Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

chương 16: sự cạnh tranh tình cảm giữa các thư kí •

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Shion.

Mary Sue biết thân phận của Ngạn Tảo nên không dám sắp xếp công việc chân tay cho anh, còn phải lén lút kéo Ngạn Tảo ra chỗ không người rồi nhẹ nhàng hỏi: “Thầy Ngạn nghĩ mình phù hợp với vị trí nào ạ?”

Ngạn Tảo cũng không khách khí, anh nói thẳng ra là muốn đảm nhiệm công việc văn phòng, còn bảo: “Giữ Yến Đôn lại làm trợ thủ cho tôi.” Giọng điệu có chứa thái độ không khách khí của một người bề trên. Thế nhưng anh quả thật là một người bề trên, là tổng tài bá đạo, có giọng điệu này cũng là chuyện rất bình thường, nên Mary Sue lập tức đồng ý luôn.

Đây là giao dịch diễn ra ở một chốn không người, cho nên những người còn lại không hay biết gì. Mãi đến khi bố trí công việc, Mary Sue mới chủ động bảo hai người Ngạn Tảo và Yến Đôn ở lại văn phòng làm công việc bàn giấy.

Các thành viên khác cho rằng công việc của hai người họ cũng thoải mái quá, nên có chút đố kị. Yến Đôn nhận ra được ánh mắt không thân thiện, lập tức dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói: “Ui, e là tập này bọn tôi lại không có cảnh quay rồi!”

Những lời này giống như bình cứu hỏa vậy, trong nháy mắt đã ổn định lại sự đố kị ngầm — Mọi người lấy lại tinh thần: Đúng ha, lần trước bọn họ làm nhân viên bán hàng còn chẳng lên hình được mấy phút đồng hồ. Lần này lại ngồi trong văn phòng thì có lẽ cũng không có nhiều cảnh quay. Chúng ta đi làm bên ngoài vẫn có nhiều cảnh quay hơn. Đã đi ghi hình chương trình thực tế thì thời gian lên hình là thứ quan trọng nhất! Ngồi văn phòng thì có gì đáng để hâm mộ đâu?

Hầu hất công việc bàn giấy trong văn phòng đều nhàm chán, chỉ làm mấy việc vặt vãnh, cũng không có gì để xem cả. Chỉ có điều, đây quả thật là lĩnh vực quen thuộc của Yến Đôn nên cũng tương đối thuận buồm xuôi gió. Ngạn Tảo là tổng tài bá đạo, tuy anh rất ít khi làm mấy công việc lặt vặt nhưng thỉnh thoảng phải làm thì cũng không thấy khó chút nào.

Sau đó hai người làm mấy bảng biểu trong văn phòng, đối chiếu sổ sách, thu gom vật liệu, gọi điện thoại, gửi bưu kiện — Công việc này quả thật rất vặt vãnh và nhàm chán, thế nhưng vì ở bên cạnh Ngạn Tảo nên Yến Đôn vẫn cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Trong thế giới thực, Yến Đôn dùng thân phận thư kí mà trải qua cuộc sống nhiều năm sớm tối với Ngạn Tảo. Không phải Yến Đôn ba hoa đâu, thế nhưng một đôi vợ chồng đằm thắm cũng không dính lấy nhau như hai người bọn họ, bình thường đã quấn quít rồi, nếu đi công tác là thành giờ luôn. Từng giây từng phút đó đã tạo nên một sự ăn ý mà người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Mặc dù Ngạn Tảo đã mất đi kí ức, thế nhưng anh cũng phát hiện ra điều này khi làm việc với Yến Đôn: Hệt như hai người đã quen biết từ lâu, chỉ cần một ánh mắt thôi là đã có thể hiểu được ý nhau rồi — Mà chủ yếu là Yến Đôn hiểu được ý của Ngạn Tảo.

Yến Đôn tự động chỉnh điều hòa thành nhiệt độ phù hợp nhất với Ngạn Tảo, đưa cà phê có hương vị và độ ấm thích hợp nhất cho anh, ngay cả kiểu chữ khi viết tài liệu hay khoảng cách giữa các hàng cũng là những cái mà Ngạn Tảo thích nhất.

So với Tiểu Tề thì Yến Đôn lại càng giống thư kí đã đi theo Ngạn Tảo nhiều năm hơn.

Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn một chút, không kìm lòng được mà hỏi: “Cậu nói xem có phải chúng ta đã từng quen biết trước đây không?”

Trái tim Yến Đôn nảy lên một chút, cậu hơi giật giật môi nhưng lại không phát ra âm thanh, một lúc lâu sau mới mím môi cười nói: “À! Có thể kiếp trước tôi là thư kí của anh đó ạ.”

Nghe vậy, Ngạn Tảo cười: “Nếu vậy thì là duyên phận rồi.”

Yến Đôn chợt nhớ ra mình đang cưa Ngạn Tảo, bèn nở một nụ cười nịnh nọt: “Xem như bây giờ đang nối lại duyên phận kiếp trước sao ạ?”

Ngạn Tảo nghe vậy thì khóe môi cong cong, cũng không ừ hử gì.

Bọn họ nhanh chóng sắp xếp công việc ổn thỏa, Ngạn thị cho người đến tìm Ngạn Tảo, nói rằng có chuyện quan trọng cần anh quay về xử lí. Đạo diễn vừa nghe xong thì đã tinh ý ngỏ lời: “Đã quay đủ tư liệu rồi, hai vị có thể về trước.”

Chương trình thực tế này chỉ là vui đùa thôi, không thể so sánh với chuyện quan trọng của tập đoàn được, nên Ngạn Tảo kéo Yến Đôn rời khỏi nơi ghi hình. Cũng rất khéo là văn phòng lúc nãy của họ nằm trong toà cao ốc Ngạn thị, hai người chỉ cần đi thang máy là lên được phòng hội nghị nằm ở tầng trên cùng.

Yến Đôn vừa lên tầng vừa nghĩ bụng: Tập đoàn của chúng ta chắc không có chuyện gì nguy hiểm đâu ha?… Trừ khi nội dung kịch bản cần phải có điều này?

Không thể không thừa nhận rằng Yến Đôn đã nắm giữ được một ít quy luật của thế giới này, thực sự chỉ có sức mạnh của nội dung kịch bản mới thể gây bất lợi cho tập đoàn của tổng tài bá đạo mà thôi.

Hóa ra Tập đoàn Hoa thị đã dễ dàng đánh cắp được bản thiết kế trò chơi mới của Ngạn thị dựa vào sự trợ giúp của nội dung kịch bản, hơn nữa sản phẩm đạo nhái này còn giành phát hành trước Ngạn thị.

Đáng lẽ ra Ngạn thị phải công bố trò chơi có tên “Kiêu căng vs Ngốc nghếch”, bây giờ Hoa thị lại giành tuyên bố “Khoác lác vs Gian trá”, từ hình ảnh, thiết lập nhân vật, đến hình thức chiến đấu hoàn toàn phỏng theo Kiêu căng vs Ngốc nghếch. Cư dân mạng đều khen lấy khen để rằng Khoác lác vs Gian trá là đỉnh của chóp.

Chuyện phát hành Kiêu căng vs Ngốc nghếch vô cùng cấp bách, nếu dựa theo kế hoạch phát hành ban đầu thì e rằng sẽ bị các cư dân mạng cho rằng Ngạn thị sao chép Hoa thị.

Việc này cực kì phiền toái.

Ngạn Trì giận không kìm được: “Hoa Đại Mạo thật quá đáng! Nếu biết trước anh ta là người đê tiện như vậy thì hôm đó tôi đã cho anh ta thêm mấy đấm nữa! Cho anh ta không còn răng cửa luôn!”

Giám đốc Lý ở bên cạnh nói: “Bây giờ đi đánh cũng chưa muộn mà!”

“Đúng vậy,” Giám đốc Trần cổ vũ, “Bây giờ răng cửa của cậu ta vẫn còn đó mà? Cậu vẫn có thể đi đánh chứ.”

“Cho dù răng cửa không còn thì cũng có thể bắt cậu ta đi trồng lại xong đấm rụng tiếp được mà.” Giám đốc Vương nói.

Sau đó các ông lớn bắt đầu ngồi thảo luận kế hoạch tấn công răng cửa của Hoa Đại Mạo.

Hai người Ngạn Tảo và Yến Đôn một lòng một dạ nghĩ, khi đối mặt với khủng hoảng của công ty, những người bình thường như bọn họ vẫn không thể nào hòa hợp được với cái đám ngâu si này.

Yến Đôn nhìn ra được Ngạn Tảo có chút sốt ruột. Cậu chợt nhớ ra mỗi khi Ngạn Tảo căng thẳng thì dạ dày có thể không thoải mái, nên cậu đưa một miếng bánh ngọt nhỏ cho Ngạn Tảo rồi cười tủm tỉm nói: “Ăn lót bụng trước đã.”

Ngạn Tảo nhận bánh ngọt nhỏ rồi nhẹ nhàng cắn một cái, đường trong miệng như tan ra, vị ngọt hơi ngấy ngấy thấm vào đầu lưỡi.

Yến Đôn lại thấp giọng nói: “Sếp Tảo đừng lo, Giám đốc Ngạn có thể nghĩ ra được phương án để vượt qua mà.”

Ngạn Tảo nhíu mày, nói: “Cậu nghĩ phương án mà nó đề ra đáng tin à?”

Yến Đôn nghĩ thầm: Phương án của hắn không đáng tin một chút nào! Thế nhưng tất cả các phương án hắn đề ra đều có thể thành công rực rỡ! Không ai được bàn chuyện logic với tổng tài bá đạo mà.

Cứ như đã thuộc nằm lòng, Yến Đôn kể lại vanh vách lí do mà mọi kế hoạch cùi bắp tiểu học của Ngạn Trì đạt được thành công, cuối cùng thì tóm tắt một câu: “Tóm lại, Giám đốc Ngạn là con cưng của trời, anh ấy làm gì cũng có thể thành công được hết ạ.”

Ngạn Tảo cúi đầu không nói, dường như đang suy nghĩ điều gì sâu xa, cuối cùng anh mới nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ừ.”

Yến Đôn sợ Ngạn Tảo còn chưa yên tâm, bèn khuyên thêm vài câu: “Anh tin anh ấy một lần đi! Anh ấy thật sự là người có số mệnh tốt lắm đó ạ.”

Ngạn Tảo gật gù rồi nói: “Được rồi, tôi tin.”

Yến Đôn nói: “Vậy là được rồi. Ngạn Trì là em trai anh mà, anh không tin anh ấy thì còn tin ai nữa ạ?”

“Tôi không tin nó.” Ngạn Tảo mỉm cười nói, “Nhưng tôi tin cậu.”

Trái tim Yến Đôn cứ như bị bắn trúng ngay trong nháy mắt, đập một cái rồi bất động luôn.

Tiểu Tề ở đằng sau, thấy Yến Đôn và Ngạn Tảo cứ thì thầm qua lại thì không khỏi cảm nhận được một mối nguy siêu to khổng lồ: Đạ mấu! Cái tên họ Yến này không hiền lành tí nào hết! Rõ ràng cậu ta là thư kí của Ngạn Trì, mà lại đi dụ dỗ Chủ tịch Ngạn của mình! Chắc là ham muốn chức thư kí Chủ tịch của mình đó! Nhìn mà tức!

Tiểu Tề siết chặt nắm tay: Tôi sẽ không thua đâu!

Yến Đôn cũng không nhận ra rằng cậu khiến Tiểu Tề ghen tị, vẫn cười đùa với Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo lại chỉ vào bánh ngọt nhỏ mà Yến Đôn đưa cho mình, nói: “Cái này ngon đó, mua ở đâu vậy?”

Yến Đôn nghĩ thầm: Ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, ngày mai sẽ hết hạn nên đành phải bỏ tiền ra mua…

Đương nhiên Yến Đôn không thể nói vậy được, đành bảo: “Ừm… Nếu anh thích ăn thì để tôi đi mua thêm cho anh hai cái ạ.”

Mọi người tăng ca đến khuya. Bởi vì cảm nhận được mối nguy quá lớn cho nên Tiểu Tề vẫn luôn canh chừng bên cạnh Ngạn Tảo. Mà Ngạn Trì lại rất bận rộn nên lại kêu Yến Đôn về. Yến Đôn cũng không thể từ chối được nên đành tăng ca cùng Ngạn Trì, thế nhưng tâm trí đều đã đặt hết lên người Ngạn Tảo.

Nhân lúc rảnh rỗi, Yến Đôn cầm hai cái bánh ngọt nhỏ chạy đến văn phòng Chủ tịch, còn đang định gõ cửa thì đã thấy Tiểu Tề đen mặt ló đầu ra, hỏi: “Sao vậy?” Biểu cảm kia rất giống chính cung nhìn thấy tiểu tam.

(chính cung: người đứng đầu hậu cung)

(tiểu tam: người thứ ba)

Tiểu Tề coi Yến Đôn là tiểu tam thì Yến Đôn cũng coi Tiểu Tề y như vậy.

Yến Đôn giống như chính cung đang muốn gặp chồng để nói chuyện phiếm thì phát hiện ra người mở cửa là tiểu tam vậy.

Mặt Yến Đôn cũng đen thui, cậu gắng gượng duy trì một nụ cười phong độ: “Hôm nay Chủ tịch Ngạn có nói muốn ăn loại bánh ngọt này nên tôi mang tới cho anh ấy ạ.”

“Được rồi, đưa cho tôi đi.” Tiểu Tề dùng ánh mắt phòng trộm mà nhìn Yến Đôn.

Yến Đôn đành phải đưa bánh ngọt nhỏ cho Tiểu Tề, trong lòng vô cùng khó chịu: Rõ ràng người tăng ca cùng sếp Tảo phải là tui mới đúng!

Tức quáaa!

Tiểu Tề đem bánh ngọt nhỏ vào văn phòng.

Ngạn Tảo đang xem tài liệu nên cũng không để ý, mãi đến lúc anh xem xong bản tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên thấy bánh ngọt nhỏ được bày ra trên bàn trà thì mới ngẩn người, hỏi Tiểu Tề: “Bánh ngọt này ở đâu ra?”

Tiểu Tề cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Tiểu Yến vừa đưa tới ạ.”

Ngạn Tảo khẽ ngẩng đầu, hỏi: “Tiểu Yến đâu?”

Tiểu Tề đáp: “Cậu ấy tặng bánh ngọt xong thì đi rồi ạ.”

Dường như Ngạn Tảo có chút thất vọng, lại nói: “Mang một cái lại cho tôi.”

Tiểu Tề lại nói: “Hình như bánh ngọt này hết hạn rồi ạ…”

Ngạn Tảo giật mình: “Thật sao?”

Tiểu Tề gật đầu, đem cả hai túi bánh ngọt đến trước mặt Ngạn Tảo: “Cả hai túi đều đã hết hạn rồi ạ.”

Ngạn Tảo cầm lấy túi bánh ngọt mà ban nãy Yến Đôn tặng cho mình thì thấy: Cái này cũng hết hạn luôn rồi.

Tiểu Tề cho rằng mình vừa tìm được cơ hội để “tấn công đối thủ”, cậu ta dùng giọng điệu quái gở mà nói: “Tuy ở đây ghi là ngày mai mới hết hạn nhưng cái này cũng không ổn! Sao Tiểu Yến lại có thể làm vậy chứ ạ?”

“Như này quả thật không ổn.” Ngạn Tảo gật đầu, “Cậu đưa cho cậu ấy bánh ngọt nhân trái cây mà Giám đốc Lý tặng tôi đi. Bảo cậu ấy đừng ăn bánh ngọt hết hạn này nữa.”

“…” Tiểu Tề: Móa, tức muốn bay màu luôn.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio