Edit: Ngọc
Beta: Thng
__________
“Này, các ngươi nghe gì chưa, người kia của phủ An Dương Hầu, đã kết hôn rồi.”
Phàn Hoa Lâu, tửu lâu lớn nhất Thịnh Kinh, mỗi ngày khách ra vào nườm nượp, là một trong các địa điểm được dân chúng ở Thịnh Kinh thích nhất.
Nhưng không phải vì đồ ăn của Phàn Hoa Lâu ngon bao nhiêu rượu uống đã cỡ nào, mà là bởi vì họ thích truyền lời bàn tán ở đây.
Mỗi ngày chẳng biết có tất cả bao nhiêu tin tức được truyền vào Phàn Hoa Lâu, lại có bao nhiêu tin tức truyền đi từ đây, nếu rảnh rỗi ngồi xổm trước cửa Phàn Hoa Lâu một lát, sau khi trở về đã có thể lôi kéo hàng xóm nói chuyện cả nửa ngày, đủ thứ trên trời dưới đất.
Hôm nay, Phàn Hoa Lâu vừa mở cửa, chủ đề bàn tán đã được xác định ngay, đó là về trưởng tử của phủ An Dương Hầu.
Có người bắt đầu, lập tức đã có người nói tiếp: “Chuyện này thì có ai không biết, bây giờ toàn bộ Thịnh Kinh, người người nhà nhà đều biết vị trưởng tử nào đó của phủ An Dương Hầu thích câu dẫn đàn ông, sau đó thay muội muội gả cho Vệ tướng quân để xung hỉ.”
“Tai họa đó gả cho người là chuyện tốt, ít nhất sau này có thể ngừng đi chỗ khác câu dẫn đàn ông, chỉ tiếc cho Vệ tướng quân, vì Đại Việt ta đẩy lùi kẻ địch ở biên quan, tận tụy như vậy, bây giờ bị thương nặng lại phải kết hôn với một tên đàn ông mang tiếng xấu, đáng tiếc, thực sự rất đáng tiếc.”
“Một tên đàn ông xung hỉ mà thôi, chờ Vệ tướng quân tỉnh lại thì hưu rồi tái giá là được, hơn nữa phủ An Dương Hầu cũng không bằng lòng gả đâu.”
Người tiếp lời rõ ràng không biết chuyện này, tò mò hỏi: “Nói như vậy là sao?”
“Nghe nói là sau khi đánh ngất, y bị phủ An Dương Hầu cưỡng ép buộc lên kiệu hoa, mẹ của y đã chết từ khi y còn nhỏ, cha lấy vợ kế, đã vậy người ta còn không thích y, vừa không muốn con gái của mình gả cho Vệ tướng quân, vừa không muốn vị trưởng tử này ở trong phủ làm chướng mắt, còn tranh vị trí Thế tử của hai đứa con trai, nên dứt khoát gả đi cho xong. Nghe nói, một chút của hồi môn còn không cho, để vị trưởng tử kia mất mặt.”
“Không chỉ của hồi môn, nghe nói ngay cả một bộ quần áo cũng không cho, đủ để thấy bà mẹ kế kia cũng là người tâm địa xấu xa.”
…
Phủ An Dương Hầu
“Tra được tin tức đến từ đâu chưa?”
Tin tức đứng đầu Phàn Hoa Lâu, tất cả dân chúng ở Thịnh Kinh đều biết, dĩ nhiên phủ An Dương Hầu cũng biết.
Phu nhân Triệu Thu Như của phủ An Dương Hầu ngồi trên ghế lạnh lùng hỏi nha hoàn trước mặt mình, trên mặt đất vẫn còn mảnh vỡ chén trà, rõ ràng vừa mới tức giận.
Nha hoàn cẩn thận đáp: “Truyền ra từ phủ tướng quân ạ.”
“Phủ tướng quân?” Triệu Thu Như cao giọng, “Là tên tiểu tiện chủng Giang Lâm phải không?”
Nha hoàn lắc đầu: “Ban đầu là hạ nhân ở phủ tướng quân lấy chuyện đại thiếu gia kính trà người Vệ gia mà đi tay không đến nhận lễ ra làm trò cười, sau đó không biết tại sao lại truyền đến trên người phu nhân.”
“Ngu xuẩn! Rõ ràng chính là quỷ kế của tiểu tiện chủng kia, đang yên đang lành, vì sao hạ nhân của phủ tướng quân lại đi ra ngoài nói tiểu tiện chủng kia thất lễ, mục đích của nó là khiến người khác nghĩ đến ta, rõ ràng là muốn nhằm vào phủ An Dương Hầu!” Triệu Thu Như trợn mắt, lớn tiếng trách mắng nha hoàn.
“Ta thấy ngươi mới là đồ ngu!” Triệu Thu Như vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
Triệu Thu Như nhìn sang, là An Dương Hầu trở về sau khi hạ triều.
“Hầu gia…” Triệu Thu Như đứng dậy tiếp đón.
An Dương nhìn Triệu Thu Như chẳng vui vẻ gì: “Ai bảo ngươi động vào của hồi môn? Ngươi có biết hôm nay thượng triều, đồng liêu hỏi bản Hầu thế nào không?”
“Hỏi có phải phủ An Dương Hầu đổi con trai đi xung hỉ là vì cắt xén của hồi môn, nuốt riêng sính lễ của phủ tướng quân mang tới không, còn hỏi có phải ngay cả bộ quần áo để mặc phủ An Dương Hầu cũng không có, nên mới để đứa con trai xuất giá nhặt quần áo cũ của người khác để mặc. Mặt mũi của bản Hầu đều bị con đàn bà ngu xuẩn như ngươi làm cho mất hết rồi.”
An Dương Hầu mắng không nể mặt khiến vẻ mặt Triệu Thu Như trở nên khó chịu, có điều chỉ trong nháy mắt bà ta đã đổi thành bộ dạng đáng thương: “Hầu gia, người nghĩ thần thiếp như vậy ư?”
Triệu Thu Như chỉ nhỏ hơn An Dương hầu mấy tuổi, nhưng bảo dưỡng tốt, hơn ba mươi tuổi vẫn xinh đẹp như xưa, cũng bởi vì làm vợ nhiều năm nên càng có phong thái hơn, mê hoặc hai mắt của An Dương hầu.
An Dương Hầu chịu dáng vẻ này của Triệu Thu Như nhất, lập tức dịu dàng đi không ít: “Nàng nói nàng không làm gì hả, chả phải cắt bớt của hồi môn đó ư, đây là vứt mặt mũi phủ An Dương Hầu đi rồi, tự nàng ra ngoài nghe thử, xem người ta thảo luận về phủ chúng ta thế nào?”
“Của hồi môn kia vốn là chuẩn bị cho Nguyệt Nhi, thiếp nghĩ Lâm Nhi là con trai, dù xuất giá cũng không thể coi như con gái được, như vậy không khác nào làm nhục nó, vậy nên mới bớt đi một chút, nhưng đâu phải thiếp thân không cho của hồi môn.”
An Dương Hầu: “Nàng thật sự có cho à?”
“Hầu gia không tin thiếp ư, thiếp vì Hầu gia sinh con dưỡng cái, vì Hầu phủ sắp xếp việc nhà nhiều năm như vậy, chỉ vì chuyện của hồi môn mà Hầu gia đã không tin thiếp hả?” Triệu Thu Như vừa nói vừa dùng khăn che mắt, khóc.
Tiếng khóc làm trái tim của An Dương Hầu mềm nhũn, vội vàng kéo người vào trong lòng: “Không phải không tin nàng, sao ta lại không tin nàng chứ, nhưng những lời lẽ bên ngoài rất khó nghe, nên mới hỏi.”
