Trong hang động dưới nước, Thẩm An An đã than thở không biết lần thứ mấy trong ngày hôm nay.
Kể từ lúc cô trở về từ hoạt động "Nữ vương chọn cung" trên bãi đá ngầm hồi ban ngày, cô vẫn luôn duy trì trạng thái muốn than thở ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Cá mái chèo và Cụ rùa biển đều lo lắng nhìn cô, vừa nhìn vừa nghị luận sôi nổi trước mặt Thẩm An An.
Cụ rùa biển: "Tiểu An bị sao vậy?"
Cá mái chèo: "Chẳng lẽ là đánh nhau bị thua à?"
Cụ rùa biển: "...Cậu nghĩ cô ấy là cậu à, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.
Sao tôi lại cảm thấy trạng thái này của cô ấy giống như thất tình vậy?"
Cá mái chèo cực kỳ kinh ngạc: "Thất tình? Cô ấy đã từng yêu rồi à? Với ai vậy? Cái nhà khoa học con người mang cơm cho cô ấy mỗi ngày à? Hay là con Bạch tuộc tinh hung thần ác sát kia...!Ồ, không đúng, Bạch tuộc tinh kia là con gái, hung bạo quá đến mức tôi gần như quên mất cô ta là con gái đấy."
Đúng lúc Bạch tuộc tinh vừa xách máy dệt vải vào trong động, mắt sắc như dao hung ác quét qua, Cá mái chèo lập tức yên lặng như gà - không sợ, nhất định không phải sợ, chỉ là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ mà thôi.
Cụ rùa biển hoàn toàn không phát hiện thấy ánh mắt chém giết giữa Cá mái chèo và Bạch tuộc tinh, vẫn rối rắm chuyện thất tình của nàng tiên cá nhỏ: "...Không phải thực sự bị thất tình đấy chứ? Ôi, mấy người trẻ các ngươi, tôi đã sớm nói rồi, không có việc gì đừng có yêu đương vào làm gì, tình yêu quá làm tổn thương con người rồi, các người lại không nghe, các người nhìn tôi xem, cùng với Cá heo nhỏ yêu một tình yêu mãnh liệt khó quên, bao nhiêu năm vậy rồi vẫn chưa hồi phục lại được...!À, đúng rồi, tôi đã kể cho các ngươi nghe về chuyện tình yêu của tôi với Cá heo nhỏ chưa nhỉ? Chưa đúng không? Nếu chưa thì tôi sẽ kể lại cho các người nghe một lần, đó là lúc tôi còn trẻ..."
Cá mái chèo túm lấy mái tóc đỏ trên đỉnh đầu, kêu lên: "...Lại nữa, ông đã nói hơn một trăm lần rồi đấy ạ?"
Cụ rùa biển vẻ mặt áy náy nhìn Cá mái chèo: "...Vậy sao? Ôi, già rồi trí nhớ không tốt lắm! Vậy thì quay lại nói lại chuyện của Tiểu An đi, cậu nghĩ xem rốt cuộc Tiểu An làm sao vậy? Không phải thật sự bị thất tình đấy chứ? Cô ấy còn chưa đến tuổi trưởng thành! Yêu sớm là không đúng đâu.
"
Thẩm An An không thể nhịn được nữa: "...Đừng đoán linh tinh, Không có thất tình đâu!"
Dừng lại một lúc, Thẩm An An lại than thở thêm một câu: "Nhưng mà còn hơn là thất tình đấy!"
Ít nhất thì chuyện thất tình bình thường đều không phải lỗi của một người.
Nào giống bây giờ, tất cả lỗi lầm đều là lỗi của cô!
Hễ nghĩ tới nhà khoa học kia tốt với cô như vậy, ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon cho cô, còn gội đầu cho cô, chải đuôi, thậm chí còn tặng hoa tai, trâm cài tóc cho cô...!Mà cô lại luôn coi anh ấy là tên đàn ông cặn bã Từ Thanh Thụ, còn ở trong lòng nói với người ta "anh trai nhà khoa học, làm đồ đàn ông cặn bã thì không có tương lai đâu", lời nói ma quỷ này cô thật sự là muốn đi chết luôn.
Thực ra tới bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng khó tin.
Nhà khoa học đó đẹp trai như vậy, sao anh ấy có thể không phải là là nam chính trong nguyên tác được???
Không phải đều nói nhan sắc quyết định tất cả sao?
Hơn nữa có một anh trai đẹp trai như vậy, nàng tiên cá nhỏ trong nguyên tác lại yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với cái tên mặc đồ tây đen đó sao, điều này quá là không khoa học rồi!
...
Nhưng dù có thế nào, việc cô nhận nhầm người, tán tỉnh nhầm người, trả thù nhầm người là một sự thật không thể chối cãi.
Vậy nên bây giờ cô phải làm gì đây?
Càng nghĩ đến Thẩm An An lại không nhịn được muốn thở dài.
Ôi, đời cá thật khổ mà!
Cụ rùa biển nhìn thấy dáng vẻ mặt mày cau có của cô, không khỏi lo lắng chạy tới hỏi: "Nói đi, có chuyện gì không vui thì cứ nói đi.
Tuy rằng bọn ta không chắc chắn là sẽ giúp được gì, nhưng tốt xấu gì cũng có thể than thở cùng cháu."
Thẩm An An vẫy vẫy đuôi cá, nghĩ nghĩ rồi nói: "...!Là như thế này, cháu luôn cho rằng nhà khoa học hàng ngày đem cơm cho cháu là đồ cặn...!Không đúng, là một người xấu, nhưng thực ra là cháu hiểu lầm anh ấy.
Người xấu là người khác.
Anh ấy thực sự là một người tốt.
Bây giờ cháu cảm thấy rất hổ thẹn, cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh ấy, hơn nữa cháu cảm thấy nhà khoa học con người kia hình như cũng rất buồn, mọi người nói xem cháu phải làm gì để bày tỏ sự hổ thẹn và xin lỗi đối với nhà khoa học nhân loại đó bây giờ? "
Cụ rùa biển liếc xéo cô một cái: "Không phải cháu nói tiên cá nhỏ bọn cháu sẽ không phạm sai lầm sao?"
Thẩm An An đưa tay xoa xoa khuôn mặt mình, một lúc lâu sau mới đáng thương nói: "...!Tiên cá cũng sẽ mắc lỗi, nhưng chỉ cần biết sai nhận sai, thì vẫn là tiên cá tốt, đúng không ạ?"
Cá mái chèo ở bên cạnh: "Đúng!"
Cụ rùa biển: "..." Được rồi, dù sao cháu cũng xinh đẹp, nói gì cũng đúng cả.
-
Mặc dù Cụ rùa biển và Cá mái chèo không hiểu nàng tiên cá nhỏ có ân oán tình thù gì với nhà khoa học nhân loại kia, nhưng câu hỏi của nàng tiên cá nhỏ vừa rồi bọn họ đều hiểu cả.
Tóm tắt đơn giản lại chính là - sau khi vô tình mắc lỗi, rốt cuộc phải xin lỗi đối phương như thế nào!
Cụ rùa biển: "Thông thường mà nói thì phải lựa theo sở thích, ví dụ như anh ấy thích cái gì thì cháu liền tặng cái đó, một lần không được thì đưa hai lần, nếu anh ấy cảm nhận được thành ý của cháu thì tự nhiên sẽ tha thứ cho cháu thôi.
"
Tặng quà?
Đây đúng là một ý kiến hay.
Nhưng Thẩm An An suy nghĩ nửa ngày trời vẫn thật sự không biết nhà khoa học nhân loại kia thích cái gì.
Ngược lại, nhà khoa học nhân loại kia đặc biệt rất hiểu cô, biết cô thích ăn ngon, thích trang sức đẹp, mỗi lần tặng quà cho cô đều có thể chạm đến tận đáy lòng của Thẩm An An.
Aiyo, không thể nghĩ hơn được nữa, hễ nghĩ tới là lại nhịn không được có chút muốn trực tiếp đập nổ tung cái đầu cá của mình.
Thẩm An An: "...!Ngoài tặng quà, còn có cách nào khác có thể biểu đạt lời xin lỗi không?"
Cụ rùa biển thuận miệng đáp: "Đương nhiên cách tốt nhất là trực tiếp nói xin lỗi rồi, nhưng hiện tại cháu không thể tự mở miệng nói chuyện, cho nên cách này đối với cháu vô dụng."
Thẩm An An nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
Mặc dù cô không thể nói, nhưng cô có thể hát!
