Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

chương 60-61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Anh Mặc Áo Sơ Mi Size Bao Nhiêu

Đối với Khương Tân Tân mà nói, đêm nay không thể nào ngủ yên được.

Cô vậy mà lại có được thẻ đen của Chu Minh Phong.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô mở Wechat ra, đương nhiên phải kể chuyện tốt này cho bạn nghe, huống chi cô không phải là người giữ bí mật giỏi.

Trước khi Khương Tân Tân xuyên sách, cô cũng có vài người bạn, nhưng nếu nói là "Tốt" thì chỉ có Tôn Văn Thanh, nghĩ đến đây cô quyết định gửi cho Tôn Văn Thanh một hồng bao, nhân tiện thăm dò xem vào cái giờ này cô ấy có tu tiên hay không.

Khương Tân Tân: 【Tôi cho cô xem bảo bối này.

jpg 】

Tôn Văn Thanh không hổ là bạn cực tốt của Khương Tân Tân, rất nhanh liền trả lời: 【 Nice.

jpg 】

Khương Tân Tân lập tức có tinh thần.

Không nghĩ tới vào cái giờ này Tôn Văn Thanh vẫn còn thức.

Cần gì đàn ông, chị em có thể làm bạn cả đời!

Khương Tân Tân cũng không câu giờ, tìm một góc độ thật đẹp, rồi chụp tấm thẻ đen của Chu Minh Phong.

Tôn Văn Thanh: 【?? Đây là bảo bối mà tôi có thể nhìn sao? 】

Tôn Văn Thanh: 【 Con đỗ nghèo khỉ này muốn hỏi một chút, đây chính là thẻ đen trong truyền thuyết sao? 】

Khương Tân Tân: 【 Đúng vậy, hôm nay Chu Minh Phong cho tôi, cô không biết đâu tôi phải tiết chế rất nhiều đấy!! Hôm nay anh ấy đưa tôi cùng Chu Diễn tham gia tiệc từ thiện, không phải đấu thầu cái gì đâu nha, anh ấy cho tôi cái thẻ này rồi bảo không có giới hạn! Thế mà một tấm tôi cũng không chụp! Hôm nay tôi cực kỳ cảm động trước phẩm hạnh của mình nha.

Tôn Văn Thanh: 【Wow cô thật kiềm chế tốt! Cô tính không làm gì sao? 】

Khương Tân Tân: 【 Cho nên tôi quyết định ngày mai phải càng quét sạch trung tâm thương mại, quẹt thẻ mua mua mua, cậu có rảnh không, đến nhìn tư thế quét thẻ của tôi.

Tôn Văn Thanh: 【 Nhất định phải đi, bất quá cậu định quẹt bao nhiêu tiền? 】

Khương Tân Tân đắc ý: 【 Ít nhất không dưới một vạn.

Tôn Văn Thanh: 【? 】

Tôn Văn Thanh: 【 Tốt.

Đủ xa xỉ.

Hai người trò chuyện câu được câu không, còn tranh nhau gửi một làn sóng biểu cảm, sắp đến giờ cuối cùng Khương Tân Tân cũng đã buồn ngủ, chúc Tôn Văn Thanh ngủ ngon sau đó liền tắt đèn đi ngủ.

Trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng suy nghĩ: Chu Minh Phong đúng là liều a, giờ này rồi vẫn còn xử lý công việc.

Tầm rạng sáng, Chu Minh Phong mới trở về.

Anh mang sắc mặt nặng nề đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Khương Tân Tân.

Không biết anh nhìn bao lâu, rồi đưa tay ra, động tác nhu hòa cọ cọ bàn tay vào gò má cô, sau đó vuốt vài gọng tóc ra sau tai cô, ngón tay dừng lại ở vành tai của cô mấy giây.

Có người nói, Chu Minh Phong là một quý ông thân sĩ.

Từ trước cho tới nay anh chưa bao giờ làm chuyện gì quá tầm kiểm soát của mình.

Trước khi gặp Khương Tân Tân, Chu Minh Phong cực kỳ tin tưởng khả năng tự chủ của mình.

Thời đại học, cả ngày anh đều bề bộn việc lập nghiệp, chưa từng tiếp xúc quá nhiều với bạn cùng phòng kí túc xá, sau khi tắt đèn thì bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, anh không hề tham gia, nhưng ngẫu nhiên nghe được tiếng thở dài của mấy người bạn cùng phòng, ví dụ như làm thế nào để bắt chuyện với cô gái mình yêu thầm, hay là làm sao để yêu cầu được hôn bạn gái mà không bị cự tuyệt? Anh nghe thấy nhưng không để ý đến.

Không phải tất cả đàn ông đều trầm mê vào tình yêu nam nữ.

Thẳng thắn mà nói, khi đối mặt với mấy anh bạn cùng phòng, anh đã từng cho rằng anh với bọn họ không cùng một đường.

Hiện tại xem ra, anh – Chu Minh Phong là một người đàn ông bình thường.

Anh hi vọng cô vẫn luôn như vậy.

———————

Ngày thứ hai, lúc Khương Tân Tân tỉnh lại, thì hai cha con Chu gia đều đã ra cửa, đi làm đi làm, chuyển hàng chuyển hàng.

Cô với Tôn Văn Thanh đã hẹn phải dành cho nhau cả ngày ở bên ngoài.

Cách thời gian hẹn vẫn còn sớm, nên cô ăn sáng xong mới lái xe đi đến cửa hàng tiện lợi.

Không đến một tháng nữa là trường học khai giảng, Khương Tân Tân đã đăng thông báo tuyển nhân viên, mấy ngày nay có vài người lục tục ngo ngoe tới đây phỏng vấn.

Cho tới nay vẫn chưa tìm được người thích hợp, bất quá so với lúc đầu vẫn tốt hơn nhiều, chí ít hiện tại còn có người muốn tới đây làm.

Từ Tòng Giản là một nhân viên khó không thể cầu, Khương Tân Tân hoài nghi cậu đã nâng cao tầm chọn người của cô.

Cho nên khi có người đến phỏng vấn, cô đều vô thức so sánh với Từ Tòng Giản.

Nếu so sánh ít thì thôi, nhưng cô lại so rất nhiều vấn đề.

Cái này không đúng, nhưng trong sự nghiệp kinh doanh của cô, gặp được người như Từ Tòng Giản là một chuyện cực kỳ kinh hỉ, sao có thể coi cậu làm tiêu chuẩn rồi yêu cầu người khác làm theo.

Cô đã nói với Từ Tòng Giản rồi, chờ sau khi cậu khai giảng xong, khẳng định ban ngày không thể tới, còn buổi tối thì quá sức, nhưng tùy tiện sa thải cậu cô lại không nỡ, cho nên đến khi tuyển được người thích hợp, cô sẽ ký một bản hợp đồng với Từ Tòng Giản, phải thanh toán tiền lương.

Khương Tân Tân ngốc ở cửa hàng tiện lợi đến giữa trưa mới rời đi.

Từ Tòng Giản đưa mắt nhìn cô đi.

Đợi sau khi cô đi, cậu lại bắt đầu nghiên cứu công thức oden khác.

Ở sâu trong nội tâm, Từ Tòng Giản biết mình muốn làm gì, không thể làm cái gì, kỳ thật trong khoảng thời gian này không phải không có cửa hàng tiện lợi khác mời cậu đến làm, tiền lương với điều kiện đều cao hơn hiện tại.

Nhưng không biết vì cái gì, cậu không muốn đi, thậm chí sau tháng chín, cậu sẽ không có thời gian tới đây mỗi ngày, trong lòng cậu còn có một chút mất mát nho nhỏ.

Cậu rất muốn làm một thứ gì đó cho cô.

Khương Tân Tân đến trung tâm thương mại sau Tôn Văn Thanh.

Hiện tại mua sắm rất thuận tiện, ăn cơm, xem phim, mua sắm thậm chí là cửavvào trạm tàu điện ngầm đều nằm trong một tòa nhà.

Ngoài miệng Khương Tân Tân nói muốn mua mua mua, nhưng thực tế nội tâm cô đã tính toán hết rồi, quẹt bao nhiêu tiền đều phải nhớ kỹ.

Mặc dù cái gì cô cũng không thiếu, nhưng ý định đi mua sắm chỉ là cảm giác mẻ cảm xuất phát từ nội tâm mà thôi, sau khi lấy vài lọ kem chống nắng cho Chu Diễn, liền đi lên lầu.

Tôn Văn Thanh nhìn trúng một cái cốc trong một cửa hàng.

Cái đó gọi là "Cái cốc trong mơ", chỉ tiếc đây không phải hàng để bán, mà là quà tặng.

Nhân viên cửa hàng giới thiệu, chỉ cần mua trên vạn là được tặng cốc.

Tôn Văn Thanh nghe xong cái số này liền sợ, đồ cửa hàng này bán chính là quần áo nam, cô không có bạn trai, cha cô cũng sẽ không mặc quần áo kiểu này, nếu như muốn cái cốc này, thì phải tiêu một vạn tệ, mất vạn tệ để mua cốc, cô không phải bị điên chứ.

Khương Tân Tân nhìn thấy Tôn Văn Thanh rất thích, liền nói: "Vừa vặn hôm nay tôi chưa quét thẻ, như vậy đi tôi mua một món đồ trên vạn tệ, còn chiếc cốc thì tặng cậu?"

Tôn Văn Thanh nói ngay: "Không cần đâu, cậu mua cho ai chứ?"

Khương Tân Tân trừng mắt nhìn: "Cậu là cẩu độc thân, còn tớ thì không phải a, tớ có chồng nha."

Tôn Văn Thanh: "?" Quấy rầy.

Khương Tân Tân nói muốn quẹt thẻ, nhưng vừa rồi mua kem chống nắng cho Chu Diễn không hết hơn tệ, nên chưa được dùng thẻ đen đâu.

Cho nên, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quẹt thẻ đâu nha.

Khương Tân Tân cực kỳ vui vẻ.

Cô bắt đầu chọn quần áo thích hợp cho Chu Minh Phong, cầm thẻ của anh, mua đồ cho anh rất hợp lý đi, chọn lựa một vòng thì cô đã nhìn trúng một chiếc áo sơ mi, từng đường kim mũi chỉ đều rất chuẩn, cô có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Minh Phong mặc chiếc áo này, anh luôn cẩn thận tỉ mỉ, luôn cài chặt nút áo sơ mi trên cùng, khi anh về nhà thì sẽ chậm rãi cởi nút đó ra.

Tôn Văn Thanh thấy Khương Tân Tân nhìn áo sơ mi đến ngẩn người, đi tới nhẹ nhàng đụng cô một cái: "Đang nghĩ gì thế?"

Khương Tân Tân lập tức nghiêm túc: "Tớ không nghĩ cái gì hết."

Tôn Văn Thanh: "..."

Cô lại hỏi: "Nhìn trúng cái này rồi?" Đưa tay ra nhìn nhãn hiệu, hơi thở liền trở nên nhanh, ai đến đây nói cho cô nghe đi, một chiếc áo sơ mi thôi mà tốn mấy vạn??

Khương Tân Tân gật đầu: "Nhưng mà tôi không biết kích thước của anh ấy."

Tôn Văn Thanh kinh ngạc: "Đây là lần đầu tiên cậu mua quần áo cho anh ta sao?"

