Triệu Hạo thăm dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, nhìn xem chụp thế nào.”
Nghiêm Viện nói xong liền đứng lên, nhìn qua đám người Nghiêm Bách Tông ở xa xa, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đang chuyên tâm nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải, Kỳ Lương Tần thì thành thành thật thật đứng ở phía sau lão thái thái.
Theo lý thuyết Nghiêm Viện phát hiện một ít dấu vết để lại, hẳn là sẽ phát hiện chút gì đó không thích hợp mới đúng. Nếu cô theo chút dấu vết ấy một đường tìm kiếm, dù không phát hiện anh cả của cô có cái gì mờ ám, cũng đại khái không khó phát hiện Kỳ Lương Tần xuân tình tràn ra.
Chỉ tiếc người cô thấy là Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông là người như thế nào. Đâu chỉ ở trong mắt ngoài người, cho dù là ở trong mắt người Nghiêm gia, ngay thẳng lạnh lùng như tùng bách, cũng là ấn tượng lớn nhất Nghiêm Bách Tông cho bọn họ. Trong nhà này ai cũng có khả năng phạm sai lầm, chỉ mình anh cả Nghiêm gia sẽ không.
Cho nên cũng bất quá chỉ kinh ngạc trong khoảnh khắc, Nghiêm Viện lại cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ hiện lên trong lòng mình, cô cảm thấy là góc độ chụp rất xảo quyệt, có lẽ anh cả cô nhìn không phải Kỳ Lương Tần, lui một vạn bước mà nói, dù hắn nhìn chính là Kỳ Lương Tần, vả lại tươi cười như vậy, thì tính sao chứ, ai mà không thể nhìn ai cười đâu.
Nhưng cô vẫn cảm thấy quái quái, vươn tay xóa bức ảnh kia, bất quá là mười phút sau đó, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Cho nên nói khi một người làm ra phán đoán, ấn tượng khắc sâu có tác dụng lớn cỡ nào. Thật lâu về sau, Nghiêm Viện vỗ đùi nói: “Con biết ngay mà, con nói với mọi người nha, lúc trước chúng ta cùng đến Shangri-La, lúc con chụp ảnh liền phát hiện mờ ám, con đã cảm thấy lúc anh cả nhìn Lương Tần quái quái rồi!”
Lão thái thái nói: “Con đã Gia Cát Lượng biết trước, vậy lúc ấy con làm gì hả?”
“Con lúc ấy, con lúc ấy…” Nghiêm Viện nghĩ nghĩ, lập tức ngồi phịch ở trên sô pha: “Bởi vì là anh cả mà, con cảm thấy trên người anh cả sao lại phát sinh loại chuyện này được! Đánh chết con cũng không tin!”
Cây tùng bách này, thẳng tắp trong mây trời, nó mọc ra nhánh lệch từ lúc nào, đều không có ai phát hiện. Mà nguyên nhân không ai phát hiện không phải là do cái nhánh này lớn lên quá nhanh, mà là không có ai chú ý, không có ai tin tưởng cây tùng bách mạnh mẽ lạnh lùng đứng lặng ở nơi đó nhiều năm, một ngày kia sẽ sinh ra một nhánh nhỏ bên cạnh. Bọn họ cảm thấy Nghiêm Bách Tông cương trực công chính ba mươi năm, dựng nên danh tiếng và danh dự kinh người, chính là để đánh yểm trợ cho lần phản nghịch năm ba mươi tuổi.
Bọn họ đi dạo nửa ngày ở Tùng Tán Lâm Tự, liền dẹp đường hồi phủ. Hướng dẫn viên du lịch cố ý dặn dò, ngày đầu tiên đến để phòng ngừa xuất hiện bệnh trạng khó chịu, hành trình đừng an bài quá dày.