Dỗ được người rồi, nhưng chuyện này vẫn còn phải giải quyết, thái độ của phủ tướng quân bên kia vô cùng rõ ràng, bọn họ cố tình để người hầu truyền tin, hơn nữa đều là sự thật, nếu không xử lý chuyện này, chỉ sợ phủ An Dương Hầu sẽ trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ trong thời gian rất lâu.
Chủ yếu nhất vẫn là trong cung, để Giang Lâm gả thay vốn đã trái thánh chỉ, mặc dù tìm cớ nhưng nếu để Hoàng thượng biết được thái độ bọn hắn đối với Giang Lâm, e rằng sẽ không vui.
“Cái tên hỗn trướng kia, ngày trước ở Hầu phủ cả ngày chỉ biết gây chuyện làm mất hết mặt mũi của bản Hầu, bây giờ gả đi vẫn không yên được, sao bản Hầu lại sinh ra thứ vô dụng như vậy.” An Dương Hầu và Triệu Thu Như muốn tìm biện pháp giải quyết, càng nghĩ càng giận, chẳng những bất mãn với Giang Lâm, thậm chí còn giận cả người mẹ mất sớm của cậu.
“Cũng trách năm đó bản Hầu trúng mỹ nhân kế của con đàn bà kia, mới tạo ra tội ác hôm nay, may mà ả ta chết sớm, nếu không thì toàn bộ phủ An Dương Hầu đều bị ả hại.”
Triệu Thu Như nghe An Dương Hầu mắng chửi, càng nghe trong lòng càng thích thú, nét mặt dịu dàng rộng lượng khuyên An Dương Hầu đừng tức giận: “Hầu gia đừng nói vậy, dù sao tỷ tỷ cũng sinh con cho Hầu gia, không có công lao thì có khổ lao.”
“Hầu gia, chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem nên làm thế nào để chặt đứt những lời đồn đại bên ngoài, phủ An Dương Hầu chúng ta không thể chịu không những lời vu oan này…”
“Cha, mẫu thân.”
Triệu Thu Như còn chưa nói xong, đã có một người bước vào cửa, là một cô gái trẻ, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, dùng câu sắc nước hương trời cũng không quá đáng.
Cô gái từ từ bước đến, mọi cử chỉ đều bộc lộ dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, khiến người ta vừa thấy sẽ không tự chủ được mà đưa mắt nhìn thêm lần nữa, người vừa đến chính là đích nữ duy nhất của phủ An Dương Hầu – Giang Cẩm Nguyệt.
“Nguyệt Nhi,” Triệu Thu Như gọi một tiếng, vội vàng qua nắm tay con gái, nhìn con mình ngày càng xuất sắc, cực kỳ hài lòng.
“Cha, mẫu thân. Nguyệt Nhi cũng nghe được lời đồn đại bên ngoài, cha mẹ không cần phải lo lắng, ngày mai chính là ngày lại mặt của đại ca ca, là thật hay giả cứ đợi ca ca quay về hỏi là biết, có một số việc dù chúng ta có giải thích như thế nào cũng không bằng một câu của ca ấy.”
“Hầu phủ có ơn sinh dưỡng với đại ca ca, Nguyệt Nhi tin rằng ca ca tuyệt đối sẽ không để người ngoài vu oan Hầu phủ như vậy.”
Triệu Thu Như lập tức hiểu ý con gái, gật đầu đồng ý: “Hầu gia, Nguyệt Nhi nói rất đúng, đợi ngày mai Lâm Nhi lại mặt, bảo nó giải thích rõ một phen, tự nhiên tin đồn sẽ biến mất.”
An Dương Hầu tin rằng Triệu Thu Như cho của hồi môn, cảm thấy Giang Lâm làm trò này chính là cố tình gây sự, đương nhiên sẽ không phản đối: “Vậy thì chờ mai nó về rồi nói sau.”
…
Phủ tướng quân.
Giang Lâm lại đang tắm cho Vệ Vân Chiêu.
Buổi sáng hai ngày liên tiếp, Vệ tướng quân tỉnh lại với bùn đen đầy người, cho nên phải tắm.
Bùn đen từ đâu tới không ai biết rõ, nhưng việc tắm rửa lại bị đại phu biết. Như hôm nay, trời vẫn còn lạnh, đại phu không cho tắm quá sớm, dặn rằng phải chờ mặt trời lên rồi mới được tắm.
Giang Lâm cảm thấy tắm lúc nào chả được, hai ngày này Vệ Vân Chiêu uống nước linh tuyền của cậu nên trông đã khá hơn rồi, nhưng nha hoàn của Vệ Vân Chiêu và Tuân Thất lại xem lời nói của đại phu như thánh chỉ, kiên quyết không cho Giang Lâm tắm vào buổi sáng.
Giang Lâm nghĩ, các ngươi muốn mặt trời mọc, vậy các ngươi tắm cho hắn đi.
Nhưng bọn nha hoàn ai cũng được dặn dò, đưa nước xong đã chạy, duy nhất Tuân Thất không đi vẫn đứng ở cửa, giúp cậu xử lý, phụ trách việc chuyển Vệ Vân Chiêu từ trên giường vào trong thùng tắm, sau đó đi ra, đóng chặt cửa phòng từ bên ngoài.
Giang Lâm bị buộc phải nhìn hết Vệ tướng quân thêm một lần nữa: “…”
Trước lạ sau quen, người đàn ông này trong mắt Giang Lâm đã không còn trong trắng nữa rồi.
Giang Lâm chọt cơ ngực của Vệ Vân Chiêu: “Vệ tướng quân, ta hi sinh rất nhiều vì ngươi, sau khi tỉnh lại nhớ báo đáp ta cho đàng hoàng, biết chưa?”
Giang Lâm lại sờ cơ bụng vẫn còn đấy của Vệ Vân Chiêu, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nằm ba tháng vẫn còn cơ bụng, không biết luyện thế nào.
Mà thân thể hiện tại của cậu, hiển nhiên là một người nhỏ bé yếu ớt, Giang Lâm đã quen với hình thể cường tráng lúc tận thế, nên rất oán niệm chuyện này.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm vất vả dời người hắn ra ghế để mặc quần áo, tư thế này rất dễ nhìn thấy bộ vị tôn nghiêm nào đó không thể thiếu của một người đàn ông, ban đầu Giang Lâm chậc một tiếng ghét bỏ, sau đó vẫn không nhịn được lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Thân thể yếu hơn thì thôi, ngay cả tôn nghiêm của đàn ông cũng không sánh bằng, tổn thương quá nhiều.
Thậm chí Giang Lâm còn tự hỏi tại sao đối tượng mình xuyên vào không phải là Vệ Vân Chiêu, như thế cậu sẽ có được tôn nghiêm như Vệ Vân Chiêu vậy.
Cậu mặc quần áo cho Vệ Vân Chiêu xong, gọi Tuân Thất đưa Vệ Vân Chiêu lên giường, còn mình thì đi đến phòng bếp, ở đấy cậu lấy mấy quả trái cây và thêm ít rau quả, trên đường về đợi khi không gặp ai là đổi hết thành đồ trong không gian ngay.
Lúc về đến Chiêu Vân Uyển, cậu lập tức bắt đầu làm nước ép hoa quả, trong lúc Vệ Vân Chiêu hôn mê đều dựa vào thuốc, lâu rồi chưa ăn gì, bởi vì như thế cộng thêm chất độc trong cơ thể lan rộng, cho nên hắn mới không chịu nổi.
Đầu tiên Giang Lâm định làm ít nước ép cho Vệ Vân Chiêu uống, sau đó lấy nước linh tuyền đun sôi với sữa, cho hắn uống để bổ sung dinh dưỡng.
Nếu không, cho dù đến lúc đó Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, cũng phải nuôi dưỡng một thời gian dài mới khỏe lại, nhưng Giang Lâm cảm thấy sẽ không có người cho Vệ Vân Chiêu thời gian dài như vậy để điều dưỡng thân thể.