Trong một nhà hàng nằm trong khu trung tâm thương mại, khá đông người đang đứng xếp hàng, Đỗ Tuấn Kiệt và Võ Tự Đức cũng đang xếp hàng ở đó.
Trường đại học của Võ Tự Đức sắp tổ chức lễ hội, sau khi tan lớp cậu liền gọi hỏi Đỗ Tuấn Kiệt có thời gian không, cậu muốn cùng hắn đi trung tâm thương mại mua ít đồ vật để chuẩn bị cho lớp.
Lúc đầu Đỗ Tuấn Kiệt không có đồng ý, cậu phải làm nũng năn nỉ hắn một lúc, sau đó hình như có người đến tìm hắn, cậu không nghe được bọn họ nói gì nhưng cuối cùng hắn đã đồng ý đi với cậu.
Võ Tự Đức được dặn đợi ở trường, không lâu sau thì Đỗ Tuấn Kiệt đã lái xe đến đón cậu.
Cậu vui vẻ ngồi vào ghế phụ.
Bây giờ là buổi trưa, Võ Tự Đức mới tan học và Đỗ Tuấn Kiệt vừa từ đóng công việc ra nên cả hai đều chưa ăn trưa.
Thế nên Võ Tự Đức kéo theo Đỗ Tuấn Kiệt đến nhà hàng trong trung tâm thương mại giải quyết cái bụng đói trước.
Tuy gọi là nhà hàng nhưng diện tích và dịch vụ tất nhiên không giống với nhà hàng độc lập bên ngoài.
Nhìn chung rất sạch sẽ ngăn nắp, diện tích không lớn nhưng cách bố trí đã được tối ưu hóa.
Thực đơn cũng không phải là những món chính trong bữa cơm, chủ yếu là món ăn đơn giản như humburger, cơm chiên hải sản, mỳ sốt spaghetti… Sau khi gọi món xong thì khách hàng sẽ tự lấy phần ăn của mình, tìm một bàn trống và thưởng thức, à, cũng có thể chọn phần mang đi.
Tuy không phải quá đông nhưng bên trong đã có hơn một nữa bàn đã có người, phía trước hai người còn có mấy người xếp hàng chờ.
Bởi vì là Võ Tự Đức muốn cùng Đỗ Tuấn Kiệt đến đây, thấy còn phải chờ một lúc mới đến lượt nên cậu đề nghị hắn tìm chỗ ngồi chờ, cậu sẽ ở đây đợi.
Chủ ý này tất nhiên bị Đỗ Tuấn Kiệt bãi bỏ.
Hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng quyết định cùng nhau xếp hàng chờ.
Khi sắp đến lượt của hai người, Võ Tự Đức nhìn tấm bản menu đồ uống, đột nhiên cậu nghe tiếng hắc hơi từ phía sau.
Cậu lặp tức xoay người lại nhìn về phía Đỗ Tuấn Kiệt, lo lắng hỏi: "Anh có sao không? Bị cảm rồi à?"
Đỗ Tuấn Kiệt xoa xoa mũi, lắc đầu nói không sao.
“Mời người tiếp theo!” Giọng nói của nhân viên vang lên kéo lại sự chú ý của hai người.
Hai người tiến lên gọi món, không bao lâu thì nhân viên đã mang hai phần thức ăn mà hai người chọn ra.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Võ Tự Đức cùng Đỗ Tuấn Kiệt đi mấy vòng trong trung tâm thương mại, lúc ra thì trên tay cả hai đã xách túi lớn túi nhỏ.
Đi mua sắm vậy mà đã mất hơn tiếng đồng hồ, Đỗ Tuấn Kiệt đưa cậu trở về trường trước rồi mới trở lại công ty.
“Phó tổng Đỗ.” Thư ký của tổng giám đốc nhìn thấy Đỗ Tuấn Kiệt đến liền đứng lên chào hắn trước.
Đỗ Tuấn Kiệt gật đầu, hắn chưa kịp hỏi thì thư ký đã biết hắn muốn hỏi gì mà chủ động nói: “Một tiếng trước Phạm tổng đã ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài?” Đỗ Tuấn Kiệt hỏi lại: “Có nói là đi đâu không?”
“Dạ không, à mà trước đó cô Đan Thy có đến tìm Phạm tổng.
Sau đó thì Phạm tổng không nói tiếng nào liền đi ra ngoài.
Tôi thấy sắc mặt Phạm tổng không tốt lắm, hay anh thử liên lạc xem sao?”
“Tôi biết rồi, cô làm việc tiếp đi.”
Đỗ Tuấn Kiệt trở về phòng làm việc, trên đường gọi cho Phạm Đình Vỹ mấy lần nhưng đều không có tín hiệu.
Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi? Đỗ Tuấn Kiệt nhíu mày suy nghĩ.
Gọi đến lần thứ ba cũng không thể liên lạc với anh, hắn cũng chỉ đành thở dài, dù sao cũng đã từng tuổi này, không dễ gì xảy ra chuyện được, muốn có không gian riêng thì để anh có không gian riêng đi.
