Editor: Cua
Gần đây Thẩm Tu Viễn thực sự đau đầu.
Thời điểm nam chính còn đang dưỡng thương, y ngẫu nhiên đi ngang qua phòng nam chính, thế nhưng lại phát hiện tiểu đệ của nguyên chủ lén lút bò đến trên tường nhà, chuẩn bị hướng nơi lọt gió trên nóc nhà tranh đổ nước lạnh, tính làm ướt sũng giường nam chính.
Y sợ tới mức chạy nhanh phi thân lên, mỗi tay một cái, đem hai đứa tiểu đệ không nghe lời xách xuống dưới.
Nam chính mang huyết mạch Thanh Long, tương lai là tiên đạo chí tôn, linh căn chủ kim phó thủy, kim sinh thủy cuồn cuộn không ngừng.
Thế mà đám pháo hôi này dám can đảm đổ nước ngay trên đỉnh đầu nam chính, có thể nói là động thổ trên đầu thái tuế, gọi tắt là chán sống rồi.
Y đem Chu Tam Ngôn cùng Loan Tứ Duy xách đến trong rừng rồi thả xuống, lạnh lùng quở trách: "Không tu luyện cho tốt, đi chỗ tên Mạnh Quân đó làm cái gì? Không muốn trúng cử đệ tử nội môn?"
Từ khi Vô Vi phong thành nơi thu dụng rác rưởi, danh ngạch tiếp tục đấu bán kết sau khi thắng vòng loại cũng rất ít.
Mặt khác, mỗi ngọn núi khác đều có tám danh ngạch, mà số đệ tử ở Vô Vi phong là nhiều nhất, lại chỉ có hai cái danh ngạch.
Nói cách khác, nếu dựa vào xếp hạng tu vi, chỉ có Thẩm Tu Viễn cùng nhị sư huynh Vưu Nhạc Dật có thể đi vào đấu bán kết.
Nhưng người tu chân cũng sẽ có một ít vũ khí, công pháp, đan dược, còn có kinh nghiệm thực chiến vô cùng quý giá.
Chỉ bằng tu vi để quyết định thắng bại hiển nhiên là không công bằng, bởi vậy, đấu vòng loại chính là để cho đệ tử tu vi thấp hơn có cơ hội vượt cấp khiêu chiến.
Tuy rằng năng lực của Chu Tam Ngôn cùng Loan Tứ Duy không bằng nhị sư huynh, nhưng cũng có thể nỗ lực thử một lần.
Hai người này thì một đứa là Trúc Cơ cấp bảy, một đứa là Trúc Cơ cấp tám, còn Vưu Nhạc Dật là Trúc Cơ cấp chín.
Ấy vậy mà nam chính mới nhập môn không bao lâu đã đạt tới Trúc Cơ cấp năm.
Đây cũng là nguyên nhân sâu xa cho việc nguyên chủ kiêng kị nam chính.
Nam chính có thiên phú tốt, ngộ tính cao, chờ đến ngày đấu vòng loại, tu vi nhất định không tới nông nỗi nào.
Loan Tứ Duy nghi hoặc gãi gãi đầu: "Đại sư huynh, không phải huynh nói muốn chúng ta quản giáo Mạnh Quân thật tốt sao?"
Chẳng lẽ là hắn lý giải sai rồi? Nhưng từ "quản giáo" trong miệng đại sư huynh trước nay không phải đều là ý kia sao?
Thẩm Tu Viễn lạnh băng đảo qua con mắt hình viên đạn: "Còn dám tranh luận."
"Ta bảo các ngươi quản giáo hắn, là cho các ngươi cư xử như một sư huynh, giáo dục sư đệ thật tốt, không nghĩ tới các ngươi thế nhưng khác người như thế!"
Y nói câu này đến mức ba phải nghĩa nào cũng được, sợ khiến cho hệ thống cảnh cáo OOC.
Loan Tứ Duy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng ngày thường lúc chúng ta làm như vậy, sư huynh cũng không ngăn cản a......"
Thẩm Tu Viễn nhăn mày lại.
Chu Tam Ngôn vội vàng lôi kéo ống tay áo của Loan Tứ Duy, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa."
Tâm tình sư huynh hôm nay lại không tốt, bọn họ vẫn không cần vuốt râu hùm.
Còn sư huynh đến tột cùng là có ý gì, hắn suy đoán có lẽ là ba người bọn họ gần đây làm thật quá đáng, khiến cho sư phụ chú ý, sư huynh bị liên lụy đầu tiên, liền lấy bọn họ xả giận.
Loan Tứ Duy ngẩng đầu nhìn nhìn biểu tình nghiêm túc của sư huynh, cảm thấy có chút ủy khuất, mấp máy miệng vài cái, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói:
"Sư huynh vẫn luôn dạy dỗ chúng ta rằng cá lớn nuốt cá bé, còn dẫn chúng ta gia nhập tổ chức Du .
Sư huynh, huynh đã nói, chúng ta sinh ra hèn mọn, nếu muốn kết đan thuận lợi, phải học theo người mang huyết mạch cao đẳng, cướp đoạt người mang huyết mạch thấp hơn chúng ta, chỉ có cách phá đổ bọn họ, chiếm lấy tài nguyên tu luyện của bọn họ, chúng ta mới có hy vọng......"
Giọng hắn từ đầu vốn đang to, càng nói thì giọng càng nhỏ, sợ chọc giận Thẩm Tu Viễn.
Loan Tứ Duy tính tình đơn thuần, cho rằng ý của Thẩm Tu Viễn là phủ định hoàn toàn cách làm của bọn họ lúc trước, muốn bọn họ đối đãi tốt với Mạnh Quân, cho nên cảm thấy bất mãn.
Mà Chu Tam Ngôn thì hiểu rằng sư huynh là cảm thấy việc bọn họ làm dễ khiến người khác chú ý, giáo huấn bọn họ hẳn nên lặng lẽ hạ độc thủ, đừng trắng trợn táo bạo khiến người khác thấy.
Vì thế Chu Tam Ngôn lại túm túm tay áo Loan Tứ Duy, còn dẫm một chân hắn.
Loan Tứ Duy cũng rõ bản thân lắm mồm, cúi đầu buồn không nói tiếng nào, dư quang ngó thấy đại sư huynh ngậm miệng không nói, mày nhăn lại, thần sắc lãnh đạm, càng cúi thấp đầu xuống.
Thẩm Tu Viễn đang cùng hệ thống đối thoại ở trong đầu: 【Tổ chức "Du" là cái gì? Một cái tà giáo trên Thiên Linh Sơn sao? 】
Từ lời của Loan Tứ Duy, xem ra đại đa số thành viên của tổ chức này đều là đệ tử huyết mạch cấp thấp.
Tư tưởng chính của người chỉ đạo tổ chức "Du", phỏng chừng tương tự như tư tưởng của nguyên chủ mà Loan Tứ Duy nói, chính là ỷ mạnh hiếp yếu, lấy tài nguyên tu luyện của người khác bổ sung cho chính mình đang thiếu.
Hành động hại người khác để đem lợi ích về cho mình này, dù nguyên chủ trầm mê thật sâu, y cũng không thể cổ vũ.
Hệ thống: 【......!Thực ra cũng không khoa trương đến mức xem là tà giáo.
】
【Chúc mừng ký chủ phát hiện giả thiết che giấu: tổ chức "Du", độ thăm dò cốt truyện +.
Vai ác pháo hôi nếu khi dễ nam chính, dù sao cũng phải có logic cho hành vi này cùng tư tưởng chỉ đạo của chính mình đi? Pháo hôi ngốc nghếch từng tên từng tên cứ lần lượt xuất hiện, bộ nam chính là đang thu hoạch cải trắng ở trong đất sao? —— bình luận đến từ một người đọc nhiệt tâm không muốn lưu tên.
】
Thẩm Tu Viễn minh bạch quan niệm của hai người này rất khó thay đổi nhất thời, chỉ có thể từ từ mưu tính.
Hơn nữa y đã chịu hạn chế tính cách, không thể lập tức chuyển biến thật lớn, vì thế đành chịu thiết lập tính cách cao lãnh của nguyên chủ, nhàn nhạt nói: "Lời ta đã nói, không muốn lặp lại lần hai.Đấu vòng loại sắp tới, các ngươi nghiêm túc tu luyện, không cần lại gây ra chút động tĩnh gì."
Y dừng một chút, lại hỏi: "Các ngươi thiếu tài nguyên tu luyện gì sao?"
Ngôn từ bị giới hạn, thế thì liền từ hành động chỉ đạo pháo hôi làm người như thế nào, hy vọng các tiểu đệ có thể lĩnh hội y dụng tâm lương khổ.
Vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ, hai người nháy mắt ngẩng đầu lên.
Loan Tứ Duy hưng phấn nói: "Sư huynh, đệ còn thiếu khối linh thạch.
Nghe nói hôm nay mới tới một tiểu sư muội, không bằng chúng ta đi đoạt lấy của nàng......"
Thẩm Tu Viễn cầm Cốt roi đánh một tiếng "Bang" vang ở bên tai hắn: "Linh thạch, tự mình đi chủ phong kiếm nhiệm vụ làm."
Loan Tứ Duy cãi cọ lại: "Nhưng người ở chủ phong căn bản sẽ không lưu cho Vô Vi phong chúng ta một chút nhiệm vụ tốt nào, chỉ còn lại việc khó giải quyết khai quang cấp đầu mới có thể xử lý......"
Thẩm Tu Viễn thu Cốt roi, nhàn nhạt nói: "Tu vi của ngươi vẫn luôn dừng lại ở Trúc Cơ cấp bảy, Mạnh Quân liền có thể mau chóng đuổi kịp ngươi, biết vì cái gì sao? Ngươi thực chiến sơ sài, chỉ bằng hấp thu linh khí của linh thạch để tăng lên tu vi, tu vi vĩnh viễn chỉ là phù phiếm.
Vượt cấp làm nhiệm vụ, tuy là khiêu chiến, những cũng là cách rèn luyện tốt."
Loan tứ duy gật gật đầu, không hé răng.
Thẩm Tu Viễn lại hướng mặt qua Chu Tam Ngôn, nói: "Còn ngươi thiếu cái gì?"
Chu Tam Ngôn nói: "Thiếu một quyển Trúc Cơ kỳ tiến giai tâm pháp.
Đệ cùng Tứ sư đệ đều luyện tiên, chiêu thức tuy ổn, lại không có tâm pháp đủ cường đại thúc giục, nếu thực chiến thì chẳng khác gì trứng chọi đá."
Thẩm Tu Viễn gật đầu nói: "Này cũng không khó.
Ta lúc trước ở đó có dùng quá một quyển tâm pháp, sau nửa canh giờ ngươi lại đây lấy."
Tu vi y là khai quang cấp hai, Trúc Cơ kỳ tiến giai tâm pháp với y mà nói đã học thuộc lòng nên cũng vô dụng, vừa lúc có thể đưa Chu Tam Ngôn.
"Thật sự?" Đôi mắt Chu Tam Ngôn đều sáng lên.
Trợ giúp người khác tăng lên tu vi, nói không chừng chính là tạo thêm kẻ địch cho chính mình trong tương lai, bởi vậy ở trên toàn bộ đại lục, vô luận là giữa huyết mạch cao đẳng hay là huyết mạch cấp thấp, còn gọi là du binh tán dũng, đối với chiêu thức điển tịch trong tay mình, đều sẽ cất giấu.
Hắn bị kinh hỉ tạp trúng đầu, nhất thời lại có chút không dám tin.
Hắn biết Thẩm Tu Viễn tuy rằng cao lãnh, lại không phải là người không tuân thủ hứa hẹn, vì thế cao hứng đến nỗi véo đùi mình một phen, trong mắt toát ra nước mắt.
Thẩm Tu Viễn:......
Y lãnh đạm phất tay xua đuổi hai người: "Đều đi đi."
Tốt, các tiểu đệ pháo hôi tạm thời sẽ không đi làm phiền nam chính, y nên thay áo choàng tiểu sư muội ấm áp như ánh mặt trời, đi chỗ nam chính xoát hảo cảm.
Mấy ngày qua, nhờ y không ngừng cổ vũ cùng với phát ra triết lý nhân sinh, nam chính luôn tự hỏi "Sư huynh có phải hay không bị người khác lừa dối", "Sư huynh có phải đối ta có hiểu lầm gì hay không" cùng với "Sư huynh chẳng lẽ thật ra muốn khảo nghiệm ta?", Thù hận giá trị cứ bồi hồi qua lại giữa +-, cuối cùng ngừng ở điểm.
Nhưng nam chính vẫn không tín nhiệm y, tuy rằng ngữ khí đối với y mềm mại hơn chút, hành động thêm thiện ý nhiều chút, nhưng trước sau vẫn không chịu cho y hỗ trợ thoa dược.
Thẩm Tu Viễn đang được nam chính chỉ đạo tu luyện cơ sở kiếm pháp, chuẩn bị tăng tu vi phó áo choàng này lên Trúc Cơ.
Mạnh Quân khoác quần áo đang xem một quyển sách ôm trong tay, ngẫu nhiên mở miệng chỉ điểm y vài câu.
Thẩm Tu Viễn thấy được rõ ràng, kia đúng là quyển sách nhỏ rách nát y lưu lại "Thất tinh tia chớp tiên, trên mặt không khỏi hiện ra ý cười.
Có lẽ giá trị thù hận nam chính đối với y sắp xuống dưới rồi.
"Ngươi thực vui vẻ?" Mạnh Quân nói.
Thẩm Tu Viễn cười ngâm ngâm nói: "Đúng nha! Cảm ơn Mạnh sư huynh chỉ điểm muội, Mạnh sư huynh thật sự rất lợi hại, thiên phú lại cao, người rất tốt, muội sùng bái Mạnh sư huynh nhất."
Ngàn xuyên vạn xuyên, mông ngựa không mặc! Định nghĩa áo choàng tiểu sư muội y đã xác minh, chính là dùng thái độ tích cực ca ngợi liên tục, làm ấm tâm hồn lạnh nhạt của nam chính.
Mạnh Quân mặt vô biểu tình mà lật qua một tờ: "Tu luyện cho tốt đi."
Thẩm Tu Viễn mắt lấp lánh: "Muội nói thật đó! Mạnh sư huynh tương lai nhất định nhiều đất dụng võ." Sau đó nhìn về phía Mạnh Quân, lộ ra một nụ cười tươi xán lạn: "Nếu như muội có thể lợi hại giống như Mạnh sư huynh vậy thì tốt rồi."
Mắt thấy nam chính bị y thổi rắm cầu vồng đến nỗi lỗ tai đều mau biến hồng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Vừa rồi chỉ điểm chiêu thứ nhất kia cho ngươi, tập lại một lần nữa."
Mấy ngày qua, hắn khảo nghiệm tiểu sư muội này, xác định đối phương xác thật không có ý xấu, chỉ là muốn đi theo hắn tu luyện.
Hắn cảm nhớ ân tình đưa thuốc của đối phương, cũng ngẫu nhiên chỉ điểm hai câu.
Thẩm Tu Viễn rút ra linh kiếm hạ phẩm trên người áo choàng "Thẩm Mạn Mạn", nhất chiêu kiếm pháp chưa sử toàn, mũi kiếm hướng về phía cửa, chưa viên chuyển như ý, bỗng nhiên nhà tranh cửa lớn "Oanh" một tiếng muốn sập, Loan Tứ Duy kiêu căng ngạo mạn mà vọt vào tới, cao giọng hô: "Mạnh Quân ngươi đi ra cho ta! Các sư huynh ngày thường quản giáo ngươi, ngươi dám mách lẻo với sư phụ, hôm nay ta liền phải thế đại sư huynh giáo huấn tốt ngươi một chút!"
Thẩm Tu Viễn trợn mắt há hốc mồm.
Cách cánh cửa bị chia năm xẻ bảy, y thấy Chu Tam Ngôn đứng phía sau mặt đầy bất đắc dĩ ngăn trở không kịp.
Hai cái sư đệ pháo hôi của nguyên chủ này, đầu óc thì một đứa hay nghĩ quá sâu xa còn một đứa quá đơn giản.
Xem cái tư thế này, phỏng chừng là Chu Tam Ngôn nói suy đoán kỳ quái gì đó với Loan Tứ Duy, hơn nữa bất quá làm đầu óc hắn tin là thật.
Thực hiển nhiên là lời dặn dò buổi sáng kia y đã nói vô ích rồi.
Loan Tứ Duy từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, ngạo mạn nói: "Bổn sư huynh vừa mới lên tới Trúc Cơ cấp tám, cho phép ngươi khiêu chiến ta, ngươi dám không dám ứng?"
Hắn nghe theo đại sư huynh chỉ giáo, đi tiếp cái Khai Quang Kỳ nhiệm vụ, quả thực trợ hắn tăng lên một đoạn.
Mừng như điên xong, tam sư huynh nói với hắn đại sư huynh dụng tâm lượng khổ, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Nguyên lai ý của đại sư huynh là kêu bọn họ đổi loại phương thức "Quản giáo" Mạnh Quân, hơn nữa sư huynh có khả năng đã chịu đến áp lực từ sư phụ.
Loan Tứ Duy để tay lên ngực tự hỏi, đều do bọn họ phía trước thủ đoạn quá âm u bỉ ổi!
Mà hiện tại, hắn đã rõ thâm ý của đại sư huynh, tính toán quang minh chính đại mà thu thập Mạnh Quân, dựa tu vi cao hơn đem đối phương đánh đến răng rơi đầy đất!
Mạnh Quân mặt nháy mắt âm trầm xuống.
Hắn nhìn Thẩm Tu Viễn sững sờ đứng im, đối y ngoắc ngoắc ngón tay, thấp giọng nói: "Lại đây."
Tiểu sư muội tốt nhất vẫn là cách này những người này xa chút.
Hệ thống tiếng tích tích vang lên: 【Giá trị thù hận của nam chính +, giá trị thù hận hiện tại: 】
Thẩm Tu Viễn:!!!
Y hiện tại liền muốn thay áo choàng sư huynh, giáo dục tên ngốc Loan Tứ Duy này cho tốt!
Y tâm tình đau kịch liệt mà đi đến bên người nam chính.
Mạnh Quân dùng đầu ngón tay nắn vuốt《 Thất tinh tia chớp tiên 》trên tay, đảo qua lương bạc vừa rồi, ý khiêu khích trên mặt thế nhưng so loan tứ duy còn muốn kiêu ngạo hơn, dùng phép khích tướng nói: "Ngươi có dám hay không đem lần khiêu chiến này tính làm thành tích đấu vòng loại? Nếu ta thắng, xếp hạng hiện tại của ngươi thuộc về ta, ta lấy Vô Vi phong đệ tứ danh thân phận tiếp tục tham gia khiêu chiến."
Loan Tứ Duy không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, thu liễm đi nét kiêu ngạo trên mặt, khó được mà sửng sốt chớp mắt một cái.
"Ngươi không dám?"
Mạnh Quân thổi đi bụi trên quyển sách rách nát, lắc đầu, trong mắt tràn ngập trào phúng.
Loan Tứ Duy không trải qua tự hỏi, buột miệng thốt ra: "Như thế nào không dám! Nếu ta thắng, ngươi cũng tự nguyện từ bỏ đấu vòng loại, vĩnh viễn không hề so."
Hắn vừa rồi là bị thái độ kiêu ngạo đối phương làm kinh ngạc.
Hắn một người là Trúc Cơ cấp tám vừa ra lò, chẳng lẽ còn liệu lý không được đối thủ Trúc Cơ cấp năm? Hơn nữa hắn dùng tiên, đối phương dùng kiếm, lấy nhu thắng cương, Mạnh Quân ở binh khí liền thua trước.
Thông thường thức thứ nhất của tiên pháp, giảng chính là phá kiếm như thế nào, hắn không có khả năng thua.
Mạnh Quân không sao cả mà gật đầu, nói: "Nếu như vậy, sư muội sẽ làm chứng."
Hắn tùy ý chỉ hạ chính mình, tiếp theo hướng Loan Tứ Duy phương hướng một lóng tay, ánh mắt lãnh đạm, thật giống như không nhìn thấy Chu Tam Ngôn cách đó không xa, lại đem ngón tay thu hồi tới, búng tay một cái: "Ta, khiêu chiến ngươi."
Thẩm Tu Viễn âm thầm reo hò.
Không hổ là nam chính! Đủ kiêu ngạo!
Y lúc này đã bình tĩnh lại, hít sâu mấy cái, đem oán niệm do khôi phục giá trị thù hận lên xua tan ở trong đầu, bắt đầu tận chức trách sắm vai tiểu sư muội thiết lập tính cách.
Lúc này y lo lắng mà nhìn phía Mạnh Quân, một đôi mắt đẹp tràn ngập quan tâm: "Mạnh sư huynh......"
Căn cứ kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết, y lúc này càng có vẻ lo lắng, cảm giác thành tựu nam chính trong lòng sẽ càng đủ, cảm giác chờ mong của người xem càng kéo dài.
Mạnh Quân liếc y một cái, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên..