Tôi giật mình mở mắt, trong mũi dường như vẫn còn lưu lại không khí của nghĩa trang đó.
Làm sao, làm sao lại nhìn thấy Tô Cách ? Làm sao lại nghe đến tên Lăng Sở ?
Tôi nhắm mắt lại, gương mặt tươi cười mười sáu tuổi quay về trong đầu. Ngây thơ đến mức chói mắt tôi. Thế giới đột nhiên trở nên nhạt nhòa, không còn màu đỏ tươi như lúc trước nữa.
Là tôi đã quay trở về ? Hay là tôi tác nghiệt quá nhiều, để tôi nhìn thấy chính phần mộ của mình ?
Minh Sát, Huyền Thần Y, lâu rồi ta không gặp các huynh.
Tôi thầm nghĩ, ưu sầu lan rộng trong tim.
Giống như đang phát ra tiếng thở dài không thể nghe thấy.
Khi trời sáng, Hà Lẫm đã chờ tôi ở đại đường.
“Giáo chủ…Lăng Nguyệt Giáo diệt vong cũng giống như Hoài An Môn, người trong giang hồ đa phần đều suy đoán…”
“Một giáo mới nhỏ nhoi, cũng dám làm loạn, có phải không để Mộ Thiên Vẫn ta trong mắt không !” Tôi lạnh lùng nói.
Tôi cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Hà Lẫm, không khỏi tức giận, “Hà Trưởng lão, ngươi đang nhìn cái gì !”
Hà Lẫm bị dọa, vội vã quỳ xuống đất run rẩy : “Thuộc hạ chỉ nhìn thấy…nhìn thấy ánh mắt Giáo chủ đã khôi phục lại một chút màu sắc trước đây…không còn đỏ tươi như trước nữa…chỉ là đột nhiên hiếu kì, không cẩn thận mạo phạm, thỉnh Giáo chủ tha tội…”
Tôi vô ý đưa tay lên sờ mắt, thật không ? Tôi đột nhiên lại cảm thấy chán nản, Mộ Thiên Vẫn này, có phải là Mộ Thiên Vẫn năm đó không ?
“Lui xuống đi” Tôi phất tay, thanh âm giống như không có lực như trước.
“Dạ…Đúng rồi Giáo chủ, vậy chuyện của Võ Đang…”
“Giết chưởng môn bên đó, cho bọn chúng biết mùi một chút. Nếu còn cố chấp như vậy, thì giết sạch cho ta !”
“Dạ” Hà Lẫm cúi đầu lui ra.
Rất nhanh, Võ Đang phái người tới biểu thị ý quy hàng dưới trướng Ma giáo, trờ thành một môn phái tà ác.
“Giáo chủ anh minh…” Hà Lẫm cười cười, sắc mặt tươi tắn, “Giáo chủ…mỗi ngày người đều ở trong giáo có phải rất vô vị không ?”
“Cái gì ?” Tôi nhìn lão.
“Không có gì…” Hà Lẫm nhìn thấy hàn ý trong mắt tôi, “Chỉ là…chỉ là…”
Lão thốt ra, nhưng lại không nói rõ ràng được.
“Được rồi” Tôi không nhẫn nại ngắt ngang lời lão. “Ngày mai ta phải ra ngoài một chút”
Hà Lẫm như trút được gánh nặng thở ra.
Ý của lão, tôi rất hiểu. Trên giang hồ, chỉ sợ là có chuyện lớn phát sinh.
Giang hồ, không có lúc nào thái bình.