Sở trưởng Trịnh ngồi xổm trên đá ngầm, khổng hiểu sao lại cảm thấy mình bị đút cho đầy một miệng cẩu lương, no cả bụng!
Lại nghĩ người với người cá thì làm sao có thể hợp lại cho mình ăn cẩu lương chứ, nhất định là ông nghĩ nhiều rồi, thế là nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhưng nếu nàng tiên cá nhỏ đã đưa ra lựa chọn giữa Chu Tùy Ngộ và Từ Thanh Thụ rồi thì có thể chứng minh cuộc thi đã kết thúc.
Đổi cách nói khác thì thắng thua đã định, có thể thu xếp về nhà rồi.
Nghĩ vậy, sở trưởng Trịnh không nhịn được nói với Từ Thanh Thụ ở bên cạnh: "Kết quả hiện tại cậu cũng thấy rồi, cậu còn gì muốn nói không?"
Đôi mắt đen của Từ Thanh Thụ âm trầm nhìn Chu Tùy Ngộ và nàng tiên cá nhỏ ở đầu đá ngầm bên kia, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không cam tâm tình nguyện nói: "Không có gì để nói cả, tôi dám cược thì dám thua."
Sở trưởng Trịnh gật gật đầu: "Nếu đã thế, vậy cậu liền về đảo thu thập hành lí của mình, đợi chút nữa cùng về viện nghiên cứu với thuyền tôi!"
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Từ Thanh Thụ, cả người buồn giống như quả cà héo, sở trưởng Trịnh bỗng nhiên không nhịn được an ủi cậu ta, nói: "Viện nghiên cứu của chúng ta cũng không phải chỉ có mỗi hạng mục nghiên cứu nàng tiên cá nhỏ, còn có rất nhiều hạng mục nghiên cứu vô cùng quan trọng cần cậu, cho nên lấy lại tinh thần đi người thanh niên, con đường nghiên cứu khoa học có hàng nghìn hàng vạn, đường này không được thì ta đổi..."
Từ Thanh Thụ: "..."
Hiện tại quả thực không muốn nghe ông giảng đạo lí!
Sở trưởng Trịnh mạnh mẽ giảng một hồi đạo lí cho Từ Thanh Thụ, cuối cùng nhớ ra sự tồn tại của nàng tiên cá nhỏ.
Cơ hội hiếm có như vậy, sở trưởng Trịnh khẳng định muốn lên trên chào hỏi với nàng tiên cá nhỏ xinh đẹp.
Thế là ông ấy cuối cùng cũng bỏ qua cho Từ Thanh Thụ đáng thương, cẩn thận nhấc chân đi về phía nàng tiên cá nhỏ và Chu Tùy Ngộ.
Kết quả ông ấy hướng về bên này đi chưa được hai bước, nhìn thấy Chu Tùy Ngộ và nàng tiên cá nhỏ như đang đắm chìm trong bầu không khí màu hồng vô cùng ăn ý đồng thời quay đầu nhìn sang.
Nam đẹp trai, nữ xinh đẹp, nhìn vào vô cùng xứng đôi.
Chỉ đáng tiếc vẻ mặt nhìn sở trưởng Trịnh của hai người thì đầy vẻ ghét bỏ và phòng bị.
Đến nỗi sở trưởng Trịnh có chút bi thương mà dừng bước, lẩm bẩm giải thích: "Cái đó...!tôi, tôi, tôi muốn qua đây chào hỏi với cô ấy..."
Thẩm An An vẫn chưa kịp tỏ thái độ đâu, Chu Tùy Ngộ bên cạnh đã dứt khoát thay cô đoạn lời: "Chào hỏi thì không cần đâu, cô ấy có chút sợ người lạ."
Thẩm An An không hiểu sao bị sợ người lạ: "..."
Sở trưởng Trịnh không hiểu sao bị ghét bỏ: "..."
Cậu không thể ở trước mặt người ngoài giữ chút thể diện cho lãnh đạo của cậu à?
Chu Tùy Ngộ rất nhanh dùng hành động thực tế chứng minh - Không thể!
Bởi vì hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, liền bắt đầu vô cùng cứng đầu mà đuổi người: "Sở trưởng Trịnh, không còn sớm nữa, các ông không phải nên rời đảo rồi à?"
Sở trưởng Trịnh: "..."
Chu Tùy Ngộ sâu xa nói: "Nhanh chút đi! Đi bây giờ có khi về đến nơi còn kịp cơm tối.
Các ông cũng biết vật tư trên đảo thiếu thốn, nếu thật sự giữ các ông lại thì tôi cũng không có gì tốt để đãi các ông ăn đâu."
Hơn nữa, dù có đồ ăn ngon cũng không cho các ông ăn, dẫu sao cũng phải giữ lại cho nàng tiên cá nhỏ nhà tôi ăn chứ!
Sở trưởng Trịnh không biết làm sao nhìn hắn một cái - Cái tên tiểu tử thối nhà cậu, xem tôi quay về mách mẹ cậu như thế nào.
Nhưng trên miệng lại phối hợp quay đầu lao về phía Từ Thanh Thụ ở phía sau lưng gọi một tiếng: "Tiểu Từ, đi thôi!"
Hai chữ "Tiểu Từ" vừa nói ra, người khác thì không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng lại làm cho Thẩm An An đang túm lấy Chu Tùy Ngộ ngẩn người.
Tiểu Từ?
Tiểu Từ nào?
Từ Thanh Thụ ư?
Nhưng Từ Thanh Thụ không phải anh trai nhà khoa học mà mình đang túm lấy ư?
Vì sao sở trưởng đầu trọc lại gọi người đàn ông mặc vest đen là Tiểu Từ?
Lẽ nào người đàn ông mặc vest đen cũng họ Từ?
Hay là...!thật ra người đàn ông mặc vest đen đó mới là tra nam chính Từ Thanh Thụ???
Nhưng nếu như người đàn ông mặc vest đen ấy là tra nam chính Từ Thanh Thụ, vậy ai nói cho cô biết, nhà khoa học mà cô, Thẩm An An, khổ khổ sở sở cua thời gian dài như vậy, thậm chí đến cái đuôi cũng hiến dâng ra cho đối phương chải mấy lần liền là ai????
-
Thẩm An An ở bên này đang nghi ngờ không thôi thì nghe thấy người đàn ông mặc vest đen đáp lời: "Ừ! Đi thôi!"
Thẩm An An: "..."
Đi? Đi đâu? Còn chưa nói rõ nữa, ai cũng không được đi!
Thuyền khảo sát khoa học dừng ở bên cạnh Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An, nếu như Từ Thanh Thụ và Trịnh sở trưởng muốn lên thuyền rời đi thì tất phải đi qua trước mặt Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An.
Sở trưởng Trịnh đi phía trước, Từ Thanh Thụ theo sát phía sau.
Kết quả Từ Thanh Thụ đang đi thì có cảm giác chân bị cái gì đó vướng lại.
Anh ta giật mình, phút chốc cúi đầu nhìn thì thấy một cái đuôi màu trắng bạc ướt át đặt trên chân anh ta.
"..."
Bạn bè của Từ Thanh Thụ, người kinh ngạc hơn cả thật ra lại là Chu Tùy Ngộ.
Bởi vì trước đó một giây Thẩm An An còn cùng hắn tay nắm tay thân mật làm bạn tốt đấy, kết quả một giây sau thấy Từ Thanh Thụ phải đi, cô ấy vậy mà lại vùng khỏi tay anh, dùng đuôi giữ Từ Thanh Thụ lại.
Cô! Ấy! Vậy! Mà! Giữ! Từ! Thanh! Thụ! Lại!
Thẩm An An cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô đang nghĩ chuyện cái tên vẫn chưa làm rõ đâu, không thể dễ dàng để người mặc vest đen đi được.
Cho nên lúc Từ Thanh Thụ đi qua cô, cô nghĩ cũng không nghĩ liền dùng đuôi chặn Từ Thanh Thụ.
Kết quả đuôi vừa đặt lên trên chân Từ Thanh Thụ thì cô liền cảm thấy phía sau có một ánh mắt vô cùng oán niệm bắn tới, nếu như ánh mắt đó là thực, Thẩm An An cảm thấy đuôi của mình đã bị bắn xuyên qua rồi.