Buổi tối, trong quán rượu Mathader, Võ Tự Minh cùng một người đàn ông ngồi uống rượu.
Người này không lớn hơn hắn bao nhiêu, đây là anh họ của hắn.
Anh họ gọi Võ Tự Minh ra tâm sự, lúc Võ Tự Minh đến thì anh họ cũng đã uống được kha khá.
Sau khi Võ Tự Minh đến liền hỏi anh họ có chuyện gì.
Anh họ một mặt than vãn một mặt uống, chủ yếu chính là than vãn chuyện trong nhà, vợ chồng có chút mẫu thuẫn.
Bản thân hắn chưa kết hôn, cũng không có yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng về tình về lý cũng biết khuyên nhũ đôi điều.
Vợ chồng chung sống với nhau phải biết nhường nhịn nhau, đừng vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã giận hờn, rất dễ rạn nút tình cảm.
Phật dạy: Tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng.
Cho nên nói để đi đến hôn nhân không phải là chuyện dễ dàng, phải biết quý trọng người bên cạnh.
Trong xã hội hiện đại và phát triển, có nhiều quan niệm được đổi mới, mỗi người đều có áp lực của riêng mình, khó tránh được tinh thần mệt mỗi, tâm trạng không tốt, đôi bên nên thấu hiểu nhau nhiều hơn.
Võ Tự Minh một bên trông chừng anh họ, một bên liên lạc với chị dâu.
Dù sao cũng là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Lúc đầu thì hơi nóng tính một chút, bây giờ chị dâu đã bình tĩnh lại, nghe hắn nói thì lo lắng hỏi anh họ ở đâu, chị dâu sẽ đến đón.
Vốn là Võ Tự Minh muốn báo bình an với chị dâu một tiếng, sau đó hắn sẽ đưa anh họ về.
Nhưng chị dâu cứ muốn đến đón, Võ Tự Minh đành nói địa chỉ chỗ hai người cho chị dâu.
Không bao lâu thì chị dâu đến nơi, lúc này anh họ đã ngà ngà say, gương mặt hơi hồng, hai mắt cứ lim dim.
Chị dâu đến vỗ vỗ lên mặt anh họ muốn gọi anh họ tỉnh.
Anh họ hơi hơi mở mắt, đến khi nhìn rõ mặt người bên cạnh liền ôm chằm lấy chị dâu, kêu: “Vợ ơi! Vợ ơi! Anh xin lỗi, anh không nên nổi giận với em!”
Chị dâu cũng ôm lấy anh họ, ánh mắt vô cùng dịu dàng và an ủi, nói: “Em cũng có lỗi, em xin lỗi… chúng ta về nhà đi.”
Nói xong lại nhìn về phía Võ Tự Minh, nói: “Cảm ơn em ở đây với anh ấy nhé, vì một chút chuyện nhỏ mà uống đến nông nổi này…”
Thấy chị dâu muốn đỡ anh họ dậy, Võ Tự Minh tiến lên giúp một tay, đáp lời: “Không sao, là người nhà mà.
Chị không cần mất công đến đây như vậy, để em đưa anh họ về cũng được mà.”
“Sao được chứ… em cũng không rảnh rỗi, sao có thể làm phiền em được chứ?” chị dâu áy náy nói.
“Đều là người nhà cả mà, có gì mà phiền với không phiền chứ?”
Chị dâu và Võ Tự Minh mỗi người một bên dìu anh họ đi ra ngoài.
Đỡ một con ma men đi thật sự rất phí sức, cả đoạn đường nhờ có Võ Tự Minh mới thuận lợi đưa anh họ ra xe.
“Vậy chị về trước nhé.” Chị dâu cẩn thận đặt anh họ ngồi ngay ngắn rồi thắt tốt dây an toàn, thông qua cửa sổ xe nói với Võ Tự Minh.
Võ Tự Minh vẫy tay tạm biệt: “Vâng, anh chị về cẩn thận.”
Nhìn chiếc xe dần dần đi xa, Võ Tự Minh xoay người một lần nữa trở vào trong quán rượu, hắn đi thẳng đến bên cạnh quầy pha chế.
Lúc đỡ anh họ ra ngoài, hắn đã thấy một bóng người quen thuộc ở đó.
Võ Tự Minh trở vào, xác nhận bản thân hắn không có nhìn lầm, người đang dựa ở quầy pha chế uống rượu đúng là Phạm Đình Vỹ.
Phạm Đình Vỹ chống một tay trên quầy, nói với bartender: “Lấy cho tôi một ly nữa!”
Giọng nói của anh khản đặc, khàn khàn lại trầm hơn mấy phần so với ngày thường.
Bartender làm theo yêu cầu, đổi cho anh một ly rượu mạnh khác.
Anh cầm lấy thân cốc muốn đem thức uống cay cay nồng nồng trong đó uống sạch nhưng lại không nhấc lên được..