Edit: Shion.
Tiểu Tề lấy bánh ngọt được đóng gói đẹp đẽ từ trong tủ lạnh ở văn phòng Chủ tịch ra, phẫn nộ đem đến văn phòng của Ngạn Trì. Thế mà lại thấy Ngạn Trì và Yến Đôn đang thảo luận phương án phá hủy răng cửa của Hoa Đại Mạo.
Tiểu Tề gõ gõ cửa, ho khan nói: “Kính chào Giám đốc Ngạn, Chủ tịch Ngạn kêu tôi tới tặng bánh ngọt cho Tiểu Yến ạ.” Những lời này của Tiểu Tề cũng rất tinh tế, cậu ta chỉ chào hỏi Giám đốc Ngạn mà lại không thèm chào Yến Đôn, hơn nữa Yến Đôn gọi Tiểu Tề là “thư kí Tề”, nhưng cậu ta lại gọi Yến Đôn là “Tiểu Yến”, ám chỉ rằng thân phận của cậu ta cao hơn Yến Đôn một bậc.
Yến Đôn thấy Tiểu Tề có tâm tư cung đấu như thế, vậy mà lại thấy cảm động: Hóa ra ở thế giới tổng tài bá đạo này mà vẫn tồn tại những người làm việc có tâm đến vậy!
(cung đấu: tranh đấu trong hậu cung)
Chỉ có điều khi phát hiện ra người làm việc có tâm như vậy lại là đối thủ của mình, sự nhận thức đó cũng không thể nào khiến người ta vui vẻ được.
Ngạn Trì hỏi: “Chủ tịch Ngạn kêu cậu đến tặng bánh ngọt á? Tại sao lại tặng cho Tiểu Yến?” Ngạn Trì cảm thấy chuyện này hết sức kì lạ.
Tiểu Tề phát huy đầy đủ tinh thần cung đấu, quái gở nói: “Không phải là vì trước đó Tiểu Yến đã tặng bánh ngọt hết hạn cho Chủ tịch Ngạn sao ạ? Thực ra Chủ tịch Ngạn còn nhiều đồ ăn tươi lắm, chất đống trong tủ lạnh không còn chỗ để nữa, nên kêu tôi qua đây cho Tiểu Yến cái bánh để cậu ấy nếm thử ạ.”
Cứ coi như là Tiểu Tề thuật lại lời của Ngạn Tảo đi, nhưng cậu ta lại thông qua việc tổ lái để thể hiện sự khinh thường, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, thêu dệt thêm nhiều chi tiết hoàn toàn khác với cảm xúc ban đầu của người nói, quả thực là một bậc thầy cung đấu.
Yến Đôn vốn là một người có da mặt dày, ấy vậy mà giờ phút này cũng trở nên lúng túng theo. Có điều bản thân cậu cũng hối hận vì đã đưa bánh ngọt hết hạn cho Chủ tịch Ngạn. Có lẽ Yến Đôn vốn không nên làm vậy thật. Chỗ bánh ngọt hết hạn được giảm giá kia là Yến Đôn mua cho chính mình, cậu thấy Chủ tịch Ngạn trong phòng họp nên mới tiện tay đưa qua luôn, cũng không nghĩ nhiều. Thấy Chủ tịch Ngạn có vẻ thích, mà trong lòng cậu lại đang nhớ thương Chủ tịch Ngạn, còn đang lo không có cớ gặp anh, cho nên cậu mới nghĩ ra cái cớ đi tặng bánh sứt sẹo như vậy, không ngờ đổi lại bản thân còn bị trừ điểm.
Yến Đôn trông ánh mắt xem thường của Tiểu Tề mà chỉ đành chịu, nửa cười nửa không đáp: “Hết hạn ạ? Tôi nhớ là còn chưa hết hạn mà.”
“Ừ, ngày mai hết hạn.” Tiểu Tề nói, “Nhưng đối với một người tinh tế như Chủ tịch Ngạn thì cũng đâu khác gì.”
Yến Đôn càng xấu hổ hơn, đành phải gật đầu, nói: “Là do tôi hấp tấp quá, vô cùng xin lỗi.”
Ngạn Trì là một người bao che khuyết điểm, lập tức nói đỡ cho Yến Đôn: “Việc này có gì đâu? Anh tôi cũng không phải là một người yếu ớt như vậy.”
Tiểu Tề có thể coi nhẹ Yến Đôn nhưng lại không dám chống đối Ngạn Trì, nên cậu ta liên tục gật đầu: “Đúng ạ, đúng ạ. Chủ tịch Ngạn là một người không chú ý chuyện vặt vãnh, mà Tiểu Yến cũng là một người như vậy.”
Ý là, Tiểu Yến chỉ có thể giống Chủ tịch Ngạn ở cái đoạn “không chú ý đến chuyện vặt vãnh” thôi, còn muốn giống Chủ tịch Ngạn ở đoạn “là một người tinh tế” thì vẫn chưa đủ tư cách.
Tuy Yến Đôn đã chai mặt rồi nhưng vẫn không kìm được, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc: “Vâng, quả thực tôi còn nhiều thiếu sót lắm, phải học tập thư kí Tề nhiều hơn ạ.”
Tiểu Tề thấy mình “ra oai phủ đầu” như vậy là đủ rồi, bèn bỏ bánh ngọt xuống rồi thỏa mãn rời đi.
Nhìn Tiểu Tề kiêu ngạo bỏ đi rồi lại nhìn sắc mặt như tro tàn của Yến Đôn, một hồi lâu sau Ngạn Trì mới tỉnh táo lại: “Cái cậu họ Tề kia vừa sỉ nhục cậu đấy à?”
Yến Đôn hạn hán lời: Không phải đã nói Ngạn Trì có “IQ ” à? Sao tui không thấy hắn “thông minh” chỗ nào mà chỉ thấy hắn “đần độn” thôi vậy?
Tuy Tiểu Tề quả thật đã xem thường Yến Đôn, thế nhưng Yến Đôn cũng tự biết mình không tốt, ăn mấy câu châm biếm cũng đúng thôi, không cần Ngạn Trì phải ra mặt vì mình. Phải biết rằng Ngạn Trì là tổng tài bá đạo mà, ra mặt vì người nhà cũng không thèm phân biệt đúng sai gì hết, chắc chắn là sẽ đập bàn nói “Ngày mai cậu không cần đi làm nữa”. Cậu cũng không muốn Tiểu Tề phải thất nghiệp vì một chuyện nhỏ như vậy.
Thế nhưng sự im lặng của Yến Đôn lại khiến Ngạn Trì nghĩ rằng mình đã nói đúng. Hắn ta lập tức nổi giận: “Thật đáng giận! Cậu ta dám bắt nạt người của tôi à?”
Yến Đôn đã nghe chán cái câu “dám bắt nạt người của tôi à” này rồi, dù sao thì Ngạn Trì cũng đã nói nhiều lần lắm, Yến Đôn cực kì hi vọng Ngạn Trì có thể nói ra câu nào mới mới tí để cậu còn mở khóa lời thoại khác, làm tăng tiến độ nhiệm vụ.
Nghĩ đến nhiệm vụ, Yến Đôn lập tức cầm lấy bánh ngọt, cắt một miếng đưa cho Ngạn Trì rồi cười hỏi: “Anh thấy bánh này có vị thế nào ạ?”
Ngạn Trì hệt như một đứa trẻ to xác, rất dễ bị phân tán sự chú ý, hắn nghe Yến Đôn hỏi xong thì ăn một miếng bánh ngọt rồi bảo: “Cũng được.”
Yến Đôn vô cùng thất vọng: Đang chờ anh nói “ngọt muốn chết” kia mà.
Thấy gương mặt Yến Đôn lộ ra vẻ mất mát, Ngạn Trì còn tưởng là do vị của bánh ngọt, bèn nói: “Cái bánh này để lâu rồi nên không ngon, hay để tôi dẫn cậu đến một cửa hàng chính tông ăn bánh mới ra lò nhé, cậu thấy sao?”
Yến Đôn có chút ngạc nhiên với đề nghị của Ngạn Trì, thế nhưng đồ ăn ngon lại làm người ta thấy phấn chấn lên hẳn, nên cũng tự nhiên đồng ý.
Sau đó, Ngạn Trì buông công việc xuống, trực tiếp đưa Yến Đôn ra ngoài — Yến Đôn đã quá quen với sự thiếu trách nhiệm trong cách hành động của tổng tài bá đạo rồi. Dù sao thì nhân vật chính cũng đã có vận mệnh sẵn, ra ngoài ăn bánh chưa chắc đã làm trễ nải công việc, mà có khi ăn xong còn bộc phát ra cảm hứng, nhạc BGM sẽ vang lên từ đâu đó, báo hiệu rằng hắn đã nghĩ ra kế hoạch tuyệt diệu để treo nhân vật phản diện lên đánh mười cái.
…
Ngạn Trì là tổng tài bá đạo, cực kì ngang tàng mà lại còn thẳng thắn nữa, hắn nói thẳng với trợ lý là mình muốn đi ăn bánh ngọt. Trợ lý cũng đã thích nghi hoàn toàn với cái kiểu tổng tài bá đạo của Ngạn Trì, từ đầu tới cuối không nói một câu nào.
Ngạn Trì và Yến Đôn mới vừa đi không lâu thì Ngạn Tảo với Tiểu Tề lại bước từ cửa vào, thấy văn phòng Ngạn Trì tối đèn, Ngạn Tảo nhíu mày hỏi: “Người bên trong đâu rồi?”
Trợ lý đi theo Ngạn Trì đã lâu nên cũng học được một chút ngang ngược, thẳng thắn trả lời: “À, hình như là thư kí Yến thấy bánh ngọt ngài tặng không được ngon, cho nên Giám đốc Ngạn đã đưa thư kí Yến ra ngoài ăn bánh ngọt rồi ạ.”
“…” Sắc mặt Ngạn Tảo lập tức thay đổi liên tục, mãi sau mới hoà hoãn lại.
Tiểu Tề đứng bên cạnh anh mà mồ hôi tuôn rơi: Ban đầu cậu ta cũng muốn nhân dịp này mà nói xấu thư kí Yến mấy câu, thế nhưng vừa thấy sắc mặt của Ngạn Tảo, cậu ta lại cảm thấy những lúc như này thì im lặng như gà là tốt nhất.
Ngạn Tảo vẫn treo nụ cười trên mặt: “Cậu có biết bọn họ đến cửa hàng nào không?”
“A, là cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu này ạ.”
Ngạn Tảo hỏi: “Tên là gì?”
“Tên là ‘Cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu này’ ạ.”
Ngạn Tảo:???
Mà lúc này, Yến Đôn đang ăn đồ ngọt trong cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu cũng đầy dấu chấm hỏi.
Bởi vì hệ thống thông báo cho Yến Đôn một nhiệm vụ mới: [Tạo ra nội dung kịch bản: Làm Mary Sue mất mặt]
Yến Đôn kinh ngạc:???
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …Cậu còn nhớ chúng ta đang ở trong một quyển fanfic tên là “Tôi Vả Sưng Mặt Mary Sue” không ạ?
Mary Sue: Vãi.
Yến Đôn: Ủa, Mary, sao cô lại ở đây?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Bởi vì hai người cần phối hợp với nhau trong đoạn kịch bản này, do đó chúng tôi cho hai vị sử dụng kết nối sóng não để mở cuộc họp.
Thì ra là vậy, có điều trong não tự dưng xuất hiện giọng nói của một người khác làm người ta sợ muốn bay màu luôn.
Yến Đôn: Lần sau kết nối có thể nhắc trước một tiếng không vậy?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vâng, thưa quý khách. Xin xác nhận lại nhiệm vụ một chút, làm bẽ mặt Mary Sue, có vấn đề gì không ạ?
Yến Đôn: Ừm được… Ờ, Mary à, ngại quá…
Mary Sue: Không sao không sao, muốn vả mặt thì vả nhanh lên. Vả xong để bà đây còn về ngủ.
Hệ thống nhắc nhở nội dung kịch bản: Mary Sue dò la được Ngạn Trì đang ở cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng nhất khu. Cô ta bèn cố tình đi “gặp gỡ tình cờ”, ai ngờ cô lại nhìn thấy Yến Đôn và Ngạn Trì cùng ăn khuya, Yến Đôn còn nhiệt tình đút bánh ngọt cho Ngạn Trì bằng tay không…
Yến Đôn:???
Mary Sue: À, tôi hiểu rồi, sau đó tôi phải phẫn nộ, căm hận rồi đố kỵ, “trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn”, xong rồi nổi điên chạy tới tiếp cận rồi bị vả mặt đúng không?
Yến Đôn không có độ chuyên nghiệp đối với bộ truyện như Mary Sue, cậu vẫn còn đang chìm đắm trong cơn chấn động mà cái câu “Yến Đôn còn nhiệt tình đút bánh ngọt cho Ngạn Trì bằng tay không” mang lại.
Cậu đờ cả người, nhưng lúc bấy giờ cậu vẫn chưa nhận ra một điều.
— Không chỉ có mỗi Mary Sue muốn tới xem cảnh Yến Đôn đút bánh ngọt cho Ngạn Trì, mà cả Ngạn Tảo và Hoa Đại Mạo đều đang thay nhau đến đây…
—
Hết chương .