Cho nên Thẩm An An liền vô thức thu đuôi lại.
Cũng may Từ Thanh Thụ trải qua việc vừa rồi cũng dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sở trưởng Trịnh người mà đi đầu tiên không biết chuyện gì xảy ra phía sau.
Cho đến khi lên thuyền phát hiện Từ Thanh Thụ không có lên theo mới bò trên mép thuyền hỏi đến: "Tiểu Từ, sao cậu không đi? Đứng ngơ ra bên đó làm gì?"
Từ Thanh Thụ nhìn nàng tiên cá nhỏ ở trong nước vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, thăm dò bước một bước.
Kết quả anh vừa động, đuôi của nàng tiên cá nhỏ lại giơ lên.
Tuy lần này Thẩm An An không quá để tâm đưa đuôi đặt lên chân Từ Thanh Thụ, mà lại vỗ lên đá ngầm bên chân anh, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, nàng tiên cá nhỏ là muốn giữ Từ Thanh Thụ lại.
Chuyện này không chỉ vẻ mặt Chu Tùy Ngộ khó coi không ổn, mà ngay cả mặt của sở trưởng Trịnh cũng có chút khó coi.
Dù sao lúc trước đã nói qua, sở trưởng Trịnh từ đầu cho tới giờ, trong lòng ông vẫn luôn nghĩ Chu Tùy Ngộ là sự lựa chọn tốt nhất để nghiên cứu nàng tiên cá nhỏ, cho nên lúc nãy nàng tiên cá nhỏ chọn Chu Tùy Ngộ, ông ấy vô cùng vui mừng.
Nhưng vừa rồi là chuyện gì?
Lẽ nào nàng tiên cá nhỏ này liền bất ngờ dở quẻ?
Đều nói phụ nữ hay thay đổi, đặc biệt là phụ nữ đẹp.
Đến cả người cá xinh đẹp hay thay đổi như vậy, chuyện này làm cho Trịnh sở trưởng vạn lần không nghĩ tới, đến nỗi ông ấy đứng trên thuyền nửa ngày cũng nói gì.
Ngược lại là Từ Thanh Thụ, trong lòng lại lần nữa cháy lên hy vọng.
Anh ta tuy không biết nàng tiên cá nhỏ cuối cùng muốn làm gì, nhưng rất rõ ràng là nàng tiên cá nhỏ muốn giữ anh lại!
Không quản nàng tiên cá nhỏ giữ anh lại muốn làm gì, dù sao nàng tiên cá nhỏ muốn giữ anh lại cũng là sự thật không thể chối cãi!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Cơ hội tốt như vậy, có ngu mới không lợi dụng.
Nghĩ vậy, Từ Thanh Thụ cao giọng nói với sở trưởng Trịnh trên thuyền: " Sở trưởng Trịnh, tôi cảm thấy nàng tiên cá nhỏ hình như hối hận với sự lựa chọn lúc nãy rồi, ông xem hay là kết quả thi đấu lúc nãy dứt khoát bỏ đi, để nàng tiên cá nhỏ chọn lại lần nữa?"
Thẩm An An coi như xem đủ sự vô sỉ của người này.
Người này có độc à?
Anh ta rốt cuộc con mắt nào nhìn thấy cô hối hận với lựa chọn vừa rồi?
Còn bỏ kết quả thi đấu!
Thi đấu là thi đấu, búa gõ một tiếng liền không thể hối hận, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Người này quả nhiên cho dù là Từ Thanh Thụ thật hay là Từ Thanh Thụ giả thì tóm lại đều tra hơn tra nam, còn xấu xa hơn cả người xấu.
Câu này của Từ Thanh Thụ đến sở trưởng Trịnh cũng nghe không lọt tai: "Như vậy không hợp lí, thi đấu đã kết thúc rồi, kết quả cũng đã ra, sao có thể nói bỏ là bỏ được?"
Từ Thanh Thụ: "Nhưng..."
