Edit: Điềm Điềm
Chân Tâm là một trong fan may mắn, giống như tất cả mọi người, mang theo tâm trạng đặc biệt kích động, đáp máy bay đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
Sau khi xuống máy bay, bọn họ được sắp xếp đến khách sạn ở lại, chờ ngày tháng đến, trừ chuyện đó ra, mấy người bọn họ trong khoảng thời gian này chi tiêu hoàn toàn miễn phí.
Hiển nhiên ba Cố ra tay rất hào phóng với fan hâm mộ của bọn họ.
Sau một ngày nghỉ ngơi trên hòn đảo này, hôn lễ chính thức cuối cùng đã được tổ chức.
Sáng sớm, Chân Tâm đã tỉnh lại, thu xếp xong cô điều chỉnh máy ảnh, hôm nay cô nhất định phải chụp được hình ảnh hạnh phúc của bọn họ.
Chiếc xe đón họ đến hiện trường đã dừng lại ngay bên ngoài khách sạn.
Ngồi trong xe, mọi người rất phấn khích.
Khi xe chở bọn họ chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe, Chân Tâm từ trên xe đi xuống, nhìn lâu đài kiểu châu Âu trước mắt, nhìn trang viên được bố trí tỉ mỉ, máy bay không người lái trên không lúc nào cũng phản hồi lại trạng thái khách khứa.
Tất cả mọi thứ giống như hình ảnh trong phim.
Cô ở trong đám người, tìm kiếm người mình chờ mong xuất hiện, nhưng hiển nhiên thời gian còn chưa tới, đôi tân nhân nên tiếp nhận chúc phúc kia còn chưa xuất hiện.
Họ được sắp xếp ở một bên, gần chỗ trung tâm, có thể nhìn rõ tất cả các địa điểm hôn lễ trong mắt.
Khi tiếng chuông từ xa truyền đến, Chân Tâm nhìn chim bồ câu bay lên, Cố Triều Từ từ một bên đi ra, người đàn ông mặc âu phục màu đen, dáng người cao ngất, mặt mày tuấn tú, cho dù chỉ có một mình anh, cũng mang theo khí độ vương giả.
Anh dừng lại ở cuối thảm đỏ và quay lại, chờ đợi sự xuất hiện của một người khác trong cuộc sống của mình.
Giờ khắc này, lòng bàn tay anh kích động toát mồ hôi.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, rồi lại nhịn không được vểnh lên…
Dung Ngọc dừng lại trước khi cửa lớn mở, quay đầu nhìn về phía ba anh trai đứng ở phía sau, nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Anh cả, anh hai, anh ba, đưa đến nơi này thôi, còn lại em tự mình có thể đi qua.
”
Đẩy cửa lớn trước mặt ra, ánh mắt Dung Ngọc ôn nhu nhìn người đàn ông đứng ở cuối thảm đỏ.
Bên môi nở nụ cười, kiên định bước đi, đi về phía người kia.
Khi Dung Ngọc xuất hiện, tân khách ngồi xung quanh phát ra tiếng hoan hô.
Âm nhạc vang lên, Dung Ngọc trong thanh âm chúc phúc đi về phía người cậu yêu.
Cố Triều Từ vươn tay, Dung Ngọc nhẹ nhàng đặt tay vào, hai người nhìn nhau cười, trong mắt đều là bóng dáng đối phương.
Họ đã thực hiện lời thề hôn nhân của họ với trời, với đất, dưới sự chứng kiến của cha mẹ.
Chân Tâm cười xong liền khóc, giống như cô còn rất nhiều người, lúc này số người xem trên mạng cũng đã đạt tới ngàn vạn…
[ Không biết vì cái gì, chính là quá cảm động!!! ]
[ Tôi thực sự đã chứng kiến cả đoạn đường tình yêu của họ!!!!! ]
[ Người có tình cuối cùng sẽ thành quyến thuộc, đây là kết cục đẹp nhất!!!!! ]
[ Tôi viên mãn rồi, thật sự, tôi viên mãn rồi!!! ]
[ Cố tiên sinh cùng Dung tiên sinh, xin các người nhất định phải hung hăng hạnh phúc nha!!!!! ]
[ Ahhh, tuy rằng không thể đến hiện trường, nhưng tôi thật sự rất kích động!!!!! ]
……
Sau hôn lễ, Dung Ngọc và Cố Triều Từ đứng trên bờ biển: “Đang nghĩ gì vậy?”
Đôi mắt Cố Triều Từ dịu dàng nhìn người trong ngực: “Cảm giác mình giống như đang mơ.
”
“Em cũng vậy.
”
Dung Ngọc nghiêng người ôm eo người đàn ông: “Em yêu anh, Cố tiên sinh.
”
“Anh cũng vậy.
”
Dung Ngọc cong mắt cười rất ngọt ngào, cậu nhìn bóng dáng từ xa đi tới, là một cô gái nhỏ.
Trong lòng đối phương ôm một cái hộp thật lớn, dừng ở cách đó không xa, thấp thỏm nhìn bọn họ.
Dung Ngọc chống người lên: “Hình như cô ấy đang chờ chúng ta.
”
Cố Triều Từ theo ánh mắt của cậu nhìn thấy cô gái đứng đó: “Chúng ta đi qua đi.
”
Chân Tâm nhìn bọn họ đi tới, tim đập nhanh hơn, cô cảm thấy đầu ngón tay lúc này cũng bắt đầu tê dại.
“Cô tìm chúng tôi sao?”
Dung Ngọc cười chào hỏi cô, hai má Chân Tâm nóng lên, dùng sức gật gật đầu: “Ngọc… Bảo, Cố tiên sinh, tôi là một trong fan hâm mộ may mắn, tôi đại diện cho tất cả mọi người, gửi lời chúc tốt đẹp nhất, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc như vậy!”
Dứt lời cô đưa cái hộp trong ngực qua, Cố Triều Từ đưa tay tiếp nhận.
Chân Tâm cười vẫy vẫy tay: “Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, không quấy rầy các anh nữa, cám ơn, tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ các anh, Cổ Ngọc Phu Phu, cố lên!!!!!”
Nhìn cô gái nhỏ chạy đi, Cố Triều Từ mở miệng: “Mở ra xem sao?”
Dung Ngọc gật đầu: “Được.
”
Sau khi mở hộp ra, bên trong đầy hạc giấy, ngoài ra ở giữa hộp còn đặt một quyển ghi chép, mở ra liền nhìn thấy trên đó dán ảnh cậu và Cố Triều Từ, còn có tất cả chuyện đã xảy ra.
Dung Ngọc nhìn về phía Cố Triều Từ, đáy mắt tất cả đều là ý cười.
Cố Triều Từ đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, hôn xuống môi cậu.
Gió bên bờ biển thổi hạc giấy trong hộp lên không trung, mang theo hạnh phúc của họ, cất cánh về phía xa …
Chính văn hoàn.