Bây giờ tên Từ Thanh Ngộ đáng ghét cuối cùng cũng đã đi rồi, cô có thể hàng đêm ra biển hát cho anh trai nhà khoa học nghe, đến lúc đó thỉnh thoảng gửi một chút quà.
Tin là anh trai ấy nhất định sẽ cảm nhận được thành ý của cô.
Nghĩ như vật, Thẩm An An lập tức bổ sung đầy máu sống lại.
Mặc dù ban ngày Chu Tùy Ngộ đã thắng Từ Thanh Thụ trong trận đấu, nhưng tâm trạng của anh cả ngày hôm nay giống như đang đi trên tàu lượn vậy.
Đặc biệt là hình ảnh cuối cùng nàng tiên cá nhỏ đổi giữ lại Từ Thanh Thụ vẫn luôn đọng lại trong tâm trí anh không xua đi được.
Mặc dù lý trí nói cho anh biết, cho dù nàng tiên cá nhỏ thật sự muốn giữ Từ Thanh Thụ lại nhất định không phải vì yêu thích, mà là bởi vì lý do bất đắc dĩ nào đó, nhưng về mặt tình cảm anh luôn cảm thấy khó chấp nhận được.
Đến nỗi đêm đó anh ngay cả cơm tối cũng không ăn mà đã đi ngủ sớm.
Thực ra là ngủ không được, chỉ là nằm trên giường nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhân tiện nghĩ về nàng tiên cá nhỏ bé đáng giận kia.
Khổ thân anh ngày ngày phục vụ cô ăn ngon uống ngon, khổ thân anh vất vả tặng cô vòng hoa, bông tai trâm cài tóc...
Nàng tiên cá nhỏ cô không có trái tim!!!
Không biết nằm bao lâu, Chu Tùy Ngộ đột nhiên nghe thấy giọng hát đã lâu không nghe được của nàng tiên cá nhỏ.
Sở dĩ nói đã lâu như vậy là vì Thẩm An An đã lâu không hát.
Dù sao kể từ khi Thẩm An An cứu Chu Tùy Ngộ khỏi miệng một con cá voi lưng gù, Chu Tùy Ngộ đúng giờ đưa đồ ăn ngon ba bữa một ngày cho cô, căn bản không cần Thẩm An An phải hát để thúc dục.
Thậm chí, có lúc anh mang tới nàng tiên cá nhỏ còn không đợi sẵn ở bãi đá ngầm, anh còn phải chủ động thổi ốc biển gọi cô dậy ăn cơm vì sợ thức ăn nguội mùi vị sẽ không ngon, nàng tiên cá nhỏ ăn vào sẽ không vui.
May mà Chu Tùy Ngộ là một kẻ mọt sách ngày nào cũng nghiên cứu không thích lên mạng, nếu không anh sẽ biết những gì anh làm trước đây dùng một câu ngôn ngữ mạng đang hot bây giờ để nói chính là - thiểm ngư!
Chà, người khác thiểm cẩu*, anh lại thiểm ngư*!
*Thiểm cẩu, thiểm ngư: chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.
Chu Tùy Ngộ không giống như trước vừa nghe thấy tiếng hát của nàng tiên cả nhỏ là vội vàng chạy ra bãi biển, thật ra anh thậm chí còn chưa xong rốt cuộc có nên đi tới chỗ hẹn không.
Trong lòng anh cảm thấy hơi bối rối, hơn nữa cũng chưa nghĩ xong phải đối mặt với Thẩm An An như thế nào.
Anh sợ bản thân vừa nhìn thấy Thẩm An An, lại nhịn không được nghĩ đến hình ảnh Thần An do dự giữa anh và Từ Thanh Thụ, càng sợ bản thân nhất thời kích động nhào lên lắc vai Thẩm An An hỏi cô - Từ Thanh Thụ có gì tốt vậy? Vậy mà lại đáng để cô phải do dự giữa tôi và hắn?
Nếu thật sự như vậy thì quá là mất mặt.
Vì vậy Chu Tùy Ngộ chậm chạp không động đậy, anh chỉ xoay người, để cánh tay ra sau đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc độ này nhìn ra ngoài, tất nhiên là không thể nhìn thấy biển, càng không thể nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ đang hát trên biển.
Nhưng Chu Tùy Ngộ nghe giọng hát của Thẩm An An, trong đầu anh vô duyên vô cớ lại hiện lên hình ảnh nàng tiên cá nhỏ đang hát dưới đêm trăng.
