Editor: Cua
Thẩm Tu Viễn khiếp sợ nói: 【 Cái gì? Ô đựng đồ? 】
Đừng nói là giống như y nghĩ đi? Chẳng lẽ lúc y sắm vai tiểu sư muội phải đem áo choàng sư huynh này gửi ở ô đựng đồ?
【 Thân mến, sự thật chính là như vậy đó.
Tuy rằng là một hệ thống, công năng cũng sẽ phải bị giới hạn bởi thiết lập tu chân của sách hay còn gọi là thế giới quan.
Dưới hạn chế của thế giới quan, áo choàng của ký chủ chỉ có thể mặc một cái và cởi ra một cái.
Nếu ký chủ có thể tùy ý thay đổi dung mạo, quyển《 Tiên đạo chí tôn 》 liền đổi tên thành 《 Hoạ bì 》 được rồi.
】
【 Dung lượng ô đựng đồ của ký chủ hiện tại: 】
Thẩm Tu Viễn:......!
Cái hệ thống hố người chết tiệt!
Cò kè mặc cả thêm một phen lại không có kết quả, chỉ thu hoạch được lời nói vô nghĩa của hệ thống【cụ thể về thế giới quan cùng giả thiết bị che giấu đều chờ đợi ký chủ bổ toàn 】, Thẩm Tu Viễn đành vội vàng thay áo choàng tiểu sư muội, xoa xoa mặt thở dài.
Dù tính ở hiện đại thường xuyên đóng phim, đây cũng là lần đầu tiên y mặc đồ nữ.
Việc khiến y có chút vui mừng chính là tuy thân thể này kêu là tiểu sư muội, nhưng thứ nên có đều có, trên thực tế coi như tiểu sư đệ.
Trên mặt nước chiếu lên hình bóng "người con gái" buông xuống tóc mây, cổ áo lam phấn ngăn trở hầu kết mập mờ, tướng mạo có vài phần tương tự với y trước khi xuyên, so với những sư muội khác thì trông ôn nhu mang theo vài phần anh khí.
Nhưng để nói lớn lên giống y nhất thì phải là áo choàng sư huynh.
Vừa rồi khi thoát áo choàng bỏ vào ô đựng đồ, y thấy rằng "Thẩm Tu Viễn" cùng với y ở hiện đại lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc.
Trách không được hệ thống lựa chọn cho y thân phận này.
Vô Vi phong có thể gọi chỗ thu dụng rác rưởi của Thiên Linh Sơn, tại đây đều là tu sĩ huyết mạch cấp thấp.
Trên trời dưới đất, huyết mạch cao cấp nhất ở đại lục là người thủ hộ thiên địa Huyền Vũ, Cổ Điêu, Cửu Vĩ tam tộc, xưng là huyết mạch cao đẳng, bất cứ tộc đàn nào phụ thuộc vào tam tộc này xưng là huyết mạch trung đẳng, những tộc đàn còn lại chính là huyết mạch cấp thấp.
Thân phận ba xà giả của nam chính, cũng giống như huyết mạch giao nhân của nguyên chủ đều đội sổ ở tầng thấp nhất.
Tam tộc huyết mạch cao đẳng trao đổi tài nguyên tu luyện với nhau, bọn họ dĩ nhiên linh thạch không thiếu, pháp bảo sung túc.
Mà đống tài nguyên đấy đều là cướp đoạt từ tộc đàn huyết mạch trung đẳng và cấp thấp.
Bởi vì Vô Vi phong toàn là đệ tử huyết mạch cấp thấp, dĩ nhiên tài nguyên tu luyện sẽ thiếu, cũng rất ít có người tới hỏi thăm.
Người nơi này nếu muốn hết khổ, liền phải nỗ lực trả giá nhiều hơn người khác.
Nam chính cũng thế.
Thẩm Tu Viễn đi đến trước nhà tranh của nam chính, nhẹ nhàng gõ cửa.
Phòng này chẳng khác gì đại đa số kiến trúc ở Vô Vi phong, đã rách nát đến cùng cực, cỏ tranh trên nóc nhà rách tung toé, gió thổi qua liền rớt, đến bây giờ cũng không dư lại mấy cây.
Y gõ thêm hai lần, bị cỏ tranh trên nóc nhà rơi xuống làm hắt xì ba lần.
Y nhìn quanh phòng đệ tử bốn phía, chỉ có nguyên chủ cùng mấy cái tiểu đệ đỡ hơn chút, trên phòng ở còn có mấy tấm ván gỗ.
Đó đều nhờ vào nguyên chủ lợi dụng thân phận đại sư huynh đoạt lấy số lượng tài nguyên ít ỏi của Vô Vi phong.
Ài, nam chính thật thảm.
Y kiên nhẫn mà gõ cửa, Mạnh Quân trong phòng rốt cuộc cũng đáp lại một tiếng: "Ai?".
Thanh âm lạnh nhạt vô cùng, mang theo chút khàn khàn của một thiếu niên chưa hoàn toàn thay giọng, thậm chí nghe ra có một chút tính trẻ con.
"Mạnh sư huynh, muội tên Thẩm Mạn Mạn, là tiểu sư muội mới tới.
Nghe nói huynh bị thương, các sư huynh kêu muội mang theo thuốc tới thăm huynh."
"Vị sư huynh nào?"
Thẩm Tu Viễn tiểu tâm cẩn thận nói: "Người đó......!những sư huynh kêu muội tới đây, do muội vừa tới Vô Vi phong không lâu, không nhận biết đến tột cùng là vị sư huynh nào."
"Giả vờ tốt bụng."
Mạnh Quân trong phòng cười nhạo một tiếng, như là cười nhạo đám người "Thẩm Tu Viễn", khi nói chuyện với "Thẩm Mạn Mạn", ngữ khí lại khôi phục bình thường: "Ngươi vào đi, bỏ thuốc xuống liền đi đi."
Mạnh Quân không tin những tên này có ý tốt gì.
Tiểu sư muội vừa tới, không hiểu những tên này dụng tâm hiểm ác, phỏng chừng là bị coi như tay sai.
Thuốc bọn họ bảo đưa tới lúc nào chẳng bỏ thêm độc thảo xúc tiến miệng vết thương thối rữa.
Cố tình vào lần đầu tiên hắn bị thương, thật đúng là tin những tên này.
Cuối cùng thối rữa nửa cái cánh tay, dùng dao nhỏ từng chút xẻo rớt thịt nát, bị những tên đó ánh mắt mỉa mai xem như tên ngốc.
Thẩm Tu Viễn thật cẩn thận mà đẩy cửa ra đi vào.
Mạnh Quân đang ngồi ở trên giường, thân trên trần trụi, trên lưng vô số vết máu nhìn thấy ghê người.
Bởi vì không có thuốc trị thương, chỉ có thể dùng rượu mạnh chà lau, trong phòng tràn ngập một cổ mùi rượu.
Mạnh Quân nhìn y, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén giống như một thanh kiếm, tùy ý chỉ chỉ cái bàn bên cạnh: "Đem thuốc đặt ở nơi đó, ngươi có thể đi rồi."
Xem thái độ kia, giống như chờ Thẩm Tu Viễn đi rồi, lập tức đem thuốc trị thương ném văng ra.
Mạnh Quân cũng xác thật định như vậy.
Thẩm Tu Viễn nóng nảy.
Y đã đọc 《Tiên đạo chí tôn 》, mơ hồ có thể suy đoán được ý định của nam chính.
Ở hoàn cảnh vừa bị ức hiếp vừa bị nhằm vào như này, nam chính đối với "tiểu sư muội" đột nhiên đâu ra có ý tốt với hắn tự nhiên là hoài nghi cùng không một chút tín nhiệm.
Muốn ném đi thuốc trị thương y đưa tới cũng không có chút nào kỳ quái.
Nam chính không dùng thuốc, miệng vết thương liền không có cách nào khôi phục nhanh chóng, liền không thể dựa theo cốt truyện trong nguyên tác đi tham gia tuyển chọn đệ tử nội môn.
Nhiệm vụ của y! Tiến độ của y! Trọng sinh ở thế giới hiện đại, còn có đoàn phim với kịch bản đỉnh cấp!
Trong nguyên tác, tiểu sư muội đối với nam chính vừa gặp đã thương, hỏi han ân cần, dùng sự nhiệt tình dần dần hòa tan trái tim băng giá của nam chính, khiến nam chính tiếp nhận thuốc trị thương của nàng.
Mà hiện tại......!Cái người sắm vai "Tiểu sư muội" này, chính là y.
Y cần thiết khiến cốt truyện tiếp tục phát triển sâu xuống.
Thẩm Tu Viễn hồi tưởng một chút chuyện thương tâm ở hiện đại, hít hít cái mũi, trong mắt mơ hồ toát ra nước mắt, liền đọng lại ở dưới lông mi, muốn khóc nhưng không khóc, thoạt nhìn mười phần đáng thương.
"Mạnh sư huynh, đây thật sự là thuốc tốt, nếu không tin lời muội,,muội thử cho huynh xem."
Y móc ra đao nhỏ từ trong túi, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhanh chóng cắt một chút trên ngón trỏ của mình.
Chớp mắt đồng tử Mạnh Quân mở to, chưa kịp đi cản.
Giọt máu trong suốt bắt đầu chảy ra, Thẩm Tu Viễn dùng tay trái mở ra bình thuốc, ngón út lấy ra một chút thuốc bột đắp ở trên miệng vết thương, lập tức ngay sau đó máu liền ngừng.
"Mạnh sư huynh......!Muội thật sự không có lừa huynh."
Thẩm Tu Viễn thổi đi chút thuộc bột còn dính trên ngón tay, Mạnh Quân thấy trên ngón tay thon dài kia một mảnh ngọc sắc, thế nhưng một cái vết sẹo đều không có, trong lòng đã tin một nửa.
Thẩm Tu Viễn rèn sắt khi còn nóng: "Mạnh sư huynh, thuốc này là muội lấy từ Hồi Xuân Đường, trung gian không có qua tay người thứ hai.
Muội cũng đã dùng thuốc này, nếu như có tác dụng phụ, muội và huynh cùng nhau chịu là được."
Y rũ xuống đôi mắt, bất an mà nắm chặt đôi tay.
Mạnh Quân nói: "Đem lại đây đi."
Mạnh Quân đem thuốc bột đặt ở bên cạnh chính mình, đổ ra một chút, lại không vội mà thoa thuốc.
Hắn nói với Thẩm Tu Viễn: "Lại đây ngồi." Sau đó để lại chỗ trên giường cho y, chính mình ngồi ở nơi lọt gió đối xứng với nóc nhà.
Thẩm Tu Viễn thật cẩn thận mà ngồi xuống, lộ ra nụ cười tươi ngây ngô hạnh phúc với nam chính.
Mạnh Quân cũng nhợt nhạt mà cười cười, nhàn nhã như hỏi chuyện phiếm: "Huyết mạch của ngươi là gì, tại sao lại tới Vô Vi phong?"
Thẩm Tu Viễn cúi đầu làm bộ ngượng ngùng trả lời, trong đầu điên cuồng gọi hệ thống: 【 Hệ thống, áo choàng này có huyết mạch gì? Trên cánh tay ta một chụm màu lam, ngay cả hình dạng cũng nhìn không ra được là thứ gì? 】
【 Thận thú.
"Thẩm Mạn Mạn" cùng "Thẩm Tu Viễn" giống nhau có huyết mạch cấp thấp, đối ứng Thủy linh căn.
】
"Thận thú sao." Mạnh Quân nhìn nhìn đồ đằng trên cánh tay y, khóe môi hơi hơi gợi lên, đổ chút ít thuốc bột lên trên miệng vết thương của mình.
Đồ đằng của thận thú không dễ giả trang, hẳn là không phải kẻ thù phái tới thăm dò thân phận hắn.
Huyền Vũ nhất tộc thân phận tự cao, tuy rằng vẫn luôn đuổi giết Thanh Long tộc nhân còn sót, nhưng cũng khinh thường việc phải ngụy trang thành một thận thú nho nhỏ.
Đối với chuyện thuốc bột không có độc này, hắn tin tám phần, vậy thì liền đáng giá thử một lần.
"Mạnh sư huynh." Thẩm Tu Viễn nhẹ giọng nói, "Sau lưng nếu có chỗ khó thoa thuốc, muội có thể giúp huynh." Vừa dứt lời, y lấy lui làm tiến, rũ xuống đôi mắt ngượng ngùng nói: "Sư huynh không cho ta giúp đỡ cũng không sao, là do muội quá phận."
Mạnh Quân nói: "Đa tạ."
Tuy rằng miệng nói như vậy, trước sau lại không có đem phía sau lưng giao cho Thẩm Tu Viễn.
Tâm phòng bị của nam chính so Thẩm Tu Viễn tưởng tượng còn nặng hơn.
Nãy lúc Thẩm Tu Viễn tiến vào, hắn tùy tay cầm bộ quần áo, che đi đồ đằng của Thanh Long ngụy trang thành ba xà trên cánh tay.
Thẩm Tu Viễn phảng phất giống như cảm thấy ủy khuất, nhìn Mạnh Quân tự mình thoa thuốc.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ dần dần điều chỉnh tốt tâm tình, y lại ngẩng đầu lên, ngữ khí thoải mái mà cùng Mạnh Quân nói về sự tình ở Thiên Linh Sơn, ngữ khí tràn ngập sự tò mò và ngây thơ mới vào sư môn.
"Muội nghe nói, các sư huynh sư tỷ ở Địa Sát phong đều là thích chế tạo khốn cảnh để mài giũa người.
Sư đệ sư muội khổ không nói nổi, nhưng sau khi được mài giũa, tu vi tăng lên mau chóng hơn so với ngày thường nhiều." Thẩm Tu Viễn cười nói, "Thời điểm muội vừa tới đã nghe thấy chuyện này, muội thiếu chút nữa sợ tới mức chết khiếp.
Tuy rằng tu vi tăng lên là chuyện tốt nhưng mà làm như vậy......!cũng quá khổ đi!"
Y nâng má vẻ mặt u sầu, thở dài: "Cũng không biết Vô Vi phong có quy củ như vậy hay không."
Mạnh Quân không biết trả lời như thế nào, tự hỏi một hồi, đông cứng nói: "Có lẽ là có đi."
Địa Sát phong là chủ phong tại Thiên Linh Sơn, ở đó tất cả đều là đệ tử nội môn, hắn chưa bao giờ có cơ hội đi vào.
Có lẽ nơi đó sư huynh làm khó dễ sư đệ thật sự là để rèn luyện, nhưng ở Vô Vi phong, Thẩm Tu Viễn bọn họ làm khó dễ chính mình thuần túy là xuất phát từ ghen ghét cùng ác ý.
【Thù hận giá trị của nam chính +, giá trị thù hận hiện tại: 】
【 Cảnh cáo, nếu thù hận giá trị của nam chính liên tục gia tăng lần, hệ thống sẽ khởi động trừng phạt bằng điện giật.
Số lần gia tăng giá trị thù hận của nam chính hiện tại: 】
Thẩm Tu Viễn:???
Y rõ ràng là mịt mờ ám chỉ nam chính, hy vọng nam chính nghĩ nhiều đến chỗ tốt để rèn luyện này, thế nhưng tại sao lại phản tác dụng?
Y vội vàng tiếp tục vẻ mặt ưu sầu mà mở miệng: "Ai, tuy rằng ngạn ngữ nói rằng nếu trời sắp giáng sứ mệnh cho người nào, nhất định sẽ bắt họ chịu đựng nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt......!Thế nhưng đối đãi những sư đệ sư muội muốn thành châu báu như vậy cũng quá tàn nhẫn đi."
Mặt Mạnh Quân vô cùng lãnh đạm.
Đúng là trời cao giao cho hắn nhiệm vụ cao cả, hắn vốn là Thanh Long nhất tộc đệ tử có thiên phú tu luyện tốt nhất, từ nhỏ đã gánh vác sứ mệnh khởi chấn hưng tộc đàn.
Nếu như đám người Thẩm Tu Viễn làm khó dễ hắn gấp trăm lần có thể có chút tác dụng đến sự phát triển của hắn ở tương lại, hắn có thể suy xét giết chết những người này không quá thống khổ.
【Thù hận giá trị của nam chính -, giá trị thù hận hiện tại: 】
Thẩm Tu Viễn thở dài một hơi.
Y mơ hồ đã rõ quy luật tính toán giá trị thù hận của hệ thống.
Đầu tiên, tất cả giá trị thù hận đều là nhằm vào thân phận "Thẩm Tu Viễn", vì đã đạt giá trị tối đa , sau đó cho dù nam chính tiếp tục thù hận y, cũng sẽ không có trị số tăng trưởng.
Nếu y dẫn đường nam chính sinh ra hảo cảm đối với "Thẩm Tu Viễn"—— tuy rằng y cũng không biết vừa rồi một chút giá trị thù hận kia giảm bớt như thế nào—— vậy thì giá trị thù hận liền sẽ từ trị số hiện tại bắt đầu giảm xuống.
Mặt khác, giá trị thù hận không thể liên tục gia tăng ba lần.
Mạnh Quân nói: "Đúng là rất tàn nhẫn, cho nên ngươi tốt nhất không cần thân cận quá mức những tên đó ở Vô Vi phong".
Câu nhắc nhở này xuất phát từ thiện ý, xem như báo đáp ý tốt vừa rồi của "Thẩm Mạn Mạn".
Bất quá, nếu sau này "Thẩm Mạn Mạn" cũng gia nhập đội ngũ của những tên đó, hắn không ngại phiền xử lý thêm một cái tiểu sư muội.
Khi Mạnh Quân nói lời này, trong ánh mắt chợt lóe qua sự chán ghét, Thẩm Tu Viễn nhạy bén mà bắt lấy được.
Ngay sau đó, Mạnh Quân liền hạ lệnh trục khách với y: "Đa tạ sư muội, ta đã cảm thấy tốt hơn, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên trở về."
Thẩm Tu Viễn:......!
Nam chính vô tình đóng cửa nhà tranh.
Y thở dài, hướng đến chỗ sâu trong rừng cây mà đi, chuẩn bị đổi về áo choàng sư huynh.
Trong nguyên tác tiểu sư muội bằng cách vô lý nào đó đưa cho nam chính sự ấm áp, đem tới vẫn là thuốc tốt.
Y có thể lấy ra thuốc trị thương không có độc bởi vì có hệ thống hỗ trợ, mà "Thẩm Mạn Mạn" trong sách thì sao?
Tác giả cũng không có giải thích, khi nam chính bị mọi người ức hiếp, "Thẩm Mạn Mạn" chỉ là một tiểu sư muội mới đến, bằng cách nào lấy được thuốc trị thương từ Hồi Xuân Đường, những ác độc sư huynh đó lại sẽ như thế nào cho phép nàng đưa thuốc cho nam chính.
【 Chúc mừng ký chủ phát hiện giả thiết khiếm khuyết trong sách! Hệ thống cung cấp ký chủ áo choàng, đều là vai phụ có lỗi logic nha, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, bổ toàn giả thiết, hoàn thành cốt truyện ~】
【Hệ thống hố người chết tiệt! 】
【 Bíp bíp bíp, hệ thống tạm thời không phục vụ, ký chủ vui lòng gọi lại sau.
】
Thẩm Tu Viễn:......!
Cùng lúc đó, Mạnh Quân thoa xong thuốc trị thương rồi, ánh mắt chuyển tới tới quyển sách nhỏ trên người bị hắn mang về.
Quyển sách 《 Thất tinh tia chớp tiên 》kia rách tung toé, hắn vốn định trực tiếp thiêu hủy.
Nhưng nhớ tới "Thẩm Mạn Mạn" vừa rồi nói về "người mang trách nhiệm to lớn do trời cao ban tặng", hắn do dự một chút, thế nhưng ma xui quỷ khiến mà mở ra trang đầu.
"Cây tùng, kẹo trái cây, đậu......!Cái quái gì đây.".
Truyện Cung Đấu
Hắn khịt mũi coi thường, đang muốn ném sách vào đống lửa ở sân sau, dư quang lại bỗng nhiên quét tới mấy chữ cơ hồ khắc sau trong trí nhớ hắn.
Ánh mắt hắn ngưng lại một chút, cầm lên quyển sách kia, dựa theo cách mỗi lần đọc ba dòng, chậm rãi sàng chọn ra một ít câu chữ.
"Tiên pháp cơ sở thức thứ nhất —— phá kiếm thức."
"Một tấc trường một tấc cường, một tấc đoản một tấc hiểm.
Nếu đã là Trúc Cơ giả cần luyện tập thêm thức này, sẽ có thể bẻ gãy linh kiếm hạ phẩm.
Nhưng nếu dùng thức này......!lúc gặp được kẻ mạnh sẽ cực kì nguy hiểm.".