"Đúng thế." Khương Tân Tân nhớ tới cái gì đó: "Anh ấy còn chưa mua quần áo cho tớ bao giờ đâu, tớ quá thua lỗ thua lỗ."

Tôn Văn Thanh: "Cái này cũng muốn so?"

"Đương nhiên, anh ấy chưa từng mua quần áo cho tớ mà, nhưng lần này tốt rồi." Khương Tân Tân cong cong môi: "Ai bảo hôm qua anh ấy cho tớ thẻ chứ."

Khương Tân Tân không biết Chu Minh Phong mặc size nào, thế nên cô gọi điện thoại cho Dương quản gia, hỏi chuyện này.

Ai mà biết người luôn luôn biết Chu Minh Phong thích uống nước lọc hiệu nào – Dương quản gia, thế mà lại nói: "Phu nhân, tôi không biết đâu."

Khương Tân Tân: Có quỷ mới tin ông.

Dương quản gia: "Phu nhân, cô có thể gọi điện thoại hỏi tiên sinh."

Khương Tân Tân sảng khoái: "Vậy được rồi."

Coi như thỏa mãn tiểu tâm tư của Dương quản gia đi.

Khương Tân Tân đành phải gọi cho Chu Minh Phong.

Cô cũng không dám chắc liệu anh có thời gian nghe điện thoại hay không.

Lúc Chu Minh Phong tiếp điện thoại Khương Tân Tân, là khi anh đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng họp, nhìn thấy điện thoại kêu, anh dừng chân lại, một bên nghe điện thoại một bên nói với trợ lý Lưu: "Cậu bảo họ họp trước đi, tôi sẽ đến đó ngay sau khi nghe điện thoại xong."

Trợ lý Lưu hiểu rõ, cầm tư liệu đi đến phòng họp trước, cứ như vậy trong văn phòng lớn này chỉ còn Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong đi đến cửa sổ sát đất, không nghĩ tới cô gọi điện thoại cho anh vào giờ này, anh ôn nhu nói: "Có chuyện gì?"

Khương Tân Tân vẫn còn nhìn chiếc áo sơ mi kia, tưởng tượng cảnh Chu Minh Phong mặc nó: "Anh mặc áo sơ mi size bao nhiêu."

Chu Minh Phong: "Mua cho tôi?"

"Ân." Khương Tân Tân tận dụng mọi thứ khen chính mình: "Hôm nay tôi còn chưa mua gì cho mình đâu, mua áo sơ mi cho anh đầu tiên đó."

Chu Minh Phong trầm ngâm nói: "Cám ơn."

Anh thuận miệng nói size mình: "Nhớ kỹ sao?"

Khương Tân Tân: "Nhớ kỹ."

Chu Minh Phong âm thầm lắc đầu.

Ý nghĩa câu "Nhớ kỹ sao" của anh không giống với suy nghĩ của cô, bất quá...

Quên đi.

Trên thực tế, khi cô muốn mua áo sơ mi cho anh, đã là một kỳ tích không nhỏ rồi.

"Không cần cám ơn." Ngữ khí Khương Tân Tân thận trọng: "Dù sao thì tôi tiêu tiền của anh mà."

Nhân viên cửa hàng khi nhìn thấy Khương Tân Tân đưa thẻ đen ra, trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện một cái gì cả.

Ở chỗ này mưa dầm thấm lâu, cô nàng liếc mắt liền nhìn ra được quần áo vị mỹ nữ này đang mặc là phiên bản giới hạn, giá bán gần trăm vạn, người như vậy không phú thì quý, nhưng cô nàng không nghĩ tới, mỹ nữ này có một tấm thẻ đen.

Xem ra bối cảnh so với tưởng tượng của cô còn sâu.

Sau khi nhân viên cửa hàng quẹt thẻ xong, liền đưa bút máy cho cô yêu cầu cô ký nhận.

Dưới ngòi bút Khương Tân Tân trịnh trọng ký cái tên "Chu Minh Phong".

Cùng lúc đó, Chu Minh Phong đang bước vào phòng họp, anh đang nghĩ, mỗi một lần chi tiêu, cô đều phải ký tên đi.

Ngược lại anh hi vọng cô có thể chi tiêu thật nhiều, viết tên anh nhiều vào.

Quẹt thẻ xong, nhân viên cửa hàng đưa cho cô chiếc cốc Tôn Văn Thanh nhìn trúng, sau khi Tôn Văn Thanh với Khương Tân Tân đi ra khỏi cửa hàng, Tôn Văn Thanh mới cảm thán nói: "Quá xa xỉ quá xa xỉ, tôi có một loại ảo giác bỏ ra hơn bốn vạn để mua một cái cốc."

"Xa xỉ cái gì." Khương Tân Tân kéo cánh tay của cô, cười hì hì: "Chiếc cốc này tặng cho cậu a, xem như là quà đêm thất tịch của tớ."

Tôn Văn Thanh biết giá của chiếc cốc này, cũng biết nếu như không phải vì cô thích, Khương Tân Tân cũng sẽ không mua chiếc áo sơ mi kia, trong lòng rất cảm động nên sẽ nỗ lực hành động thực tế, khi hai người xếp hàng mua trà sữa.

Thì gặp được người quen.

"Lý tiên sinh?"

Edwin đến đây có chút việc, lại không nghĩ rằng mình có dịp gặp được khách quen với đồng nghiệp của mình.

Ba người gặp nhau trong một cửa hàng cũng coi như một loại duyên phận, bây giờ Tôn Văn Thanh mới biết, Khương Tân Tân là đồng nghiệp của chủ tiệm sơn móng tay cô hay làm.

Lần này Khương Tân Tân chưa kịp cảm khái, Tôn Văn Thanh đã trực tiếp nói: "Thế giới này đúng là nhỏ nha."

