Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Lương Tần cảm thấy Nghiêm Bách Tông đang trộm nhìn cậu.
Đây không chỉ là một loại cảm giác mà thôi, có mấy lần cậu quay đầu, đều cảm thấy Nghiêm Bách Tông dường như trong nháy mắt nghiêng đầu đi.
Kỳ Lương Tần cảm thấy trên mặt nong nóng, cậu làm bộ như không hề biết chuyện, ngẩng đầu lên vừa nhìn vừa nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu.
Nhưng mà trái tim cậu nhảy rất nhanh, có đôi khi yết hầu động đậy, đó là cậu trộm nuốt nước miếng.
Cậu cảm thấy mình phải giữ tư thái nhất định, tận khả năng cao lãnh, xinh đẹp. Trừ cái này ra, cậu còn phải xem xét lúc Nghiêm Bách Tông không nhìn cậu, trộm ngắm một cái.
Địa phương thần thánh cỡ nào, trong lòng cậu lại xuân tình nhộn nhạo. Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu thực kỹ càng tỉ mỉ, bọn họ đi dạo cũng rất chậm. Nghiêm Tùng Vĩ đã sớm không biết đi nơi nào, Nghiêm Viện và Triệu Hạo ngay ở cách đó không xa, còn đang chụp ảnh.
Có nhiều chỗ thắp đèn dầu, hướng dẫn viên du lịch nói nó tượng trưng cho phật quang vĩnh viễn bất diệt. Kỳ Lương Tần chợt thấy bên cạnh có một cái thạch tháp, có một tăng nhân đang thêm đồ vật vào bên trong, trong lòng tò mò, liền đi tới.
Hóa ra đó là tăng nhân đang thêm nhánh cây bách vào trong tháp hương, đến gần liền có thể ngửi được hương khí cây bách nhàn nhạt. Không biết có phải tâm ma quấy phá hay không, tên của cây bách này có liên hệ nào đó với Nghiêm Bách Tông, cậu cảm thấy hương khí cũng là mê người, khác với đàn hương, là hương khí có chút mát lạnh chua xót, giống như con người Nghiêm Bách Tông.
Tăng nhân kia nhìn thấy cậu, khẽ cười cười, dáng vẻ mười phần nho nhã. Khiến Kỳ Lương Tần ngoài ý muốn chính là, tăng nhân này thế mà biết nói tiếng Hán, chỉ là không quá lưu loát. Cậu và tăng nhân kia nói chuyện với nhau vài câu, tăng nhân mời cậu đi vào uống trà bơ.
Trà bơ: một loại đồ uống truyền thống của người Tây Tạng. Nguyên liệu là: trà đen Pu-erh, bơ làm từ sữa bò Yak (loại bò đặc trưng của vùng đất này) và muối Himalaya (một loại muối mỏ màu hồng có tác dụng chữa bệnh).

Kỳ Lương Tần còn chưa từng uống qua trà bơ, nhưng cậu không muốn đi một mình, muốn gọi Nghiêm Bách Tông, vì thế hỏi tăng nhân kia: “Tôi có thể kêu bạn của tôi không?”
Tăng nhân cười gật đầu, Kỳ Lương Tần liền chạy đến cửa đại điện: “Anh cả, tăng nhân kia mời chúng ta uống trà bơ, anh đi không?”
Hướng dẫn viên du lịch nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Đến nơi đây không uống tách trà bơ thật sự đáng tiếc, bọn họ cũng không phải người người đều chiêu đãi, xem ra đều là duyên phận.”
Lão thái thái là thành tín nhất, nghe vậy nhanh chóng nói: “Vậy các con đi đi.”
Nghiêm Bách Tông liền đi theo Kỳ Lương Tần vào phòng tăng nhân kia, sau khi đi vào Kỳ Lương Tần nhìn quanh bốn phía, phát hiện phòng của tăng nhân này không giống như cậu tưởng, trên bàn thế mà còn đặt ipad.
Thời gian pha trà đơn giản trò chuyện với nhau, Kỳ Lương Tần mới biết được vị này chính là cao tăng học ở Phật học viện Ấn Độ trở về, chỉ biết nói một ít tiếng Hán đơn giản, nhưng mà tiếng Tạng và tiếng Anh đều rất tinh thông. Nghiêm Bách Tông liền dùng tiếng Anh nói chuyện với hắn, tăng nhân kia dường như rất là ngoài ý muốn, hai người nói tiếng Anh lưu loát, ngược lại khiến Kỳ Lương Tần có chút xấu hổ.
