Thiếu niên Chu Diễn có rất nhiều ưu điểm.
Nhưng cậu cũng rất bướng bỉnh, Khương Tân Tân biết, nếu cậu ta nói không muốn làm, thì cô có nài nỉ rách miệng cậu vẫn không làm.
Không phải là không có biện pháp giải quyết, cô không cần làm khó chính mình, tự chọc thủng tầng giấy giữa mình với Chu Minh Phong.
Cô liếc chiếc vali để dưới đất, cái này không thể làm khó được cô, dứt khoát kéo theo vali đi!
Tuy nhiên, muốn mua đồ ăn khuya cho Chu Minh Phong, thì vẫn phải nói một tiếng cho anh biết.
Khương Tân Tân bảo Chu Diễn kéo theo vali của Chu Minh Phong xuống lầu.
Vừa rồi lái xe để lại xe cho cô, cô để Chu Diễn xuống đại sảnh một tầng chờ cô.
Rồi đến bãi đỗ xe lấy xe, một đoạn đường từ bãi đi đến đại sảnh, yên tĩnh im ắng, nhưng khắp nơi đều có camera, khách sạn năm sao này mới khai trương vào năm ngoái, hệ thống bảo an ở đây rất tốt.
Cô vừa đi đến chỗ chiếc xe, vừa bấm số của Chu Minh Phong.
Đầu dây bên kia nhận rất nhanh.
Chắc là do đang thức khuya, thanh âm Chu Minh Phong có chút mơ hồ, cũng hơi khàn khàn: "Còn chưa ngủ?"
Điện thoại để sát lỗ tai, âm thanh truyền đến rõ ràng như là anh đang nói nhỏ ngay bên tai cô vậy.
"Ân, ngủ không được." Khương Tân Tân nói: "Chu Diễn muốn ra ngoài ăn khuya, tôi đưa nó ra ngoài, dù sao cũng gần, anh có muốn mua đồ ăn khuya cho họ hay không?"
Hiện tại nhà tang lễ nơi nào cũng phục vụ đầy đủ mọi thứ.
Ở Giang Hoàng khi nhà ai có tang sự đều phải ăn ở đấy.
Hôm nay Khương Tân Tân nghe thấy em họ xa của Chu Minh Phong phàn nàn, nói đồ ăn ở nhà tang lễ quá khó ăn, còn chưa cả ăn no.
Cái giờ này rồi chắc nhà tang lễ sẽ không cung cấp đồ ăn khuya, cho dù có đi chăng nữa thì hương vị cũng sẽ không ngon.
Tang sự thường diễn ra trong vài ngày.
Cô đã nghe Chu Minh Phong nói về tập tục ở bên này, ví dụ như hôm nay cữu cữu Chu Minh Phong qua đời, thì hôm nay là ngày đầu tiên, phải đến sáng ngày thứ ba mới hoả táng sau đó nhập mộ viên, sau khi để tro cốt vào mộ, thì tang sự này mới tính đã kết thúc.
Cô là người như này, người khác đối tốt với cô, cô cũng sẽ đối tốt với người ta.
Suy nghĩ kỹ một chút, Chu Minh Phong đối xử với cô không tệ.
Chưa từng bắt cô làm gì, cũng rất bao dung cô nữa.
Chu Minh Phong: "Đợi tôi đi hỏi mấy người khác đã."
Nói xong, anh đi đến chỗ khác, cũng không che điện thoại, thế nên Khương Tân Tân nghe thấy đối thoại của bọn họ, nghe thấy mấy người họ khen cô cẩn thận, là một người tốt.
Giọng người Giang Hoàng gần giống tiếng phổ thông, nhưng có vài từ Khương Tân Tân nghe xong vẫn không hiểu.
Lúc cô đang suy nghĩ từ đó là gì, thì một lần nữa thanh âm Chu Minh Phong truyền đến, âm thanh không còn ồn ào như nãy: "Bọn họ nói cám ơn cô, đồ ăn khuya cứ tùy tiện mua một chút là được.
May là cô cẩn thận chu đáo, bọn họ gác đêm nên chắc chắc sẽ đói."
"Bọn họ?" Khương Tân Tân hỏi: "Anh không đói bụng sao? Buổi tối anh chưa ăn cơm a."
Chu Minh Phong dừng lại một chút, ngữ khí hơi chầm chậm một chút, giống như đang lẩm bẩm một mình: "Quên."
Hô hấp Khương Tân Tân trì trệ.
Có đôi khi cô cảm thấy mình quá mẫn cảm, giống như nghe là hiểu được vậy.
Cái câu "Quên" này, làm cho cô cảm nhận được anh hiện tại rất chân thực.
Người này đang rất bi thương, quên cả ăn cơm, quên cả ngủ.
"Chu Minh Phong..." Khương Tân Tân phát hiện ngôn từ của mình rất nghèo nàn, đúng lúc cô đã đi tới cửa xe, nhân tiện nói: "Quên đi, gặp mặt rồi nói sau."
"Ân."
Khương Tân Tân khởi động xe, chậm rãi lái xe ra khỏi nơi đây, nhìn thấy Chu Diễn đứng ở cửa.
Giang Hoàng không phải nơi náo nhiệt, nhưng nếu tìm quanh đây, thì vẫn tìm thấy nơi bán đồ ăn khuya.
Thời gian ở chung với Chu Minh Phong dài như vậy, nên Khương Tân Tân biết thói quen của anh, cái giờ này vào thời điểm này, chỉ sợ anh sẽ không có tâm trạng ăn khuya, lúc ông chủ bán bún xào nói với Chu Diễn: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ."
Nói xong cô liền đi bộ đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Tìm một vòng, cũng không tìm thấy đồ ăn mà Chu Minh Phong sẽ ăn.
Tại quầy thu ngân cô nhìn thấy kẹo bạc hà lúc thi học đại cô hay ăn, mang theo một tia hoài niệm, cô mua hai hộp kẹo bạc hà.
Thế giới hiện thực với thế giới xuyên sách không khác nhau mấy.
Rất nhiều thứ giống nhau.
Kẹo bạc hà hiệu này ăn rất ngon, cơ hồ không có vị ngọt, đặc biệt thanh mát, mùa hè nóng bức mà được ăn một viên, thì một giây thôi từ buồn ngủ biến thành tinh thần phấn chấn, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô ăn không biết bao nhiêu kẹo bạc hà.
Sau khi mua xong đồ ăn khuya, Khương Tân Tân lái xe đưa Chu Diễn xuyên qua đường xóc nảy đi đến nhà tang lễ.
Đi vào sảnh phúng viếng.
Khương Tân Tân từ bên trong một đống người, nhìn thấy Chu Minh Phong.
Những người khác đang tán gẫu, hoặc là đang chơi điện thoại, chỉ có Chu Minh Phong ngồi một bên, ánh mắt chỉ nhìn di ảnh.
Khương Tân Tân với Chu Diễn đến, đám người mất tinh thần hay không mất tinh thần đều rung một cái.
Thật ra bọn họ không đói bụng, nhưng lúc này có người mang đồ ăn khuya đến, chỉ cần đó thôi cũng đủ làm họ cảm thấy được an ủi.
Đúng như Khương Tân Tân đoán, Chu Minh Phong không đụng một miếng nào.
Hai người ra khỏi sảnh phúng viếng, đã là ba giờ sáng, cơ bản nơi này rất an tĩnh, lúc này thì càng yên lặng, ánh trăng vung vãi khắp nơi, Chu Minh Phong xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, anh dựa vào cây cột gần đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, Khương Tân Tân dựa vào cây cột một bên khác.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Minh Phong, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má anh.
Nếu như nơi này không phải nhà tang lễ, nếu như không phải tang lễ cữu cữu Chu Minh Phong, thì hiện tại bọn họ giống như đang diễn phim thần tượng.
Một cây cột, anh dựa vào một bên, cô dựa vào một bên khác.
Khương Tân Tân từ trong túi lấy ra một hộp kẹo bạc hà, sau đó đưa cho anh.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Chu Minh Phong nhận lấy, quơ quơ vài đường, phát ra tiếng vang: "Cái gì?"
"Kẹo bạc hà, có thể nâng cao tinh thần." Khương Tân Tân nói: "Tôi biết anh sẽ không uống cà phê hòa tan.
Cũng không hút thuốc."
Chu Minh Phong đầu ngẩng lên, với góc độ của anh không nhìn thấy Khương Tân Tân, nhưng cô cách anh rất gần: "Cám ơn."
Anh mở ra lọ kẹo ra, ăn một viên.
Nói là kẹo bạc hà, nhưng không có vị ngọt.
Chỉ có cảm giác thanh mát, mở miệng ra là có ngay hơi thở mát lạnh.
"Tại sao lại nói ít như vậy." Chu Minh Phong thấy Khương Tân Tân nửa ngày không nói lời nào, chủ động mở miệng hỏi.
Khương Tân Tân không biết nên nói cái gì.
Nếu như nói cảm động, rồi bắt đầu đề tài về người thân qua đời, thì cả hai đều khó chịu.
Nếu như bản thân không cách nào cảm động, vậy thì càng không cần hàn huyên.
"Ý anh là lúc trước tôi nói rất nhiều sao?" Khương Tân Tân hỏi.
Chu Minh Phong cười cười: "Không phải, chỉ là đã quen với việc mỗi ngày trước khi đi ngủ nghe cô nói chuyện thôi."
Thói quen rất đáng sợ.
Dù người tự chủ rất mạnh như Chu Minh Phong, cũng chạy không thoát khỏi thói quen này.
"Được, đúng lúc có chuyện muốn nói với anh." Hôm nay Khương Tân Tân không khỏi cảm thấy Chung Giai may mắn, để cô có thể chuyện buôn, không cần phải mức vắt óc nghĩ đề tài trò chuyện: "Em vợ trước kia của anh không thích tôi lắm, luôn làm phiền tôi, làm sao bây giờ?"
Chu Minh Phong dừng lại: "Trước...!Em vợ?"
"Chung Giai Chung nữ sĩ.
Chu Minh Phong, anh mặc kệ không quản sao?" Ngữ khí Khương Tân Tân đặc biệt ủy khuất nói: "Tôi với đồng nghiệp ăn bữa cơm bị cô ấy nhìn thấy, cô ấy chụp ảnh nói tôi xuất quỹ, cuộc sống này thật khó khăn!"
"Vẫn chưa kết thúc sao?" Cô lại bổ sung một câu.
Không đợi Chu Minh Phong trả lời, cô đã cười trước.
Chu Minh Phong bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi: "Cô muốn làm gì cũng được.
Trước đó đã nói rồi, cô không cần để ý."
"Con ruồi không cắn người, nhưng đáng ghét a.
Có phải ngày nào cô ta cũng đi theo tôi hay không." Khương Tân Tân lại hỏi: "Vậy còn anh, nhìn thấy ảnh chụp sẽ hiểu lầm sao?"
"Hiểu lầm cô xuất quỹ?"
"Ân."
Chu Minh Phong đứng thẳng người, đi đến trước mặt Khương Tân Tân: "Không phải cô nói là đồng nghiệp sao?"
Khương Tân Tân: "Cho nên, anh tin?"
"Cô không đáng được tín nhiệm sao?"
"Tôi đương nhiên xứng đáng!" Khương Tân Tân ôm ngực, bộ dáng hưng phấn muốn vấn tội: "Nhưng mà em vợ anh quá đáng ghét."
"Trước." Chu Minh Phong uốn nắn: "Em vợ trước kia, hiện tại là người xa lạ."
Khương Tân Tân nở nụ cười.
"Được rồi." Chu Minh Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, cô đưa a Diễn về nghỉ ngơi đi."
"Ồ ồ, Chu tổng đang lảng tránh nói sang chuyện khác sao?"
Chu Minh Phong một mặt rã rời biểu lộ cầu xin buông tha: "Ân, tha tôi một mạng, chờ tôi nghỉ ngơi tốt, tôi sẽ xử lý chuyện này, nhân tiện bồi thường tinh thần tổn thất của cô?"
"Tôi còn muốn nói tiếp một lần..."
Chu Minh Phong quả quyết tiếp lời: "Ân, em vợ trước đây của tôi quá đáng ghét."
Con mắt Khương Tân Tân nháy nháy a: "Lặp lại lần nữa."
Cô từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhấn nút ghi âm.
Lần sau Chung Giai đến gây chuyện, cô sẽ trực tiếp mang đại sát khí này ra.
Chu Minh Phong: "..."
Khương Tân Tân không biết, cô đã giải tỏa tâm trạng trống vắng của Chu Minh Phong.
Mặc dù Chu Minh Phong chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng mấy năm gần đây trải qua quá nhiều chuyện, anh sớm biết sẽ có một ngày như vậy, loại việc sinh ly tử biệt, từ khi con người được sinh ra đã phải trải qua những thứ này.
Chỉ là không hề nghĩ đến, ngày này đến nhanh như vậy.
Những năm gần đây anh đưa tiễn rất nhiều chí thân, vốn cho rằng đã thành thói quen, nhưng làm sao có thể quen loại chuyện này được.
Chỉ là anh học cách đem thương tâm khổ sở giấu sâu đi thôi, bởi vì trong sinh hoạt sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.
Khương Tân Tân cùng Chu Diễn trở về khách sạn, nhưng ngủ không sâu lắm mấy giờ liền tỉnh.
Cũng có thân thích khác ở khách sạn này, lúc ăn sáng, Khương Tân Tân gặp dì của Chu Minh Phong.
Dì Chu Minh Phong năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn phong độ, trò chuyện được hai câu, đã nói: "Lúc con với Minh Phong kết hôn, thì cháu gái dì sinh con, không có ai chiếu cố cháu gái ở cữ, dì thật sự không đi không được, đúng rồi, con tên là gì?"
"Dì, cháu tên Khương Tân Tân." Khương Tân Tân cười híp mắt: "Yên ổn bình an Tân Tân."
Người dì sửng sốt: "Con viết cho dì xem một chút, dì cứ cảm giác cái tên này có chút quen tai?"
Cả Chu Diễn đứng bên cạnh Khương Tân Tân cũng ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ quen biết?
Khương Tân Tân đành phải lấy điện thoại ra đánh tên mình.
Người dì lấy kính lão trong túi ra xem đi xem lại, ánh mắt từ điện thoại chuyển sang nhìn Khương Tân Tân, nhớ tới cái gì, vỗ đùi, Chu Diễn bị giật mình kêu lên, xém chút nữa đổ ly nước cam trong tay.
"Khó trách nhìn con quen mắt!" Người dì lộ vẻ mặt kích động: "Cha con có phải là Khương Vinh Sinh hay không, mẹ con là Trần Uyển Hương?"
Khương Tân Tân ngây người, gật đầu.
Cô hiểu rõ bối cảnh gia đình của nguyên chủ, trên hộ khẩu của nguyên chủ có ghi, ba tên là Khương Vinh Sinh, mẹ là Trần Uyển Hương.
"Dì đã nói rồi!"
Chuyện tiếp theo dì kể làm Khương Tân Tân chấn kinh.
Ba nguyên chủ là công nhân xưởng máy móc, có một lần đi công tác trao đồi kỹ thuật, thì thấy phòng của lão Chu gia sụp đổ, lúc đó trời đã khuya, phòng cũng không dày như bây giờ, các hàng xóm khác đều cách xa, căn bản không phát hiện ra chuyện lớn này.
Ba Chu Minh Phong đi làm ở bên ngoài, trong nhà chỉ có mẹ Chu với Chu Minh Phong, ba nguyên chủ mất khí lực rất lớn tìm người sau đó lại cứu hai người ra.
Vẫn là ba nguyên chủ cõng mẹ Chu chạy mấy dặm đường mới kịp thời đến bệnh viện, may là đã bảo vệ được tính mạng.
Cho nên, có thể nói như vậy, vợ chồng Khương gia đối Chu gia có ân cứu mạng.
Người dì còn tại cảm khái: "Chị của ta vẫn luôn nhắc tới cha mẹ con còn có con nữa, thời điểm con sinh ra đời, chị của ta còn cầm tên con cầu lá bùa bình an, cho nên dì mới cảm thấy tên con quen tai, không nghĩ tới đúng là con!"
Lúc đầu hai nhà có thư từ qua lại, nhưng dần dần, do chuyển nhà mấy lần, hơn nữa sau khi cha mẹ Chu qua đời, thì triệt để mất liên lạc.
Chu Diễn nghe xong như lạc vào trong sương mù.
Cậu vốn cho rằng ba mình với Khương nữ sĩ thuận theo tự nhiên yêu đương rồi kết hôn, không nghĩ tới thế mà còn có một màn này?
Phim truyền hình cũng không có như vậy?
Khương Tân Tân nghe xong thì bắt đầu suy nghĩ.
Người dì này biết Khương Tân Tân chính là Tân Tân trước kia, càng nhìn càng thuận mắt: "Thật sự là đại duyên phận! Nếu cha mẹ Minh Phong còn tại thế, khẳng định sẽ rất thích con, nếu dì nhớ không lầm thì con nhỏ hơn Minh Phong rất nhiều đi, lúc cầm danh tự con cầu bùa bình an, Minh Phong cũng đi theo mẹ nó, khi đó nó đã học sơ trung đi."
"Ân, năm nay cháu hai mươi bảy."
