Tôi mang theo đấu lạp màu trắng, như vậy có thể che đi ánh mắt đỏ như máu của tôi.
Tôi đi trên đường lớn, tiếng kêu bên tai nhưng lại không nghe lọt.
Tôi đột nhiên có một suy nghĩ, nếu tôi không phải là “Bạch y Tu La”, không có đôi mắt đỏ như máu này, như vậy có phải tôi có thể rất bình thường đi lại trên con đường này, có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ ?
Vậy, tôi yêu ai ?
Là Minh Sát dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp, mỗi lần đều cứu tôi khỏi nguy hiểm.
Hay là Huyền Thần Y mà tôi nhất kiến chung tình, đã từng động tâm ?
Tôi đi đến một nơi thì đứng lại. Ngẩng đầu nhìn lên, là môt tửu quán. Tôi ngập ngừng một chút, nhưng vẫn đi vào trong.
“Khách quan dùng gì ?”
“Giúp ta pha một bình Tây Hồ Long Tĩnh” Tôi nhàn nhạt nói.
“Vậng ạ ! Một bình Tây Hồ Long Tĩnh !”
Tôi tìm một góc khuất ngồi vào.
Đã lâu rồi không có ngồi ở nơi huyên náo như tửu lâu dùng trà. Tôi thầm nghĩ.
Hà Lẫm ám chỉ tôi ra ngoài, tuyệt đối không phải là ăn không nói có, nhất định là có chuyện.
Vậy, đó là chuyện gì ?
“Các ngươi biết không ?” Một người khác thần thần bí bí ghé vào tai một người khác, “Trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn rồi !”
Sức chú ý của tôi cũng tăng lên.
“Chuyện gì ? Nói nhanh ?”
Người kia không nhẫn nại thúc giục.
“Còn chuyện gì nữa !” Một người khác chen vào, “Hiện tại kẻ làm người ta sợ nhất là ai ?”
“Đương nhiên là Giáo chủ Ma giáo hiện nay, ‘Bạch y Tu La’ Mộ Thiên Vẫn !”
“Vậy còn mười năm trước ?”
“Mười năm trước ? Mười năm trước sao ?”
“Chính là đồ đệ của Linh Tuất Kiệt Giáo chủ Ma giáo năm đó Minh Sát !”
“Đúng rồi ! Đại chiến Giang Hoài năm đó ! Chính trận chiến đó, chấn động giang hồ ! Hoài An Môn chính vì trận chiến đó mà thoái ẩn giang hồ !”
“Hoài An Môn vẫn bị diệt vong ! Trong tay ‘Bạch y Tu La’ ! Vũ Văn Thích không phải bị ả giết sao ?”
“Không phải, là bị Minh Sát giết !”
Người nói lẩm bẩm, “Không biết tại sao, vừa nhắc đến tên hắn ta liền sợ hãi !”
“Vậy hiện tại có chuyện gì ?”
“Chính là Minh Sát đó ! Cứ thế mất tích mười một năm, hại ta cứ tưởng hắn có thể đã chết rồi, kết quả, nghe nói hắn đã quay lại ! Lại lập ra một môn phái ! Ngươi có biết trong đó gồm những ai không ?”
“Những ai ? Ta không nghe nói. Chỉ là nghe người ta nói trong đó có rất nhiều người có danh tiếng, là thật sao ?”
“Đương nhiên rồi ! Có biết Kình An Vương của Hoàng thành không ? Còn có nhi tử của Vũ Văn Thích, Thiếu Môn chủ Hoài An Môn Vũ Văn Thiều Li, còn có ca ca của hắn Vũ Văn Quyết ! Còn có rất nhiều người, nghe nói võ công đều quái dị vô cùng, ai cũng không đánh thắng !”
“Vậy không phải lại có đối đầu sao ?”
“Có lẽ, tin đồn trong võ lâm có lẽ cũng là thật”
“Tin đồn ? Là quan hệ giữa ‘Bạch y Tu La’ và Minh Sát sao !”
“Thật không ? ‘Bạch y Tu La’ đã thành quỷ sao ?”
“Còn giả sao ? Nghe nói là luyện võ đến tẩu hỏa nhập ma !”
“Võ công của cô ta thiên hạ vô địch, còn luyện cái gì ! Vốn dĩ chính là giống quỷ, lần này không biết lại thành cái gì !”
“Vậy để coi phía Minh Sát muốn làm gì…”
“Đúng đúng”
Đám người nghị luận nhỏ tiếng dần. Tim tôi lặng đi.
Là muốn đối đầu với ta sao ? Hay là thay trời hành đạo ?
Hay là huynh không quên được ta?