Phạm Đình Vỹ cũng không biết bản thân anh đang nghĩ gì, chính là trong đầu nhớ đến chuyện trong nhà vệ sinh trước đây, Võ Tự Minh nói hắn bị đau dạ dày.
Anh không biết tại sao anh lại nhớ đến chuyện này, trong lòng liền muốn ngăn cản hắn.
Không chỉ có vậy, từ sau khi Võ Tự Minh thay đổi không đi quấy rối Đan Thy nữa, chúc phúc cho hai người thì có nhiều lúc anh cảm thấy rất kỳ quái, có nhiều lúc anh lại mong lung ngay trong chính đoạn tình cảm nhiều năm giữa anh và Đan Thy, chính là loại cảm giác không chân thực, không đáng tin.
“Tôi giúp cậu.” Trước con mắt kinh ngạc của mọi người Phạm Đình Vỹ mở lời.
“???” Trong phòng nhất thời lặng yên, đến Võ Tự Minh cũng không tin vào điều hắn vừa nghe.
Tiệc chưa tàn người đã tan, không chờ đến lúc kết thúc Võ Tự Minh đã xách cổ Tô Cảnh Phong về.
Hắn không biết nên dùng tâm trạng gì để tiếp tục ở lại.
Ban đầu hắn còn tưởng Phạm Đình Vỹ sẽ dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn hắn, tất cả công sức hắn bỏ ra để tẩy trắng bản thân đều trở thành công dã tràng.
Nhưng diễn biến câu chuyện lại vượt xa khả năng tưởng tượng của hắn, anh không những không dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn mà còn giúp hắn.
Nếu nhìn nhận một cách phiến diện, có thể anh chỉ là mượn cơ hội thân mật với bạn gái, lại có được tiếng tốt trong mắt mọi người, không để ý chuyện cũ mà còn rất rộng lượng.
Nhưng khách quan mà nói, anh đã giải vây cho hắn.
Rốt cuộc Phạm Đình Vỹ đang nghĩ gì mà lại làm như vậy?
Trong đầu Võ Tự Minh không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này suốt quảng đường trở về, một bên thì Tô Cảnh Phong không ngừng luyên tha luyên thuyên đặt ra một ngàn không trăm linh một câu hỏi vì sao.
Tiếc là không nhận được câu trả lời nào, bởi vì chính chủ cũng không hiểu ra sao.
Khi về đến nhà, hệ thống không dấu hiệu lên tiếng: “Ký chủ à, có thể Phạm Đình Vỹ chỉ đơn giản là muốn giúp ngài thôi.”
Là con sâu trong đầu Võ Tự Minh, hệ thống đương nhiên biết hắn đang băn khoăn chuyện gì.
Cho nên lấy thân phận là người bạn tâm giao, nó có lòng tốt chia sẽ tâm sự với hắn.
Võ Tự Minh duỗi chân nằm ngửa trên giường, gối đầu lên cánh tay, mắt lăng lăng nhìn lên trần nhà.
Giờ phút này cũng chỉ có hệ thống không đáng tin cậy có thể bầu bạn với hắn.
Võ Tự Minh trầm tư nói: “Giúp tôi sao? Dù không còn là đối thủ, là tình địch nữa, hắn cũng không có lý do gì để giúp tôi.
Tôi cũng đã chấp nhận bị phạt rồi.”
“Suy nghĩ của nhân loại thật phức tạp a.
Giúp là giúp thôi, nhất định phải có lý do mới được sao?” Hệ thống cảm khái trước sự khó hiểu của nhân sinh.
Trên thế gian vẫn còn tồn tại loại người giúp người khác không cần lý do gì cả , ví dụ như hành động dìu một bà cụ đi qua đường.
Không có lợi ích gì ở đây cả, chỉ đơn giản là lòng nhân ái giữa con người với nhau.
Hệ thống lại lên tiếng: “Bệnh đau dạ dày của ngài có thể không cần uống rượu cũng rất tốt rồi còn gì.
Nếu thật sự uống hết ly rượu phạt, e rằng ngài đã không có tâm trạng ở đây để ý cái này cái kia.”
Đau dạ dày? Võ Tự Minh tự hỏi.
Đúng rồi đó ký chủ, vấn đề của ngài chính là ở đó đấy.
Võ Tự Minh vừa nghĩ đến, hệ thống đã vui vẻ vì đạt được mục đích định hướng suy nghĩ của hắn.
Hệ thống cố ý dẫn dắt, muốn để cho hắn biết Phạm Đình Vỹ đã nhớ rõ chuyện hắn bị bệnh.
Trong khi bản thân hắn muốn chịu phạt để giải quyết tình huống, không màn đến dạ dày sẽ vì thế mà khó chịu, thì Phạm Đình Vỹ lại để ý, ngăn cản hành động không biết tự lo cho sức khỏe của hắn.
Thật ra hệ thống đã giấu Võ Tự Minh một vài chuyện, từ lúc mất tích trở về (lần hệ thống xuất hiện vào lúc trước khi Võ Tự Minh đi xem mắt) nó đã biết được nhiệm vụ của nó ở thế giới này là gì.
Nó thúc giục Võ Tự Minh đi xem mắt lần đó là đã có mục đích riêng.
Là “người giám sát” thế giới này, hệ thống nắm rõ hành động của những người ở đây, nó biết Đan Thy và Phạm Đình Vỹ sẽ xuất hiện ở nhà hàng đó mới muốn hắn đi để thực hiện bước đầu tiên là thay đổi ấn tượng.
Kết quả thành công tốt đẹp, Phạm Đình Vỹ đã chú ý đến chi tiết nhỏ.
Khi Võ Tự Minh đưa ra hai lựa chọn cho tương lai của hắn, hệ thống không nhắc nhở cũng là có tính toán cho chuyển biến về sau.
Ở Thành Nam, trời đột nhiên đỗ mưa là do hệ thống can thiệp, mặc dù quyền hạn của hệ thống bị hạn chế nhưng điều khiển thời tiết thay đổi thì nó có thể, tạo ra cảnh tượng gặp nhau dưới mưa.
Tất cả những chuyện này là vì làm cho hai người dần nảy sinh tình cảm với đối phương.
Cũng phải nói đến sự xuất sắc của Phạm Đình Vỹ, khi thế giới không còn đi theo cốt truyện, nếu không phải anh nhận ra trong cuộc sống của anh có nhiều điểm kỳ lạ, bắt đầu tách khỏi quỷ đạo trước đó thì những gì hệ thống hao tâm tổn trí làm cũng chỉ là tốn công vô ích.
Nói quyền hạn của hệ thống hạn chế chính là vì nó không thể khống chế ý chí của người khác, sai khiến người khác làm việc.
Cho nên những gì Phạm Đình Vỹ làm đều là những gì anh nghĩ, anh quan sát được rồi rút ra kết luận, là phán đoán của riêng anh.
Không nói cho Võ Tự Minh biết cũng có lý do của nó, Võ Tự Minh không thích ép buộc, hắn không muốn vì một tờ giấy kết hôn mà ràng buộc cả đời với một người không có tình cảm, chuyện thế này chỉ làm khổ cả hai.
Chính vì vậy mà hệ thống bày mưu tính kế sắp xếp để hai người tự nhiên tiến triển.
Sau ngày họp lớp đã một tuần trôi qua, một tuần này Võ Tự Minh không có tình cờ gặp Phạm Đình Vỹ.
Hai công ty hợp tác làm dự án, sau khi thống nhất được bản thiết kế và được chủ đầu tư thông qua, công trình đã tiến hành giai đoạn đầu.
Nguyễn Ngọc Vinh đã đảm nhận vị trí tổng giám đốc, nhưng thời gian đầu Nguyễn Ngọc Vinh còn nhiều việc phải xử lý nên tạm thời Võ Tự Minh đảm nhận theo dõi công việc hợp tác giữa hai bên.
Nhiều lần nhân viên hai bên công ty gặp mặt thương thảo công việc, thái độ của Đỗ Tuấn Kiệt đối với Võ Tự Minh cũng đã tốt lên rất nhiều.
Không thể không nói, quan hệ của Võ Tự Đức và Đỗ Tuấn Kiệt đã tiến vào giai đoạn vi diệu.
Rõ ràng trạng thái hiện giờ của hai người không thể nào là quan hệ bạn bè bình thường trong mắt người ngoài.
Nhưng Đỗ Tuấn Kiệt lại không thừa nhận thích cậu.
Vì chuyện này mà Võ Tự Minh và hệ thống đã ngồi lại đàm đạo một phen, cuối cùng cho ra hai kết luận mà Võ Tự Minh cảm thấy hợp lý nhất.
Thứ nhất, là khoảng cách tuổi tác.
Đỗ Tuấn Kiệt tuổi, trong khi đó Võ Tự Minh chỉ mới tuổi, hai người cách nhau tuổi đã có thể trở thành trở ngại trong một mối quan hệ.
Một người quá trẻ, thời gian còn rất dài để cậu có cơ hội mở rộng mối quan hệ, gặp được những người tốt hơn, thích hợp hơn.
Còn một người đã trưởng thành, chín chắn, xung quanh có nhiều mối quan hệ phức tạp, thứ người này cần là một mối quan hệ nghiêm túc, không phải sự bồng bột nhất thời của tuổi trẻ.
Thứ hai, là vấn đề nằm ở Đỗ Tuấn Kiệt.
Theo thông tin trong nguyên tác thì Đỗ Tuấn Kiệt chưa từng yêu đương, là một người cuồng công việc.
Là đàn ông độc thân gần cái xuân xanh, có khả năng Đỗ Tuấn Kiệt bị lão hóa sợ dây tình cảm, không phân biệt được loại tình cảm với Võ Tự Đức là gì.
"Hắc xì!"
"Anh có sao không? Bị cảm rồi à?" Người bên cạnh thấy người kia đột nhiên hắc hơi thì vẻ mặt chứa đầy sự quan tâm hỏi thăm..