Tiếng Anh của Kỳ Lương Tần xem như không tồi, thường xuyên thi được điểm cao. Nhưng cậu là người câm tiếng Anh, nói kém xa thi. Đó cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy Nghiêm Bách Tông nói tiếng Anh. Giọng Nghiêm Bách Tông vốn dễ nghe, phát âm tiêu chuẩn, nói tiếng Anh lưu loát tự nhiên, cả người đều có một loại mị lực nói không nên lời. Trong lòng Kỳ Lương Tần cực kỳ hâm mộ, nghĩ chờ mình khai giảng, đến trường học, lập tức phải học tiếng Anh cho tốt, tranh thủ nói tốt như Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông này, giống như không có gì là không biết, là không giỏi, biết chơi bóng, biết bơi lội, biết cưỡi ngựa, biết nói tiếng Anh, hơn nữa có thể khẳng định chính là còn biết rất nhiều thứ mà cậu còn chưa nhìn thấy được.
Chúa sáng thế làm ra vài tỷ người, bên trong có thể có mấy người là Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần quả thực không có biện pháp dời ánh mắt khỏi người Nghiêm Bách Tông.
Uống trà bơ xong, bọn họ nói lời cảm tạ đi ra, cũng đã không còn nhìn thấy đám người lão thái thái ở nơi nào. Nghiêm Bách Tông nói: “Tự chúng ta đi dạo đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, mang theo chút e lệ, nói: “Tiếng Anh của anh thật tốt.”
“Cũng đều là trước kia lúc đến trường học, sau đó lại sống ở Mỹ một đoạn thời gian.”
Kỳ Lương Tần nói: “Anh thật lợi hại, cái gì cũng biết.”
Khóe miệng Nghiêm Bách Tông mím lại, nhưng mà không nói chuyện, chậm rãi dọc theo đường đá đi về phía trước.
Kỳ Lương Tần phát hiện Nghiêm Bách Tông luôn nhìn lén cậu, hơn nữa lúc cậu nhìn qua sẽ trong nháy mắt nghiêng đầu tránh né. Nhưng trên thực tế, chính Nghiêm Bách Tông cũng không có phát hiện hành vi này của mình.
Đại khái là nhìn theo bản năng, không dấu vết, nhẹ đến mức bản thân hắn cũng không có phát hiện. Hắn vẫn như cũ bình tĩnh trong sạch, không có cái loại cảm giác nhìn lén đó, bởi vậy cũng không tồn tại cảm giác xấu hổ khi nhìn lén.
Nhưng vừa rồi Kỳ Lương Tần khen hắn lợi hại, cái gì cũng biết, trong lòng hắn là đắc ý, cái loại cảm giác đắc ý đó thậm chí còn không cách nào che giấu, ẩn hiện trên khóe miệng hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên Tùng Tán Lâm Tự, có quạ đen xoay quanh trên nóc chùa vàng rực, chuông gió bên mái hiên theo gió nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng vang rất nhỏ, giống như phật âm khiến người ta sinh lòng kính sợ, trên cột trụ hành lang cờ màu sặc sỡ bay múa, màu sắc gì cũng có. Đại khái là bởi vì mới lạ, phật giáo bên này chứa tình cảm lãng mạn nào đó. Hai người bọn họ dọc theo thềm đá đi lên, không nhanh không chậm, cũng có cái loại lãng mạn không nhanh không chậm đó.
Kỳ Lương Tần nghĩ, nếu chỉ có cậu và Nghiêm Bách Tông thì tốt rồi, nếu hai người bọn họ bây giờ là người yêu thì tốt rồi. Giấc mộng cuối cùng của cậu, vẫn luôn là có một ngày có thể cùng người mình yêu đi khắc nam bắc toàn quốc, du lịch khắp các nơi trên thế giới.
Du lịch, vẫn phải đi cùng người yêu mới có ý tứ. Cuộc sống bình thường rất vụn vặt bình thản, thời gian lâu có khả năng liền không nhớ nổi, chỉ có dựa vào sắc thái du lịch làm đẹp, có khả năng già rồi cũng sẽ không quên.
Cậu đột nhiên tăng nhanh tốc độ, từ bên người Nghiêm Bách Tông chạy qua, đạp đạp đạp chạy đến chỗ cao nhất thềm đá, sau đó hưng phấn nhìn Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn cậu. Kỳ Lương Tần thở dốc, sắc mặt ửng đỏ.
Loại bệnh thần kinh dường như đột nhiên phát tác này chính Kỳ Lương Tần cũng nói không được nguyên nhân. Cậu cười hì hì, nói: “Anh mau lên đây, nơi này có thể nhìn thấy một cái hồ, đặc biệt đẹp.”
Nghiêm Bách Tông lên tới chỗ cao nhất nhìn xuống, quả nhiên thấy một hồ nước xanh lam như ngọc, trong lòng hồ có một đảo nhỏ, trên đảo có một cái tháp trắng.
“Hai người các con mới đi ra à, ” xa xa Nghiêm lão thái thái vẫy tay với bọn họ, Nghiêm Bách Tông nói: “Đi thôi.”
Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm Bách Tông đến chỗ lão thái thái, lão thái thái hỏi: “Trà bơ mùi vị thế nào?”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Rất ngon, chỉ là con cứ tưởng thơm ngọt giống trà sữa, không ngờ lại là mặn.”
“Ta không thích cái vị đó, ” lão thái thái cười nói: “Cũng là người trẻ tuổi các con khẩu vị tốt. Tiểu Tần, cho con cái này.”
Lão thái thái nói xong liền đưa cho Kỳ Lương Tần một chuỗi tràng hạt: “Cái này đại sư khai quang rồi, cố ý mua cho con.”
“Cám ơn mẹ.” Kỳ Lương Tần tiếp nhận, đeo ở trên cổ tay, phật châu đỏ thoạt nhìn không giống như là cái loại vật kỷ niệm thường thấy, phẩm chất đặc biệt tốt. Hướng dẫn viên du lịch nói: “Cái này là chuỗi tràng hạt nhân duyên, bảo vệ nhân duyên, đeo nó lên cam đoan cậu thỏa mãn như nguyện, nhân duyên mỹ mãn.”
Hướng dẫn viên du lịch đều chọn lời dễ nghe mà nói, nói không chừng sở dĩ lão thái thái mua chuỗi tràng hạt này, chính là do hướng dẫn viên du lịch này khuyến khích. Dù sao lão thái thái người ngốc nhiều tiền, cũng tin cái này.
Kỳ Lương Tần đeo lên nhìn nhìn, Nghiêm Bách Tông nói: “Rất đẹp.”
“Con đó, cũng đi mua cho Tùng Vĩ một món đồ, tuy rằng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng mà là tâm ý của con. Kêu nó đi đâu cũng đeo, nhìn một lần liền thêm một niệm tưởng với con, ” lão thái thái thao thao giáo dục: “Con đứa nhỏ này, ta không nhắc nhở con, con liền không nghĩ đến à?”
Kỳ Lương Tần xấu hổ đáp lời, liền theo chỗ lão thái thái chỉ mà đi tới. Đó là một tiệm nhỏ bán vật kỷ niệm, có một tăng nhân trông giữ. Kỳ Lương Tần nhíu nhíu mày, thật sự không biết phải mua cái gì cho Nghiêm Tùng Vĩ mới tốt, cảm thấy những thứ kia tám chín phần bình thường đều không dùng đến, cuối cùng cậu nhìn trúng một cái bát bảo đồ bằng bạc, phía trên vẽ tám loại vật cát tường là hòa hợp, ngọc ngư, gõ nhịp, tảng đá, long môn, linh chi, tùng, hạc, đây là dùng để khẩn cầu bình an cát tường, có thể treo trên xe Nghiêm Tùng Vĩ, tinh xảo, cũng coi như dùng được. Lúc đang chuẩn bị trả tiền, Nghiêm Bách Tông lại đây, đứng ở bên cạnh cậu nhìn hồi lâu. Trong lòng Kỳ Lương Tần đập bình bịch, giả vờ trấn định nói: “Anh cả, tôi có cần mua một cái tặng cho anh không?”
Bát bảo đồ bằng bạc
“Được, ” Nghiêm Bách Tông nói.
Kỳ Lương Tần cẩn thận nhìn nhìn, chỉ là thật sự không có cái gì đặc biệt, đơn giản chính là Tạng hương, ngân đao, đai lưng, còn có mấy viên thiên châu, đều không dễ phân biệt tốt xấu, cuối cùng cậu nhìn trúng một cái nhẫn bạc.
Nhẫn bạc kia đại khái là hàm lượng bạc rất thấp, trong màu trắng bạc phiếm màu đen, tương đối có cảm giác tục tằng phong cách cổ xưa, giá cũng không đắt, bất quá chỉ mấy chục đồng. Kỳ thật chiếc nhẫn kia càng giống như loại mà đàn ông dân tộc Tạng thường đeo, bởi vì không tinh xảo, cũng không tính là tín vật đính ước gì, chỉ là vật phẩm trang sức tầm thường. Nhưng chung quy vẫn là nhẫn, cậu cảm thấy mua nhẫn cho Nghiêm Bách Tông, rất mờ ám, quan hệ của bọn họ còn chưa tới mức đó.
Cậu lại nhìn một lần nữa, ở trong góc phát hiện một cái phật hạp hộ thân màu bạc, cái nhỏ có thể đeo ở trên cổ, lớn có thể đeo bên hông, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là đeo trên cổ tiện hơn chút, vì thế liền mua một cái nhỏ, để tăng nhân khai quang.
Phật hạp hộ thân
Vậy đại khái vừa có thể biểu đạt tình cảm của cậu, lại không đến mức quá mờ ám, hơn nữa giống Nghiêm Tùng Vĩ đều là dùng để cầu bình an cát tường, dù người Nghiêm gia biết, cũng không đến mức quá kỳ quái.
Có điều cậu vẫn có chút chột dạ, lại mua cho Nghiêm Viện một cái lược sừng dê, mua cho Nghiêm lão thái thái một cái phật hạp lớn. Triệu Hạo thì cậu nghĩ nghĩ liền không mua, dù sao thì quan hệ với cậu lại có chút không giống.
Cậu đưa phật hạp cho Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông nhận ở trong tay, nói: “Cám ơn.”
Bởi vì quá khách khí, Kỳ Lương Tần ngược lại ngại ngùng, nói: “Không cần.”
Đại khái là Nghiêm Bách Tông cũng muốn mua chút vật kỷ niệm tặng người, nhưng nhìn nhìn không có gì muốn mua, liền không mua, dù sao phía sau còn vài ngày lữ trình, luôn có thể gặp được thứ tốt, đến lúc đó lại mua, cũng giống vậy.
Hắn vươn tay đeo phật hạp ở trên cổ, Kỳ Lương Tần bỗng nhiên xấu hổ, cái chuyện đeo bên người này khiến trong lòng cậu nóng bừng. Cậu càng cảm thấy mua cái này tốt hơn mua nhẫn nhiều, xem như chọn đúng lễ vật.
Kỳ thật lúc khai quang phật hạp, trong lòng cậu thực thành tâm yên lặng cầu nguyện, không phải cầu xin cho tình cảm giữa cậu và Nghiêm Bách Tông thế nào, chỉ là đơn thuần hy vọng có thể phù hộ Nghiêm Bách Tông khỏe mạnh bình an.
Bọn họ lại về bên cạnh lão thái thái, lão thái thái hỏi: “Mua chưa?”
Kỳ Lương Tần quơ quơ hộp trong tay, lão thái thái cũng không có hỏi cậu mua cái gì, ngược lại hỏi Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông nói: “Không thấy được cái nào thích, để xem lại.”
Bọn họ tiếp tục đi theo hướng dẫn viên du lịch về phía trước, Kỳ Lương Tần nói: “Vừa rồi nhìn thấy Nghiêm Viện và Triệu Hạo đứng ở nơi đó, sao một hồi liền mất tăm thế.”
Bên kia Nghiêm Viện cuối cùng cũng chụp đủ ảnh, liền cầm lại máy chụp hình, chụp cho Triệu Hạo, nhưng mà Triệu Hạo không quá quen đối diện màn ảnh, luôn thẹn thùng, hoặc là chỉ một tư thế nhất thành bất biến, tay cắm trong túi quần, khốc khốc nhìn màn ảnh.
Có chút ngốc, có chút khờ.
Không thể không nói Nghiêm Viện thật yêu loại dáng vẻ này của Triệu Hạo, thẹn thùng nhưng mà tuyệt đối không có quan hệ với ẻo lả, là cái loại thẳng nam hàm hậu thẹn thùng, trong mắt có ánh sáng.
Cô càng nhìn càng yêu, lôi kéo Triệu Hạo đi tới góc tường không người, Triệu Hạo đại khái là đoán được ý đồ của cô, gương mặt đều đen đen đỏ đỏ, lại không tiện giãy dụa, sau đó Nghiêm Viện ôm cổ hắn liền hôn lên.
Hôn lưỡi, sâu sắc. Triệu Hạo tuy rằng khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy kích thích.
Yêu đương có đôi khi không phải tìm đồng loại, mà là đang tìm đồng loại trên quan niệm, nhưng mà bổ sung trên tính cách. Triệu Hạo hơi có chút chất phác bảo thủ, Nghiêm Viện dám nghĩ dám làm rất nóng bỏng, hắn chính bởi vì điều đó mà mê muội với cô gái này. Mà Nghiêm Viện cũng bởi vì nhìn trúng hắn khác với mình, mới có thể cảm thấy mới mẻ kích thích, có dục vọng.
Tình yêu khác với tình thân tình bạn, cần kích thích và mới mẻ mới có thể lên men. Hai người bọn họ vong tình hôn môi, Triệu Hạo thở hổn hển tựa lên trán Nghiêm Viện, hỏi; “Ở trong này làm như vậy có phải không quá tốt hay không?”
Nghiêm Viện cười nói: “Phật tổ từ bi, sẽ không trách tội dục vọng của đám người phàm tục chúng ta.”
Cô nói xong lại hôn lên, ai biết mới vừa đụng tới môi, chợt nghe thấy có người phát ra tiếng xấu hổ lại dường như kinh ngạc rất nhỏ. Nghiêm Viện nhanh chóng buông cổ Triệu Hạo, liền nhìn thấy một tăng nhân vội vã đi qua. Triệu Hạo nhanh chóng kéo Nghiêm Viện chạy ra, Nghiêm Viện đỏ mặt, cũng rất hưng phấn, cầm máy chụp hình đông chụp tây chụp, nhìn thấy đám người Nghiêm lão thái thái xa xa, liền đem máy chụp hình nhắm ngay bọn họ.
Cô muốn chụp thêm mấy tấm, tận lực chụp lão thái thái đẹp một chút, lão thái thái sẽ thật vui vẻ.
Cô chụp một hồi lâu, cùng Triệu Hạo tựa vào lan can đá nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi vừa xem xét hình mình chụp. Mấy tấm phía sau cô chụp lão thái thái thực đẹp, là cái loại đẹp an tĩnh tường hòa, cô cảm thấy lão thái thái xem trong lòng nhất định sẽ thích.
Sau đó cô liền ngây ngẩn cả người.
Có một tấm ảnh, điều chỉnh tiêu cự ở lão thái thái, nhưng mà Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần bên cạnh cũng vào ống kính, mặc dù có một chút hư ảo, nhưng mà nhìn thực rõ ràng.
Trong tấm ảnh kia, Kỳ Lương Tần ngửa đầu nhìn phía trước, mà Nghiêm Bách Tông ở bên cạnh nhìn cậu.
Nghiêm Bách Tông kéo kính râm xuống, bởi vậy cả khuôn mặt đều lộ ra, vách tường trắng vàng phản xạ ánh sáng bao phủ bọn họ, như phủ lên một tầng màu vàng, khóe miệng hắn hơi hơi mang theo ý cười, nhìn Kỳ Lương Tần không chuyển mắt.
Cô thế mà lại thấy được tình cảm không nên xuất hiện trong tấm ảnh này. Tựa như phật quang cảm hóa người anh cả luôn luôn cao lãnh uy nghiêm của cô, trở nên ấm áp, nhu hòa như vậy, lúc nhìn chăm chú vào người khác, cũng sẽ có vầng sáng dịu dàng đến thế.