a? Cảnh sát như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện?"
Kế hoạch bọn họ bắt người nọ, cũng không bao gồm cảnh sát.
Hạ Diễn đem ghế phụ hạ xuống một chút, giật giật cổ, "Du Bách Chu báo cảnh sát."
Phan Diệc vẻ mặt mộng bức, "A??"
Hạ Diễn mỏi mệt nhắm mắt lại, "Bị cảnh sát mang đi cũng tốt, cất giữ thuốc độc phi pháp, cũng đã đủ hắn ăn không hết gói đem đi."
"Nhưng nói như vậy......"
"Làm hắn ngồi xổm trong nhà lao, tôi cũng mất chút sức lực, không đến mức đem hắn lộng chết."
Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, lại làm Phan Diệc trong lòng hung hăng giật mình .
Dù chuyện có trôi qua, cho dù có cơ hội một lần nữa vãn hồi, vết sẹo sớm đã để lại.
Du Bách Chu về đến nhà, mới vừa vào cửa, đã bị hoảng sợ.
Phó Hạ cùng Du Thần ngồi ở trong phòng khách, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cậu.
Du Thần trước hết đặt câu hỏi, "Muộn như vậy con còn đi đâu?"
Du Bách Chu linh quang chợt lóe, "A, con ngủ không được nên đi ra ngoài hóng gió."
"Hóng gió? Mệt con còn nói ra đến lời nói dối như vậy! Ai hóng gió đến tận Cục Cảnh Sát?!"
"......"
Phó Hạ lấy ra di động Du Thần đặt tới trước mặt cậu, "Vừa nãy một người bạn của ba lớn ở cục cảnh sát gọi điện thoại lại đây, nói con bị mang đi làm ghi chép, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Du Bách Chu mắt thấy cũng giấu không nổi nữa, liền ăn ngay nói thật nói: "Là chuyện này, con không phải đi ra ngoài hóng gió sao, đi đi liền đến bệnh viện......"
Thời điểm cậu nói tới đây, Du Thần tàn nhẫn liếc mắt cậu một cái, cậu vội vàng hướng Phó Hạ bên nói: "Là thật sự, ở bệnh viện không phải có mẹ của bạn học con hay sao? Con liền thuận đường đi thăm mẹ cậu ấy, kết quả con liền gặp phải người xấu, Lý thúc giống như nhìn đến người nọ trong tay cầm đao gì đó, vì thế liền chạy nhanh đi báo cảnh, lại sau đó chúng con liền bị đưa tới Cục Cảnh Sát."
Du Bách Chu nói xong, nói: "Con thề! Con nói đều là sự thật, không tin hai người có thể đi hỏi cảnh sát thúc thúc, đều ở ghi chép!"
Trên thực tế, Du Bách Chu xác thật là nói với cảnh sát như thế này.
Nghe xong chuyện, Phó Hạ khẩn trương hỏi: "Người nọ cầm đao? Có làm con bị thương hay không?"
Du Bách Chu lộ ra hai cánh tay cho ba xem, "Không, chính là bị dọa."
Cầm đao là khi cậu bảo Lý thúc báo nguy nói.
Mà lúc sau dáng vẻ phạm nhân bị thương xác thật cũng đem cậu dọa, dọa hai giây.
Nghe vậy, Du Thần nhíu mày, ngữ khí cũng hòa hoãn chút, hắn nói với Du Bách Chu: "Cùng ba đi thư phòng."
Du Bách Chu hít hít cái mũi, đi theo Du Thần vào thư phòng.
Du Thần từ kệ sách lấy ra một quyển sách đưa cho cậu, "Đây là quyển sách trước kia ông của con để lại cho ba, sau hai mươi tuổi ba chép một lần, lúc này đến phiên con, trong vòng một tuần chép xong cho ba ít nhất một lần...... Nếu không cắt tiền tiêu vặt một tháng!"
Du Bách Chu nhìn Kinh Kim Cương một bàn tay đều cầm không được trước mặt: "......"
Du Bách Chu ôm Kinh Kim Cương trở về phòng ngủ, cậu vỗ vỗ sách, thở dài.
Hào môn chuyện này nhiều. Nhà cậu là hào môn, nhà cậu chuyện này cũng nhiều.
Chờ sau khi Du Bách Chu ngủ, Du Thần ra gọi điện thoại cho bạn ở cục cảnh sát.
"Hôm nay bắt được người nọ tên là gì?"
"Đã biết. Đúng rồi, nhớ rõ chỉnh hắn mạnh tay cho tôi. "
"À? Vì cái gì?"
Du Thần cầm lấy thuốc trong miệng, vẻ mặt khó chịu, "Bởi vì hắn dọa đến con trai ông!"