Thực ra, nàng tiên cá nhỏ cũng rất tốt với anh.
Còn tặng cho anh chiếc thuyền ngọc trai! Mặc dù con thuyền hơi xấu xí một chút, thậm chí còn không nhìn ra là một chiếc thuyền, nhưng là nàng tiên cá nhỏ tự tay làm nó cho anh.
Hơn nữa, nàng tiên cá nhỏ đã từng cứu mạng anh!
Nếu không có nàng tiên cá nhỏ, nói không chừng anh đã bị chôn vùi trong bụng cá từ lâu.
Hơn nữa nàng tiên cá nhỏ có do dự giữa anh và Từ Thanh Thụ, có rối rắm thì rối rắm, đến cuối cùng không phải vẫn chọn anh hay sao?
Mặc dù quá trình này đối với anh mà nói rất không tốt đẹp gì, thậm chí khiến anh hoàn toàn không muốn nhớ lại chút nào, nhưng tóm lại kết quả vẫn tốt.
Quay ngược lại một vạn bước, giả sử cuối cùng nàng tiên cá nhỏ thật sự chọn Từ Thanh Thụ mà không chọn anh, thì dù anh có thất vọng và buồn bã thế nào, đối với việc này cũng không còn cách nào nữa sao?
Lẽ nào anh thực sự có thể tức giận lên người nàng tiên cá nhỏ sao?
Hồi Chu Tùy Ngộ còn rất nhỏ, ba Chu đã từng dạy anh khi chúng ta đối tốt với một người, chúng ta phải luôn chuẩn bị tâm lý rằng người kia không thể cũng dùng tâm ý đó để đáp lại chúng ta.
Bởi vì việc có qua có lại là một điều rất quý báu và khó có được.
Nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng hết khả năng để đối tốt với những người xung quanh, bởi vì chỉ có như vậy, đối phương mới có thể dùng tấm lòng như thế để đáp lại cho chúng ta.
Chu Tùy Ngộ lúc đó còn rất nhỏ cũng không hiểu hết được loại tâm lý này, sau này anh nghĩ, có lẽ điều ba anh muốn nói với anh chỉ là một câu - - mọi chuyện không thể cưỡng cầu được, nhưng sau khi cố gắng hết sức có thể chờ đợi một điều kỳ tích.
-
Thẩm An An cảm thấy bản thân lúc này đang chờ đợi một kỳ tích.
Cô đang đợi Chu Tùy Ngộ xuất hiện.
Nhưng vì đây chỉ là đêm đầu tiên cô bày tỏ thành ý và xin lỗi của mình cho nên cô không đặc biệt sốt ruột lắm.
Cô chỉ ngồi dưới ánh trăng, hát chậm rãi, rồi thỉnh thoảng lại liếc nhìn con đường nhỏ từ hòn đảo ra bãi biển.
Trước đây nếu Chu Tùy Ngộ từ trên đảo ra, đều sẽ đi từ đó.
Cá mái chèo và Cụ rùa biển đều ở bên cạnh cô, nhân tiện nghe cô hát.
Chỉ là Cá mái chèo là vì bản tính trời sinh trẻ con thích góp vui, mà Cụ rùa biển là không tình nguyện bị Thẩm An An kéo đi.
Trong một đêm tĩnh lặng và nhẹ nhàng như thế này, thể loại nhạc nào cũng có thể khơi gợi rất nhiều cảm xúc.
Đặc biệt là người đa sầu đa cảm như Cụ rùa biển thế cho nên ông cứ nghe rồi lại không nhịn được nhớ tới Cá heo nhỏ của ông.
Cũng không biết Cá heo nhỏ bây giờ thế nào rồi, sống có tốt không, có sinh một đàn cá heo nhỏ rồi hay không...
Ngay cả Cá mái chèo cũng hiếm thấy không có nhảy lên nhảy xuống mà thay đổi trở lại hình dáng ban đầu giống như định hải thần châm đứng giữa biển.
Thẩm An An ước chừng đã hát khoảng một tiếng đồng hồ rồi liền chủ động dừng lại.
Cụ rùa biển: "Không hát nữa à?"
Thẩm An An: "Không hát nữa, mệt rồi."
Cụ rùa biển: "Vậy nghỉ ngơi một lát rồi lại hát tiếp?"