Buổi tối ăn một bữa cơm chiều vô cùng có đặc sắc dân tộc Tạng, liền từng người nghỉ ngơi. Nghiêm Tùng Vĩ đưa hết ảnh chụp vào trong máy tính, Kỳ Lương Tần ngồi ở bên cạnh nhất nhất xem xét. Lúc đang nhìn, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Kỳ Lương Tần đứng lên đi mở cửa, lại nhìn thấy người tới là Nghiêm Bách Tông.
“Anh cả.”
“Chưa ngủ đi?”
“Chưa đâu, chúng tôi đang xem ảnh chụp, anh cả vào đi.”
Nghiêm Bách Tông liền vào phòng, vừa đi vừa hỏi: “Hai người tính toán buổi tối hôm nay ngủ như thế nào?”
Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu, có chút buồn bực, nói: “Cứ ngủ giường lớn… A, anh nói ý kia hả, vậy cũng không có việc gì, giường đủ lớn, đủ cho hai bọn em ngủ.”
“Anh thấy hai người có thể kêu trước sảnh lấy thêm một bộ chăn, tiện hơn chút.”
Ai biết Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong lại cười ha ha với Kỳ Lương Tần: “Bên này lạnh, ôm cậu ngủ.”
“Lão nhị, anh đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng vui đùa kiểu này với tiểu Kỳ, sao cậu không nhớ lâu chút vậy?”
Nghiêm Tùng Vĩ hơi hơi sửng sốt, nhìn Kỳ Lương Tần, quả nhiên bộ dạng hết sức khó xử, liền nghĩ mình có phải thật sự không để ý đến vậy hay không, vì thế liền đứng lên nói: “Vậy em liền lấy thêm một bộ chăn.”
Hắn nói xong liền đi gọi điện thoại, Nghiêm Bách Tông ngồi xuống ghế, nhìn nhìn mấy tấm ảnh chụp trên máy tính, nói: “Sao cậu chỉ chụp phong cảnh, không chụp người?”
Nghiêm Tùng Vĩ bên kia cúp điện thoại, cười đi tới nói: “Muốn xem chụp người thì xem máy chụp hình của Viện Viện, nó khẳng định chỉ chụp người.”
Nghiêm Bách Tông lại ở một hồi mới đi về. Nghiêm Tùng Vĩ nói với Kỳ Lương Tần: “Tôi cảm thấy gần đây anh cả quái quái, giống như đặc biệt quan tâm hai chúng ta.”
“Anh ấy không quen đi, ” Kỳ Lương Tần nói: “Có khả năng sau khi biết chúng ta kết hôn giả, liền cảm thấy hai chúng ta ngủ chung quái quái. Có khả năng anh ấy sợ tôi phi lễ anh, a ha ha ha ha.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười một tay đẩy Kỳ Lương Tần ngã nhào xuống giường, cưỡi lên trên lưng cậu nói: “Tôi nhìn xem tột cùng là ai phi lễ ai!”
Kỳ Lương Tần lập tức giãy dụa, Nghiêm Tùng Vĩ liền gắt gao đè cậu lại, cù nách cậu, Kỳ Lương Tần bị cù nhột vẻ mặt đỏ bừng, xoay xoay không ngừng, Nghiêm Tùng Vĩ cười nói: “Cái eo nhỏ của cậu thiệt biết xoay, xoay cho hỏa khí của gia cũng bị thương luôn rồi.”
Hắn nói xong lại đi cù eo cậu, trên người Kỳ Lương Tần nào có chỗ không mẫn cảm, hơn nữa phần eo, còn mẫn cảm hơn xa so với nách, bị Nghiêm Tùng Vĩ sờ soạng một phen, liền nhịn không được hừ một tiếng, cổ họng mang theo xuân tình, ngược lại khiến Nghiêm Tùng Vĩ nghe mà yết hầu phát khô.
Kỳ Lương Tần phát hiện cậu càng xấu hổ, Nghiêm Tùng Vĩ càng thích trêu chọc cậu. Thẳng nam luôn thích vui đùa với gay kiểu này. Vì thế cậu đi ngược đường, đột nhiên bất động.
Nghiêm Tùng Vĩ trêu cợt cậu đang trêu cợt hăng say, phát hiện Kỳ Lương Tần đột nhiên không giãy dụa, ngược lại sửng sốt một chút. Hắn làm bộ lại sờ soạng trên lưng Kỳ Lương Tần một phen, thân thể Kỳ Lương Tần run rẩy một cái, người lại không giãy dụa, thẳng tắp nhìn hắn, ngược lại nhìn khiến trong đầu Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng, rốt cuộc vẫn buông tay.
Không khí có một chút xấu hổ, Nghiêm Tùng Vĩ nằm lên trên giường, thở dốc nói: “Sức lực cậu thật lớn, tôi mệt đến toát mồ hôi toàn thân.”
Kỳ Lương Tần ngồi dậy, tóc đều lộn xộn, nói: “Anh cứ luôn đùa tôi, còn đùa tôi nữa, tôi méc anh cả của anh đó.”
Nghiêm Tùng Vĩ liền buồn cười, nói: “Cậu nói cho hắn biết thì làm sao.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, phục vụ lại đây đưa chăn. Kỳ Lương Tần nhảy xuống giường đi mở cửa, nhận chăn, đóng cửa lại, liền muốn trải chăn lên đất. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không cần đâu, giường này lớn như vậy, cùng ngủ đi, tôi còn không sợ cậu sợ cái gì. Cậu thích chính là đàn ông, tôi thích chính là phụ nữ, thấy thế nào cũng nên là tôi lo lắng chứ.”
“Anh không cần lo lắng, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có.”
Kỳ Lương Tần nói xong liền bỏ chăn lên trên giường, đẩy Nghiêm Tùng Vĩ: “Anh dịch qua bên kia một chút.”
“Vì sao lại một chút hứng thú với tôi cũng không có. Tôi thật tò mò, rốt cuộc cậu thích dạng gì? Tôi cảm thấy tôi xem như người đàn ông rất không tồi rồi, rốt cuộc có điểm nào không vào được mắt cậu, cậu nói một chút xem.”
“Tử phi lương nhân, tề đại phi ngẫu.”
Ý nói người kia không phải người thích hợp mình muốn, tự cảm thấy mình kém cỏi hơn trong cuộc hôn nhân này.
“Cậu ít xài mấy cái từ có vẻ nho nhã đó với tôi đi, cậu nói một chút xem, tôi thật sự rất ngạc nhiên đó.”
“Bộ dạng anh tuy rằng không tồi, người cũng cao, cũng rất đàn ông, còn có tiền, kỳ thật xem như người đàn ông rất tốt, chỉ là tôi xem trọng không phải mấy cái đó, so sánh với mấy cái đó, tôi càng xem trọng tính cách, tính cách của anh tôi không thích, tôi thích ổn trọng thành thục.”
“Tôi cũng có thể ổn trọng thành thục mà, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu không thấy bộ dạng tôi ở công ty đó, tuyệt đối ổn trọng thành thục.”
“Nhưng đó là anh giả vờ, bộ dạng ở nhà mới là bộ dạng vốn có của anh, anh chính là tên đẹp mã trăng hoa phong lưu, tôi không thích.”
“Vậy cậu thích giống anh cả hả?”
Kỳ Lương Tần nghe xong trái tim mãnh liệt run lên, nhanh chóng lắc đầu: “Cũng không phải.”
“Cậu thật kén chọn, hai anh em chúng tôi đều không vào được mắt cậu, ngược lại tôi muốn xem về sau cậu sẽ tìm dạng gì.”
Kỳ Lương Tần còn đang khẩn trương vì vừa rồi Nghiêm Tùng Vĩ đột nhiên nhắc tới Nghiêm Bách Tông, nghe vậy cũng không nói gì.
Ngày hôm sau sáng sớm Kỳ Lương Tần liền dậy, ra cửa đi gõ gõ cửa phòng Nghiêm lão thái thái trước, lão thái thái còn chưa dậy, bảo bọn họ xuống ăn sáng trước.
“Mẹ còn chưa dậy à?”
Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn, là Nghiêm Bách Tông từ căn phòng cách vách đi ra, gật gật đầu nói: “Bà ấy bảo chúng ta đi xuống ăn sáng trước.”
“Đi thôi, Tùng Vĩ đâu?”
“Hắn còn chưa dậy.”
Kết quả cặp đôi Nghiêm Viện cũng chưa dậy, Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, đôi kia đêm qua cũng không biết có gây sức ép không.
Thật sự là hâm mộ.
Thời gian còn rất sớm, phần lớn du khách trong khách sạn đều còn chưa dậy. Bọn họ vào thang máy, trong thang máy cũng chỉ có hai người họ. Nghiêm Bách Tông hỏi: “Ngày hôm qua ngủ thế nào?”
“Ngủ tương đối muộn, anh sao, còn mất ngủ không?”
Nghiêm Bách Tông cười cười: “Có khả năng tương đối mệt, nằm xuống ngủ sớm, vừa ngủ là đến bình minh.”
“Vậy rất tốt, ” Kỳ Lương Tần nói: “Về sau vẫn là nghĩ biện pháp uống ít thuốc ngủ, tôi nghe nói thuốc ngủ uống nhiều không tốt với thân thể… Cái đó, dễ ảnh hưởng phương diện kia…”
Nghiêm Bách Tông sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”
Kỳ Lương Tần lắc đầu đỏ mặt: “Không có gì.”
Ai nha nha, cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy, bất quá là lời nói vô căn cứ ngẫu nhiên nhìn thấy trên tạp chí thôi. Trong thang máy nói cái này, thật sự là tự tìm xấu hổ.
“Thân thể tôi rất khỏe mạnh.” Nghiêm Bách Tông nói thêm một câu, cũng liền không nói nữa, ngược lại khuôn mặt hơi hơi mang theo chút đỏ ửng. Trong thang máy một mảnh yên tĩnh, Kỳ Lương Tần ngửa đầu nhìn con số trên thang máy không ngừng thay đổi, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên lại nói: “Tôi uống thuốc ngủ đều là theo đề nghị của bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa uống không nhiều lắm, không có gì nguy hại với thân thể hết.”
“À.” Kỳ Lương Tần xấu hổ lỗ tai đều đỏ.
Lòng cậu nghĩ, anh là đại mãnh công, cái này tôi biết mà, đối với việc Nghiêm Bách Tông hàng to xài tốt, đó là không cần nghi ngờ, cậu nói những lời kia, bất quá cũng chỉ là suy xét vì sức khỏe của hắn.
Nghiêm Bách Tông nghĩ, vì sao Kỳ Lương Tần đột nhiên phun ra câu nói kia.
Dưới cái nhìn của hắm, Kỳ Lương Tần nhiều ít có chút ý tứ cố tình trêu chọc, ở trong thang máy nói chuyện ngủ nghỉ, đột nhiên kéo đến năng lực tính dục, cái này rất giống tác phong của Kỳ Lương Tần trước đây. Cậu ta thành thật bổn phận lâu như vậy, tại sao lại phạm bệnh cũ?
Nhưng mà không giống trước kia là, lúc này đây hắn lại không có bất luận cảm xúc mâu thuẫn gì, cũng không ghét. Tình cảm con người thật sự là một thứ rất vi diệu, mặc dù là cùng một sự kiện, lúc tâm tình khác biệt thì cũng sẽ có cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Hắn không nổi giận, thế nhưng ngược lại có chút ngại ngùng, muốn giải thích.
Hắn nghĩ bất luận một người đàn ông nào bị nghi ngờ năng lực tính dục thì đại khái đều phải tranh luận hai câu đi. Hắn không phải cái loại người thô lỗ đó, đối tượng lại là Kỳ Lương Tần, hắn không dám đường đột. Không thì hắn nhất định phải vứt ra một câu, lời này của cậu thật sự là tìm thao, ông đây ngủ với cậu một đêm, cậu liền biết có bị ảnh hưởng hay không.