Edit: Ngọc
Beta: Thng
________
Cho Vệ Vân Chiêu uống nước trái cây xong, Giang Lâm bị Vệ phu nhân gọi đi xem lễ lại mặt cho ngày mai, đồng thời biết được tin đồn bên ngoài.
Tốc độ của Vệ lão phu nhân rất nhanh, từ hôm qua đến giờ mới được một ngày đã lan ra khắp Thịnh Kinh.
Nhưng rõ ràng Vệ phu nhân không muốn để ý đến tin đồn, đưa danh sách quà lại mặt cho Giang Lâm xem: “Tuy rằng phủ An Dương Hầu không biết xấu hổ, nhưng Vệ gia ta biết, con xem trên danh sách còn cần thêm gì nữa không, để ta bảo quản gia mua.”
Không ít đồ vật, Giang Lâm không nhìn kỹ, bởi vì đến cọng lông cậu cũng không muốn cho phủ An Dương Hầu.
“Mẹ, không cần lễ lại mặt, ngày mai ngài giúp con chuẩn bị thêm mấy chiếc xe ngựa, con đi lấy của hồi môn.” Giang Lâm cầm tờ giấy gấp lại trả cho Vệ phu nhân.
“Con thực sự muốn đi đòi lại à?” Vệ phu nhân nhíu mày, dường như không đồng ý với cách làm của Giang Lâm.
Giang Lâm gật đầu: “Vâng, phiền mẹ đưa con danh sách sính lễ của Vệ gia lúc trước.” Của hồi môn và sính lễ như nhau, một món cũng không thể thiếu.
Vệ phu nhân hơi do dự, bảo nha hoàn đi lấy tờ danh sách đưa cho Giang Lâm, sau đó nói: “Đừng làm ồn ào quá, dù sao đó cũng là nhà của phụ thân con.”
Giang Lâm có thể cảm nhận được rằng Vệ phu nhân còn lời gì đó chưa nói ra miệng, cậu đại khái có thể đoán được đó là chuyện gì, nhưng Giang Lâm giả vờ không nhìn ra, ngoan ngoãn cười với Vệ phu nhân: “Mẹ yên tâm, đó là cha ruột con, sao con nỡ,” bỏ qua cho lão đây?
…
Không cần lại mặt quá sớm, có thể trở về ăn kịp cơm trưa là được.
Phủ tướng quân cách phủ An Dương Hầu không xa, đi xe ngựa khoảng hai chén trà là đến. Sau khi Giang Lâm mặc trang phục lộng lẫy đi ra ngoài lên xe ngựa, cậu dẫn theo một đội xe ngựa lên đường.
Sáu chiếc xe ngựa xếp thành một hàng, giống như ra trận, thành công thu hút sự chú ý của dân chúng trên phố.
Có người gan lớn đi hỏi phu xe đây là xe ngựa nhà ai, sao nhiều như vậy.
Phu xe được dặn dò, nói: “Là xe ngựa của phủ Uy Viễn tướng quân, đưa tướng quân phu nhân lại mặt.”
Dân chúng ai cũng biết tướng quân phu nhân này, hai ngày nay đều đang nói đến cậu.
“Đi đi đi, theo sau xem thế nào.” Có người ngửi được mùi chuyện “vui”, lập tức gọi bạn.
Theo sau đoàn xe có rất nhiều dân chúng, mà hình như xe ngựa cũng đang chờ bọn họ, đi theo cả đường không ai bị tụt lại.
Đến ngoài cửa phủ An Dương Hầu, mọi người không dám đến quá gần, chỉ đứng nhìn từ xa. Ngoại trừ chiếc xe ngựa đằng trước nhất, còn lại đều dừng ở hai bên, kiên quyết làm nổi bật vị trí ở giữa.
Giang Lâm mặc bộ giá y đỏ thẫm, bước xuống xe trong sự chú ý của mọi người.
Giá y là bộ của nữ mà cậu mặc hôm xuất giá, vì may theo yêu cầu cho Giang Cẩm Nguyệt, nên hơi nhỏ với Giang Lâm, vừa nhìn đã thấy không hợp.
Tất nhiên chuyện mặc giá y đỏ thẫm để lại mặt này cũng là lần đầu tiên dân chúng Thịnh Kinh nhìn thấy, lập tức bàn tán sôi nổi.
Cửa chính phủ An Dương Hầu đang đóng, bên trong chẳng hề biết động tĩnh bên ngoài, Giang Lâm bảo Thường An đi gõ cửa.
Đợi cửa được mở ra, Giang Lâm bước lên bậc thang, cúi đầu về trước: “Đứa con bất hiếu lại mặt ngày thứ ba, kính xin phụ thân và phu nhân ban cho một bộ quần áo.”
Giang Lâm cất cao giọng, dân chúng xem náo nhiệt đằng sau cũng nghe thấy rõ ràng.
Đám người lập tức xôn xao: “Vậy… Vậy tin đồn là thật à, ngay cả bộ quần áo phủ An Dương Hầu cũng không cho mà đã gả người ta đi rồi?”
“Đường đường là Hầu phủ, ngay cả bộ quần áo cho con trai xuất giá cũng không có, quá keo kiệt.”
“Các ngươi thấy không, giá y trên người Giang Lâm là dành cho nữ, nhưng rõ ràng hắn là nam mà, bảo hắn mặc giá y của nữ xuất giá, chẳng phải là cố tình nhục nhã hắn ư.”
“Chắc chắn là ghét Giang Lâm ngày thường hay câu dẫn đàn ông, ném sạch thể diện của phủ An Dương Hầu, cố tình đấy chứ, cha mẹ như này cũng thật nhẫn tâm.”
“Cha nhẫn tâm hay không thì không biết, nhưng dám chắc mẹ kế không phải người tốt gì, nếu không thì sao lại cắt xén của hồi môn, ngay cả một bộ quần áo cũng không cho.”
Bên này dân chúng nói chuyện sục sôi ngất trời, bên kia Triệu Thu Như và An Dương Hầu ở trong phủ cũng nhận được tin tức.
Biết rằng hôm nay là ngày Giang Lâm lại mặt, An Dương Hầu hạ triều sớm là trở về phủ ngay, nhưng cố tình không cho người mở cửa, muốn làm khó Giang Lâm, nhưng nào ngờ Giang Lâm vỡ lỡ ra mọi chuyện ở trước cửa.
“Đứa con bất hiếu, súc sinh, thứ hỗn hào, nó dám!” An Dương hầu bị Giang Lâm chọc giận đến mức run tay.
“Người đâu, đi, mang tên nghiệp chướng kia vào cho bản Hầu, hôm nay bản Hầu muốn xem xem nó muốn náo loạn cái gì, nếu nó dám làm thế, bản Hầu cũng sẽ theo nó!”
An Dương Hầu đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng hừ một tiếng tỏ vẻ rất tức giận.
Sắc mặt Triệu Thu Như ngồi bên cạnh cũng rất khó coi, bà ta vốn đã tính toán chu toàn, nghe theo lời con gái nói, chờ hôm nay tiểu tiện chủng Giang Lâm lại mặt, sẽ buộc cậu phải làm sáng tỏ lời đồn đại bên ngoài đều là tin vịt, để chuyện này cứ thế trôi qua.
Triệu Thu Như nghĩ kỹ rồi, cũng không phải bà ta không cho chút của hồi môn nào, chẳng qua không cho nhiều mà thôi. Dù sao bây giờ chỉ cần Giang Lâm bước vào cửa phủ An Dương Hầu, thì chẳng phải mọi việc đều do phu nhân bà định đoạt ư.
Nhưng tiểu tiện chủng kia lại làm loạn trước cửa, Triệu Thu Như nắm chặt chiếc khăn trong tay, chỉ hận không thể xé nát nó.
Giang Cẩm Nguyệt nhận được tin lần nữa, vội vàng chạy tới, chào An Dương Hầu một tiếng rồi đến đứng cạnh Triệu Thu Như. Triệu Thu Như nắm lấy tay cô ta: “Nguyệt Nhi, tiểu tiện… Đại ca con,” lúc bà ta buột miệng nói từ tiểu tiện chủng thì thấy bóng dáng An Dương Hầu thế là nhanh chóng sửa miệng.
“Nó không hề để ý đến thể diện của Hầu phủ, làm loạn ngay trước cửa ra vào, con nói xem bây giờ phải làm sao mới ổn?”
Chuyện này cũng vượt quá dự kiến của Giang Cẩm Nguyệt, trong mắt cô ta Giang Lâm vốn không phải người thông minh, sau này chẳng những không giúp được gì, mà còn gây cản trở cho cô ta. Hầu phủ không cần một trưởng tử như vậy, cô ta càng không cần một ca ca như thế, bằng không cô ta đã không tùy ý vứt bỏ cậu, để cậu đi xung hỉ cho một kẻ biết rõ là sẽ chết kia.
Giang Cẩm Nguyệt cau mày, giống như đang suy tư tìm cách giải quyết, thật ra là đang trao đổi với hệ thống ở trong đầu.
Trước đây không lâu, Giang Cẩm Nguyệt bỗng bị trói buộc bởi một hệ thống tự xưng là phụ tá Minh Quân, hệ thống nói cho cô ta biết, chỉ cần cô ta chọn người để phụ tá, cho dù đối tượng là ai, hệ thống đều có thể trợ giúp được người đó bước lên hoàng vị, cuối cùng trở thành minh chủ của thiên hạ, còn cô ta sẽ là Hoàng Hậu, cùng Hoàng Đế lưu danh thiên cổ.
Giang Cẩm Nguyệt vốn đã yêu thích Thái tử, tự nhiên sẽ chọn hắn ta không chút do dự. Nhưng không ngờ vừa mới chọn người xong, trong cung đã ban thánh chỉ, bảo cô ta đi xung hỉ cho tên Vệ Vân Chiêu sắp chết.
Giang Cẩm Nguyệt không muốn, vì thế bèn dựa theo biện pháp hệ thống dạy cho đi tìm Thái tử, để hắn ta đứng ra giải quyết chuyện này, thế là Giang Lâm lấy thân phận trưởng tử của Hầu phủ gả vào phủ tướng quân xung hỉ, Hoàng thượng cũng không trách tội Hầu phủ, thậm chí còn khen ngợi Thái tử.
Chuyện này đã khiến Giang Cẩm Nguyệt bắt đầu tin tưởng hệ thống, cũng vì vậy mà lần này khi cô ta không nghĩ được cách giải quyết Giang Lâm, phản ứng đầu tiên là tìm hệ thống.
Hệ thống: [Kí chủ có thể công kích vào điểm yếu của đối phương, qua kiểm tra của hệ thống, Giang Lâm quan tâm nhất là bài vị của mẹ hắn, và có một phần ba khả năng là hắn thích Thái tử.]
Giang Cẩm Nguyệt lập tức gọi nha hoàn thân cận đến, nói thầm vào tai nàng mấy câu, nha hoàn gật đầu, lập tức xoay người ra cửa.
Sau đó, Giang Cẩm Nguyệt lại sai hạ nhân đi lấy bài vị của mẹ Giang Lâm, rồi mới nói với Triệu Thu Như: “Mẹ không cần phải lo lắng, con gái tự có cách giải quyết chuyện này, việc cấp bách hiện giờ là mời người vào cửa.”
Đúng lúc này, người An Dương Hầu bảo đi bắt Giang Lâm đã trở về, nhưng không thấy bóng dáng Giang Lâm đâu.
An Dương Hầu không thấy người đâu, cơn giận trong lòng bốc lên: “Tên nghiệt súc kia đâu? Chẳng lẽ nó còn muốn đích thân bản Hầu đi mời nó thì mới chịu vào hay sao?”
Hạ nhân nói: “Hầu gia, đại thiếu gia nói, hắn không dám mặc một bộ giá y chẳng vừa người vào cửa, sợ bôi nhọ cửa phủ An Dương Hầu, có lỗi với liệt tổ liệt tông của Giang gia, đại thiếu gia xin Hầu gia khai ân, lấy cho hắn một bộ quần áo để mặc.”
Hạ nhân không dám nói thật, đại thiếu gia đang khóc ở ngoài kia, trông rất đáng thương, từng tiếng khẩn cầu của hắn, nghe như Hầu phủ đã làm ra tội ác tày trời vậy, bọn họ nghe xong cũng thấy chột dạ.
Còn có dân chúng đang xem trò vui bên ngoài, bây giờ ai cũng chỉ vào Hầu phủ, mắng chửi phu nhân là mẹ kế độc ác.
“Thứ hỗn hào, giả vờ, đến lúc này còn dám giả vờ, bản Hầu không tin trong đống của hồi môn Hầu phủ cho không có nổi một bộ quần áo, đi, nói cho nó biết, dù ở trần cũng phải cút vào cửa cho bản Hầu, nếu không bản Hầu coi như không có đứa con trai như nó!”
An Dương Hầu tức giận, Triệu Thu Như cũng lo lắng không yên, không biết tại sao bà ta luôn cảm thấy hôm nay tiểu tiện chủng Giang Lâm kia đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, e là chuyện này chẳng tốt lành gì.
Triệu Thu Như cố gắng che giấu sự bất an của mình, khuyên An Dương Hầu không nên tức giận, Giang Lâm vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, không khỏi có chút tùy hứng, đợi người vào cửa, nói chuyện đàng hoàng với cậu là được, đừng làm hại thân thể mình.
Bà ta vừa nói xong, An Dương Hầu như pháo bị kích kíp nổ, lập tức nổ tung: “Đứa trẻ không hiểu chuyện, nó đã hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn là con nít ư, có phải đến khi nó chết rồi vẫn là đứa trẻ không, nó…”
Lúc An Dương Hầu đang chửi hăng say thì thấy một đồ vật được bao lấy bởi màu đỏ chót giống như một con gấu đang tiến vào, đi theo phía sau là hai hạ nhân mà lão vừa phái đi mời Giang Lâm.
Con gấu lớn màu đỏ đi thẳng tới trước mặt, hành lễ với lão: “Con trai Giang Lâm bất hiếu bái kiến phụ thân.”
Sau khi người đến gần, An Dương Hầu cũng thấy khuôn mặt của Giang Lâm, lão nhướng mày: “Ngươi quấn như này để làm gì, lại muốn giở trò gì nữa?”
Thấy bộ chăn nệm màu đỏ, Triệu Thu Như giật mình, có dự cảm không lành, lập tức mở miệng trước Giang Lâm: “Hầu gia, nếu Lâm Nhi đã vào cửa, vậy chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói, hôm nay là ngày thứ ba Lâm Nhi lại mặt, không nên tức giận.”
Trong lúc đó, Triệu Thu Như còn cho người ra dấu khiến Giang Lâm nhìn về phía nha hoàn đang đứng cạnh Giang Cẩm Nguyệt.
Căn bản Giang Lâm không thèm để ý bà ta, nhìn An Dương Hầu rồi nói: “Không phải phụ thân nói rằng tìm quần áo trong đống của hồi môn ư, đúng lúc hôm nay con trai lại mặt cũng mang của hồi môn tới, ở ngoài cửa đã mở rương ra trước mặt mọi người, lấy hai bộ đệm chăn ra. Dù không phải quần áo, con cũng muốn quấn dày chút để không bôi nhọ cửa nhà, có lẽ tổ tiên sẽ không trách tội, cho nên mới mặc như vậy.
Giang Lâm nói xong thì buông tay, ném tấm đệm ra: “Phụ thân không thích con mặc như vậy, con cũng không muốn bộ chăn nệm này nữa.”
Lông mày An Dương Hầu nhíu chặt hơn, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, như muốn nhìn thấu Giang Lâm: “Ngươi nói của hồi môn chỉ có hai bộ chăn nệm?”