Thẩm An An lắc đầu: "Hôm nay trước tiên hát tới đây thôi! Có ý tứ là đủ rồi, vốn dĩ là muốn bày tỏ lời xin lỗi, người ta không chấp nhận cũng có lý do của người ta, dù sao cũng không thể hát tới mức bắt người ta ra ngoài mới dừng lại được, như vậy cũng quá là ép buộc rồi"
Cụ rùa biển nghĩ nghĩ, thật là khó có thể nhìn Thẩm An An với cặp mắt như xưa được.
Trước đây ông cảm thấy Tiểu An là đứa trẻ mọi mặt đều tốt, chỉ là tính tình hơi trẻ con một chút, nhưng bây giờ xem ra so với trước đây đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.
Cụ rùa biển: "Nếu đã không hát nữa thì chúng ta về đi?"
Thẩm An An tiếp tục lắc đầu: "Không về, cháu phải đi một chỗ trước đã."
Điều này không chỉ làm Cụ rùa biển sững sờ mà ngay cả Cá mái chèo cũng sửng sốt: "Đi đâu vậy?"
Thẩm An An hất cằm về phía đảo: "Tôi muốn tới đó."
Cụ rùa biển vừa nghe liền quýnh lên: "...!Vừa nãy cháu còn nói người ta có chấp nhận lời xin lỗi của cháu hay không đều có lý do của người ta.
Sao vừa quay đầu đã muốn chủ động tìm tới tận cửa muốn gặp người ta rồi?"
Thẩm An An nhìn ông, nghiêm túc nói: "Cháu không muốn đi gặp anh ấy, chỉ muốn lên lén lút tặng quà cho anh ấy thôi.
Không phải ông dạy cháu sao? Tặng quà xin lỗi, tặng quà xin lỗi, tặng quà trước xin lỗi sau, nếu không thì không đủ thể hiện sự xin lỗi và thành ý."
Cá mái chèo tò mò nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm An An: "Cô muốn tặng quà gì cho anh ấy? Sao tôi không thấy quà ở đâu?"
Thẩm An An từ trên người cô lấy ra một viên ngọc trai vừa sáng vừa tròn: "Cái này.
Chính tôi đã tự khóc ra đấy ~ Khóc rất lâu mới khóc ra viên tròn như này đấy!"
Mọi người: "..." Vậy thì cô thật sự quá tuyệt vời!
Thẩm An An cầm ngọc trai nhìn Cụ rùa biển bên cạnh: "Vậy nên ông Rùa biển ơi, phiền ông lại đi cùng cháu một chuyến được không?"
Cụ rùa biển: "..."
Ông nói mà sao Thẩm An An đang yên lành hát một bài thôi mà nhất định phải kéo ông ấy đi, thì ra là đợi ông ở đây đấy!
Ông tới cái tuổi này rồi, còn phải ngày ngày làm vật cưỡi cho nàng tiên cá nhỏ này.
Làm vật cưỡi cũng thôi đi nhưng nàng tiên cá nhỏ này cứ không làm việc đứng đắn.
Lần trước cưỡi ông đi trộm đồ ăn, lần này cưỡi ông đi tặng quà...
Qủa thực là càn quấy!
Kỳ cục!
Lố lăng!
Cụ rùa biển đều đã viết những lời từ chối từ thể xác đến linh hồn.
Nhưng Thẩm An An quá biết rõ phải dỗ Cụ rùa biển rồi, cứ làm nũng nói những lời dễ nghe là được.
Vì vậy vài phút sau, Thẩm An An vắt chéo đuôi ngồi lên trên Cụ rùa biển, tùy ý để ông thồ mình bơi về phía đảo.
Bây giờ chỉ còn lại một mình Chu Tùy Ngộ trên đảo, và "tư thế oai hùng" của Thẩm An An cưỡi rùa đến đảo sớm đã bị phơi bày trước mặt Chu Tùy Ngộ khi cô đến đảo ăn trộm khoai tây lúc trước rồi, vì vậy cô thậm chí còn không cần phải tránh người nữa, cứ trực tiếp quang minh chính đại mà đi.
Cô thậm chí còn hái một nắm hoa dại trên đường đi.
Dù sao tục ngữ vẫn nói rất đúng, hoa tươi nên được tặng cho người đẹp!