Dì bấm đầu ngón tay tính toán một chút: "Đúng là lớn hơn mười hai tuổi, bất quá càng lớn tuổi sẽ càng chiếu cố con, Minh Phong nhà chúng ta không có chỗ nào chê, đúng rồi dì thấy con giày đế bằng, có phải hay không...!Hả?"
Khương Tân Tân: "?"
Cô cúi đầu nhìn chân mình.
Không thể bởi vì cô đi giày đế bằng liền hiểu lầm cô...!Cái kia a?
Chu Diễn cũng nhìn xuống dưới đáy bàn.
Này không được, Khương Tân Tân vội vàng giải thích: "Không không không, cháu không có, không có."
Người dì nhìn về phía bụng phẳng lì của cô, ánh mắt tiếc nuối: "Hiện tại đã khích lệ nhà có hai đứa, các con còn trẻ, cũng không nhà không có điều kiện."
Cái đề tài này rất nguy hiểm.
Đây chính là dì Chu Minh Phong, nếu là người khác, cô muốn trợn mắt lên trời a.
"Còn sinh cái gì a." Khương Tân Tân thoáng nhìn Chu Diễn: "Chờ mấy năm là được ôm cháu trai rồi."
Chu Diễn: "??"
Chủ đề này vì cái gì đột nhiên chuyển sang người cậu a?
Quả nhiên lực chú ý của dì thành công chuyển dời: "Bất tri bất giác, tiểu Diễn đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, lúc này cũng sắp thành niên rồi."
Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn, giọng điệu nói đùa: "Về sau nếu mẹ con không rảnh, dì sẽ trông con cho, bất quá con phải dưỡng lão cho dì đấy."
Dì: "Còn phải nói sao, tiểu Diễn là đứa trả hiếu thuận."
Chu Diễn: "..."
Vội vàng ăn sáng xong, Khương Tân Tân chuẩn bị đưa Chu Diễn đến nhà tang lễ.
Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Khương Tân Tân nhớ tới đoạn đối thoại: "Lời mới vừa rồi tôi nói cậu tuyệt đối không nên tin là thật."
Không đợi Chu Diễn gật đầu hoặc lắc đầu, Khương Tân Tân liền nói: "Mang thai là không thể nào, đời này cũng không thể, cho dù cậu đưa bé cho tôi, tôi cũng sẽ không đáp ứng, hiểu không? Nhiều nhất tôi cũng chỉ mua chút đồ chơi cho nó mà thôi, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là con cậu phải đáng yêu."
Chu Diễn phi thường im lặng: "Cô muốn trông trẻ tôi sẽ không cho cô đâu."
Khương Tân Tân kêu một tiếng.
"Yên tâm đi." Sau khi Chu Diễn lên xe thắt chặt dây an toàn: "Thứ nhất, sẽ không để cô trông trẻ đâu, thứ hai" cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: "Cô không muốn trông con cho tôi cũng được, nếu sau này mà có nhờ tôi, thì tôi vẫn sẽ dưỡng lão cho cô."
Khương Tân Tân nghe được lời này, có thể nói là mở cờ trong bụng.
Đương nhiên cô không coi là thật.
Đầu năm nay cha mẹ ruột cũng không dám trông cậy vào con cái dưỡng lão.
Bất quá, lời dễ nghe ai cũng thích.
Cô liền nghĩ tới chuyện dì Chu Minh Phong vừa nói, không khỏi rơi vào trầm tư.
Chu Minh Phong...!Không phải là lấy thân báo đáp đi? Cho dù tốt hay xấu, lý do anh cưới nguyên chủ là, ví dụ như là vì...!Báo ân? Mặc dù cái từ này xuất hiện trên người anh rất không hài hòa, nhưng ít ra cũng có khả năng này, cuộc hôn nhân này không phải quá đường đột sao.
Như vậy, nguyên chủ?
Nguyên chủ lựa chọn gả cho Chu Minh Phong là vì cái gì đây? Trước đó, cô cảm thấy cuộc hôn nhân này kỳ lạ, chủ yếu là do Chu Minh Phong, hiện tại biết được chuyện xưa, xem như đã giải được một phần câu đố.
Nguyên chủ nghĩ gì, lý do mà nguyên chủ kết hôn, mới là điểm mấu chốt.
Cô không phải người ngốc, xuyên qua lâu như vậy, không phải không có cảm giác gì.
Nguyên chủ với Chu Minh Phong, đến tột cùng phía sau là vì cái gì, cô không rõ lắm, nhưng có thể bài trừ một điều, đó là hai người kết hôn không phảivì tình yêu.
Đi vào nhà tang lễ, Chu Diễn rất hiểu chuyện đi xử lý mấy chuyện nhỏ mà ở độ tuổi này cậu có thể làm.
Dưới sự chỉ dẫn của mấy thân thích khác, Khương Tân Tân đi tới phòng nghỉ của nhà tang lễ.
Thân thích nói, Chu Minh Phong trông cả một buổi tối, vừa mới đi nghỉ ngơi.
Đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, cô gõ cửa một cái, một giây sau cửa mở ra, Chu Minh Phong đi đến mở, anh đứng tại cửa.
Anh không đeo kính, con mắt có tơ máu đỏ, thanh âm khàn khàn: "Tới rồi?"
"Ân."
Chu Minh Phong đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Vừa vặn, ngủ cùng tôi một chút.
Cô cũng không có nghỉ ngơi tốt a?"
Giường trong phòng nghỉ rất nhỏ, một mét năm còn chưa tới.
So với giường ở biệt thự nhỏ hơn nhiều, ở nhà giường rất lớn, Khương Tân Tân không có cảm giác gì khác, lúc này nằm trên chiếc giường chưa tới một mét năm, trong nháy mắt bầu không khí đã thay đổi!
Cô phải thu hồi cái lời mời mập mờ này của Chu Minh Phong.
Cẩn thận tính toán, cô trải qua thời kỳ mập mờ kỳ khoảng mười lần, cái đó tối thiểu cũng có bảy tám lần, không có cái nào giống như bây giờ, không có quá trình kéo kéo đẩy đẩy, cô liền nằm trên giường cùng đối phương, đây coi là mập mờ nha, rõ ràng là vợ chồng mà, không, không đúng, là chồng già vợ trẻ.
...
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, anh một lời không nói đã ôm cô vào trong ngực, cô cũng tựa vào vai anh.
Nháy mắt khí tức lạnh thấu xương của người đàn ông này bao quanh cô.
Khương Tân Tân:??
"Tôi ngủ một chút." Thanh âm Chu Minh Phong từ đỉnh đầu truyền đến.
Khương Tân Tân loáng thoáng ngửi thấy vị bạc hà mát lạnh.
Quên đi.
Tình huống đặc thù, không so đo với anh như bình thường.
Lúc đầu Khương Tân Tân không muốn ngủ, nhưng tựa trong ngực Chu Minh Phong nghĩ bảy nghĩ tám, lại thêm thời gian cô ngủ không đến hai ba giờ, thân thể mỏi mệt, không đầy một lát, bên tai cô nghe được tiếng hít thở đều đều của Chu Minh Phong, từ từ chìm vào giấc ngủ.
...
Khương Tân Tân bị chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó phát hiện trên giường chỉ có một mình cô, lại nhìn về phía âm thanh, là điện thoại Chu Minh Phong đặt ở tủ đầu giường.
Trong phòng nghỉ có một phòng tắm nhỏ hẹp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Hẳn là Chu Minh Phong đang tắm.
Khương Tân Tân nghĩ như vậy, còn buồn ngủ đưa tay cầm điện thoại di động của anh, muốn điện thoại cho anh hoặc là nói cho anh biết ai gọi tới, nào biết được ánh mắt thoáng nhìn, liếc thấy màn hình điện thoại anh xuất hiện một cái tên ——
Chung Phỉ.
Cô giật mình một cái, tỉnh ngủ luôn rồi.
Khương Tân Tân nhìn chằm chằm cái tên này, xuống giường đi dép lê vào rồi đến cửa phòng tắm, gõ cửa một cái.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm nhỏ đi, từ bên trong truyền đến thanh âm của Chu Minh Phong: "Chuyện gì?"
Khương Tân Tân giống như là sợ anh không nghe thấy, cao giọng nói: "Có điện thoại.
Là Chung Phỉ gọi."
Chu Minh Phong ở trong phòng tắm nghe vậy dừng lại, anh tiện tay đóng vòi hoa sen lại.
Giơ tay lên lau mặt một cái, trong giọng nói của cô không sao giấu được "Hưng phấn" thậm chí còn có "Thăm dò", Chu Minh Phong nói ra: "Tôi không tiện, cô nghe giúp tôi."
Bên ngoài phòng tắm Khương Tân Tân nghe xong lời này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Được lắm, người đàn ông này thực tình tuyệt!!.