“Ngươi nói gì ? Nói lại lần nữa cho ta nghe !”
Hà Lẫm cúi người trên mặt đất run lẩy bẩy : “Giáo…Giáo chủ…là thật…Trang chủ Khúc trang Khúc Vô Loan không chắc…”
Tôi hừ lạnh một tiếng, “Một Khúc trang nhỏ bé mà dám đối đầu với ta sao ? Giết sạch cho ta !”
“Giáo chủ…có phải hơi quá đáng không ? Khúc trang chỉ là không chắc quy phục giáo ta, hoàn toàn không làm sai chuyện gì…” Hà Lẫm to gan nói một câu.
Tôi trừng mắt với hắn, hắn lập tức ngậm miệng, toát mồ hôi lạnh.
Giáo chủ lúc trước không phải là như vậy, chí ít sẽ không làm chuyện gì quá đáng với Khúc trang…Hà Lẫm âm thầm nghĩ, hiện tại làm cho người người trong võ lâm đều nguy hiểm, tính mạng bản thân lúc nào cũng có thể khó bảo toàn…Đôi mắt đỏ như máu kia, khiến người ta vừa nhìn vào thì tim đập chân run…
“Vậy được,” Tôi nhẹ nhàng cười, ngón tay gõ gõ lên bàn, “Bắt Khúc Vô Loan lại cho ta, cho đến khi hắn cúi đầu quy phục. Nếu không được…”Tôi ngừng lại, “Hừ, ta sẽ cho cả Khúc trang vĩnh viễn biến mất !”
Hà Lẫm run rẩy gật đầu, “Dạ…Giáo chủ…Thuộc hạ sẽ làm vậy…”
Hà Lẫm như trút được gánh nặng đứng lên định lui ra ngoài.
“Đợi đã, Hà Trưởng lão” Tôi lười nhác gọi hắn lại.
“Còn có chuyện gì, Giáo chủ ?”
“Ngươi giúp ta tính xem, còn bao nhiêu môn phái không chắc quy thuận dưới trướng giáo ta ?”
“Dạ…Giáo chủ, còn có…còn có ba môn phái, bao gồm cả Khúc trang”
“Thật sao ?” Tôi cau mày, “Phái nào ?”
“Võ Đang, còn có Lăng Nguyệt Giáo” Hà Lẫm thành thực đáp.
“Lăng Nguyệt Giáo ? Là cái gì ?”
“Hồi Giáo chủ, là một giáo mới thành lập vào tháng trước, cũng giống như giáo ta, đứng đầu là một nữ tử, võ công cao cường. Cô ta làm việc có chút cay độc như Giáo chủ, đối đầu với Giáo ta khắp nơi”
“Vậy sao ta lại không biết ! Hà Lẫm, ngươi muốn chết sao ?” Tôi lạnh lùng nói.
Hà Lẫm lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, “Thuộc hạ không dám, chỉ là sợ Giáo chủ không vui…”
“Không dám ? Là sợ ta không vui, đại khai sát giới sao ?” Tôi cười nhạt nói, “Có điều hiện tại ta rất muốn đi xem nữ tử đó. Ta trở về bổn giáo hơn hai tháng, vẫn chưa từng nhìn thấy cái gọi là Lăng Nguyệt Giáo đó”
Hà Lẫm vội vã gật đầu.
“Có điều, việc hiện tại Hà Trưởng lão ngươi phải làm là việc của Khúc trang, nhất định phải làm tốt…Nếu bổn giáo chủ nhất thời không vui, có lẽ đầu của ngươi không còn ở lâu trên cổ nữa đâu, vậy thì thật đáng tiếc…”
“Dạ dạ dạ, Giáo chủ nói phải, thuộc hạ sẽ làm như vậy…”
Lăng Nguyệt Giáo cách chân núi Ma giáo ba trăm dặm. Giáo chủ là một nữ tử thanh lệ, tên Di Đinh.
Tôi chỉ mang theo ba trăm thuộc hạ đến đó.
“Người đến là ai” Một vị nữ tử đứng ngoài cửa cản tôi lại. Cô ta nhìn mắt tôi kinh ngạc vô cùng.
Tôi chỉ cười nhẹ trả lời, “Để quỷ trả lời ngươi”
Huyền Minh kiếm rút ra, máu bắn bốn phía.
“Đóng cửa lại cho ta, không cho bất cứ ai ra ngoài !” Tôi hạ lệnh
“Dạ, Giáo chủ !”
“Vậy bây giờ, ta muốn đến xem thử vị Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo Di Đinh này” Tôi trào phúng cười nói, thanh âm rất nhẹ.