-
Người đẹp Chu vẫn luôn nằm trên giường nhìn giờ, nghĩ nếu tới 9 giờ tối mà nàng tiên cá nhỏ vẫn còn hát, anh sẽ đứng dậy đi ra bãi biển xem một chút.
Cũng không nhất thiết cần phải nói gì đó, chỉ cần nhìn từ xa là được.
Kết quả là kim giờ khó khăn lắm khi vừa chỉ đến 9h, tiếng hát của nàng tiên cá nhỏ cũng đúng lúc dừng lại.
Chu Tùy Ngộ: "..."
Đây là số phận đã ngăn cản anh gặp nàng tiên cá nhỏ sao?
Anh nằm trên giường một lúc.
Cuối cùng vẫn là xoay người ngồi dậy.
—— Dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát đi nhìn một cái.
Dù sao nếu mà làm tròn, vừa rồi nàng tiên cá nhỏ đã hát tới 9 giờ rồi.
Cũng coi như anh không phải quá là tự vả vào mặt mình rồi.
Chu Tùy Ngộ vừa tự đánh bại mình cứ như thế xoay người dậy, chuẩn bị mặc quần áo đi ra bờ biển xem xem.
Kết quả, vừa mở tủ chọn quần áo thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ, giống như có tiếng động vật nhỏ nào đó sột soạt bên ngoài đường.
Nhưng khi anh dựa vào cửa tủ chăm chú lắng nghe, tiếng động lại biến mất.
Anh nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm nên không để ý tiếp tục bắt đầu chọn quần áo.
Quần áo cá nhân của anh ấy về cơ bản đều là hai màu đen và trắng, áo trong cũng vậy.
Anh lấy ra một chiếc màu đen trước, do dự một lúc, sau đó đổi thành chiếc màu trắng, lại do dự một lúc rồi lại đổi lại thành chiếc áo sơ mi đen...
Lại nói nàng tiên cá nhỏ thích cái đẹp như vậy, chắc sẽ không thích kiểu trắng đen khô khan thế này, bản thân có phải cần bớt chút thời gian đi mua sắm, mua vài bộ quần áo màu sắc khác không?
Cũng không cần phải chọn những màu sắc quá rực rỡ, chỉ cần mua một ít màu nhạt, ví dụ như xanh lam nhạt, ví như...
Nghĩ vậy anh lại nhịn không được muốn thở dài một hơi.
——Chu Tùy Ngộ mày có khí phách một chút đi, cô ấy là một nàng tiên cá nhỏ không có trái tim, mày còn quan tâm cô ấy có thích hay không à?
Bên ngoài cửa sổ.
Thẩm An An đang ngồi trên người Cụ rùa biển, một tay cầm bó hoa dại mình hái ở ven đường, một tay cầm ngọc trai mà mình dày công khóc ra được, ló đầu nhìn vào bên trong.
Kết quả vừa ló đầu đã bị cảnh xuân kiều diễm trước mắt làm cho ngây mặt.
Dưới ánh đèn, anh trai nhà khoa học đang thay đồ ngủ.
Mặc dù bờ vai chỉ lộ ra một chút, nhưng làn da đó thực sự rất trắng...
Chính là kiểu ngắm người đẹp dưới ánh đèn, dưới ánh trăng gặp quân tử...
Thẩm An An đang nhìn tới mức miên man bất định thì đúng lúc bị Chu Sính Đình quay đầu sang nhìn bắt được.
Khoảnh khắc đối mặt với nhau, bầu không khí có chút gì đó ngượng ngùng.
Thẩm An An đang định nặn ra một nụ cười để giảm bớt sự ngượng ngùng trước mắt thì cô nhìn thấy vành tai của Chu Tùy Ngộ hoàn toàn đỏ lên bằng mắt thường cũng đủ thấy rõ.
Sau đó, Thẩm An An lại nhìn thấy Chu Tùy Ngộ giống như đang đề phòng một con sói đói nào đó, nhanh chóng mặc lại bộ đồ ngủ đã cởi ra được một nửa.
Thẩm An An: "..."
Anh trai nhà khoa học, cậu nghe tôi giải thích, tôi thật sự không cố ý nhìn lén cậu thay quần áo.
Tôi thực sự đến để thật tâm chân thành xin lỗi cậu, tôi đều đã mang quà tới.
Cậu tin tôi đi, Cậu tin tôi!!!.