Sở trưởng Trịnh Ký: "Đừng nhưng nữa, cậu nói nàng tiên cá hối hận cũng chỉ là đầu cậu nghĩ vậy thôi, nói không chừng là cô ấy thấy phản ứng của cậu thú vị cho nên đùa với cậu đấy! Được rồi, nhanh chóng về thôi, lại chậm trễ nữa thì trời sẽ tối mất."
Từ Thanh Thụ: "Nhưng..."
Sở trưởng Trịnh lời lẽ chính nghĩa nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Từ Thanh Thụ, hiện tại đến lời của tôi cậu cũng không nghe à..."
Lời của sở trưởng Trịnh còn chưa dứt, Từ Thanh Thụ liền "tõm" một tiếng rơi xuống biển.
Người khác đều không thấy làm sao mà anh ta ngã xuống, nhưng sở trưởng Trịnh nhìn thấy rất rõ - Rõ ràng là cái đuôi của nàng tiên cá nhỏ đẩy anh ta xuống.
Xem xem, xem xem, ông ấy đã nói mà, nàng tiên cá này chỉ muốn đùa với Từ Thanh Thụ thôi, Từ Thanh Thụ cứ nói là người ta muốn giữ anh ta lại.
Vậy thì được rồi chứ, bị người ta đẩy xuống biển rồi đấy!
-
Từ Thanh Thụ được sở trưởng Trịnh dùng tốc độ nhanh nhất vớt lên, lại bị dùng tốc độ nhanh nhất đưa đi.
Thật ra sở trưởng Trịnh vốn dĩ cũng muốn đưa luôn cả Chu Tùy Ngộ đi, dù sao dáng vẻ công kích Từ Thanh Thụ lúc nãy của nàng tiên cá nhỏ làm ông lo lắng Chu Tùy Ngộ ở lại sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Chu Tùy Ngộ không đồng ý.
Sở trưởng Trịnh nghĩ đến sau này Chu Tùy Ngộ phải một mình ở lại đây chăm sóc nàng tiên cá nhỏ, sau này còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc riêng với nàng tiên cá nhỏ.
Với lại nhìn thái độ của nàng tiên cá nhỏ đối với Chu Tùy Ngộ trước đó liền cảm thấy nàng tiên cá nhỏ sẽ không đến nỗi đối xử với hắn như với Từ Thanh Thụ.
Cho nên dặn dò Chu Tùy Ngộ hai câu, còn để lại cho hắn một chiếc thuyền nhỏ để tiện cho sau này về đảo, tiện đưa Từ Thanh Thụ rời đi.
Đợi đến khi tiếng huyên náo ở đá ngầm trở lại yên tĩnh như trước, Chu Tùy Ngộ và Thẩm An An với suy nghĩ khác biệt mới đưa mắt nhìn nhau.
Bầu không khí giữa hai người, không hiểu sao có chút ngại ngùng.
Trong đầu Chu Tùy Ngộ nghĩ - Nàng tiên cá nhỏ vừa rồi vậy mà lại muốn giữ Từ Thanh Thụ lại, lẽ nào giống như lời Từ Thanh Thụ nói, cô ấy hối hận rồi? Hối hận vì đã chọn mình mà không chọn Từ Thanh Thụ?
Mà Thẩm An An lại nghĩ, flag từng điều từng điều mà cô đã lập ra.
- Thẩm An An tôi, dù có chết, dù có cô độc đến già, cũng tuyệt đối không yêu đương với nhà khoa học đó.
- Không yêu, không yêu, tiên nữ cùng loài người yêu đương là vi phạm luật trời.
- Đi đường tình làm gì, đi đường thức ăn không phải ngon hơn à?
- Nếu như không được còn có thể buôn bán trân châu dưới đáy biển, buôn bán đặc sản dưới đáy biển, đi con đường sự nghiệp không phải tốt hơn à? Cô là một nàng tiên cá trong lòng có sự nghiệp.
- Tra nam tra cá tay nắm tay, ai nhận thua trước người ấy là chó.
...
Hu!*
Từ gốc là 嘤 mình tra được là tiếng chim kêu, còn trên mạng dùng từ này để biểu thị với ý tiếng khóc ủy khuất của con gái nên mình để vậy nếu không đúng mn sửa cho mình nha!.