Edwin ngược lại có chút xấu hổ.

Nguyên nhân chính là do đồng nghiệp biết mình là chủ cửa hàng sơn móng tay, đồng thời còn biết cửa hàng phải đóng cửa nữa, hình như không tốt lắm.

Trong mắt rất nhiều người, con trai mà làm móng tay, đó thực sự là...!Cũng có rất người hoài nghi giới tính của anh, bởi vì anh thích mấy đồ vật "Chỉ phụ nữa mới thích", và họ còn cảm thấy tâm lý anh giống phụ nữ nữa, bởi vậy họ đoán khả năng anh thích con trai là chuyện bình thường.

Thật là nực cười mà.

Anh không thích con trai, cũng không thích con gái, cái mà anh thích đó là kiếm tiền, sự nghiệp, cái này có vấn đề gì sao?

Ngày nào anh cũng cảm thấy độc thân rất thoải mái, anh không muốn kết hôn sinh con, chỉ vì cái đó nên mọi người mới nhận định anh có vấn đề?

Mặc dù anh không quá quan tâm người khác nghĩ về mình như thế nào, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, nếu như bởi vì nó mà làm ảnh hưởng đến công việc, thì quả thực...

Còn Khương Tân Tân thì kinh hỉ không chịu được!!

Hiện tại cô nghĩ là ông trời đã cho mình bàn tay vàng.

Nếu không phải thì vì cái gì mà khi cô gặp vấn đề về chuyện mở cửa hàng làm móng tay, tự nhiên xuất hiện một người lương thiện – Edwin, lại còn là đồng nghiệp của nhau nữa chứ!

Mặc dù thời gian quen biết Edwin không phải dài lắm, nhưng cô nhìn ra được, Edwin thật sự rất tốt bụng, còn là soái ca "Nhân phẩm tốt" khó có được.

Nếu như hợp tác với một người như vậy, Khương Tân Tân tin rằng cô làm ít nhưng công vẫn rất to, với lại trước đó Tôn Văn Thanh cho cô nhìn qua mấy kiểu dáng móng tay do Edwin, không nói khoa trương chút nào, cái này sẽ dẫn đầu gu thẩm mĩ trên thị trường nhiều năm sau.

Ý tưởng chợt lóe lên, cô có một suy nghĩ cực táo bạo...

Tôn Văn Thanh có việc gấp ở trường nên phải rời đi, thế là nhóm ba người bây giờ thiếu mất một người, nên chỉ còn lại Khương Tân Tân với Edwin.

Sau khi hai người mua trà sữa xong thì đến giờ cơm tối, vì Khương Tân Tân mời rất nhiệt tình, nên Edwin đáp đồng ý với cô, hai người sẽ ăn cơm cùng nhau.

Khương Tân Tân không thích quanh co uyển chuyển làm lãng phí thời gian, vừa ngồi xuống liền gọi thức ăn, lúc gọi xong cô gọn gàng dứt khoát hỏi: "Tôi nghe Văn Thanh nói trước đó anh với người khác góp vốn mở tiệm?"

Đây coi như là thuyết pháp rất uyển chuyển.

Thật ra đã đi đúng đường.

Sở dĩ cô có ý định này, là vì có liên quan đến cách làm việc của Edwin.

Đầu năm nay cửa hàng đột nhiên đóng cửa, chủ tiệm nguyện ý bồi thường cho khách không nhiều lắm.

Cái này có thể chứng minh nhân phẩm quá tốt.

"Ân." Edwin rất thắc mắc tại sao Khương Tân Tân lại cảm thấy hứng thú với chuyện này.

Một giây sau, Khương Tân Tân xích lại gần anh, hai tay lồ ng vào nhau để trên bàn, cặp mắt tràn đầy sinh động: "Anh có từng nghĩ tìm một đối tác khác hay không?"

Edwin: "...?"

Tiếp theo, Khương Tân Tân chứng minh cho Edwin thấy quyết tâm muốn mở tiệm của mình.

Cô còn quản lý cửa hàng tiện lợi, chờ sau khi khai giảng thì ngày nào cũng tới trường học, tối thiểu phải ngốc ở đó một tiếng, cho dù cô muốn mở tiệm làm móng tay, thì không có khả năng giống như trước khi xuyên sách, đặt hết tâm tư vào tiệm làm móng tay, bởi vậy lúc này cô cần một người đáng tin cậy.

Bởi vì người này vẫn còn chưa xuất hiện, nên kế hoạch mở tiệm nhiều lần bị gác lại, chính thời điểm này Khương Tân Tân phát hiện ra mình có rất nhiều gian hàng.

Cửa hàng tiện lợi không thể nào đóng cửa, hiện tại đã kiếm được lợi nhuận, nên chuyện bên trường học cô cũng chỉ làm một học kỳ.

Kế hoạch của cô là sau khi kết thúc học kỳ , cô có thể không làm nữa, đến lúc đó có thể cân nhắc chuyện làm tiếp nghề cũ.

Edwin nghe xong, tâm không gợn sóng.

Anh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tân Tân, cô có bạn trai chưa?"

Anh dừng một chút, hỏi lại vấn đề mà mình thắc mắc: "Ý của tôi là cô có bạn trai rồi sao?"

Khương Tân Tân dừng lại, không biết trả lời như thế nào.

Loại tình huống này có được tính là không có bạn trai? Hẳn là...!Cũng được a.

Edwin ngầm hiểu: "Cô rất tốt, bất quá..."

Khương Tân Tân nghĩ thầm, đây không phải là cô được phát thẻ người tốt sao?

Edwin đã bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Chuyện mở tiệm tràn đầy sự không chắc chắn, đúng là một mình anh không làm được, nhưng nếu như đối tác đã có người yêu, vậy thì làm cũng như không làm.

Cho dù hiện tại Khương Tân Tân không có bạn trai, chẳng lẽ về sau cũng không có sao? Nếu cửa hàng đang trong thời kỳ phát triển, bạn trai của Khương Tân Tân sẽ không ghen sao, anh sợ đến lúc đó mình sẽ đánh chết mấy thứ yêu đương này.

"Nhưng hiện tại tôi chưa có ý định mở tiệm."

Khương Tân Tân không biết những chuyện mà Edwin từng trải qua.

Nghe qnh cự tuyệt, mặc dù rất đáng tiếc, nhưng cô biết không thể miễn cưỡng, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt đáng tiếc trả lời: "Vậy được rồi, bất quá ngày nào đó mà anh có ý định mở tiệm, thì hãy liên hệ với tôi."

...

Mặc dù hai người không là đối tác, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, tính tình hợp nhau, lại còn có chung chủ đề —— sơn móng tay.

Một bữa cơm vẫn rất vui vẻ.

Cách bọn họ một bàn không xa, có một người phụ nữ lén lén lút lút tìm góc độ chụp hình, phục vụ nhịn không được đi lên phía trước, ấm giọng ngăn lại: "Tiểu thư, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Chung Giai tranh thủ thời gian cầm thực đơn lên che mặt mình lại, hạ giọng bộ dáng như có tật giật mình: "Không có việc gì không có việc gì."

Phục vụ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Chung Giai vội vàng thanh toán tiền ăn rồi rời đi.

Phục vụ có lòng muốn nhắc nhở, nhưng không chắc Chung Giai có chụp lén khách ngồi ở bàn kia hay không, sau khi báo cáo tình huống này với quản lý, thì việc này cứ thế qua.

Chung Giai từ trong nhà hàng đi ra, với tốc độ cực nhanh đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe tay run mở album ra, càng xem thì càng kích động.

Cô đã nhìn thấy cái gì a!

Cô thế mà chụp được ảnh Khương Tân Tân hẹn hò với một người đàm ông xa lạ!

Tốt, coi như là cô đã nắm được nhược điểm của Khương Tân Tân, người phụ nữ này không tốt tí nào, mới kết hôn với anh rể được bao lâu chứ! Chung Giai nhận được một tin tức lớn, một khắc cũng chờ không được, cô lái xe đi đến biệt thự Sâm Lâm.

Nào biết được cô bị bảo an chặn ngay ở cửa khu biệt thự.

Chung Giai với bảo an thương lượng không có kết quả, đành phải dừng xe lại, chống nạnh mắng chửi bảo an trẻ tuổi: "Cậu không biết tôi? Cậu biết tôi là ai không? Còn không mau cho tôi tiến vào, cậu có biết tôi có nhà bên này hay không? Cái loại tư chất như cậu, đời này cũng chỉ có thể làm bảo an, cậu mau gọi quản lý tới đây, hỏi xem anh ta có biết tôi là ai hay không!"

Tiểu ca bảo an đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận không chịu được, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại: "Xin lỗi nữ sĩ, trong hệ thống không có biển số xe của ngài, nên tôi không thể cho ngài vào."

"Vậy trước đó tại sao tôi có thể đi vào quá, tôi tới đây không biết bao nhiêu lần, người nào mà không biết tôi có người quen bên này?"

Tiểu ca bảo an ẩn nhẫn: "Chủ biệt thự ở đây đã nói với chúng tôi người không có thẻ, mà dùng tên tuổi của bọn họ để tiến vào khu biệt thự thì không cho vào."

Chung Giai ngẩn ngơ.

Phản ứng đầu tiên của cô là cho rằng do Khương Tân Tân làm trò, rõ ràng trước kia cô tới không có chuyện gì, bảo an biết cô nên sẽ không ngăn cản, tại sao hiện tại lại ngăn cô vào?

Trong phút chốc, lòng cô ngập tràn lửa giận.

Cầm điện thoại di động lên bấm dãy sốvDương quản gia, nào biết được điện thoại chưa kịp thông, thì nhìn thấy Chu Diễn đang đi đến đây.

Chung Giai giật mình nghĩ thầm, ảnh chụp này mà cho Chu Diễn nhìn, nói không chừng tạo ra hiệu quả tốt hơn!

Trước đó nhìn thấy bộ dáng của Chu Diễn, như là hận không thể gọi Khương Tân Tân là mẹ, nhất định là bị do cô ta làm, hiện tại Chu Diễn nhìn thấy bức ảnh, chẳng lẽ trong lòng không tức giận sao? Ở cái tuổi thiếu niên rất dễ gây xung động, cô biết Chu Diễn là người dễ bị cảm xúc chi phối, không biết đã gây lên bao nhiêu chuyện cho anh rể.

Kỳ thật Chung Giai cũng biết, khả năng mình đến Chu gia cực kỳ bé nhỏ.

Chính bởi vì biết, cho nên mới không cần thu liễm nhẫn nại.

Cô không có được, thì người khác cũng không hi vọng đạt được.

Có thể nói, Chu Minh Phong thích ả hay không, có cưới ả hay không đã chẳng phải quan trọng nữa rồi, nhưng ả nhất định phải làm cho Khương Tân Tân không thoải mái.

"A Diễn!"

Chung Giai bước nhanh đi đến bên cạnh Chu Diễn.

Mấy hôm nay Chu Diễn luôn tan tầm trước một tiếng, không hề nghĩ tới mình chưa về đến nhà thì gặp phải cô hồn.

Trong lúc nhất thời cảm thấy rất xúi quẩy, mặt cậu tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Không phải đã bảo cô đừng đến đây sao?"

Trong lòng Chung Giai có chút khó chịu.

Khó trách chị họ không nhiệt tình với con mình, Chu Diễn quả thực không thể nào làm người khác ưa thích.

"A Diễn, dì không biết có nên nói chuyện này hay không."

"Vậy thì chớ nói." Chu Diễn lườm cô ta một cái, nói xong liền muốn đi vào trong khu biệt thự, Chung Giai vội vàng gọi cậu lại: "Có liên quan tới mẹ kế của con!"

Chu Diễn dừng bước.

Chung Giai cúi đầu mở ảnh chụp ra, rồi nói: "Dì sợ mình hiểu lầm mẹ kế con, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc này không thể giấu diếm con với ba con, cho nên dì mới đến đây.

Có lẽ có hiểu lầm gì đó, dù sao người một nhà cũng nên trò chuyện thật tốt."

"Kỳ thật a." Chung Giai thấp giọng, "Hôm nay dì đi dạo phố, nhìn thấy mẹ kế con ngồi cùng một người đàn ông trẻ tuổi, lại còn mua trà sữa cùng nhau, vừa nói vừa cười đi ăn cơm tối, dì còn chụp hình nữa, a Diễn, trong này hẳn là có hiểu lầm, may là dì nhìn thấy đấy, nếu như là người khác thấy thì họ sẽ lợi dụng chuyện này, chắc chắc họ sẽ không để nhà con được bình an đâu? Cho nên dì tới..."

Ả mặc dù đang khuyên giải nhưng lời nói chả khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Chu Diễn đánh gãy lời, mặt lạnh lùng đưa tay ra: "Cho tôi xem một chút."

Chung Giai liền đưa điện thoại di động cho cậu.

Ả chắc chắc mình đã chụp rất rõ nét mặt của Khương Tân Tân, trừ phi Khương Tân Tân còn một em gái song bào thai nữa, nếu không chuyện này sẽ không qua được!

Chu Diễn cúi đầu nhìn tấm hình trong điện thoại di động, tiện tay mở ra, thần sắc hờ hững.

Cậu giật giật ngón tay, xóa toàn bộ ảnh mà Chung Giai vừa chụp, vì an toàn mà còn xóa cả ảnh trong phần khôi phục, tóm lại, trong điện thoại Chung Giai bây giờ không còn có mấy tấm ảnh kia nữa.

Chung Giai còn tưởng rằng Chu Diễn đang nghiêm túc xem ảnh, kết quả lúc Chu Diễn trả lại điện thoại cho cô ta, ả mới phát hiện: Ảnh chụp ảnh chụp đâu mất rồi???

Cô ta không thể tin được nhìn về phía Chu Diễn: "A Diễn, tại sao con lại xóa tất cả ảnh a."

Chu Diễn nhìn cô ra một cái: "Trượt tay."

Cậu dừng một chút: "Cô rất nhàm chán."

"Con tin tưởng cô ta như vậy sao?" Chung Giai đau tim.

Nếu như Khương Tân Tân là mẹ ruột, cô ta sẽ không sao, nhưng mấu chốt Khương Tân Tân là mẹ kế a!

Chu Diễn: "Không phải đâu? Trước giờ tôi chưa từng tin tưởng người ngoài?"

Chung Giai: "...".

: "Vợ So Với Con Trai Thân Hơn."

Quê Chu Minh Phong ở Giang Hoàng, là một thành phố cấp địa khu.

:Thành phố cấp địa khu là một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. (gg)

Mấy năm gần đây nơi này mới bắt đầu phát triển, năm ngoái đã xây một sân bay, cho nên giao thông ở đây rất tiện lợi, bay từ Yên kinh đến Giang Hoàng thì phải dừng lại đổi máy bay khác, bởi vậy khi cha con Chu gia với Khương Tân Tân đến Giang Hoàng thì đã mười một giờ tối. Trợ lý Lưu luôn sắp xếp ổn thỏa, xuống máy bay họ đi đến nhà tang lễ luôn, nhà tang lễ ở Giang Hoàng nằm ở khu vực tương đối vắng vẻ, hai năm trước vừa được tu sửa. Chỉ là đoạn đường từ nội thành đến nhà tang lễ không tốt lắm, đi đường luôn xóc nảy, trong lòng lái xe không khỏi run sợ giải thích: "Chu tổng, bởi vì đoạn đường này luôn có xe tải đi qua, cho nên đường xá không được tốt."

Chu Minh Phong ôn thanh nói: "Ân, tôi biết rồi, cậu đi chậm một chút mở, an toàn là quan trọng nhất."

Lái xe lúc này mới thở dài một hơi.

Chỗ ngồi phía sau rộng rãi, nhưng Chu Diễn không muốn làm bóng đèn, nên cậu ngồi ở ghế lái phụ.

Khương Tân Tân cũng rất mệt mỏi, mở điện thoại ra xem, thấy đã gần : rồi.

Chưa cả tắm cũng chưa tẩy trang, thật sự rất mệt mỏi.

Chu Minh Phong đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng kéo tay cô một chút, thấy cô nhìn sang, liền thấp giọng nói: "Tôi xem lộ trình rồi, còn nửa giờ nữa mới đến, cô có thể dựa vào tôi nghỉ ngơi một chút."

Khương Tân Tân không từ chối, thành thật nghiêng đầu về phía anh, tựa trên bả vai anh: "Anh cũng có thể dựa vào tôi nhắm mắt một lát."

Chu Minh Phong không hề khách khí với cô.

Thông qua gương chiếu hậu Chu Diễn nhìn thấy, cha cậu với Khương nữ sĩ đang tựa đầu nhau, hình như đã ngủ say.

Nỗi đau người thân tạ thế, không phải trong một nháy mắt liền biến mất.

Nó chỉ vô thanh vô tức mà thôi.

Tựa như hiện tại Chu Diễn đang ảo tưởng mình đang trong mộng, thậm chí nội tâm cậu không cảm thấy cữu công mình yêu nhất đã qua đời.

Cậu còn suy nghĩ, chờ cậu tới cữu công sẽ gọt dưa hấu ông ấy vừa ngâm ở giếng cho cậu.

Sau khi xe dừng lại, lái xe muốn nhắc nhở Chu Minh Phong, thì bị Chu Diễn ngăn lại. Cho đến khi nhìn thấy bên trong nhà tang lễ, Chu Diễn mới thoát ra khỏi mộng ảnh, cữu công qua đời, trong lòng có một trận bi ai, may là cậu còn nhớ người ngồi ở phía sau. Theo tập tục của Giang Hoàng, tất cả con cháu thân cận phải gác đêm, với quan hệ của cha với cữu công, nhất định ba cậu sẽ ở đó cả đêm... Chu Diễn mấp máy môi, cậu muốn ba mình nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nghỉ thêm mười phút cũng được.

Nào biết được Chu Diễn vừa mới có ý nghĩ này, thì đằng sau truyền đến âm thanh trầm thấp của Chu Minh Phong: "Đến rồi?"

Lái xe nhìn Chu Diễn một chút.

Chu Diễn trả lời: "Vừa tới."

Khương Tân Tân cũng tỉnh lại.

Ba người xuống xe, bên ngoài nhà tang lễ cũng có người canh giữ. Vừa nhìn thấy Chu Minh Phong, liền vội vàng tiến lên: "Chu tổng? Ngài đi đường vất vả! Xin nén bi thương!"

Chu Minh Phong nhìn hai người đàn ông mặc Âu phục đi giày da.

Như là đang nhớ hai người kia là ai.

Trong đó có một người phản ứng tương đối nhanh, đưa danh thiếp của mình ra: "Chu tổng, tôi là Vương Nguyên Thịnh, khi nghe tin cữu cữu ngài mất, biết ngài ở Yên kinh rất bận, cho nên tôi tới đây giúp ngài tiếp đãi người phúng viếng."

Khương Tân Tân nghe hiểu.

Chu Minh Phong không quen biết mấy người này.

Mấy người này tin tức linh thông, biết cữu cữu Chu Minh Phong qua đời, liền vội vàng tới phúng viếng, thuận tiện giúp đỡ mấy chuyện nhỏ nhặt, dù sao là tang sự của người lớn. Khẳng định bọn họ cũng đoán được Chu Minh Phong sẽ tới đây.

Nếu là trước kia, Khương Tân Tân nhìn thấy cảnh tượng như thế này, chắc chắc sẽ cảm thấy đối phương muốn nịnh bợ, nhưng bây giờ cô nhìn hai người kia, gần nửa đêm rồi mà hai người xa lạ vẫn còn ở đây bận trước bận sau, không khỏi cảm khái: Mọi người đều không dễ dàng a!

Hiển nhiên Chu Minh Phong so với Khương Tân Tân khéo léo hơn, anh nhận tấm danh thiếp người nọ đưa, còn bắt tay: "Cảm ơn, hai người vất vả rồi."

Bây giờ là giữa hè, Vương Nguyên Thịnh đầu đầy mồ hôi, nghe xong lời này, mọi khẩn trương lúc trước đều tan biến: "Chu tổng ngài quá khách khí, ngài đóng góp cho Giang Hoàng nhiều như vậy, đây là việc chúng tôi nên làm."

Dưới sự dẫn dắt của hai người, Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân, với Chu Diễn tiến vào sảnh phúng viếng.

Chu Minh Phong đi vào, người thân cùng bạn bè tốt đều đi lên tiếp đón. Trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Khương Tân Tân với Chu Diễn đều rất ăn rời khỏi vòng náo nhiệt này, nào biết được hai người vẫn bị mấy thân thích khác bắt lại.

Sau khi hàn huyên xong, Chu Minh Phong nặng nề đi về phía quan tài.

Chỉ có vài giây thôi, không khí náo nhiệt đột nhiên yên lặng.

Khương Tân Tân nghe được bà con xa nào đó của Chu Minh Phong nói: "Kỳ thật đây cũng là việc vui, cữu cữu Minh Phong không chịu khổ gì cả, năm nay cũng bảy mươi rồi, ông ấy cũng mắc bệnh nhưng nó không đau đớn, sống ở nơi này thật sự đang hưởng phúc."

Đối với rất nhiều người già, thì khi qua đời là một chuyện tốt.

Con người sau khi già đi, các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần bị lão hóa, rất nhiều rất nhiều người mắc bệnh ung thư, hoặc là họ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ khi tắt thở rời đi mới hết đau khổ, nói họ sẽ có một cuộc sống tươi mới cũng không khoa trương.

Khương Tân Tân như không còn nghe thấy tiếng nói chuyện bên tai nữa.

Cô nhìn Chu Minh Phong đang khom lưng bên cạnh quan tài, không biết nhìn bao lâu.

Theo tập tục Giang Hoàng thì đến khi hoả táng, hương không thể đứt. Trong sảnh phúng viếng tràn đầy mùi đàn hương, khói mù lượn lờ, cách một khoảng cách nên Khương Tân Tân không biết liệu Chu Minh Phong có rơi lệ không.

Có lẽ là rơi.

Anh ở cái độ tuổi này rồi, trải qua biết bao mưa gió, chắc chỉ khi người thân tạ thế anh mới rơi lệ thôi.

Cô cảm nhận được hiện giờ anh cực kỳ bi ai.

Rất yên tĩnh rất yên tĩnh, phảng phất như không có.

Chu Minh Phong khom lưng nhìn chăm chú vào cữu cữu trong quan tài, một lúc lâu sau, anh mới ngồi thẳng lên, đến trước linh vị dập đầu dâng hương. Động tác chậm chạp nhưng cũng cẩn thận, anh nghiêng đầu, nhìn qua bên cô một chút, Chu Diễn đi tới, trên người cậu có một tấm vải trắng, đi đến bên cạnh Chu Minh Phong, hai cha con không nói gì, năm nay Chu Diễn mới mười sáu tuổi, đột nhiên nhận được tin cữu công qua đời, cậu vừa quỳ vừa khóc.

Khương Tân Tân cũng đi đến, cô định lấy hương, thanh âm Chu Minh Phong như mất tiếng: "Đừng đốt, tôi sẽ đốt lửa cho em."

Nói xong, anh liền cầm bật lửa đốt ba nén nhan rồi đưa cho cô.

Trải qua một phen anh đẩy tôi nhường, Chu Minh Phong quyết định ở lại gác đêm, nhà tang lễ có phòng nghỉ, phòng ở đây cũng như khách sạn vậy, trong phòng có giường, có phòng rửa tay. Nhưng Chu Minh Phong muốn để Chu Diễn với Khương Tân Tân đi tới khách sạn trợ lý Lưu đặt ở trung tâm thành phố. Chu Diễn cùng Khương Tân Tân đều không lay chuyển được Chu Minh Phong, đành phải bảo lái xe đưa hai người rời đi.

Sau khi Khương Tân Tân với Chu Diễn tới khách sạn, tắm xong thì đã một giờ sáng rồi.

Vốn rất buồn ngủ, nhưng vào cái giờ này hai người lại có tinh thần.

Chu Diễn mặc đồ ngủ, gõ cửa phòng Khương Tân Tân. Cậu muốn gác đêm ở nhà tang lễ, nhưng Chu Minh Phong không đồng ý, buổi tối hôm nay cậu không cách nào yên giấc, mở Wechat ra nhìn tin nhắn một lúc, không tìm được người nói chuyện trời đất với mình, cậu thử tìm Khương Tân Tân, không ngờ tới Khương Tân Tân cũng ngủ không được.

Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, đột nhiên Khương Tân Tân nhớ ra Chu Diễn chưa ăn cơm tối, nhân tiện nói: "Có muốn ra ngoài ăn khuya hay không?"

Quả nhiên Chu Diễn là con trai Chu Minh Phong, cậu gật đầu, sau đó lại giống như vô tình nhắc đến: "Hôm nay ba tôi cũng chưa ăn gì."

Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, cũng đúng.

Sau khi Chu Minh Phong tan tầm trực tiếp về nhà, bởi vì muốn không nhỡ chuyến bay, nên anh với Chu Diễn đều chưa ăn cơm tối, bữa ăn trên máy bay cũng không ăn, Chu Diễn vẫn còn tốt, cậu không cần gác đêm, nhưng còn Chu Minh Phong? Bụng trống rỗng thức đêm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một cực hình. Khương Tân Tân lại nhớ lúc anh khom lưng nhìn về phía người nằm trong quan tài, lúc đó anh cực kỳ bi ai cô đơn, đã quên câu châm ngôn "Không có người quan tâm đàn ông sẽ trở nên bất hạnh", cô nói: "Vậy chúng ta mang một ít đồ ăn khuya cho ba cậu?"

"Ân." Chu Diễn đang khó chịu, rõ ràng quan tâm ba mình, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Tùy cô."

Lúc Khương Tân Tân rửa mặt thì phát hiện. Vừa nãy khi đến nhà tang lễ, ai cũng không nghĩ Chu Minh Phong muốn gác đêm, thế nên hành lý của anh vẫn ở trên xe, lái xe đưa bọn họ đến khách sạn, nên thuận tiện đưa vali của Chu Minh Phong cho cô. Anh muốn thức cả buổi tối, không tắm chắc sẽ rất khó chịu đi. Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Chu Diễn: "Cha cậu không mang theo vali, bàn chải đánh răng khăn mặt đều ở nơi này, không biết nhà tang lễ có không, cho dù có thì liệu anh có dùng không, cậu gọi điện thoại cho ba mình đi, hỏi ba cậu có cần không?"

Vali đều để đồ riêng tư.

Mặc dù hiện tại cô có quan hệ với Chu Minh Phong, là cái kiểu không rõ cũng không mập mờ, mập mờ sở dĩ là mập mờ, cái đó chưa tính là tốt, cái gì cũng chưa thấu, tiến một bước là có thể phát triển thành bạn tình, lui một bước thì trở thành người xa lạ, nếu muốn cô động vào đồ của anh thì sẽ không còn mập mờ.

Nếu như, một ngày nào đó Chu Minh Phong động vào hành lý của cô, ngay lập tức độ thiện cảm cô đối với anh giảm xuống âm luôn.

Chu Diễn không hề biết trong lòng Khương Tân Tân nghĩ gì, nghe xong liền nói: "Tại sao tôi phải gọi điện thoại?"

Khương Tân Tân nói một cách đương nhiên: "Cậu là con của anh ấy a."

Chu Diễn đã sống chung với Khương Tân Tân một khoảng thời gian dài, cũng coi như quen thuộc, không còn là đứa con trai kế lạnh lùng kia nữa, thỉnh thoảng nói mấy câu làm Khương Tân Tân nghẹn chết.

Không phải sao, cô vừa mới dứt lời, Chu Diễn phản ứng cực nhanh, lập tức nói: "Cô còn là vợ của ba đấy."

Khương Tân Tân: "..."

Rất tốt.

Chu Diễn: "Vợ so con trai thân hơn."

Cậu không hề nói sai nha, dù sao cậu đã nhìn ra, trong lòng ba mình, thân vợ hơn cả con trai.

Khương Tân Tân: "Hả?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio