“Nếu ta đi thì sao”
Một thân hồng y đột nhiên xuất hiện trước mặt họ
“Minh Sát !” Mộ Dung Sở cả kinh. Mấy người liên tiếp nhìn y.
Giống như một hồn ma, hồng y đỏ tươi như máu, đẹp tựa thần tiên hạ phàm. Toàn thân từ trên xuống dưới mang theo vẻ tà mị, trên gương mặt không giấu được vẻ trắng bệch.
Mộ Dung Sở lắc đầu. “Không biết” Hắn chầm chậm nói.
Huyền Thần Y vẫn luôn nhìn y, từ lúc y xuất hiện. “Mắt của ngươi…”
Minh Sát không hề để ý, “Cũng đỏ như vậy sao ? Đã mười năm rồi”
Huyền Thần Y cau mày, “Tại sao Thiên Vẫn không giống ngươi”
“Thiên Vẫn ?” Minh Sát lạnh lùng đánh giá hắn, “Kình An Vương gia ngươi thật đúng là vô dụng. Không phải ngươi yêu nàng sao ?”
Tình địch gặp nhau là đỏ mặt tía tai.
“Đúng” Huyền Thần Y không phủ nhận, “Nhưng không giống như tên tiểu nhân nào đó rời xa nàng khiến nàng trở thành quỷ”
Minh Sát không bác bỏ, “Là ta muốn nàng ăn cắp bí tịch này, là ta muốn nàng cho dù thế nào cũng phải luyện thành nó, cho dù giết Mộ Dung Lệnh”
Thân thể Mộ Dung Sở cứng đơ.
Thanh âm của Minh Sát chứa đựng một tia đau khổ không dễ gì cảm nhận được, “Lúc đó ta chỉ muốn lợi dụng nàng. Tên của bộ kiếm pháp này chỉ có một chữ Quỷ đơn giản, người luyện không cẩn thận sẽ trở thành quỷ. Ta luyện không thành, cho nên ta hi vọng nàng luyện thành, giết Vũ Văn Thích, giết Mộ Dung Lệnh. Không ngờ đến cuối cùng Vũ Văn Thích lại do ta giết”
Huyền Thần Y nắm chặt tay, “Ngươi đã hại nàng !”
“Phải ! Là ta !” Minh Sát không nhìn bất cứ ai, “Là ta hại nàng. Nhưng ta không biết nàng lại đau khổ vì sự ra đi của ta đến như vậy ! Ta luôn cho rằng trong tim của nàng chỉ có ngươi, Huyền Thần Y, ngươi là người duy nhất khiến nàng động tâm !”
“Nhưng chỉ có ta mới biết, đó không phải là yêu” Giọng nói của Huyền Thần Y hạ thấp dần.
Minh Sát trong nhất thời cảm thấy vui mừng vô cùng.
“Nhưng ngươi còn tốt hơn ta” Mộ Dung Sở mở miệng, “Nàng xem ta là người thay thế, từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy ta, nàng đã nhìn thấy bóng hình người khác trên thân ta. Ta giống hắn sao ? Tên Lăng Sở đó. Nhưng ta đột nhiên cam nguyện bản thân là người đó, có thể khiến nàng khóc, có thể khiến nàng cười, có thể khiến nàng không phòng bị”
“Lăng Sở” Huyền Thần Y hạ giọng nói, “Lần đầu ta và nàng gặp nhau, nàng nói nàng tên Lăng Sở”
“Nếu biết trước có hôm nay, ta sẽ không để nàng luyện quyển bí tịch đó” Minh Sát lẩm bẩm, “Nếu biết sẽ yêu nàng, ta sẽ không để nàng nhuốm đầy máu tươi, sẽ không để nàng trở thành ‘Bạch y Tu La’”
“Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp” Vũ Văn Thiều Li cười khổ. Trong lòng khẽ nhói đau. Vị bạch y nữ tử từng đứng trên đỉnh núi nhìn ra bên ngoài đã không còn nữa. Nàng cũng không còn khí chất lãnh tĩnh đó nữa, cũng sẽ không còn đôi mắt tinh khiết đó nữa.
Bản thân mình giống như là Mộ Dung Sở thứ hai. Rõ ràng biết Vũ Văn Thích bại dưới tay nàng, bị Minh Sát giết, nhưng hắn không hận nàng, hắn cũng không hận Minh Sát.
Bởi vì, nàng để ý hắn. Để ý đến mức vì sự ra đi của hắn mà phát điên.
“Nàng cứ thế mà sống sao ?” Huyền Thần Y lo lắng nói.
Mộ Dung Sở nhẹ gật đầu. “Trừ phi nàng chết”
Minh Sát đột nhiên có chút run rẩy. Hắn nhắm đôi hồng mâu lại, một giọt lệ chầm chậm rơi.